Vi Oanh thở dài, nhận lấy cung tên trong tay Bùi Tiễn.
Các đại thần đều kinh ngạc nhìn nàng, Quý phi bắn cung cưỡi ngựa giỏi bọn họ chẳng mấy bất ngờ, nhưng vị Oanh Quý nhân này, bọn họ nhìn kiểu gì thì cũng chỉ là một mỹ nhân gầy gò yếu ớt, ngay đến cả cung tên còn chẳng nhấc nổi.
Bùi Tiễn quay đầu nhìn muội muội của mình, ánh mắt Quý phi vẫn dán chặt lấy Vi Oanh, khóe miệng nhếch lên, như thể kiểu gì cũng thắng.
Thế là Bùi Tiễn yên tâm, lúc thu ánh mắt lại, hắn vô tình thoáng thấy Hoàng đế.

Hoàng đế đang ngồi trên lưng ngựa, trên mu bàn tay nhợt nhạt nổi lên hàng gân xanh, cả người thít chặt, còn chặt hơn cả dây cung trên tay mỹ nhân.
Bùi Tiễn trông thấy Hoàng đế hiếm khi thô lỗ như thế, vị thiếu niên từ phơi phới sắc xuân trở thành Hoàng đế kia xưa nay luôn ẩn nhẫn, lòng vua cao vạn trượng.
Năm ấy tiên đế nghe lời bên gối của Cung Thái hậu, muốn phế bỏ thiếu niên, nhường ngôi cho Lư Lăng Vương.

Lúc đó, phụ thân hắn không phải là kẻ kiên định bảo vệ cho đảng Thái tử, mà chỉ nghe theo mệnh lệnh của Tiên đế chứ tuyệt không muốn dính líu đến chuyện tranh đấu trong dòng chính.
Chẳng ngờ rằng, có một hôm Đông cung Thái tử tự đến thăm hỏi, nói chuyện với phụ thân hắn đến tận trưa ở trong phòng tối, đến lúc đi ra thì phụ thân hắn đã trở thành người ủng hộ đảng Hoàng hết lòng.
Hắn không biết phụ thân và Thái Tử đã nói những gì, chỉ là đột nhiên nhớ đến, ngày hôm ấy không chỉ mình tiểu Hoàng đế tới.
Đến cùng với tiểu Hoàng đế còn có một nữ nhân cầm ô, dù chỉ mặc váy trắng cùng trâm gài đầu bằng mây cũng không che được quốc sắc, thướt tha duyên dáng giương ô đi qua một gốc cây nở đầy hoa.

Nghe nói là thầy của Hoàng đế, đến từ Nam Hải, vẫn luôn theo bên Hoàng đế.
Hoàng đế của ngày ấy cũng không xa cách âm u lạnh nhạt thế này, mà còn vô cùng thích cười, thiếu niên khí thế, kiêu ngạo tùy hứng.
Khi Bùi Tiễn đến phòng tối cho mấy người bưng trà vào, lúc hắn ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ, thiếu niên ấy đang ngồi dưới đất, hơi nghiêng đầu nhìn tiên sinh của mình rồi cười, vẻ tươi cười triền miên vô cùng.
Sau này nghe nói Thái tử xuất hành, hành cung bùng lên một trận lửa lớn, về sau...!đế vương bèn trở nên ít cười.
Bùi Tiễn nhớ lại chuyện cũ không khỏi thất thần trong giây lát, chợt hắn nghe thấy một đợt tiếng hô kinh ngạc thì mới phát hiện ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi năm mũi tên kia đã bắn được bốn mũi, đều cắm vào trung tâm mục tiêu, lông vũ màu trắng khe khẽ rung.
Vi Oanh cưỡi ngựa, rút chiếc cung tên cuối cùng ra, giương cung, kéo mũi tên, mũi tên bắn ra, trúng tâm, tựa như nước chảy mây trôi vậy.
Thuần thục tới nỗi khiến Bùi Tiễn than thở không thôi.

