Tên truyện: Cấm phạm quy
Tác giả: Lữ Thiên Dật
Editor: Sặc Fructose
Chương 23: Tiêu rồi
—— Có tiếng bước chân rõ ràng trên hành lang.
Càng lúc càng gần.
Cho đến trước phòng ngủ Hoắc Thính Lan mới ngừng lại.
Diệp Từ sợ đến mặt trắng bệch, sắc xuân trên mặt chẳng còn chút gì, lập tức bước ra ngoài.
Kết quả vừa mới bước nửa bước ra khỏi cửa, liền đụng phải Hoắc Thính Lan, hai người bốn mắt nhìn nhau, rõ rõ ràng ràng, không còn chỗ nào để cứu.
Nhưng mà, trên hành lang cũng chỉ yên tĩnh một giây như thế.
Không, có lẽ còn không đến.
Thần thái Hoắc Thính Lan tự nhiên, quét mắt thấy cuốn vở sắp bị niết bẹp trong tay Diệp Từ, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: "Có bài nào không biết làm sao không đến phòng làm việc tìm tôi?"
"..." Cổ họng Diệp Từ như đổ đầy xi măng, ậm ừ, đừng nói là nói dối, ngay cả một từ hoàn chỉnh cũng rặn không ra.
Nhưng Hoắc Thính Lan dường như chỉ thuận miệng hỏi, anh chưa cho Diệp Từ thời gian trả lời, cũng không nhìn kỹ khuôn mặt đang kinh hoàng thất thố đó, mà lập tức đến bên mép giường, cầm lấy một phần tài liệu để trên tủ đầu giường như tối qua đọc trước khi ngủ, tự quyết định: "Có một cuộc họp khẩn cấp." Anh rũ mắt nhìn đồng hồ, xác nhận thời gian cuộc họp: "Tôi sẽ cố gắng trở về trước 10 giờ, bài nào không biết thì gom lại, buổi tối sẽ giảng cho em... được không?"
Tìm được đường sống từ chỗ chết, Diệp Từ khôi phục năng lực ngôn ngữ, gật đầu như giã tỏi: "Được, được ạ!"
Khóe môi Hoắc Thính Lan cong lên một độ cung bí ẩn, đi vào phòng lấy ra một cái áo khoác vắt lên cánh tay, sải bước về phía cầu thang, nhìn có vẻ như thật sự gấp gáp.
Diệp Từ không dám cọ xát thêm, nhanh như chớp trở về phòng, vịn cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Phía xa, một chiếc Maybach 62S màu đen từ từ lái ra ngoài cổng lớn.
—— Chú Hoắc thật sự ra ngoài rồi.
Có lẽ kỳ nóng lên khiến đầu óc chậm chạp, nếu không nhất định Diệp Từ có thể nhận thấy sự "săn sóc" của Hoắc Thính Lan lúc nãy vô cùng quen thuộc.
Hiểu rõ tất cả, nhưng lại không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đối đãi, đứng một bên hướng dẫn, vô cùng phù hợp với tác phong từ trước đến nay của Hoắc Thính Lan.
Tuy nhiên, tuyến thể Omega đang khó chịu đã bắt cóc bộ não, toàn tâm toàn ý khát vọng pheromone của Hoắc Thính Lan. Diệp Từ không đi qua phòng của Hoắc Thính Lan còn đỡ, qua đó rồi, nếm được vị ngọt ngào thích ý khi được pheromone Alpha mà mình ái mộ trấn an, cơn thèm khát kia lập tức dâng lên gấp đôi, khó lòng ngăn cản, nhưng cỏ dại từ từ mọc thành cụm, nhiệt độ cơ thể lại tiếp tục có xu thế tăng lên.
Không chạm vào, không chạm vào là được thôi.
Chỉ ở trong phòng một lát, không đụng đến thứ gì hết...
10 giờ chú Hoắc mới về nhà.
Thời gian để mở cửa thông khí thổi bay "chứng cứ" cũng vừa đủ.
Sợ gì chứ?
Đại não bị tình dục chi phối xúi giục cậu, từng giây từng phúc.
Sau khi hoàn hồn, cậu đã như mộng du mà trở lại phòng ngủ của Hoắc Thính Lan.
