Khi những tia nắng ban mai xuyên qua ô cửa tiến vào gõ tỉnh mi mắt tôi, thì đã là buổi sáng.

Tôi ngồi dậy, xoa xoa mắt một lúc mới tỉnh hẳn, nhìn cách bài trí cổ quái trong phòng, những cảnh tượng tối qua đột nhiên xông lên não, bản năng khiến cho động tác đầu tiên của tôi chính là xốc lên tấm chăn trên người… May thế, đồ ngủ vẫn nguyên vẹn, cũng không có cảm giác đau đớn kỳ lạ nào, chắc là không phát sinh việc gì cả. (Chắc vậy… nhưng sao tôi nhớ tối qua mình đã bị lột hết quần áo mà? Thôi, mặc vẫn tốt hơn là trần trụi.) 

Tôi vội vàng nhảy xuống giường, nhanh chóng chạy về gian phòng tương đối an toàn của mình.

Đi ra khỏi phòng, tôi nhìn thấy một chàng trai mặc bộ đồ ngủ màu đen đang đứng dựa lên tường. Mái tóc màu hạt dẻ vừa vặn chạm đến bờ vai mềm mại như tơ, gương mặt thanh tú nhã nhặn xinh đẹp, quả thực có vài phần tương tự Thấm ca, nhưng lại khôn có cảm giác nhu hòa trung tính của Thấm ca, vóc dáng cũng cao hơn Thấm ca.

Người này là ai? Chẳng lẽ là họ hàng thân thích? Chẳng lẽ tôi còn có cả anh họ?

Còn đang nghi ngờ, chàng trai hất gối ngủ trong tay lên, chửi mắng: “Mẹ nó chứ! Thằng ranh này ngủ tới tận bây giờ mới chịu dậy! Không cho ông đây đè thì thôi đi, còn muốn chiếm giường của ông đây nữa! Con bà nó chứ, sớm biết không thể đè cậu thì ông đây làm cái chuyện vô ích này làm gì!” Nói xong thì cắm đầu cắm cổ đi vào phòng mình.

Tôi ngã! Người này… Người này chính là Ngọc ca tóc nhọn chọc trời, mặt vẽ đầy bùa đuổi quỷ, người mặc toàn đồ Punk?!

Bộ dạng thật sự của hắn sau khi bỏ hết lớp trang điểm sao lại thanh tú như thế? Chuyện này căn bản không phù hợp với định luật tiến hóa của vũ trụ, vi phạm chủ nghĩ duy vật biện chứng chứng của Mark mà!

Tôi lau mồ hôi lạnh đầy trán, run rẩy trở về phòng, đột nhiên sau lưng ‘bùm’ một tiếng thật lớn, cánh cửa vừa đóng lại đã bị đập ra mạnh bạo. Tôi quay đầu lại, sợ hãi nhìn Ngọc ca đang trừng mắt nhìn mình.

“Thấm ca nói…” Thân thể cao lớn của hắn tựa lên cửa ra vào, che hết một nửa ánh sáng, mà cú đấm vừa rồi rõ ràng đã đánh xuyên qua cánh cửa phòng của tôi? “Nói cậu thay quần áo đàng hoàng, sau đó xuống dưới ăn sáng. Ăn xong bữa sáng thì anh hai đưa chúng ta tới trường.”

Tôi run rẩy đáp lại: “Vâng…”

“Còn nữa.” Gương mặt tuấn tú của hắn phóng đại, hai mắt đều mang theo tia nhìn khủng bố uy hiếp: “Lần sau đừng có nửa đêm gọi ông đây, nếu tâm trạng ông đây không tốt, cho dù bị anh hai, Thấm ca, tất cả bọn họ lột da thì ông đây cũng fuck chết cậu rồi mới nói sau! Nghe rõ chưa, cậu em trai đáng yêu, Tiểu Lam!”

Tôi gật đầu như băm tỏi.

Hắn xoay người rời đi, mỗi bước dậm lên sàn nhà đều như tiếng mìn oanh tạc, khi tiếng bước chân xa dần, lúc đó tôi mới dám thở phào. Ngẩng đầu nhìn cái lỗ hổng lo như cái đấu trên cánh cửa, tôi tranh thủ thời gian đóng cửa lại. Hai giây trước, tôi tưởng mình đã gặp nguy cơ mất trinh tiết lần thứ hai!