Vi Oanh cưỡi ngựa quay người, về lại bên cạnh Quý phi, bất lực nhìn nàng ta.
Quý phi: "Ta biết muội có thể làm được mà!" nàng ta khoác tay lên bả vai Vi Oanh: "Không hổ là nữ nhân ta dạy dỗ ra!"
Các đại thần xung quanh vốn đang kinh ngạc rằng nữ nhân hậu cung ngọa hổ tàng long, nghe xong mấy lời của Quý phi thì cả đám nhìn họ như nhìn thấy quỷ, rồi lại nhìn Hoàng đế đang nín nhịn không bùng nổ ở bên cạnh, trong lòng thầm nhỏ lệ cho bệ hạ đáng thương.
Bệ hạ của bọn họ thật khổ quá đi mà, hu hu.
Bùi Tiễn lại lôi ra năm mũi tên nữa, hỏi Bồng Lập Quả: "Sứ giả đại nhân, bắn không?"
Trên trán Bồng Lập Quả đổ đầy mồ hôi, nhớ tới mỹ nhân vừa rồi bình tĩnh nhàn nhã thả bước, y xoắn xuýt hồi lâu mới nói: "Ta, tay ta đau."
Bùi Tiễn cười ha ha hai tiếng, sau khi an ủi sức khỏe của sứ giả xong, hắn quay đầu lại hỏi khác đại nhân khác: "Chư vị đại nhân có muốn tới bắn tên không?"
Các đại nhân lắc đầu, xấu hổ tiến về phía trước: "Chúng ta đau tay, ha ha, đau tay."
Thế nên trận săn bắn này đã hạ màn khi tất cả mọi người đều bị đau tay, Hoàng đế cho thái y đến phát cho mỗi người một miếng thuốc dán, thể hiện sự quan tâm đối với chư vị ái khanh.
Ngày sau chính là ngày Bồng Lập Quả rời khỏi Thịnh kinh.

Vi Oanh đứng trên hành lang cung điện chờ đợi, không lâu sau đó, có một tiểu thái giám thậm thà thậm thụt đi tới, trông thấy nàng thì ánh mắt sáng lên, lon ton chạy tới: "Quý nhân, đồ người dặn dò ta đã tìm thấy rồi!"
Tiểu Lục Tử móc từ trong ống tay áo ra mấy cuốn bản đồ nói: "Tên quỷ tóc vàng này quả đúng là có ý đồ xấu xa, địa đồ biên cảnh của chúng ta y đều vẽ ra hết!"
Vi Oanh nhận lấy tấm bản đồ liếc nhìn, định thưởng cho hắn một hộp Đông Châu.
Tiểu Lục Tử vội vàng xua tay: "Chúng ta dốc sức vì nước nhà, không cần phải khen thưởng." Hắn xoa xoa bàn tay, nhìn Vi Oanh một cách đầy chờ mong: "Nếu Quý nhân muốn thưởng thì có thể cho ta một tấm bùa hộ mệnh không?"
Vốn là kẻ chuyên đụng phải ma quỷ, Tiểu Lục Tử không có chút tơ tưởng gì đối với vàng bạc tiền tài, hắn thở dài bảo: "Nữ quỷ này, sao ngay cả thái giám cũng chẳng tha nhỉ?"
Vi Oanh nhếch môi, cười khẽ rồi cho đại hắn một tấm bùa vẽ bằng mực chu sa, Tiểu Lục Tử ngàn ân vạn tạ, nhận lấy tấm bùa rồi rời đi.
Nàng dựa theo tình tiết trong nguyên tác, đi tìm Hoàng đế rồi giao địa đồ lại cho nàng ấy, cũng nói rõ ràng mục đích của Bắc Quyết.
Nói cả buổi trời thì phát hiện ra Hoàng đế đang nằm nghiêng trên giường, đỡ đầu nhìn nàng cười.
Vi Oanh: "Bệ hạ?"
Hoàng đế phát ra một âm mũi rất khẽ.
Vi Oanh: "...!Người có nghe lời ta nói hay không đó?"
Vân Thiều nghiêng nghiêng đầu, mơ hồ đáp: "Nghe thấy rồi, ừm, Bắc Quyết? Ô chẳng phải là Bắc Quyết sao?"
Vi Oanh tiến lên một bước: "Phiền bệ hạ lặp lại những gì ta vừa nói lần nữa."
Lúc đầu Vân Thiều còn ngồi một cách lười biếng nhưng nghe thấy nàng nói thế bèn tự giác ngồi thẳng dậy, hai tay đặt trên đầu gối, ngón tay chọc chọc y phục, hệt như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó vậy.

Nàng ấy rũ mắt nhìn, ánh mắt rơi lên trên giày của Vi Oanh, mím môi.
Dáng vẻ chột dạ.
Trái lại, Vi Oanh chẳng nói được gì, nàng đưa tấm bản đồ qua, bảo: "Cho dù lấy đi những tấm bản đồ này, Bồng Lập Quả vẫn có thể vẽ lại lần nữa dựa theo trí nhớ của y, trên bản đồ có vẽ lại địa hình sông núi của Đại Thịnh, nếu để cho Bắc Quyết nắm rõ..."

Vân Thiều kéo tâm tư về, đặt lên chuyện chính sự, nhìn địa đồ rồi cười bảo: "Oanh Oanh không cần phải sợ, địa đồ như thế, nếu y muốn thì có thể dùng ba đồng đến tiệm sách ở Thịnh kinh mua lấy một tấm, còn tường tận hơn so với y vẽ nữa.

