Nhưng y phải đối mặt với nhiều kẻ vô lại như thế nên chỉ đành nhẫn nhục chịu đựng nói: "Bệ hạ, phân định biên giới không phải chuyện nhỏ, không thể đùa cợt được, cần phải thảo luận chính thức ở trên triều đường." Y sợ bàn luận thế này thì chuyện sẽ được định ra mất nên lại nói: "Vương của chúng ta cũng cần đồng ý."
Vân Thiều lại để cho Bùi Tiễn vẽ một tấm bản đồ mới chiếu theo kết quả vừa mới nói rồi ném nó cho Bồng Lập Quả, để y mang tấm địa đồ này về.
Bồng Lập Quả lau mồ hôi trên mặt, miễn cưỡng cất tấm bản đồ đi.
Hoàng đế uống hai chén rượu tượng trưng rồi đưa sủng phi rời đi, để cho đám đại thần ở lại tiếp đãi khách khứa.
Bồng Lập Quả uống đến say mèm, không kìm được mà ôm vò rượu khóc òa lên.
Y đường đường là nam nhi chín thước, trước giờ chưa từng phải chịu uất ức như thế.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
"Con Nhà Người Ta" Đáng Ghét Nhất
2.
Danh Nghĩa
3.
Hổ Phách Cầu Vồng
4.
Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
=====================================
Lúc này có người đi tới kính rượu.
Bồng Lập Quả nhìn thiếu niên trẻ tuổi tươi cười ấm áp trước mặt, nâng cốc lên, uống cạn.
Y vốn tưởng thiếu niên này là một người Đại Thịnh tốt bụng, nhưng không ngờ lại bất cẩn, tâm địa đều xấu xa như nhau! Lòng dạ con người Đại Thịnh đều xấu xa!
Bùi Tiễn kính hết một chén rượu thì híp mắt rời đi.
Bồng Lập Quả chợt gọi hắn lại hỏi: "Xin hỏi đại nhân là?"
Bùi Tiễn cười đáp: "Họ Bùi, tự Công Vọng, Binh bộ thị lang."
Bồng Lập Quả gật đầu: "Ồ ồ, Bùi thị lang."
Lại là một cái tay không thể nhấc nổi, vai không thể chống lại văn thần, nào so được với người Bắc Quyết thân cường thể tráng bọn họ!
Y nhớ ra điều gì, hỏi tiếp: "Lúc ta ở Bắc Quyết, nghe nói có vị tướng quân họ Bùi, thân cao như tháp, ba đầu sáu tay, mặt như lệ quỷ, ăn thịt uống máu, là thật ư?"
Bùi Quyết dừng bước, điệu cười như tắm gió xuân: "Là thật."
Bồng Lập Quả vỗ vỗ ngực, đáng sợ quá đáng sợ quá, y lại nói tiếp: "Nghe nói Bùi tướng quân còn có một người muội muội, xấu xí vô cùng, trên mặt toàn vết rỗ, to lớn hơn cả nam nhân..."
Nụ cười trên mặt Bùi Tiễn biến mất, một chén rượu tạt ngay lên trên mặt Bồng Lập Quả, lạnh giọng nói: "Để ta giúp sứ giả tỉnh rượu."
***
Sau khi rời khỏi yến tiệc, Hoàng đế lấy cớ say rượu, mềm nhũn người dựa vào Vi Oanh.
Nàng ấy vùi trên vai Vi Oanh, thở ra từng luồng nhiệt khí nhè nhẹ, quẩn quanh da thịt.
Cổ Vi Oanh bị nàng ấy dán đến ngứa ngáy, rùng mình một cái thì Vân Thiều cũng nhanh chóng dán lại.
Nàng bất lực thở dài, cảm giác trên người mình dính một miếng cao da chó, là cái loại không dứt ra được, nhưng Hoàng đế khống chế lực mạnh yếu, chỉ nhẹ nhàng dựa sát chứ không thật sự giữ chặt nàng.