Pheromone của họ quá phù hợp, tuyến thể nóng rát được trấn an, dễ chịu như làn da bị bỏng được tẩm nước đá. Diệp Từ đắm chìm trong sự thoải mái cực độ đến nỗi gân cốt cũng bủn rủn.
Thứ đồ lưu lại pheromone nhiều nhất trong phòng ngủ, trừ sọt đồ dơ trong phòng rửa mặt, cũng chỉ có cái giường lớn giữa phòng kia. Cậu như một con thú non bị hấp dẫn bởi thức ăn, biết không nên đi, nhưng bụng nhỏ đói đến cồn cào, thèm rỏ dãi, ngửi mùi hương đang vờn quanh chóp mũi, cuối cùng vẫn không chiến thắng được bản năng, tìm cớ đến gần một chút.
Ngửi một tí thôi.
Cậu sẽ không chạm vào.
Ga trải giường và vỏ chăn của Hoắc Thính Lan là một màu đen thuần như mực thỏi, chất vải bằng tơ lụa, mềm mại trơn trượt, lạnh băng, tràn đầy sợi bóng. Diệp Từ chưa từng gặp ai dùng cả bộ chăn ga gối nệm như thế này, kiểu như... Cậu hình dung không được, chỉ cảm thấy nhìn thêm một cái cũng sẽ khiến người ta đỏ mặt.
Cậu đứng bên mép giường, mắt rưng rưng, thèm thuồng hít hít cái mũi.
Hít không đủ.
Hơn nữa cũng kỳ lạ quá.
Nhiệt huyết từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất.
Bé ngoan làm chuyện xấu, mới đầu còn sợ hãi, nhưng ngay sau đó, một loại phấn khởi hăng hái bí ẩn dần dần lên men, đánh thức bộ phận thiếu niên trẻ trung cùng với bản năng Omega của cậu... Khí huyết hưng thịnh, lỗ mãng xao động, mấy thứ này cậu vẫn có, chỉ vẫn luôn ngủ đông mà thôi.
Đầu ngón tay không nghe lời, tự tiện xoa lên lớp tơ lụa đen tuyền dính đầy pheromone của Alpha.
Tựa như dùng đầu lưỡi liếm một ngụm nước hồ u ám.
Ngọt ngào đầy cám dỗ.
.
[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và Wattp@d: SacFructose
Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]
.
Diệp Từ đỏ mặt tía tai, đôi mắt trống rỗng, lại khó nén rung động, giống một tên vô lại dụ dỗ người yêu nếm thử trái cấm. Cậu vểnh lỗ tai nghe ngóng động tĩnh từ ngoài hành lang và cửa sổ, không thể không liếc nhìn về phía khe cửa đang khép hờ —— cửa phòng ngủ của Hoắc Thính Lan cách âm quá tốt, cậu không dám đóng lại, sợ có tiếng động trên hành lang nhưng cậu không nghe được, sợ có người hầu đột nhiên xông vào, đánh vỡ dục niệm dơ bẩn ướt át của cậu.
Xác nhận không có người xông tới, Diệp Từ cẩn thận bò lên, đặt đầu lên mép gối của Hoắc Thính Lan.
Mới đầu, cậu vẫn muốn bảo vệ điểm mấu chốt của mình.
Cậu cố gắng kiềm chế, tận lực không chiếm chỗ, thân hình mảnh khảnh bò một bên mép giường vô cùng quy củ, chỉ cần nghiêng người là có thể ngã xuống, thở cũng chỉ nhẹ nhàng hít từng ngụm nhỏ, giống như nhấp rượu mạnh, lại như sợ phòng này dựa theo ml không khí để thu tiền, hít nhiều quá cậu trả không nổi.
Nhưng dần dần, chỉ tiếp xúc như vậy đã không thể khiến cậu thỏa mãn, cậu khó nhịn mà dịch vào bên trong, tư thế nằm không còn cứng ngắc như thi thể nữa.
Lại thêm một lát, cậu bắt đầu dùng khuôn mặt nóng đến muốn bốc cháy cọ vào gối đầu của Hoắc Thính Lan, môi mỏng khép mở, cùng với xoang mũi tham lam hít lấy pheromone trong không khí, giữa hai hàm răng mở ra một cái khe nhỏ, thấp thoáng thấy được đầu lưỡi hồng hào. Cậu hít mê, hít say, như một con mèo con rơi vào túi bạc hà mèo, chỉ hận không thể dùng bạc hà mèo xây thành cái ổ, từ đây ở đó mãi không ra.