Về phần cứ điểm biên quan thật, chỗ cửa ải hiểm yếu tất nhiên sẽ không để cho y trông thấy."
Vi Oanh có loại cảm giác như đã nhận ra trước, bèn dừng lại hỏi: "Bệ hạ đã sớm đoán ra rồi?"
Vân Thiều cười: "Tiên sinh đã từng dạy ta, tiên sinh quên rồi sao?"
Vi Oanh:...
Vân Thiều lại nói: "Từng lời từng chữ của tiên sinh, ta đều trọn đời không quên."
Nàng ấy thoáng vươn người, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, xương quai xanh trong cổ áo thấp rộng để lộ ra một nửa: "Tiên sinh nói, binh giả quỷ đạo, cố bố nghi trận, ám độ trần thương, công kỳ vô bị, xuất kỳ bất ý.(*)"
(*) Binh giả quỷ đạo: ý chỉ kẻ dùng binh phải biết cách dối lừa, ví dụ như muốn tấn công như vờ như án binh, có khả năng đánh nhưng không đánh...;

Cố bố nghi trận: là kỹ xảo hòng tiết lột thông tin sai lệch cho địch khiến định rơi vào mê trận;

Ám độ trần thương: ý chỉ các hoạt động ngầm; Công kỳ vô bị, xuất kỳ bất ý: ý chỉ đánh địch khi địch chưa sẵn sàng, chưa có sự chuẩn bị.
Vi Oanh gãi đầu, xem ra ngày trước bản thân mình thật sự rất cố gắng dạy Hoàng đế chơi đùa lừa bịp người ta.
Vân Thiều nói tiếp: "Tiên sinh còn nói.", nàng ấy dừng lại, vành tai thoáng ửng đỏ, ho khan hai tiếng, đổi giọng rồi dịu dàng tiếp lời: "Bây giờ Người còn quá nhỏ, đến khi lớn lên, ta sẽ dạy Người thứ mà chỉ có người lớn mới biết, cũng không phải thứ không tốt gì."
Sau lưng Vi Oanh toát mồ hôi lạnh, lẳng lặng lui về phía sau.
Cẩu Hoàng đế, lại tới nữa rồi! Hồi ấy nàng chắc chắn không thể nói như vậy được.
Chắc chắn cẩu Hoàng đế đang nói nhăng nói cuội! Chắc chắn là thèm khát cơ thể nàng!
Sự vui sướng trong mắt Vân Thiều càng lúc càng dày, lặng lẽ nhìn nàng, mãi đến khi Vi Oanh quay người đi, đôi chân dài bước ra đến cửa, bị ánh mặt trời bên ngoài cửa điện khắc ra vóc dàng mảnh mai của nàng, trên người khoác một tầng ánh vàng nhàn nhạt.

Vân Thiều đỡ đầu, khẽ nói: "Oanh Oanh luôn đối xử tốt với ta."
Bất cứ khi nào, bất kỳ nơi đâu.
Sau khi Vi Oanh rời đi, Vân Thiều triệu kiến Bùi Tiễn và Cung Hồng Ba đến thương nghị chuyện này.

Mấy người bàn tán một hồi, rồi quyết định để thái giám trả lại những tấm bản đồ chẳng quan trọng gì này, tránh đánh rắn động cỏ.
Hiện nay dân chúng Đại Thịnh an ổn giàu có, trong nước một lòng, Bùi lão tướng quân vẫn còn đang trấn thủ biên cương.

Thiên thời địa lợi nhân hòa, Đại Thịnh chiếm cứ ba nơi, đã sớm chẳng còn là quốc gia nghèo nàn suy nhược ngày ấy nữa.
Địch muốn đánh, ta hầu đánh cũng chẳng sao.
Thương thảo đối sách xong, hai vị rường cột nước nhà chuẩn bị lui ra.
Hoàng đế đột nhiên gọi Bùi Tiễn lại: "Ái khanh, nghe nói ở trên yến tiệc ngươi có tạt cho sứ giả một chén rượu?"
Bùi Tiễn cả kinh, vội vàng khom người thỉnh tội: "Là thần say rượu thất lễ, xin bệ hạ trị tội."
Cung Hồng Ba khoanh tay đứng nhìn, ở cạnh xem trò vui.
Hoàng đế xoa xoa tay, bật cười: "Nghe nói là sứ giả mở miệng vô lễ với Quý phi, nên ngươi mới tạt rượu phải không?"
Nàng ấy không biết nghĩ đến điều gì mà ánh mắt rơi lên người Công Hồng Ba, lát sau nàng khẽ cười bảo: "Như thế rất tốt, Bùi khanh, ngươi là người tốt."
Bùi Tiễn, kẻ không hiểu vì sao lại được ban cho cái danh người tốt, khó hiểu rời khỏi điện Dưỡng Tâm.
Hắn muốn thương lượng với Cung Hồng Ba chút chuyện về Bắc Quyết, nhưng quay đầu lại đã thấy sắc mặt xám xịt của Quốc cữu gia, ông ta đứng trên nền bạch ngọc, không biết là đang nghĩ gì.
"Quốc cữu?"
Cung Hồng Ba nhìn hắn, ủ rũ bảo: "Bùi khanh, ngươi là người tốt."
Bùi Tiễn:???
Cung Hồng Ba im lặng hồi lâu rồi mới nói: "Ngươi và Quý phi rất tốt."
Bùi Tiễn lúc này mới nghe hiểu được đôi chút, lòng nghĩ thầm, lẽ nào quan hệ giữa Quốc cữu và Thái hậu không được tốt cho lắm ư?
Nhưng hắn không dám nhiều lời, chỉ cười bảo: "Dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, gãy xương còn liền cơ, có thể không thân thiết được sao?"
Cung Hồng Ba lắc đầu nói: "Trên đời này không phải ai có quan hệ ruột thịt đều như các người.

