Vân Thiều khóc nỉ non, bờ vai khẽ run, khóc nức nở như đứa trẻ con, đôi mắt vừa đen vừa sáng cụp xuống, chốc chốc lại đưa tay lên lau mắt.
Vi Oanh hết cách với cái dáng vẻ này của nàng ấy, lòng nàng mềm rồi lại nhũn ra, hệt như ngâm mình trong hồ nước xuân, câu nói kia vẫn đọng bên bờ môi, mãi không thốt thành lời được, cuối cùng không hiểu sao lại biến thành: "Đừng khóc nữa."
Vân Thiều cúi đầu, giọt nước óng ánh trượt qua cái cằm trắng như tuyết, rơi xuống chiếc áo bào thêu vàng vô cùng bẩn thỉu.
Vi Oanh: "..."
Nàng cúi người xuống, khẽ khàng lau giọt nước mắt này đi, giọt lệ ấm nóng thấm ướt bụng ngón tay, xuyên qua làn nước mắt nhè nhẹ xoa chiếc cằm xinh xắn của Hoàng đế.
Nàng thấy Vân Thiều lặng thinh thút thít nỉ non, thì trong lòng thấy bất lực: "Bệ hạ à bệ hạ."
Sao lại có Hoàng đế ngốc thế này cơ chứ?
Đến khi Vân Thiều ngước đôi mắt rưng rưng nước mắt lên, nàng mới phát hiện mình đã bất tri bất giác nói ra mấy lời trong lòng, nói thẳng đuột ra.
Thế là Vi Oanh than thở: "Bệ hạ, người thích khóc như thế, nhỡ để kẻ khác trông thấy thì làm sao?"
Vân Thiều lau nước mắt, nói một cách hung dữ: "Thế thì móc mắt của bọn chúng!"
Vi Oanh:...!hay thật.
Vân Thiều sụt sịt, uất ức nói: "Trên trời ở nơi đâu, ta có thể đến không?"
Vi Oanh suy nghĩ cẩn thận: "Nếu bệ hạ có thể sống lâu đến mấy nghìn mấy vạn năm, có lẽ sẽ sống đến lúc cái thế giới này tạo ra phi thuyền, đến khi ấy có thể lên trời rồi."
Vân Thiều giật mình, mở to đôi mắt xinh đẹp: "Hóa ra Oanh Oanh đã sống được mấy ngàn mấy vạn năm rồi ư?"
Vi Oanh hơi không khớp với mạch não của nàng ấy: "Không phải!"
Cẩu Hoàng đế có ngữ điệu gì đây, ánh mắt gì đây, như thể trâu non gặm phải cỏ già, gặm được nửa thì chợt phát hiện ra ấy không những là ngọn cỏ già mà hẳn là ngọn cỏ cương thi luôn.
Rõ thấy là Vân Thiều thở phào, vẻ bi thương bị sự kinh hãi ban nãy làm mất sạch, giọt lệ đọng trên mi mắt không rơi xuống được.
Nàng ấy lau nước mắt, lòng vẫn thấy sợ hãi nói rằng: "Ta còn tưởng Oanh Oanh..."
Vốn cứ tưởng mỹ nhân như hoa xa cách đám mây, lại chẳng ngờ mỹ nhân đã qua tám nghìn xuân xanh.
Vi Oanh híp mắt lại:...!Nhìn chằm chằm...
Vân Thiều mất tự nhiên quay mặt đi, khẽ giọng nói: "Thực ra lớn một chút ta cũng rất thích, chỉ là mấy nghìn mấy vạn năm thì lâu quá."
Dài đến mức khiến cho nàng ấy cảm thấy mình quá bé nhỏ, chỉ như một hạt bụi, hỉ nộ ái ố, tình cảm chân thành, đối với Oanh Oanh mà nói thì cũng chỉ là sự gây sự vô lý của một đứa trẻ con mà thôi.
Nàng ấy nhỏ bé đến mức không dậy nổi được cơn sóng nào trong mắt của người khác cả.
Chuồn chuồn yêu Côn Bằng, sinh tử sớm hôm nhưng lại tham luyến sự vĩnh hằng.
Vi Oanh thấy nàng ấy lại khóc thì không khỏi thở dài, nàng cảm thấy bầu không khí quá đỗi nặng nề, bèn quyết định rút thẻ để góp vui.
Nàng lôi cái hộp mù vừa mới nhận được ra, đảm bảo không thấp hơn thẻ xanh, nhưng ngẫm lại thì tệ nhất cũng là thẻ xanh rồi nên bèn thò tay ra rút...
Trước khi rút, nàng lại dừng lại, nàng lại nhớ đến nỗi sợ hãi bị chi phối.