Vậy nên nàng cũng không đẩy ra.
Lúc đi qua hồ nước, Vân Thiều dừng lại, vốn muốn nắm tay người kia, nhưng bàn tay hơi nắm hờ giữa lưng chừng một hồi bèn đổi thành nắm tay áo của Vi Oanh, khẽ nói: "Nàng có nhớ không, ở đây ta đã từng kể cho nàng nghe chuyện về chim và cá."
Vi Oanh: "Ồ, con chim khốn nạn ấy à."
Vân Thiều:...
Im lặng một lúc, nàng ấy mới nói: "Người đó không khốn nạn, ta biết, người đó rất tốt."
Vi Oanh mím môi, nhìn chằm chằm vào hồ nước.
Trong hồ chỉ có loài chim nước đậu trên mặt nước, tạo ra những gợn sóng lăn tăn.
Cây liễu ở bên cạnh mới hé cành non, những cành liễu xanh rũ xuống mềm mại, ngăn thành từng mảnh từng mảnh xuân quang tuyệt đẹp.
Vân Thiều khẽ dựa vào người Vi Oanh, thở ra như lan: "Con chim kia lại bay về rồi, bay đến bên cạnh con cá."
Vi Oanh: "...Chắc là ở bên ngoài không tìm được miếng ăn nên mới lại chú ý tới con cá đó thôi, dẫu sao bây giờ kiếm cơm cũng chả dễ dàng gì."
Vân Thiều im lặng một lát, sau đó dịu dàng cười: "Vậy thì ăn cá đi, nó có hơi không chờ đợi được nữa rồi."
Vi Oanh:!!!
Lời của hổ lang!
Vân Thiều thấp giọng bảo: "Cứ nuốt luôn con cá đó vào trong bụng ấy."
Vi Oanh cứng đờ người, mãi lâu sau mới ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bầu trời.
Vân Thiều: "Nàng đang nhìn gì thế?"
Vi Oanh nói như lẽ đương nhiên: "Đang tìm con chim kia, truyền đạt lại ý của bệ hạ cho nó nghe."
Vân Thiều há miệng, nét đỏ trên gương mặt dần dần bay bớt, hồi phục lại làn da trắng nhợt.
Nàng ấy đứng ngẩn ngơ dưới bóng cây hồi lâu rồi mới nói: "Hồi trước ở ngoại ô Thịnh Kinh có một hồ nước, mỗi khi sang xuân đều xanh biếc như ngọc, có hôm tiên sinh đưa ta đi chèo thuyền du ngoạn trên hồ, ta không may rơi xuống nước, tiên sinh đã nhảy xuống cứu ta, còn bản thân lại dính phong hàn."
Vi Oanh chớp chớp mắt, dựa vào kinh nghiệm phong phú của nàng, đây nhất định là một mắt xích trong chuỗi nhiệm vụ công lược.
Nàng chỉ không nhớ rõ nhiệm của của thế giới này, lại nhớ rất rõ những thế giới trước đó, ở những nhiệm vụ trước kia, nàng giúp người cản kiếm lại nhảy vực, vì nhân vật chính mà từng lên cả đoạn đầu đài, chịu đựng đủ loại cực hình...
Thân là một kẻ giỏi tìm chết, một bạch nguyệt quang đạt yêu cầu, nhảy hồ hay gì gì đó, chỉ là chuyện nhỏ nhoi thôi.
Nếu không phải khi ấy cốt truyện hạn chế nên không thể chết được thì nàng chắc chắn sẽ mượn việc việc cứu người để chết, chết ngay lập tức thì sướng nhất thời, lúc nào cũng chết ngay được thì lúc nào cũng sướng.
Chỉ là nhảy xuống nước để cứu có một người thì đối với nàng mà nói quá dễ dàng, thậm chí không được coi là chuyện đáng nhớ gì, thật chẳng ngờ kẻ khác ở trong cuộc lại nhớ dai đến như vậy.