Một khi đã dính dáng đến quyền lực, bất kể là tình cảm có tốt đẹp nhiều đến đâu thì cuối cũng vẫn phải...!ôi..."
***
Sau khi sứ giả khóc lóc rời khỏi Đại Thịnh, Vi Oanh và Tiêu Thiên Tuyết cùng lúc được phong làm Mỹ Nhân, quay trở lại cuộc sống bình thường, bắt đầu rong ruổi lang thang khắp nơi trong hoàng cung một cách vui vẻ.
Trong cung ban ra chính sách mới của Hoàng đế, có mâu thuẫn không nhỏ với Quốc cữu, ở bên ngoài Thái Hòa môn thường xuyên nghe thấy đám đại thần nhao nhao bàn tán, nhưng chuyện ấy chẳng liên quan gì đến nàng cả, nàng vẫn ngày ngày đến chỗ Hiền phi ăn chực như trước, tới chỗ của Quý phi vui vẻ ngâm bồn.
Ngày xuân sắp qua, thời tiết càng ngày càng nóng, trong cơn gió thổi tới luôn mang theo hơi nóng.
Vi Oanh bắt đầu sợ nóng không muốn ra ngoài, núp ở trong cung điện có đặt chậu băng, cùng đọc tiểu thuyết với Tiêu Thiên Tuyết.

Chiếu theo lệ cũ của cung đình, một tháng sau Hoàng đế muốn dẫn phi tử và các đại thần cùng đi tới sơn trang để nghỉ mát, nghỉ ngơi kiêm luôn xử lý quốc vụ.

Tổng cộng Hoàng đế sẽ dẫn theo bốn vị phi tử đi, bình thường tất cả mọi người đều rất hăm hở tranh giành cái danh này, nhưng dạo gần đây tiến hành tân chính rất căng, ngay đến cả hội săn mùa thu năm ngoái cũng hủy bỏ thì năm nay không chắc sẽ tới sơn trang nghỉ mát.
Tiêu Thiên Tuyết bưng bát đá bào sữa, bảo rằng: "Nhưng ta vẫn muốn đi."
Vi Oanh: "Yên tâm, muội sẽ đi mà."
Tiêu Thiên Tuyết chớp mắt: "Oanh Oanh, chuyện này tỷ cũng biết ư? Là trộm tính một quẻ hay sao?"
Vi Oanh biết không thể cởi bỏ cái mác bán tiên, nhưng thấy thế thì cũng vui, nàng cười nói: "Đúng vậy."
Trong nguyên tác, lúc này nữ chính với Hoàng đế đã đính ước ở trên lầu Trích Tinh, đúng là thời điểm ngọt ngào như mật, hai người bên nhau ân ân ái ái khiến người khác phải ghen tị, cuối cùng ở khu sơn trang nghỉ mát đã đạt thành "nước sữa giao hoà", rồi một phát nhập hồn.
Vi Oanh nhớ lại cốt truyện, cơ thể nàng bất giác run lên, nàng rất muốn biết nữ chính với nữ Hoàng đế làm sao có thể cùng nhau "giao hoà", lại còn một phát nhập hồn nữa.

Chẳng lẽ đây là thế giới huyền huyễn ư?

Nàng gọi hệ thống ra: "Thống, nếu như ta can thiệp vào tình tiết truyện gốc thì có phải nữ chủ sẽ không mang thai con của Hoàng đế không?"
Nói rồi nàng sờ sờ gáy mình: "Lẽ nào đây là thế giới ABO*, vậy chẳng phải ta là A ư! Mau giúp ta xem xem, đằng sau cổ ta có tuyến thể gì hay không."
(*) ABO là thuật ngữ trong thể loại truyện omegaverse, ABO là viết tắt của ba chữ alpha – beta – omega, A là những người mạnh mẽ, hoàn hảo về ngoại hình trí tuệ, sắc dục, chỉ số thông minh cao, thể chất tốt và dễ bị kích động bởi O; B được xem như giống với con người bình thường ít bị ảnh hưởng bởi tiết dục tố và cũng không phát ra tiết dục tố, không bị ảnh hưởng bởi A và O; cuối cùng O là cá thể yếu đuối nhất luôn phải dựa dẫm vào A và bản chất O là hấp dẫn A, số lượng O nam chiếm tỷ lệ nhỏ và có khả năng mang thai.
Cung Đấu Cơ: "...Chắc là ngươi hiểu lầm gì về mình rồi, đây là một thế giới rất bình thường, không có thứ tào lao linh tinh như ngươi nghĩ đâu!"
Vi Oanh tỏ ra chút thất vọng: "Ồ, thế nói cho ta xem, vì sao nữ chủ lại có thai?"
Mặc dù đến cuối cùng đứa trẻ này không còn, nhưng theo kịch bản xưa, sinh non là con đường nữ chính nhất định phải qua để hắc hoá.
Nàng trợn tròn mắt: "Chẳng lẽ nữ chủ cắm sừng Hoàng đế?"
Cung Đấu Cơ: "Không hề cắm sừng."
Vi Oanh vẫn còn tò mò: "Vậy thì tại sao?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