Nàng ghé mắt nghiêng đầu nhìn Hoàng đế đang lặng thinh rơi lệ ở bên cạnh, bèn nhích tới một chút, dán sát với Hoàng đế.
Vân Thiều ngước đôi mắt phủ mờ hơi nước lên.
Vi Oanh: "Bệ hạ, không khóc nữa có được không?"
Vân Thiều bĩu môi.
Vi Oanh đứng lên, đưa tay che ánh mắt của nàng ấy, sau đó bờ môi nàng khẽ chạm một cái vào cái trán trơn bóng của tiểu Hoàng đế: "Chụt."
Vân Thiều sửng sốt, cơ thể hơi cứng lại, duy trì nguyên tư thế ngửa đầu, bỗng chốc quên mất cử động và lời nói.
Vi Oanh nhân cơ hội này, vội vàng rút hộp.
Một vầng ánh sáng vàng lóe ra từ trong chiếc hộp vàng rực rỡ.
Suýt chút nữa nàng đã nhảy dựng lên!
Thẻ màu cam! Cả cuộc đời này thế mà lại có thể rút được sắc vàng truyền thuyết!
Vi Oanh thầm nghĩ, quả nhiên là cũ mà không đi thì mới chẳng tới, vừa sử dụng hết một tấm thì một tấm nữa lại tới rồi.
Vui sướng, phấn khích, muốn nhảy cẫng cả lên!
Nàng còn chưa kịp nghiên cứu xem bảo bối kim sắc truyền thuyết mà mình rút ra có tác dụng gì thì chợt tay bị níu xuống, Hoàng đế ngẩng mặt lên, khẽ khẽ chạm vào môi của nàng.
Vân Thiều: "Chụt! Chụt chụt! Chụt chụt chụt!"
Trên môi truyền đến cảm giác kỳ quái, vừa tê vừa ngứa, mềm mại nhưng lại như bị phỏng.
Trong chớp mắt, nàng cảm giác như thứ mình hôn không phải là Hoàng đế mà là một đóa hoa hồng mềm mại.
Nàng biết hoa hồng có rất nhiều gai, nhưng nàng cũng biết, đóa hồng ấy mãi mai không bao giờ đâm về phía nàng.
Đóa hoa khiến cho kẻ khác chảy máu đầm đìa, vừa yêu vừa hận, giờ phút này đây lại vừa căng thẳng vừa e thẹn, đang hé mở búp hoa mềm mại với nàng.
Nhưng ngay lúc nàng muốn cẩn thận thưởng thức mùi vị của mật hoa, thì Hoàng đế lại không biết thỏa mãn nhích tới gần, hệt như con chim gõ kiến: "Chụt chụt chụt! Chụt chụt chụt! Chụt chụt!"
Những nụ hôn điên cuồng như mưa táp!
Vi Oanh cảm giác mình như bị mổ thành cái tổ ong luôn, hai tay nàng giữ chặt vai Hoàng đế, muốn đẩy nàng ấy ra: "Bệ hạ người là chim gõ kiến đầu thai đấy à!"
Vân Thiều: "Chụt chụt chụt chụt chụt!"
Hai người xô xô đẩy đẩy, rồi ngã xuống đống cỏ mềm bên cạnh, ôm nhau thành một cục.
Vi Oanh đè trên người Vân Thiều, đứng dậy trước rồi ấn chặt vai nàng ấy lại, kim quan của Hoàng đế đã rơi mất từ lâu, mãi tóc dài xõa bung, hôn tới nỗi mắt mịt mờ hơi nước, khuôn mặt xanh xao ửng lên ráng đỏ, bờ môi xinh đẹp như được thoa một lớp son phấn.
Vi Oanh như bị ma xui quỷ khiến, nàng dùng tay đè lên môi nàng ấy, cảm giác đầy đặn lại còn đàn hồi nữa.
Nàng thoáng nghĩ một cách vui mừng, may mà thời hạn sử dụng của tấm thẻ kia đã hết, chứ không thì chỉ sợ vừa nãy mình đã bị con chim gõ kiến bé nhỏ này mổ thành cái tổ ong mất.
Lần này Vân Thiều vẫn không bỏ qua, mổ một trận vào tay của nàng: "Chụt chụt!"
Đầu ngón tay Vi Oanh đo đỏ, đưa tay bóp mặt nàng ấy: "Dứt khoát không gọi bệ hạ là bệ hạ nữa, gọi là chim gõ kiến luôn đi."
Vân Thiều: "Không được, phải gọi là chim mổ Oanh!" Có vẻ nàng ấy rất hài lòng với cái danh xưng này, bèn vui vẻ chuẩn bị rằng: "Sau này các đại thần lên điện cũng không cần phải hô vạn tuế vạn vạn tuế nữa, phải hô là..."
Vi Oanh hỏi: "Hô là gì?"