Ngọc ca thật là… không định cường bạo người ta thì nói sớm một chút, hại trái tim bé nhỏ của tôi teo lại, giảm thọ mất hai phút.

Khi tôi xuống lầu, Thấm ca đã dọn xong bàn ăn: “Lam, em xuống rồi, vừa đúng lúc, mau tới ăn sáng đi.” Nụ cười đó thật ấm áp, cuối cùng cũng có thứ an ủi linh hồn bé nhỏ của tôi.

Tôi ngồi xuống vị trí tối hôm qua, rất nhanh, những người khác cũng lục tục xuất hiện. Anh hai vẫn khoác trên người một bộ vest đen như trước, tay cầm chiếc cặp công văn. (Nhưng mà… tại sao đạo diễn phim lại phải ăn mặc như đại ca xã hội đen trong những năm 80? Huống hồ… đạo diễn phim thì cầm theo cặp công văn làm cái gì?)

Anh tư, anh năm lại mặc một bộ quần áo giống nhau, hoàn toàn không thể phân biệt ra ai với ai. Mà Ngọc ca đeo headphone, bên trong bật mấy bài nhạc rock dọa chết người ta, ngồi ở phía đối diện mà tôi vẫn nghe rõ. Hắn làm tóc thành một cái mào gà, chỉ là trang điểm trên gương mặt có nhạt đi một chút, cũng không còn mấy chữ gà bới hay hình vẽ linh tinh. (Hình như đây cũng không phải loại trang phục mà các trường đại học bình thường có thể chấp nhận? Nhưng lần này có đánh chết thì tôi cũng không dám can thiệp, họa từ miệng mà ra, và tôi chính là ví dụ điển hình nhất. Tại sao tối qua tôi lại lắm lời, chạy ra chào hỏi chứ!)

Dùng xong bữa sáng, anh hai lái xe tới cửa đón chúng tôi. Ngọc ca ngồi ở ghế trước, tôi và anh tư, anh năm ngồi ở ghế sau. Đang yên tĩnh, không biết là anh tư hay anh năm lại đột nhiên ôm lấy Ngọc ca từ phía sau: “Hàng Ngọc, cậu quả là đứa nhỏ xấu xa, tối hôm qua định ăn vụng trước mọi người hả?”

Ngọc ca ngồi phía trước, sắc mặt thay đổi nhanh chóng, bởi vì tôi tận mắt thấy đôi tay kia ghìm cổ hắn mạnh đến nỗi như muốn bóp chết hắn. Một lúc lâu sau Ngọc ca mới dãy ra được, mở miệng mắng: “Fuck! Anh muốn giết người hả! Cẩn thận ông đây fuck chết bây giở!”

Đột nhiên, sắc mặt ông anh sinh đôi còn lại bỗng tối sầm, mất đi vẻ bông đùa thường ngày: “Hàng Ngọc! Cậu nói cậu muốn fuck ai cơ?”

Đây là cái tình huống gì thế?

Đây là lần đầu tiên tôi thấy biểu hiện nguy hiểm của cặp song sinh luôn bông đùa này. (Tuy nhiên cũng chỉ là một trong số hai người thôi.), mà càng kỳ lạ hơn là… Ngọc ca thiên hạ đệ nhất nóng tính cũng cả kinh, giọng nói lập tức nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Làm sao ông đây biết được hắn là anh tư cơ chứ…”

Nói như vậy, người đang ghìm cổ Ngọc ca là anh tư Hàng Thiên, mà người uy hiếp Ngọc ca chính là anh năm, Hàng Địa?

Rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì thế? Chẳng lẽ gia đình này còn bí mật cấm kỵ nào đó mà tôi không biết?

Không khí trong xe yên tĩnh đến lạ thường, mà người không có can đảm nhất chính là tôi (Thứ lỗi, tôi không phải là sinh vật cùng chung một hành tinh với bọn họ), đương nhiên sẽ bảo trì im lặng cho tới khi đến đài truyền hình. Anh tư, anh năm bước xuống, xe lại tiếp tục hướng về phía trường học.

Không ngờ mọi chuyện lại trùng hợp như vậy. Trường đại học mỹ thuật mà Ngọc ca theo học lại ngay cạnh trường cấp ba của tôi. Sau khi Ngọc ca xuống xe, chỉ rẽ thêm một chút là tới trường của tôi.

Lúc xuống xe, anh hai đột nhiên gọi tôi lại: “Lam, số di động của em là bao nhiêu? Có việc anh còn liên lạc với em.”