[Ngôn Tình] Sống Chung
2.

[Xuyên Thư] Sư Tôn Chỉ Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện
3.

Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
4.

Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================
Vì sao nhỉ?
Cung Đấu Cơ cũng không biết tại sao, tư liệu mà nó nhận được không nói nữ chủ đã cắm sừng Hoàng đế, thêm nữa là cũng không nói thế này này không bình thường, nghĩ tới nghĩ lui, nó bèn thở dài: "Người cứ coi như là bug đi, cái thế giới này vỗn dĩ có rất nhiều bug (*) mà."
(*) Bug: đây là thuật ngữ tiếng anh, chỉ những lỗi chương trình, lỗi thuật toán.
Vi Oanh ngẫm thấy cũng đúng, loại chuyện như Hoàng đế giả nam trong sách gốc vốn không hề nhắc đến.
Nếu như dựa theo thiết lập bình thường, cẩu Hoàng đế là nam, vậy thì nữ chính mang thai rồi sinh non, sau đó hắc hóa các kiểu thật ra là tình tiết vô cùng quen thuộc.

Có khi đến cả tác giả cũng không biết Hoàng đế là nữ nhân chăng!
Tiêu Thiên Tuyết đột nhiên cất lời: "Oanh Oanh, cổ của tỷ bị đau à?"
Vi Oanh buông tay xuống: "Không, ta đang tìm một cơ quan bí mật thôi."
Tiêu Thiên Tuyết thấy hứng thú, đặt cái chén băng lành lạnh xuống, rồi cũng tự sờ cổ mình: "Cơ quan bí mật gì thế, ta cũng có chứ?"
Vi Oanh vén tóc nàng ta lên, nhìn chằm chằm vào cần cổ mịn màng của thiếu nữ, nhìn hồi lâu sau mới thất vọng nghĩ, thế giới này thật sự không phải là thế giới ABO gì đó mà.
Tiêu Thiên Tuyết: "Gáy ta có không, có không!"
Vi Oanh lắc đầu: "Không có, ôi chao."
Tiêu Thiên Tuyết chẳng hiểu mô tê gì nhưng cũng bị lây nhiễm cảm xúc, cũng thở dài rằng: "Ôi...!Oanh Oanh, tỷ than gì thế?"
Vi Oanh: "Muội không hiểu đâu."

Tiêu Thiên Tuyết lại hỏi: "Mau xoay người lại đi, để ta sờ cơ quan bí mật đó của tỷ!"
Nói rồi nàng ta bèn đưa tay lên sờ cổ của Vi Oanh, bàn tay vừa cầm chén đá bào lành lạnh khiến sau gáy Vi Oanh nổi hết da gà.
Tiêu Thiên Tuyết nhìn cổ nàng chăm chăm: "Ở đâu vậy?"
Vi Oanh vội vàng tránh đi, tiện tay cướp luôn bát sữa đá bào trên tay nàng ta: "Thôi bỏ đi, chỉ có người thông minh mới có thể trông thấy thôi." Nói xong, nàng nhìn cái bụng phẳng lì của Tiêu Thiên Tuyết, không kìm được mà khom người xuống, quan sát cho kỹ.
Tiêu Thiên Tuyết rụt người lại: "Oanh Oanh, tỷ muốn làm gì thế?"
Vi Oanh ăn hết đá bào rồi bình tĩnh đáp: "Nghĩ xem phải làm thế nào để bảo vệ cái bụng của muội."
***
Danh sách bốn phi tử đi theo đến sơn trang nghỉ dưỡng là do Hoàng hậu quyết định.
Lúc Vi Oanh đi đến cung Trường Xuân, Hoàng hậu đang ngồi ở trên bàn cùng thảo luận chuyện này với Hiền phi.
Việt Thanh Huy suy tính nói: "Lần trước là Quý phi và muội đi cùng với bệ hạ, lần này Thái hậu đã đánh tiếng rồi, Cung Tiệp Dư và Thục phi nhất định phải đi, còn lại hai người..."
Thôi Ngô nói: "Chi bằng để cho Oanh Quý nhân và Tiêu Quý nhân đi đi!"
Không biết nàng ta đang nghĩ đến điều gì, che miệng khẽ cười: "Quan hệ của hai người bọn họ xưa nay luôn tốt, lại vào cung cùng lúc với Cung Tiệp dư, đi sơn trang nghỉ mát với bệ hạ không thể tốt hơn được nữa."
Việt Thanh Huy ngẫm nghĩ: "Trước giờ bệ hạ yêu thích bọn họ, chỉ là nếu như bọn họ cũng đi thì không có ai phân ưu xem sổ con giúp bệ hạ."
Thôi Ngô xúi Hoàng hậu: "Hoàng hậu tỷ tỷ, cứ để bọn họ đi đi, hơn nữa ta thấy bọn họ thường hay đến điện Dưỡng Tâm thì hẳn là hầu hạ rất tốt, khiến bệ hạ vô cùng hài lòng."
Việt Thanh Huy hãy còn do dự.
Hiền phi lại nói: "Bệ hạ cũng sẽ thích đó, Hoàng hậu tỷ tỷ, cứ để họ đi đi."
Việt Thanh Huy nhìn nàng ta, nàng ta bất giác đỏ mặt lên, cúi đầu xuống, lấy làm xấu hổ vì sự kích động nhất thời của mình.