Vân Thiều càng dính chặt lấy nàng, nhiệt độ nóng rực của cơ thể xuyên thấu qua lớp áo sam truyền đến, gió xuân bốn phía phảng phất như bị châm lửa.
"Khi ấy ta hoảng sợ vô cùng, bèn chạy đến hiệu thuốc mua thuốc giúp tiên sinh, trời rất tối lại còn mưa to, ta ôm thuốc về nhà, vì sắc thuốc mà tay của ta bị bỏng một vết thành sẹo, nhưng, nhưng..." giọng của nàng ấy đầy ấm ức, nghẹn giọng mũi: "Nhưng tiên sinh không chịu nhìn ta."
Vi Oanh nghiêng nghiêng đầu: "Hở?"
Vì sao lại không nhìn đối tượng công lược của mình, lẽ nào thiết lập nhân vật của nàng khi ấy là một kẻ lạnh tính lạnh tâm?
Vân Thiều đỏ hoe mắt, cúi đầu xuống rồi nói: "Nhưng tiên sinh vẫn bình an, ta liền yên tâm, cũng là lần ấy, ta mới biết hóa ra tiên sinh sợ nhất là thuốc đắng."
Vi Oanh:...!Chết tiệt, sơ ý rồi.
Nàng ho khan hai tiếng, chân thành đề nghị rằng: "Bệ hạ, ta rất hiểu tình cảm của người đối với tiên sinh, nhưng chuyện cũ đã qua rồi, người đi đốt cho nàng ấy chút tiền giấy đi, so ra tốt hơn lôi kéo ta ở đây nói này nói nọ mà?"
Vân Thiều đơ người một chốc, trong mắt lấp lánh ánh nước, thấp giọng nói: "Cũng là tiên sinh nói."
Vi Oanh: "Hả?"
"Tiên sinh bảo, nếu như nàng ấy chết rồi thì không cần hóa vàng mã cho nàng ấy, nàng ấy không phải là người của thế giới này, cho dù, cho dù...!đốt thì cũng chẳng đến, đốt chẳng tới." Nàng buồn bã nói: "Vậy nên ta chỉ đành đợi mãi, cứ mãi chờ mãi đợi, lúc nhìn thấy Tiêu Thiên Tuyết, ta còn tưởng rằng nàng ta chính là tiên sinh chuyển thế, trở về tìm lại ta."
Chóp mũi Vân Thiều đỏ lên, nhìn rất oan ức: "Ta biết nhận nhầm rất không nên, nhưng nàng ta và tiên sinh ngày trước quá giống nhau.
Tiên sinh cứ phạt ta đi, Thiều cam tâm nhận phạt."
Vi Oanh thầm nghĩ, thế đây chính là lý do cẩu Hoàng đế nhận nhầm người? Nhưng dù thế nào thì nàng vẫn thấy là lạ, kiểu như cẩu Hoàng đế đang trả lời vờ vịt qua loa có lệ với nàng!
Nàng không biết phẩm tính của Hoàng đế ra sao, nhưng lại chẳng rõ bản thân ư, phải bị mỡ heo che tâm đến đâu mới nói ra mình là nhiệm vụ giả, rồi không phải thế giới này gì đó chứ.
Vân Thiều thành khẩn kéo ống tay áo của nàng, mắt bling bling, khẽ khàng nói: "Tiên sinh phạt ta đi."
Vi Oanh thờ ơ hỏi: "Phạt thế nào?"
Vân Thiều ghé vào tai nàng thấp giọng bảo: "Lúc trước toàn là cởi quần của ta ra để đánh..."
Vi Oanh sợ hãi tròn xoe mắt, không đợi nàng ấy nói xong đã lùi liên tiếp về sau cho đến khi dựa mình vào gốc liễu, khiến lá liễu rơi xuống xào xạc.
Con thủy điểu trong hồ nước quác một tiếng rồi bay lên trời.