"Chú Hoắc..." Tinh thần hoảng hốt, cậu đứng dậy cuốn chăn Hoắc Thính Lan lên, xây thành một cái tổ rồi chất thành đống cao, phía dưới kẹp chăn vào giữa hai chân, phía trên thì vùi mặt vào chăn. Câu "chỉ mười phút thôi" trước đó không biết đã ném lên chín tầng mây tự bao giờ, cậu không nhớ rõ mình đã lưu luyến nằm trên giường chú Hoắc qua bao nhiêu cái "mười phút", cũng quên cảnh giác tiếng xe ngoài cửa sổ. Trong tai ầm vang toàn tiếng bản thân nỉ non và tiếng tim đập cuồng loạn vụng về, "Chú Hoắc ơi..."
Đúng lúc này, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân không nặng không nhẹ, truyền vào từ khe cửa khép hờ.
Diệp Từ thần chí mê loạn đột nhiên bắt được tín hiệu này.
Ánh trăng lọt vào phòng bỗng dưng sáng lên một chút, dường như không phải là ánh trăng...
Hương tequila dần dần trở nên ngào ngạt.
Tín hiệu đó rất mỏng manh, huống hồ cậu vẫn đang mơ màng hồ đồ, nhưng bản năng cảnh giác đã dâng lên trong cơn hỗn độn, trồi lên mặt nước...
Diệp Từ ngước mắt, hít hà một hơi, đột nhiên đạp chăn ra, bật người ngồi dậy.
Cửa phòng ngủ mở ra một góc.
Hoắc Thính Lan đứng ngược sáng ngoài cửa, lẳng lặng nhìn cậu.
Cậu tỉnh táo lại.
Nhưng mà đã chậm.
"Chú..."
Gương mặt Diệp Từ cắt không còn giọt máu, con ngươi run rẩy, không dám tin tưởng mà trừng mắt, thê lương như một tội phạm sa lưới, như một con nhạn bị mũi tên bắn trúng.
Sao lại về nhanh như vậy?
Không phải đã nói 10 giờ sao?
Không, không đúng...
Cậu đã ở đây bao lâu rồi?
Bây giờ là mấy giờ rồi?!
Vì không để người khác phát hiện, Diệp Từ không dám bật đèn, trời đã sớm tối đen, một phòng tối tăm bị ánh sáng ấm áp của đèn tường ngoài hành lang hắt vào.
Hoắc Thính Lan sợ sẽ làm cậu giật mình, không bật đèn, thân hình cao lớn từ từ tiến lại gần, mở miệng nói chuyện, giọng nói vẫn dịu dàng trước sau như một, chứa đầy áy náy: "Xin lỗi, có phải đã dọa em rồi không?"
Với trạng thái tinh thần hiện tại của Diệp Từ, hiển nhiên không thể nhận ra sự run rẩy nhẹ nhàng trong âm cuối của câu hỏi đó.
Đã nói 10 giờ về, hiện tại 10 giờ 1 phút, vừa vặn, không tính là nói dối.
Về việc Diệp Từ cất giấu chút tâm tư nhỏ, mấy ngày nay anh đã nghiền ngẫm đến tám chín phần mười, chỉ là không dám xác định, suy cho cùng thì Diệp Từ tránh né quá dữ dội.
Nhưng mà, lúc gặp mặt ở hành lang đêm nay, chỉ liếc mắt một cái, anh đã xác nhận được.
Vốn định mượn cơ hội để lại vài sợi dấu vết, để chọt vào nơi thịt ngứa mềm mại của Diệp Từ, chế nhạo cậu, trêu đùa cậu, bắt cậu phải nói rõ ràng tại sao nhân lúc phòng không có ai mà vào phòng anh, còn sờ quần áo của anh, ngủ trên giường anh, ép vỏ trai đang khép chặt kia nhỏ ra vài giọt nước, sau đó từ từ cạy mở nó ra...
Không ngờ...
Đúng lúc bắt được tại trận.
Thần thái kiều diễm thần hồn điên đảo kia, bằng thị lực của anh, chỉ đứng ở cửa vẫn nhìn thấy được rõ ràng.