Vân Thiều to giọng tự hào nói: "Chụt Oanh Oanh, chụt Oanh Oanh, chụt Oanh Oanh mỗi ngày (*)!"
(*) từ 啾có nghĩa là tiếng líu lo, chiêm chiếp của chim, ngoài ra còn có nghĩa là âm thanh "chụt".
Khóe miệng Vi Oanh không khỏi vểnh lên, đang định nói gì đó thì bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh mình truyền đến tiếng hít thở, quay đầu lại thì bắt gặp ngay biểu cảm cứng đờ của Bùi Khuyết.
Bùi Khuyết lùi về sau một bước, giấu mình vào trong rừng cây: "Các người tiếp tục đi!"
Tiện thể kéo Tiêu Thiên Tuyết ở đằng sau lại, rồi để cho các binh sĩ đứng ở trong rừng không được phép tiến lên.
Tiêu Thiên Tuyết tò mò ló đầu ra: "Gì thế gì thế, Oanh Oanh ở đằng trước à?"
Bùi Khuyết ngăn nàng ta lại: "Đừng đi, bọn họ..." mặt nàng ta đỏ lên, lòng thầm mắng giữa thanh thiên bạch nhân mà phóng túng khơi khơi thế, thật đúng là hoang đường: "Bọn họ đang làm chút chuyện, ầy, chuyện mà hôn quân với yêu phi làm í."
Tiêu Thiên Tuyết lập tức hiểu ra, thẹn tới mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nàng ta xiết chặt tay áo, khẽ giọng thì thào: "Lúc này rồi mà còn có hứng thú ấy...!không hổ là bọn họ."
Đương lúc nói chuyện, Vi Oanh với Hoàng đế đã bước tới.
Đám tướng sĩ trông thấy bệ hạ không việc gì thì cũng an tâm...!thoạt trông Hoàng đế không sao cả, chỉ là mắt hơi hơi đỏ.
Tiêu Thiên Tuyết lao tới, phi về phía Vi Oanh như cơn gió lốc: "Oanh Oanh, bệ hạ! Thích khách không làm hai người bị thương chứ!"
Nàng như cơn gió lốc bé bỏng, phi cả buổi trời thì phát hiện ra mình vẫn loăng quăng tại chỗ, ngoảnh nhìn lại, ra là Quý phi giữ chặt thắt lưng của nàng ta, lạnh mặt nói: "Đều ổn cả, chút thương tích cũng không có, mà còn có tâm tư...!hừ! Ngươi lo lắng cả buổi trời rồi, bây giờ không có chuyện gì còn chạy sang ấy làm gì?"
Tiêu Thiên Tuyết chớp mắt chả hiểu gì: "Hở?"
Trái lại là Vi Oanh tâm tư lanh lẹ, nghe ra được sự giận dỗi trong lời của Qúy phi, bèn mỉm cười xin lỗi, nói xong, sự giận dỗi vừa nãy của Qúy phi cũng lắng xuống, hừ lạnh một tiếng rồi ngồi lên ngựa: "Không có dư ngựa cưỡi đâu, Tiêu Thiên Tuyết ngươi tới ngồi với ta, hai người các người cưỡi chung đi."
Trước giờ nàng ta luôn coi trọng binh sĩ, cũng cảm thấy hai con người vớ vẩn giữa thanh thiên này không đáng để đám binh sĩ phía sau bỏ ngựa tốt ra.
Cơ mà Hoàng đế nghe thấy lời này, trái lại còn cười, vui vẻ cùng cưỡi ngựa với Vi Oanh, ngón tay thì sờ tới sờ lui trên eo của Vi Oanh.
Vi Oanh một tay điều khiển ngựa, một tay giữ nàng ấy: "Đừng làm loạn!"
Khóe miệng Vân Thiều cong lên, đầu tựa trên vai nàng thiếu nữ, bên tai là tiếng gió rít gào, sóng vàng cuồn cuộn, bị gió thổi vang lên tiếng xào xạc.
Bọn họ cưỡi ngựa lao xuống sườn đồi, theo sau là hàng trăm kỵ binh, tiếng vó ngựa như sấm rền ầm ĩ, những người đang làm việc trên ruộng đứng thẳng người dậy, chăm chú nhìn bọn họ đi xa rồi biến thành những chấm đen tí xíu dần biến mất trong làn bụi.
Vân Thiều khẽ giọng nỉ non: "Trên trời, xa bao nhiêu?"
Vi Oanh nắm chặt dây cương, nghe thấy lời nỉ non của nàng ấy thì im lặng không nói gì.