Nàng nghĩ, ngày trước mình đáng sợ như vậy sao? Còn chơi hẳn cởi quần đánh đòn.
Không đúng, cẩu Hoàng đế lại đang nói dối!
Vân Thiều nhìn thấy phản ứng của nàng như thế còn nói: "Thật ra tiên sinh ít khi phạt ta lắm, trước giờ luôn chiều chuộng ta, chẳng qua lần ấy ta phạm phải lỗi sai lớn cho nên..."
Vi Oanh hỏi: "Lỗi lớn gì?"
Vân Thiều đảo mắt qua đảo mắt lại, cúi đầu nói: "Ta đã mạo phạm tiên sinh." Lát sau nàng ngước mắt lên, ánh mắt sáng trưng nhìn thiếu nữ: "Thiều không nhận ra tiên sinh, nên đáng nhận phạt, nhưng dù sao Thiều cũng là vua một nước, nếu không phải năm ấy bướng bỉnh...!chi bằng chúng ta đến Điện Dưỡng Tâm để tiên sinh lại phạt ta đi."
Vi Oanh cười, dịu dàng chân thành, ánh mắt vô cùng động lòng người: "Bệ hạ muốn bị đánh vào mông đúng không?"
Hai má Vân Thiều ửng đỏ, khẽ cắn cánh môi.
Vi Oanh nói tiếp: "Sao không trực tiếp tự ngã dập mông ấy?"
Vân Thiều mím môi, sắc mặc lạnh đi, lâu sau mới cất tiếng thở dài: "Bỏ đi, đầu ta đau, Oanh Oanh mau dìu ta về Điện Dưỡng Tâm đi."
Giọng nói tỏ ra yếu ớt vô cùng.
Vi Oanh cũng thở than: "Bệ hạ, ta cũng đau đầu, muốn quay về điện Ngọc Lộ."
Vân Thiều được nước lấn tới: "Vậy ta tiễn Oanh Oanh về cung nha."
Vi Oanh:...
Phúc Thọ cúi đầu đứng ở đằng sau, vờ như mình là kẻ câm điếc không nghe không thấy gì hết, để tránh bị Hoàng đế bệ hạ thân ái diệt khẩu lúc nào đó.
Cả hai người rề rà đi ở trong hoa viên một lúc, đến khi trở về thì vô tình không hẹn mà gặp Bồng Lập Quả đang đi tới.
Chắc là vị sứ giả Bắc Quyết này uống nhiều quá nên muốn rời khỏi yến tiệc để giải sầu, không cẩn thận thì lạc đường, mò mẫm lang thang ở trong cung.
Trông thấy Vi Oanh và Vân Thiều, y cũng cả kinh, dùng cái đại não chậm chạp của y phản ứng lại thì mới say khướt quỳ xuống đất bái kiến.
Vi Oanh hiện không có hứng thú với kẻ mình khắc ghi tên trong quyển sổ báo thù, Vân Thiều lại ngăn nàng lại, im lặng nhìn vị sứ thần Bắc Quyết đang quỳ trên đất kia.
Bồng Lập Quả quỳ tới khi đầu gối tê rần, rượu cũng tỉnh được hơn nửa, trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Xong rồi xong rồi, vị đế vương trẻ tuổi âm dương bất định không phải còn ghi hận y nhận nhầm người đấy chứ, muốn tới chém cái đầu của y ư.
Đợi một lúc lâu sau, rốt cuộc Hoàng đế cũng lên tiếng, nhưng không phải là trách tội y nhận nhầm người mà là hỏi: "Vì sao ngươi cảm thấy trẫm là sủng phi mà Oanh Oanh yêu thích nhất hả?" Nàng cười tới độ hàng mày cong cong, khóe mắt hồng hồng: "Là vì chúng ta trông xứng đôi nhất sao?"
Bồng Lập Quả đáp ngay: "Dạ đúng, xứng đôi nhất! Đúng là một đôi trời sinh!"