Tôi chỉ biết lắc đầu: “Em không có di động.”

Anh hai cũng không nói gì nữa, chỉ lên tiếng: “Em nhanh đi học đi.”

Tôi khó hiểu quay đi, bước vào cổng trường.

Bởi vì việc của mẹ nên đã gần hai tuần tôi không đi học. A… Không khí trường học thật là tươi mát, quả nhiên là tôi quen thuộc nhất. Không có bánh cookie trộn thuốc kích thích, không có việc chào hỏi mà cũng xuất hiện nguy cơ mất đi trinh tiết, sẽ không bị đàn ông hôn môi… Kỳ quái, vì sao tôi lại đột nhiên rơi nước mắt thế này? Tuy nhiên, thân là một học sinh đã nghỉ học quá hai tuần, việc tôi nên lo lắng trước tiên là thành tích học tập của mình có bị giảm sút không đã.

“A? Đây không phải búp bê Tiểu Lam đáng yêu của chúng ta hay sao?”

Một giọng nói đáng ghét khiến toàn thân tôi đều nổi da gà. Không cẩn ngẩng đầu cũng biết, toàn trường cũng chỉ có tên đáng ghét khốn kiếp kia sẽ gọi tôi như vậy!

Tôi giả bộ như không nhìn thấy, đi thẳng tới dãy phòng học, nhưng con đường phía trước lập tức bị bọn họ chặn lại. Tôi không cam lòng ngẩng đầu, quả nhiên là cái tên Ngôn Thâm Cảnh khốn kiếp kia!

Tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại xui xẻo như vậy, vừa bước chân vào cấp ba đã đụng ngay tên này. Hắn nói cái gì mà bạn gái của hắn thích tôi, vậy nên hắn phải cho tên ẻo lả như tôi đây một bài học. Sau đó, cuộc sống học sinh cấp ba thống khổ của tôi bắt đầu. Từ đó về sau, chỉ cần ở trường gặp phải hắn và hai tên người hầu của hắn (Tên là gì thì tôi cũng lười nhớ, dù sao cũng là hai tên chó săn, tùy tùng A và tùy tùng B), nhẹ nhàng thì cười nhạo vài câu, nghiêm trọng thì lôi tôi ra đằng sau dãy nhà cũ để bắt nạt, bắt nạt suốt ba năm trời.

Nhất định mọi người đang thắc mắc: vì sao tôi lại không phản kháng?

Trên thực tế thì tôi vẫn cố gắng chống cự, nhưng mọi người nói xem, một tên nam sinh cao 1m72 làm sao có thể chống lại ba tên cao hơn 1m80? Mọi chống cự cũng chỉ là hình thức, chẳng có tác dụng gì nổi bật.

Sau đó, mọi người sẽ tiếp tục thắc mắc vì sao tôi không nói với giáo viên?

Cái này càng không thể trách tôi được. Trên thực tế, lần đầu tiên bọn họ đem toàn bộ sách vở của tôi ném xuống hồ ở vườn trường, tôi lập tức tới phòng giáo viên để báo cáo, nhưng chỉ ba giây sau đã bị bắn ngược trở lại. Lý do mà giáo viên đưa ra cũng rất dễ hiểu… “Không ai nói cho em biết rằng Ngôn Thâm Cảnh là cháu trai của hiệu trưởng hả?”

Cái này gọi là cáo mượn oai hùm! Kết quả, tôi chống chọi với cái lạnh băng cuối thu mà lội xuống hồ, vớt mấy quyển sách giáo khoa đáng thương của mình lên. Ai kêu gia đình tôi không đủ khả năng để mua một bộ sách giáo khoa mới cơ chứ.

“Hừ hừ, Tiểu Lam Lam, cậu không đến trường một thời gian lâu như vậy, tôi nhớ cậu quá đi!”

Gương mặt tươi cười đáng ghét! Cẩn thận tôi điên lên sẽ tát cậu chết tươi đấy nhé!

Nhưng sự thật là… tôi chỉ có thể cúi đầu, nhanh chóng bước đi, chỉ cần đến được phòng học, nơi đó có nhiều người, hắn cũng không thể làm càn được. Nhưng tôi vừa đi chưa được ba bước thì đã bị giữ lại.

“Tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu có hiểu phép lịch sự là gì không!”

