Các tiểu cung nữ nháo nhào tụ tập cạnh xe ngựa, ríu rít như chim bày tỏ nỗi nhớ nhung của mình đối với hai vị Tiệp dư.
Thời Bái ma ma vừa cười vừa cầm hành lý lên nói: "Vẫn là hai gian phòng cũ kia.
Mấy ngày nay mọi người đều rất vui sướng, lau chùi An Lạc Đường sạch sẽ sáng bóng, còn hái cả quế hoa từ trong ngự hoa viên cắm ở dưới cửa sổ nữa, ta nhớ nương nương thích nhất là quế hoa."
(*) Quế hoa, hay còn có tên gọi khác là hoa mộc.
Tiêu Thiên Tuyết bám theo sau Vi Oanh, nàng ta quen đường quen lối đi về chốn cũ thuở vui ngày xưa: "Đúng vậy, hương quế hoa ngọt ngào, lần đầu tiên ta với Oanh Oanh gặp nhau là lúc quế hoa trong ngự hoa viên đã rất thơm."
Thế là nàng ta nhớ lại ngày đó, cảm giác trong miệng ngòn ngọt, trong tim cũng ngọt ngào.
Tiêu Thiên Tuyết nghiêng đầu nhìn Vi Oanh, khóe miệng bở một nụ cười ngọt ngào, nắm tay nàng rồi dán sát tới, ngắm nghía cả buổi rồi hỏi: "Oanh Oanh, tối qua tỷ ngủ không ngon à?"
Vi Oanh dụi đôi mắt hoe đỏ, mơ màng lẩm bẩm hai tiếng rồi khẽ gật đầu.
Tiêu Thiên Tuyết: "Ấy? Vì sao thế?"
Vi Oanh nhíu mày: "Bởi vì...!đôi cánh vô hình của ta bị người ta lấy mất rồi!"
Tiêu Thiên Tuyết với Thời Bái ngơ ngác nhìn nhau rồi nhìn về phía Vi Oanh, khó hiểu hỏi: "Đôi cánh vô hình?"
Vi Oanh vô nàng ta: "Đừng nghĩ nữa, chỉ có người thông minh mới có thể trông thấy."
Tiêu Thiên Tuyết bĩu môi, quay đầu nhìn ra sau lưng nàng mấy lần, muốn tìm có ra cái gọi là đôi cánh kia: "Thế kẻ lấy mất đôi cánh cũng là người thông minh à?"
Tiểu tiên tử Vi Oanh ngây như phỗng ra một lúc rồi cười bảo: "Không, ta lấy lại cái cánh ra lần nữa mà nàng ấy cũng không biết, là một kẻ ngốc." Nàng bỗng dưng thấy vui vẻ, rung rung đôi cánh sặc sỡ màu sắc ở sau lưng mình, rồi vui sướng nhảy phịch lên giường, vùi đầu vào trong gối bắt đầu ngủ bù.
Ngủ tới tận chiều, lúc tỉnh lại Tiêu Thiên Tuyết đã không còn ở trong phòng, tiểu cung nữ bảo nàng ta ra ngoài luyện kiếm rồi.
Vi Oanh gật đầu, nàng tựa mình lên chiếc gối mềm mại, bỗng dưng tiếng của Cung Đấu Cơ vang lên bên tai.
Vì ở cung yến lần trước không xảy ra tình tiết Lư Lăng Vương nhất kiến chung tình với nữ chính, bởi vậy dưới sự ảnh hưởng của cốt truyện, hắn ta sẽ xuất hiện gần An Lạc Đường, hoàn thành lần tình cờ gặp lại với nữ chính khi đang múa kiếm dưới ánh trăng, cũng thành công chuyện nhất kiến chung tình.
Cung Đấu Cơ: "Thế nên ký chủ, nhiệm vụ của ngươi chính là mau chóng kéo nữ chính về, phòng khi Lư Lăng Vương động lòng với nàng ta!"
Vi Oanh ung dung gật đầu, nàng dựa vào chiếc gối mềm mại, nhận cốc trà mà tiểu cung nữ đưa cho, rồi cúi đầu nhấm một ngụm.
Chốn cũ vui vầy, nhàn hạ!
Cung Đấu Cơ giục vội: "Ký chủ, mau đi ngăn cản tình tiết trong truyện phát triển nhanh, nếu không Lư Lăng Vương sắp gặp mặt nữ chính rồi."
Vi Oanh suy nghĩ rồi hỏi: "An Lạc Đường cách cung Từ Ninh của Thái hậu xa như thế, sao Lư Lăng Vương lại tới đây?"