Giờ khắc này anh còn có thể kiềm chế được luồng tà hỏa đó, toàn bộ đều dựa vào hai tháng nay đã nhịn quá nhiều, diễn rành rọt, làm người tốt đến quen.
"Không, không có. Xin... xin lỗi, chú Hoắc, tôi, không, không phải..." Diệp Từ hoàn hồn, muốn nói dối cho qua chuyện, nhưng khớp hàm lại như rỉ sắt, mở miệng cũng khó khăn, không nhanh nhẹn nổi.
Cậu muốn bỏ chạy.
Nhưng mũi chân còn chưa chạm đất, luồng hơi thở mùi tequila lạnh thấu xương đã ập đến, ngay sau đó đệm lún xuống, Hoắc Thính Lan quỳ một gối lên mép giường, cắt đứt đường lui của cậu.
Diệp Từ rụt về phía sau, cả người rơi vào chăn, giương mặt trắng bệch dần dần đỏ ửng trở lại.
Chạy không được, cậu cảm thấy thẹn đến đầu váng mắt hoa, sự phấn khởi vì ăn vụng trái cấm đã sớm tan đi không còn gì, cậu hối tiếc không ngừng, lắp bắp xin lỗi: "Thật, thật sự xin lỗi, chú Hoắc... Tôi, hôm nay tôi... đặc, đặc biệt không thoải mái, nên... rất xin lỗi, tôi cũng không, không biết tại sao, mình làm sao, làm sao lại giống, giống như một... "
Cảm giác xấu hổ và ghét bỏ bản thân mãnh liệt khiến giọng nói trong trẻo của cậu dần trở nên nức nở.
Cậu không nói nổi mình "giống" cái gì.
Từ đó quá khó nghe.
Trước mặt Hoắc Thính Lan, cậu nói không nên lời, nhưng lại hành động như thế.
Tiêu rồi.
Lồng ngực gầy gò của Diệp Từ phập phồng dồn dập, cùng với tiếng sụt sùi kiềm nén.
Cậu không nhớ rõ lần trước mình khóc trước mặt người khác như thế này là lúc cậu mấy tuổi nữa.
Quá mất mặt, cậu dùng cánh tay hung hăn lau mạnh lên mặt vài cái, cắn răng nhịn xuống.
Bỗng nhiên, một cánh tay rắn chắc siết chặt lấy cậu, ôm cậu vào lòng, một cánh tay khác giũ cái chăn mỏng bị cậu xoắn lấy xây tổ ra, bao lấy tay chân lạnh băng do khẩn trương của cậu, giống như dùng một cái nhộng bao lại chú bướm non.
Áp lực nhẹ nhàng và hơi nóng vờn quanh cơ thể khiến linh hồn như đang trôi nổi của Diệp Từ về lại thân thể.
"Đừng khóc." Hoắc Thính Lan nằm nghiêng trên giường, ôm cả người lẫn chăn vào lòng, tư thế chiếm hữu rất mạnh, như hận không thể bao hết cơ thể Diệp Từ vào lòng mình. Anh rút chiếc khăn vuông ra, tinh tế chấm chấm lên mí mắt bị áo ngủ của Diệp Từ quẹt đỏ, dịu giọng, giúp đầu lưỡi nhỏ ngốc nghếch đang xoắn lại kia giải thích: "Kỳ nóng lên tạm thời, rất khó chịu, lại không thể dùng thuốc ức chế, không còn cách nào, đành phải đến phòng tôi nằm một lát... đúng không?"
Diệp Từ sụt sịt, nhẹ nhàng gật đầu, được dỗ dành, cảm thấy oan ức thêm, lại rưng rưng nước mắt.
"Nhu cầu chính đáng như vậy, sao lại không nói cho tôi biết?" Hoắc Thính Lan từ từ siết lấy bả vai và sau lưng Diệp Từ, nhẹ nhàng, biết rõ còn cố hỏi: "Mấy ngày nay vẫn cứ trốn tránh tôi... ghét chú Hoắc rồi sao?"
.
[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và Wattp@d: SacFructose
Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]
.
__________
Chin nhỗi nói một câu phá hoại không khí chơi chứ đoạn em bé hít pheromone trong phòng chú Hoắc cứ như nghiện mai thúy ấy ...
Mà nói gì thì nói, chương này hỏ ny quá, xếp hàng xỉu.