Nhưng vừa nghĩ đến Oanh Oanh với Tiêu Thiên Tuyết đến sơn trang nghỉ mát nghịch nước, Hiền phi lại cảm thấy cảm xúc bùng lên, máu nóng như sôi sục.
Ngẫm nghĩ thì kích động lắm đó!
Có lời của Hiền phi nên lúc Vi Oanh đến cung Trường Xuân, chỉ bày tỏ ý định rằng muốn đi sơn trang nghỉ mát cùng với Tiêu Thiên Tuyết, Hoàng hậu liền mỉm cười với nàng, sảng khoái đồng ý.
***
Sơn trang nghỉ mát nằm ở sông Dao gần Thịnh kinh, Đông gần hồ nước, Tây giáp núi rừng, mỗi lần đến ngày hè là sơn quang thủy sắc, gió mát đìu hiu, các thời đế vương đều đến đây trộm vui, tránh cái nóng của mùa hè.
Vi Oanh và Tiêu Thiên Tuyết cùng ngồi trong một cỗ xe lớn, lên đường đi về phía sơn trang nghỉ mát.
Trong xe ngựa có đặt một chậu băng, nên nhiệt độ trong xe thấp hơn so với bên ngoài, rất mát mẻ dễ chịu.
Vi Oanh ngồi xuống, lấy từ trong chậu đựng đá ra vài miếng dưa hấu ướp lạnh, nàng với Tiêu Thiên Tuyết vừa bắt đầu ăn thì cửa xe lại bị đẩy ra, Thục phi dẫn theo Cung Bối Nô đi lên.
Chiếc xe rất lớn, nên bốn người ngồi hãy còn trống nhiều, Cung Bối Nô nhìn các nàng rồi theo tỷ tỷ ngồi xuống chính giữa.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên im ắng, chỉ có chậu băng ở giữa vẫn kiên trì truyền hơi lạnh cho bọn họ.
Cung Bối Nô không kìm được mà gây hấn trước: "Hừ, cũng không biết các người vớ phải vận phân chó gì, tự nhiên cũng có thể được chọn đi đến sơn trang nghỉ mát cùng bệ hạ."
Vi Oanh với Tiêu Thiên Tuyết nhìn nàng ta, không nói năng gì, mà chỉ tập trung gặm dưa.
Công Bối Nô: "Là đã cho Hoàng hậu lợi ích gì chăng, cũng chẳng biết tại sao lại chọn hai người mới vào cung như các ngươi."
Vi Oanh với Tiêu Thiên Tuyết vẫn tiếp tục ăn dưa: "Sột xoạt sột xoạt."
Cung Bối Nô nhìn tướng ăn của bọn họ, khinh khỉnh bảo: "Trước đây chí ít cũng sẽ có một Phi theo cùng, năm nay toàn là dưa méo táo nát yêu ma quỷ quái.