Cung Đấu Cơ: "Cái này không quan trọng, dù sao thì trong cốt truyện là để hắn ta tới đây nhìn nữ chính đó, ký chủ, ký chủ, mau đi đi." Nói được cả nửa ngày, thì nó phát hiện ra rằng Vi Oanh vẫn cứ dửng dưng, nó chợt ý thức được điều gì đó: "Có phải là vì ta vẫn chưa nói đến phần thưởng lần này phải không, phần thưởng là một cơ hội rút thẻ, chí ít là thẻ xanh."
Vi Oanh đứng bật dậy, đặt chén trà sang một bên, khoác y phục lên rồi vội vãn bước ra ngoài: "Được luôn!"
Cung Đấu Cơ:...
Cảnh đêm hơi lành lạnh, trăng rọi trên nhánh ngô đồng, vầng trăng tròn sáng lạnh treo giữa màn đời đen thăm thẳm.
Tiêu Thiên Tuyết múa kiếm ở trên một nền đất bằng bên ngoài An Lạc Đường.
Hôm nay trăng sáng sao thưa, đúng là thời điểm đẹp để múa kiếm.
Vốn tối qua ở cung yến nàng ta nhìn thấy màn múa kiếm của Lư Lăng Vương thì rất muốn đi tới cướp lấy kiếm của hắn ta để múa, vậy thì sẽ múa điệu gì đây?
Kiếm hoa phản chiếu ánh trắng, ánh sáng lạnh màu bàng bạc linh động trên mặt đất, eo của người thiếu nữ mảnh mai mềm mại, khom mình đưa người xuống, uốn thành một vầng trăng non, làn váy sắc vàng xòe ra theo chuyển động.
Rồi Tiêu Thiên Tuyết nhanh chóng quên mình, chẳng thà nhảy múa thì hơn, có ăn cơm cũng không bằng nhảy múa!
Nàng ta không biết, ở đằng sau gốc cây đã có một người đứng ngẩn ở đó từ lâu, lẳng lặng nhìn nàng ta.
Lư Lăng Vương đứng dưới tàng cây, chăm chăm nhìn người thiếu nữ múa kiếm, không dám phát ra âm thanh gì, chỉ sợ làm kinh động đến tiên nga.
Hắn ta ôm ngực, bên trong đang có chú nai thình thịch chạy loạn, trong cung yến đêm qua tại sao hắn ta lại không chú ý tới trong hậu cung có mỹ nhân như thế này, khí khái anh hùng đẹp rực rỡ, dung nhan tươi tắn, mặt mày hệt như cố nhân năm xưa.
Lư Lăng Vương cũng không biết tại sao mình lại xuất hiện ở đây, đêm nay hắn ta mãi mà chẳng ngủ được, lại nghĩ tới chuyện mất mặt đêm qua, nên hắn ta bèn chạy ra ngoài giải sầu.
Vậy là hắn ta chạy đến Tư Mã giám chọn một con ngựa, cưỡi ngựa rong ruổi ở trong cung, bất tri bất giác thì đã đi tới gần An Lạc Đường, rồi trông thấy mỹ nhân múa kiếm.
Lẽ nào chính là thiên ý trong vô hình ư? Lư Lăng Vương ngẩn ngơ nghĩ, trong lòng thầm suy đoán thân phận của mỹ nhân:
Hắn ta không thấy người này ở trong cung yến, hoặc là không chú ý tới...! không, nghĩ tới vị mỹ nhân này không tham gia cung yến mà nay lại xuất hiện ở lãnh cung, thế nhất định là phi tử bị bệ hạ ghẻ lạnh rồi.
Mỹ nhân thất sủng, chỉ có thể múa kiếm giải sầu trong đêm khuya thanh vắng.
Nghĩ vậy, lòng Lư Lăng Vương xao động, chỉ hận không thể lập tức bước tới an ủi thiếu nữ đang tổn thương.
Lúc này, hắn ta nghe thấy một giọng nói hệt như ác mộng, giọng nói rất hay nhưng lại khiến hắn ta nổi hết cả da gà da vịt:
"Thiên Tuyết, muội đang làm gì đó?"
Vi Oanh đứng cách đó không xa, vẫy vẫy tay áo mỉm cười nói.
Lư Lăng Vương vội vàng núp ở sau thân cây ôm ngực, từ con nai con chạy loạn biến thành con lợn lòi nổi điên, thình thịch thình thịch khiến tim hắn sắp nổ tung.
Hắn ta nhớ tới màn biểu diễn đặc sắc của nữ nhân kia đêm qua, cố gắng thu mình nhỏ gọn lại một chút, rồi lại nhỏ thêm một chút, chỉ sợ khiến cho đối phương chú ý tới.
Vi Oanh cũng để ý tới người ở sau gốc cây, nàng khẽ cong môi, trong ánh mắt hiện lên ý cười.