Vân Thiều tiếp tục nói: "Đều nói trẫm nhiều thiên hạ, nhưng thiên hạ của ta đối với Oanh Oanh mà nói, thật sự không đáng nhắc tới, đúng không? Mảnh trời đất này là lao tù của Oanh Oanh." Nàng ấy hít sâu một hơi, giọng hơi run: "Nhưng trẫm muốn dùng thiên hạ làm lao tù, giam chặt Oanh Oanh, cả đời này dài bao lâu thì sẽ trói Oanh Oanh bên người bấy lâu, còn sau này..."
Chim Bằng dang cánh bay về Bắc Minh hay là Nam Minh, ấy cũng không phải là chuyện của nàng ấy...
Quay trở lại bãi săn, Lư Lăng Vương mặt buồn rười rượi quay về từ biệt với Hoàng đế, bảo rằng bản thân muốn quay về đất phong.
Vân Thiều xị mặt, chốc sau mới nhướng mày mỉm cười, giọng dìu dịu: "Là trẫm đối đãi với hoàng huynh không tốt ư? Sao mới tới chưa bao lâu đã muốn đi rồi?"
Lư Lăng Lương sờ mồ hôi lạnh trên mặt, trông thấy Quý phi đang cầm đao đứng bên cạnh thì không khỏi dịch về sau hai ba bước, rồi lại nhìn thấy Tiêu Thiên Tuyết đang chạy tới thì lại chầm chậm nhích ra sau năm bước, cuối cùng trông thấy Vi Oanh đã đổi phục trang đang thản nhiên đi tới thì từ từ lùi ra đến cửa rồi quỳ xuống, càng nuốt nước bọt nói: "Bệ hạ, bệ hạ cho ta quay về đi!"
Vân Thiều thấy Vi Oanh đã tới, vẻ cười lại càng thêm sâu, dịu dàng đáp: "Sao lùi xa thế?"
Mồ hôi chảy đầy đầu Lư Lăng Vương, hắn run lẩy bẩy nói: "Đường, đường trơn!"
Thế nên trượt hẳn một đoạn từ trước phòng ra đến cửa, hắn quả đúng là một thiên tài sinh tồn ha!
Vân Thiều mỉm cười, lấy tay đỡ đầu, giữ lại Lư Lăng Vương: "Đợi đến khi quay về Thịnh Khinh thì hẵng đi, chớ không thì mẫu hậu lại trách ta không giữ vương huynh lại."
Bây giờ lòng Lư Lăng Vương chỉ muốn tránh xa Hoàng đế với đống nữ nhân này của hắn, nên nhất thời cũng mặc kệ cả Thái hậu.
Hắn ít nhiều cũng biết thủ đoạn của đế vương, mà sau sự vụ săn thú mùa thu, hắn cũng đoán ra Thái hậu giữ hắn ở kinh thành là vì lẽ gì.
Ban đầu Lư Lăng Vương còn khá háo hức, luôn cảm thấy hoàng vị năm đó đáng lẽ là của mình, Hoàng đế nợ hắn một ngôi hoàng vị.
Nhưng bây giờ hắn hiểu rồi, làm Hoàng đế cũng chả dễ dàng gì, hắn ở lại chỗ này thì sớm muộn gì cũng bị đám nữ nhân hậu cung này vờn tới chết mất.
Hắn ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn mấy vị phi tử...
Có người thoạt trông tươi tắn ngây thơ, nhưng thật là đứa con gái có sức mạnh kỳ quái có thể bẻ gãy đại thụ bằng một cái đầu!
Có người thoạt trông như hoa đào hoa lý, nhưng thật ra là kẻ giết người không chớp mắt!
Còn có người, cả ngày tươi cười, ấm áp thân thiện, nhưng thật ra lại là kẻ biế.n thái thích bắn người thành cái sàng.
Đây mới chỉ là người mà mấy ngày nay hắn tiếp xúc, nghe bảo đâu hậu cung vẫn còn ba nghìn giai lệ nữa!
Lư Lăng Vương vốn cảm thấy mấy từ lục cung tô son điểm phấn, ba ngàn mỹ nhân vô cùng mỹ miều, nhưng bây giờ nghĩ đến thì lập tức hai mắt tối sầm, lòng hắn thầm nghĩ, Hoàng đế phải tạo bao nhiêu tội nghiệt thì mới bị đám nữ nhân này vây quanh lại vậy.
Lư Lăng Vương bắt đầu nảy lòng thương với Hoàng đế đệ đệ của mình, chả tránh nhiều năm như thế rồi mà chẳng thêm chút da thịt nào, không có khí phách oai dũng của nam nhân tí nào, Hoàng đế đã chịu khổ cực rồi! Người trong thiên hạ đều nói vị trí của Hoàng đế cửu trọng, phong quang vô hạn, ai nấy đều thèm muốn ngôi vị cửu ngũ, nhưng nào ai có thể hiểu thấu được sự vất vả ở đó đâu? Hoàng đệ của hắn mới thật sự là người nắm quyền thiên hạ!.