Á, tỷ tỷ bẹo muội làm gì!"
Thục phi giận tới nỗi véo tay Cung Bối Nô, bình tĩnh nói: "Muội mắng ai dưa méo táo nát đấy, ta chẳng phải cũng là Phi sao?"
Mặt Cung Bối Nô nhăn nhó, hồi lâu sau mới đáp: "Quên, quên mất tỷ."
Thục phi:...!rất tức giận.
Vi Oanh và Tiêu Thiên Tuyết vẫn còn đang ăn dưa: "Sột xoạt sột xoạt."
Cung Bối Nô xoa xoa cánh tay rồi tiếp tục kỹ năng dè bỉu truyền thống của mình, vừa chế nhạo vừa không nhịn được hỏi: "Thật sự ngon đến vậy à?"
Vi Oanh: "Ừ, ăn một miếng không?"
Cung Bối Nô cao ngạo quay đầu đi: "Ta còn lâu mới muốn ăn cùng một thứ đồ với các người."
Tiêu Thiên Tuyết: "Sột xoạt sột xoạt."
Cung Bối Nô mắng: "Thô tục!"
Vi Oanh: "Sột xoạt sột xoạt."
Thục Phi lẳng lặng mở chậu băng ra, cầm lấy hai miếng dưa hấu ướp đá đưa cho muội muội.
Cung Bối Nô:...Sột xoạt sột xoạt.
Hoàng đế vận một bộ y phục rộng đi đến trước xe ngựa, lúc định bước lên thì chợt nghe thấy một tràng âm thanh "sột xoạt" đồng nhất đều đặn truyền từ bên trong ra.

Nàng ấy thoáng cau mày, sự khó hiểu lởn vởn trong đôi mắt, nhìn về phía Phúc Thọ.
Phúc Thọ cũng rất hoang mang, lắng nghe động tĩnh, cứ như thể trong xe đang nhốt vài con heo con vậy.
Ông nghi ngờ nhìn về phía tiểu thái giám đứng bên, tiểu thái giám nói: "Là mấy vị phi tần ở bên trong ạ."
Hoàng đế khẽ cau mày, thoáng dừng bước chân lại, rồi mở cửa xe ra nhìn vào bên trong, bốn nữ nhân đang cầm miếng dưa ngẩng đầu lên, âm thanh sột xoạt chợt im bặt.
Hoàng đế nhìn hành động đồng bộ của các nàng, đột nhiên lại có một loại bi thương làm kẻ dư thừa, thế là nàng ấy bèn đóng cửa xe lại, trong tiếng sột xoạt kia, chọn đổi sang chiếc xe ngựa khác.
Khó quá.
Nàng lẳng lặng thở dài.
Phong cảnh của sơn trang nghỉ mát đẹp như tranh, có hồ sen rộng mênh mông, đằng Tây còn có một bãi sẵn để cho Hoàng đế cưỡi ngựa bắn tên.
Vi Oanh với Tiêu Thiên Tuyết ở điện Yên Ba, khá gần bãi săn, bên cạnh lại là hồ sen.

Buổi sáng các nàng đi đến bãi săn cưỡi ngựa săn bắn, đến khi nóng thì về cung thưởng sen câu cá, khoan khoái vô cùng.

Thoải mái hơn nữa là, chính điện của Hoàng đế cách đây cả một đoạn đường, nên không cần phải trông thấy Hoàng đế lòng vòng trước mặt.
Thục phi cố ý để cho bọn họ ở xa, không muốn hai người mượn công phu này mà được Hoàng đế sủng hạnh lần nữa, nhưng đối với Vi Oanh thì như thế rất tốt, nàng càng dễ bảo vệ cái bụng của Tiêu Thiên Tuyết hơn!
Mấy ngày nay, Vi Oanh lại phát triển ra một loại kỹ năng khác là câu cá với nấu nướng.
Nàng cầm cần câu, nằm ở trên ghế, đội cái nón che khuất ánh mặt trời, uể oải ngồi trước hồ sen.

Một dây câu rủ vào trong làn nước, đung đưa theo gió, làm hiện lên những gợn sóng hình tròn.
Tiêu Thiên Tuyết ngồi xổm trên một chiếc ghế gấp, bảo: "Oanh Oanh, động kìa động kìa, có phải có cá không?"
Vi Oanh liếc: "Suỵt."
Tiêu Thiên Tuyết che miệng lại, lập tức không nói gì nữa.

Gần đây nàng ta phát hiện ra Vi Oanh quả thực là cái bảo tàng, hình như trên đời này không có gì Vi Oanh không biết cả, còn biết cả câu cá, nấu cá cũng rất giỏi, cô gái bảo tàng, nàng yêu mất rồi!
Cơ mà hôm nay Vi Oanh không câu được con cá nào, lúc đang câu, nàng híp mắt rồi bất giác thiếp đi.