Cung Đấu Cơ hừ hừ: "Ngươi cười, ngươi hãy còn cười à, bây giờ nhiệm vụ đã coi như thất bại rồi, cho dù ngươi đưa nữ chính quay về cũng không được nữa rồi, Lư Lăng Vương đã động lòng với nữ chính mất rồi!"
Sau khi Lư Lăng Vương động lòng thì luôn luôn nhớ nhung, từ ấy mở ra tình tiết tiếp theo.
Vi Oanh tiếp tục cười, đổi một tấm thẻ bài từ cửa hàng tích hàng, thẻ xanh [Mãn cấp đại lão], thời giạn là mười giây.
Nàng suy nghĩ rồi dùng chút sức lên tấm thẻ mãn cấp, sau đó dùng lên trên người Tiêu Thiên Tuyết.
Tấm thẻ biến thành một luồng ánh sáng lung linh, lặng lẽ bay vào người của nàng thiếu nữ.
Tiêu Thiên Tuyết nghe thấy giọng của Vi Oanh, mỉm cười rồi tiện tay thả thanh kiếm xuống cắm trên mặt đất, thanh trường kiếm thoáng chốc đã đâm vào trong đất, hệt như cắt đậu phụ vậy, chỉ để lộ ra chuôi kiếm.
Tiêu Thiên Tuyết: "Ồ!"
Lư Lăng Vương đứng ở đằng sau gốc cây trốn nhìn chăm chú đã trông thấy tất cả:!!!
Sức lực của vị phi tử này cũng quá mạnh rồi! Không đúng, một mỹ nhân yểu điệu sao lại có sức mạnh kỳ quặc thế được, hẳn là đất ở đây quá tơi xốp mà thôi.
Tiêu Thiên Tuyết cúi đầu nhìn chuôi kiếm, khó hiểu gãi đầu, sức của nàng ta mạnh đến thế ư?
Vi Oanh cười bảo: "Woa, Thiên Tuyết, muội giỏi ghê!"
Tiêu Thiên Tuyết được Vi Oanh khen thì chợt vui mừng, định giậm chân chạy về phía Vi Oanh cho nàng ấy một cái ôm mạnh.
Vi Oanh vội né sang bên cạnh, Tiêu Thiên Tuyết không phanh kịp, thế là vọt tới cái cây to ở phía sau Vi Oanh, người thì không có việc gì nhưng cái thân cây to bằng miệng bát lại bị nện vang thành tiếng ầm rồi đổ thành hai khúc.
Tiêu Thiên Tuyết vô thức đỡ lấy thân cây bằng một tay, nhẹ nhàng hệt như kiểu thứ nàng ta đỡ không phải là đại thụ mà là một nhánh cây cỏn con.
Thấy thời gian sắp hết, Vi Oanh hô lên: "Thiên Tuyết, ném nó đi."
Tiêu Thiên Tuyết ngây ngô gật đầu, rồi ném đại nó đi, nàng ném cái cây to bị bẻ gẫy đi một cách dễ dàng, nó rơi xuống nặng nề, bịch một tiếng to, đại thụ nện xuống mặt đất làm nền đất thoáng rung chuyển, rồi đúng lúc lại rơi xuống bên cạnh chân của Lư Lăng Vương, cành lá rơi xào xạc.
Lư Lăng Vương:!!!
Hắn ta sợ tới mức ngã lăn ra đất, cứ liên tục bò về đằng sau, hoảng sợ nhìn cái cảnh này thì không tài nào tin nổi.
Ngọn lửa tình yêu trong lòng bỗng dưng lụi tắt!
Tiêu Thiên Tuyết đờ ra: "Sao sức của muội lại trở nên mạnh như thế nhỉ? Oanh Oanh muội lại đi khiêng khúc gỗ lần nữa xem sao!"
Vi Oanh giữ nàng ta lại, khẽ nói vào bên tai nàng ta vài câu: "Mới nãy là tiểu tiên tử tặng muội sức mạnh, vây giờ tỷ thu hồi sức mạnh ấy lại, chắc chắn muội không làm được đâu."
Tiêu Thiên Tuyết không tin, nhất quyết muốn thử lại, bèn đi về phía khúc gỗ.
Lư Lăng Vương nhìn thấy thiếu nữ có sức lực lạ kỳ đang bước từng bước tới gần thì không ngừng co rụt lại về sau, lòng thầm gào lên: Ngươi đừng tới đây nữa!
Vi Oanh lại giữ Tiêu Thiên Tuyết lại: "Thôi nào, quay về rồi thử lại."
Xưa giờ Tiêu Thiên Tuyết luôn nghe lời nàng, bèn mím môi nói: "Được rồi, nghe Oanh Oanh vậy." Nói xong bèn theo nàng về An Lạc Đường với thái độ hoài nghi.