Y nói xong thì trông thấy ánh mắt Hoàng đế nhìn y càng dịu dàng hơn, thiết nghĩ đây là câu trả lời vô cùng hài lòng.
Y vừa định tán thưởng sự nhanh trí của bản thân thì đột nhiên cảm thấy một trận lạnh sống lưng, y ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra Hoàng đế đang thỏa mãn, nhưng biểu cảm của vị ở bên cạnh người rõ ràng lạnh xuống, nhìn y một cách đầy âm u.
Bồng Lập Quả dụi mắt, suýt chút nữa y cho rằng mình nhìn nhầm, có người khen phi tử xứng đôi với Hoàng đế, chẳng phải là chuyện đáng ăn mừng sao?
Y càng lúc càng không hiểu nổi con người Đại Thịnh!
Tâm trạng của Vân Thiều tốt nên khoan dung cho chuyện y nhận nhầm, nói: "Đứng lên đi."
Bồng Lập Quả vội vàng đứng dậy.
Vi Oanh lạnh nhạt nhìn y, như nghĩ ra điều gì, nàng chợt mỉm cười, nghĩ trong lòng: "Thống, ta cần dùng điểm tích lũy để đổi lấy một tấm thẻ thời tiết, [Gió thảm mưa sầu]."
Cung đấu cơ: "Ký chủ muốn làm gì thế?"
Vi Oanh chỉ cười: "Sợ gì, Oanh Oanh thì có thể có ý xấu gì được nào?"
Cung Đấu Cơ im lặng, từ khi điểm tích lũy của ký chủ nhiều hơn rồi trở nên giàu có thì lòng báo thù cũng tăng lên.
Một tấm thẻ màu tím lẳng lặng bay lên người sứ thần Bắc Quyết.
Bồng Lập Quả quỳ một lúc lâu thì đột nhiên phát hiện ra trên đầu có mưa phùn mênh mông, gió lạnh thổi tới, chẳng bao lâu sau khiến quần áo của y ướt sũng.
Y ngẩng đầu nhìn lên đám mây đen nhỏ trên đầu, rồi dịch một bước sang bên cạnh, kết quả là đám mây nhỏ cũng đi theo sang.
Thế là y lại bước vài bước nữa sang bên cạnh, đám mây đen nhỏ nhỏ và cả gió lạnh mưa sầu đều phi về phía y.
Xung quanh đều là ánh mặt trời sáng chói, chỉ có đỉnh đầu của y là gió táp mưa sa.
Vị sứ thần Bắc Quyết này bắt đầu sợ tới mức mất đi sự tỉnh táo: "Bệ, bệ hạ."
Vân Thiều cười: "Chớ có sợ, là ông trời đang giúp ngươi tỉnh rượu đó."
Bồng Lập Quả cứ nhảy sang bên mãi mà vẫn không thoát khỏi đám mây đen trên đầu thì phòng tuyến trong nội tâm y sụp đổ, vừa hét "gặp quỷ rồi gặp quỷ rồi", vừa vội vàng chạy ra ngoài, đám mây nhỏ trên đầu y cũng nhanh chóng di chuyển theo, đảm bảo mỗi một giọt mưa đều rơi trúng trên đầu gã nam nhân ấy, không để lãng phí giọt nào.
Vân Thiều nhìn bóng lưng hốt hoảng chạy đi của y, khóe miệng nở một nụ cười nghiền ngẫm, rồi quay đầu, ánh mắt rơi lên trên gương mặt của Vi Oanh.
Sắc mặt của Vi Oanh không thay đổi, bình tĩnh nói: "Nhìn đi, cái này gọi là mưa cục bộ*."
(*) Thuật ngữ hay được dùng trong lĩnh vực địa lý thời tiết, ý chỉ một khu vực hoặc phạm vi nhất định.
Hết chương 48
_________________
Bách Linh: Cả nhà nghỉ lễ 2/9 vui vẻ nhé!.