Không cần nói lý do, hắn và hai tên người hầu AB cùng kéo tôi đến một góc của khu lớp học cũ.

Đau quá!

Bọn họ đẩy tôi lên tường, tên Ngôn Thâm Cảnh thối tha này còn chống một tay lên vách tường, dùng loại ánh mắt ám muội nhìn tôi: “Hai tuần không gặp, hình như Tiểu Lam Lam cậu đẹp lên rất nhiều nhé. Ôi ôi, làn da đẹp như vậy, thật sự còn đẹp hơn bất kỳ ngôi sao nữa nào nữa đấy….”

Tên đáng chết này! Bỏ tay của cậu ra, đừng có vỗ linh tinh lên mặt tôi, tôi cũng không phải đậu hũ đâu nhé! Kể cả có đúng đi chăng nữa thì cũng không đến phiên cậu ăn đâu! Da tôi đẹp là chân lý của vũ trụ này rồi, chẳng cần cậu phải nói thẳng ra đâu!

“Tiểu Lam Lam có nhớ bọn tôi không? Đúng là chẳng ngờ được, thì ra cậu cũng có xe riêng đưa đón tới trường cơ đấy, không phải nhà cậu nghèo lắm sao? Chẳng lẽ cậu không chịu được cảnh ăn đói mặc rét nên quyết định trở thành búp bê cho mấy lão già lắm tiền hay sao? Tiểu Lam Lam, tôi đã nói rồi mà, cậu cũng quá khách khí đấy, chúng ta đã quen biết lâu như vậy, cậu thiếu tiền thì cứ nói với chúng tôi một tiếng, đã là bạn bè thì cớ gì chúng tôi không giúp đỡ!”

Này này! Cảnh cáo cậu, đừng có dựa vào tôi gần như vậy, miệng câu hôi lắm, truyền hết tới mũi tôi rồi! Chúng ta chưa bao giờ thân thiết cả, đừng có lừa dối độc giả!

Nhưng tôi không dám nói ra miệng, chỉ dám nói trong lòng thôi. Kinh nghiệm trong quá khứ đã dạy tôi rằng: đối mặt với loại người này, nếu cậu càng dây dưa với hắn thì hắn càng vui vẻ. Tốt xấu gì thì tôi cũng nhịn gần ba năm rồi, chỉ cần tốt nghiệp là có thể thoát khỏi tên khốn kiếp này, tại sao phải lãng phí những cố gắng trước kia? Vạn nhất tên khốn này mang những lời tôi nói mách lại cho ông cậu hiệu trưởng của hắn biết, vậy chẳng phải tôi sẽ chết luôn sao, ngay cả bằng tốt nghiệp trung học cũng không có?

Tôi chỉ có thể mang những lời chửi thô tục ấy kêu gào trong lòng, thuận tiện cầu nguyện cho hắn chú ý tới chuyện gì khác, khiến hắn tránh xa tôi ra một chút.

Nhưng sự thật cách hy vọng còn xa lắm, hắn giơ tay đẩy tôi xuống đất: “Tiểu Lam Lam, cậu cũng đừng sa đọa như vậy chứ! Để tôi kiểm tra xem trên người cậu có dấu vết kỳ quái nào hay không, tôi không thể trợn mắt nhìn bạn tốt của mình rơi xuống hố lửa được!”

Thằng háo sắc! Đừng có cởi quần áo của tôi! “Cậu… cậu mau buông tay…” Rốt cuộc tôi vẫn không thể duy trì nguyên tắc ‘im lặng là vàng’ của mình được. Trên cơ bản, nếu đã bị người khác bắt đầu lột quần áo, ai còn có thể bảo trì im lặng nữa. Nếu chẳng phải la hét cũng không có hiệu quả thì tôi đã sớm gân cổ lên mà gào: “Quấy rối a! Cưỡng gian kìa!”

“A ha ha, lúc nào da của Tiểu Lam Lam cũng non mịn như vậy nha!”

Tôi thật là đáng thương, áo đã bị kéo xuống dưới vai. May mắn, chuông vào học cứu mạng đã kịp thời vang lên, đám người Ngôn Thâm Cảnh nghe được tiếng chuông cũng đành miễn cưỡng thả tôi ra: “Thật đáng tiếc, Tiểu Lam Lam, chờ tới khi tan học thì chúng ta lại tiếp tục.” Sau đó bọn họ đứng lên, bỏ đi cùng cái bộ mặt tươi cười đáng ghét ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play