Khi nàng tỉnh lại đã là buổi chiều, Tiêu Thiên Tuyết dựa cái đầu nhỏ vào ghế của nàng, cũng đang ngủ say.
Vi Oanh vươn cái lưng mỏi, đánh thức Tiêu Thiên Tuyết dậy, cùng quay về điện Yên Ba để ăn cơm.
Tiêu Thiên Tuyết không được tỉnh táo cho lắm, ngáp nói: "Ôi oa, hôm nay buồn ngủ quá, thời tiết như này thích hợp để ngủ nhất."
Vi Oanh dụi dụi mắt, hãy còn ngái ngủ mà tỏ vẻ đồng ý, đột nhiên nàng dừng lại, nhìn về phía trước, ánh mắt nàng đột nhiên trở nên rõ hơn.
Bên lan can ở phía trước có một mỹ nhân đang dựa vào đó ngủ.
Ghế cổ ngỗng(*) rộng cỡ hai bàn tay, Vân Thiều nằm nghiêng người bên trên, gối đầu trên tay, nửa tấm áo choàng màu trắng tuyết thêu đóa mẫu đơn bằng tơ vàng đang rơi trên nền đất.
(*) là tấm phản được đóng cạnh hàng lan can trong cái đình nghỉ chân.
Ánh mặt trời xuyên qua hàng lan can chiếu sáng nửa gương mặt của nàng ấy, khiến cho làn da vốn đã trắng như sữa, lại tựa như được mạ thêm một tầng mật ong vàng ấm áp.
Một giây này, Vi Oanh chợt nghĩ đến sữa bò và mật ong, cảm thấy nó rất thơm ngon.

Nhưng ngay giây tiếp theo nàng liền tỉnh táo lại, lôi Tiêu Thiên Tuyết quay người rời đi.
Tiêu Thiên Tuyết: "Bệ hạ ngủ ở đấy không khó chịu sao? Bệ hạ ở điện Yên Ba này không phải là tới tìm chúng ta đấy chứ!"
Vi Oanh mím môi không nói gì.
Sau lưng vang lên tiếng động, Hoàng đế ngủ rất nông giấc, nghe được âm thanh đã tỉnh lại ngay, trong đôi mắt còn hiện lên chút uể oải, nhưng lúc trông thấy bóng lưng của bọn họ, liền tràn đầy ý cười dịu dàng, khẽ giọng gọi: "Ái phi."
Tiêu Thiên Tuyết cưỡng ép kéo Vi Oanh quay lại, cười ngây ngô chào Hoàng đế rồi hỏi Hoàng đế sao lại ngủ ở đây.

Vân Thiều bị cái ghế cổ ngỗng bằng gỗ lim cứng ngắc cấn làm đau thắt lưng, bèn ngồi xoải ra, đôi chân dài duỗi ra đằng trước, tựa người về đằng sau, chìm vào trong ánh mặt trời, đằng sau là hoa sen thướt tha cùng với ánh nước lăn tăn.
Làn gió nhẹ thổi lướt từ hồ sen tới, lay lay mái tóc do ngủ mà rối bên má của nàng ấy.

Nàng ấy mỉm cười bảo: "Chỉ là đang đợi các nàng thôi, đang đợi thì ngủ thiếp đi mất."
Nói rồi nàng ấy bèn đứng dậy đi về phía hai người, lúc vừa mới đứng lên, chân hãy còn hơi tê, nên bèn vịn vào lan can mới đứng vững được.

Chờ chốc lát sau, nàng ấy mới chậm chậm bước từng bước đến.
Không biết là vì sao, Vi Oanh chợt cảm thấy bối rối, sau khi ổn định tinh thần xong liền ném ra một tấm thẻ [Không như mong muốn].

Hoàng đế vốn đang đi về phía trước nhưng đột nhiên cơ thể lại chấn động, duỗi chân ra rồi từ từ lui về phía sau một bước.
Nàng ấy cau mày, rồi lại lui về phía sau một bước nữa.
Tiêu Thiên Tuyết trợn tròn mắt, khẽ giọng hỏi: "Oanh Oanh, bệ hạ lại bắt đầu phương thức tập luyện kỳ quái rồi phải không?"
Vi Oanh vén tay áo: "Chắc thế."
Hoàng đế lùi lại vài bước, ý thức được chuyện sai sai, lại gặp phải chuyện kỳ quặc như ngày hôm đó.

Nàng ấy bèn nhắm mắt suy nghĩ, bản thân muốn đi về phía trước nhưng lại lùi về đằng sau, vậy chỉ cần tưởng tượng đi về đằng sau là chẳng phải có thể đi về phía trước rồi ư?
Nàng ấy lại mở mắt ra, thử tưởng tượng bản thân đang đi về đằng sau, rồi sau đó chân nàng tự nhiên duỗi ra rồi đi về đằng trước một bước.
Quả nhiên là như thế.
Nàng ấy nhìn Vi Oanh, khóe miệng cong lên một nụ cười quyết thắng cho bằng được, rồi từng bước đi đến.
Vi Oanh:!!!
Chuyện gì thế này, nàng ấy thông minh hơn rồi!
Cung Đấu Cơ:...!Ngươi dạy giỏi thật.
Hết chương 50
__________________
Bách Linh: Thiết nghĩ nữ nhân hậu cung đều là tỷ muội, đặc biệt Vi Oanh và Thiên Tuyết đã kết bái, nên mình nghĩ sẽ hợp lý hơn khi hai người xưng tỷ - muội, một số xưng hô khác mình cũng sẽ xem xét điều chỉnh để hợp lý và phong phú hơn.

Cả nhà Trung thu vui vẻ nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play