Lư Lăng Vương nhìn thấy hai người cuối cùng cũng bỏ đi thì thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống dưới đất lau mồ hôi lạnh, hắn ta nhìn cái cây to bằng miệng cái bát bị bẻ gãy thì mồ hôi nhỏ tong tong.
Hắn ta đứng dậy định cưỡi ngựa quay về, nhưng vừa quay đầu lại thì đơ luôn:
Ngựa đâu ngựa đâu? Ngựa của ta đâu?
Hắn ta lại nhìn về phía trước, lúc này mới phát hiện ra rằng một tay Vi Oanh dắt Tiêu Thiên Tuyết còn một tay thì dắt hắc mã, hiển nhiên chính là con mà hắn ta cưỡi tới.
Lư Lăng Vương tiến về phía trước một bước, há miệng muốn bảo bọn họ trả ngựa của hắn ta lại, nhưng lúc đưa chân ra, mấy nhánh cây ở trên mặt đất quấn lấy chân của hắn, cũng chặn luôn cả lời đầy miệng của hắn ta luôn.
Hắn ta cúi đầu nhìn, cái cây to bằng cái miệng bát, còn to hơn cả cái cổ của hắn ta, nằm ở trên mặt đất chết không nhắm mắt.
Hu hu, hắn ta bịt miệng, buồn bực tới độ sắp khóc đến nơi, bước thấp bước cao giẫm lên cành vụn trên mặt đất quay trở về, từ An Lạc Đường đến cung Từ Ninh, cưỡi ngựa cũng phải mất hơn nửa canh giờ, nếu mà đi bộ thì...
Lư Lăng Vương uất ức buồn bức, nức nở lên hai tiếng, hắn ta lau nước mắt nơi khóe mắt rồi vùi đầu chạy.
- -
Sau khi quay về An Lạc Đường, Tiêu Thiên Tuyết thử lại mấy lần, cuối cùng cũng xác định được rằng sức lực của mình đã trở lại trạng thái ban đầu, nàng ta tin chắc rằng sức mạnh của mình mạnh lên là do tiểu tiên tử thi triển pháp thuật, thế là nàng ta lôi kéo Vi Oanh, nhất quyết bắt nàng thi triển pháp thuật để xem.
Vi Oanh cười vờ vọt: "Lần sau lần sau đi ha."
Tiêu Thiên Tuyết ôm tim, ánh mắt nhìn Vi Oanh càng thêm sùng bái: "Woa, Oanh Oanh thật là đỉnh quá đi! Ấy, sao trong tay tỷ lại dắt một con ngựa vậy?"
Vi Oanh dắt Lôi Đình quay trở về An Lạc Đường, con hắc mã liền trở nên kích động không yên.
Nàng buông tay ra, Lôi Đình hí lên một tiếng rồi chạy vào trong bóng đêm, nhưng lại không phải là hướng về hoàng cung.
Thấy Lôi Đình không phải là đi tìm Lư Lăng Vương, Vi Oanh bèn để nó đi, quay đầu cười với Tiêu Thiên Tuyết: "Ta dẫn theo cả dọc đường rồi, muội không trông thấy sao?"
Tiêu Thiên Tuyết gãi đầu, vừa nãy quá đắm chìm vào thế giới của mình nên không chú ý tới có con ngựa theo phía sau.
Vi Oanh cười cười quay về phòng mình, Tiêu Thiên Tuyết thì theo ở đằng sau.
Mặc dù An Lạc Đường đã chuẩn bị sẵn hai gian phòng nghỉ cho các nàng nhưng hiếm lắm mới có cơ hội nên Tiêu Thiên Tuyết bèn quấn quýt ngủ cùng với Vi Oanh.
Trong phòng ngủ không thắp đèn, màn rèm vẫn buông nên tối om.
Vi Oanh vừa mới bước vào liền cau mày, lúc nàng đi, rõ ràng là đã kéo màn rèm lên rồi.
Nàng săm soi, không thắp đèn nên là khe khẽ đi tới bên cửa sổ, vén góc màn lên xem bên trong.
Mỹ nhân quấn áo bào màu vàng nằm cuộn mình một góc, ôm chăn ngủ ngon lành.
Vi Oanh:.....
Bệ hạ ở trong chăn của nàng!
Tiêu Thiên Tuyết tò mò bước tới: "Oanh Oanh, sao thế?"
Vi Oanh mặt không đổi sắc buông tấm màn xuống, quay đầu lại nói: "Chúng ta không thể ngủ chung được."
Tiêu Thiên Tuyết chớp mắt, khó hiểu hỏi: "Sao thế?"
Vi Oanh nghiêm mặt nói: "Nếu ngủ chung, ta sợ muội sẽ đè đôi cánh vô hình của ta mất."
Tiêu Thiên Tuyết nghiêng cái đầu: "Hả?".