Cung Bối Nô đột nhiên cảnh giác: "Ngươi nhìn ta cười cái gì?"
Vi Oanh khách khách khí khí thỉnh an Tiệp Dư, sau đó nói: "Đa tạ Tiệp Dư lần trước đã giải vây cho ta, Oanh Oanh thập phần cảm kích."
Mặt Cung Bối Nô nóng lên, hừ nhẹ một tiếng: "Cũng không phải ta cố ý giúp ngươi, ta mới không thèm cố ý giúp ngươi!"
Ai biết rõ ràng mình muốn hại nàng ta, kết quả không hiểu thế nào lại thành giải vây, hiện tại ngẫm lại, vẫn thấy bực!
Vi Oanh cong lưng, khách khách khí khí vái ba cái trước mặt Cung Bối Nô.
Cung Bối Nô: "Ngươi lại làm gì vậy hả?"
Vi Oanh cười: "Vì cảm ơn ngươi, nên bái ngươi mấy cái."
Cung Bối Nô vừa tức vừa giận: "Ngươi, ngươi......"
Tuy cách cảm tạ của đối phương khá kỳ quái, nhưng vẻ mặt lại thập phần chân thành, khiến cho nàng cũng không thể không biết xấu hổ phát giận.
Tiêu Thiên Tuyết đứng bên cạnh, che miệng cười như một con hamster: "Hí hí hí hí hí hì hì hì."
Cung Đấu Cơ không đành lòng nhìn: Xong đời, nữ chủ càng ngày càng giống ký chủ, ngay đả điệu bộ lúc cười cũng giống nhau như đúc!
Cung Bối Nô nộ khí đằng đằng nhìn Tiêu Thiên Tuyết, ngữ khí rất kém hỏi: "Ngươi vừa cười cái gì?!"
Tiêu Thiên Tuyết trừng mắt: "Oa, Oanh Oanh cười với ngươi, ngươi không giận, ta không cười ngươi, ngươi lại dữ với ta như thế."
Cung Bối Nô cũng không biết vì cái gì, mỗi lần nhìn thấy Tiêu Thiên Tuyết thì trong lòng sẽ không tự chủ được bốc lên một cỗ lửa giận, thiêu đốt khiến toàn thân nàng khó chịu, chỉ muốn đi đả kích nàng ta! Làm nhục nàng! Xem nàng lộ ra dáng vẻ uất ức!
Mỗi khi nghĩ đến biểu tình thống khổ rối rắm của Tiêu Thiên Tuyết sau khi bị làm nhục, chỉ cần tưởng tượng một chút bộ dáng nàng yên lặng rơi lệ, nước mắt chảy xuôi hai má, Cung Bối Nô liền cảm thấy vừa vui vẻ lại kích động, còn nảy lên cỗ hưng phấn kỳ lạ.
Nàng hất cằm, lỗ mũi hướng lên trời, hừ ra một hơi, nheo mắt nhìn Tiêu Thiên Tuyết và Vi Oanh đứng chung một chỗ, đều là cảnh xinh đẹp vui mắt, hơn nữa hình như ngày càng đẹp hơn.
Cung Bối Nô thở phì phì chu môi, trong lòng càng nghẹn khuất.
Tiêu Thiên Thuyết khoác tay Vi Oanh: "Oanh Oanh, chúng ta đi qua bên kia hái hoa quế tươi đi, bao giờ về cung để nương nương làm nước hoa quế cho chúng ta."
"Chậm đã!" Cung Bối Nô rào rạt chặn trước mặt các nàng.
Tiêu Thiên Tuyết ôm cánh tay, nhíu nhíu mày, không muốn tiếp lời chút nào: "Lại có chuyện gì sao, Tiệp Dư nương nương?"
Cung Bối Nô: "Ta biết các ngươi muốn làm bệ hạ vui trong bữa tiệc Trung Thu, khuyên các ngươi đừng tự rước lấy nhục. Các ngươi không so nổi với ta đâu."
Nhìn hai người trước mặt nhíu mày, Cung Bối Nô bất giác ưỡn ngực, lại vui vẻ.
Vi Oanh nói với hệ thống: "Đôi khi ta thật hâm mộ nhân vật phản diện, niềm vui có được lại đơn giản thuần tuý như thế, mỗi ngày đều có niềm vui nho nhỏ."
Cung Đấu Cơ: "Ta thấy ngươi cũng đang vui lắm mà."
Vi Oanh tang thương thở dài: "Aish, ngươi không hiểu một người vừa đáng yêu lại cơ trí như ta phải chịu nhiều áp lực tới mức nào đâu."
Cung Đấu Cơ:......
Vi Oanh thấy nữ chủ và nhân vật phản diện lại bắt đầu căng thẳng, không khỏi nhíu mi, nếu hai người lại lao vào cắn xé nhau, cẩu hoàng đế sẽ lại xuất hiện. Hiện tại không thể lấy được hộp rút thăm, nàng cảm thấy đừng để cẩu hoàng đế ra thì tốt hơn, vì vậy Vi Oanh quyết định tốc chiến tốc thắng, giải quyết trận cãi nhau hàng ngày này của nữ chủ và nhân vật phản diện.
"Tiểu kê tiểu kê, dùng tạp bài đi, [Tim đập thình thịch]."
Cung Bối Nô đang tức giận không thôi, đột nhiên thân mình run lên, kinh ngạc nhìn Tiêu Thiên Tuyết, đôi con ngươi như làn thu thuỷ sáng lên, muốn nói lại thôi.
Tiêu Thiên Tuyết: "Ngươi muốn nói gì."
Cung Bối Nô che mặt, hai gò má đỏ bừng: "Dáng vẻ ngươi tranh cãi, thật, thật đẹp."
Tiêu Thiên Tuyết đứng hình.
Ba giây qua đi rất nhanh, Cung Bối Nô chợt ý thức được mình mới nói gì, không khỏi ngây dại.
Nàng đứng dưới tán hoa, cùng Tiêu Thiên Tuyết mắt to trừng mắt nhỏ.
Cung Bối Nô che miệng, lại nghĩ: Vì sao lại bắt đầu khen nàng ta chứ, rõ ràng là muốn mắng cơ mà. Nhưng ánh mặt trời chiếu lên người người đối diện, phủ lên một lớp đạm kim, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của Tiêu Thiên Tuyết, mặt mày như hoạ.
Trái tim Cung Bối Nô nhảy lên thình thịch, lại nghĩ, nhưng người này thật sự quá ưa nhìn.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng chỉ có thể đưa ra kết luận, mình là một đứa trẻ thật thà, không thể trợn mắt nói dối.
Tiêu Thiên Tuyết chớp mắt mấy cái: "Không phải ngươi cố ý cãi nhau với ta đấy chứ?"
Cung Bối Nô dậm chân, mặt ửng hồng xấu hổ: "Mới, mới không phải! Ta thấy ngươi không vừa mắt và việc ngươi đẹp có xung đột với nhau chắc? Không hề! Ta chỉ là thản nhiên thừa nhận, không muốn làm trái lương tâm của mình!"
Tiêu Thiên Tuyết:.......
Tuy rằng không thể nói gì để chống đỡ, nhưng cảm thấy nàng ta nói lại rất có lý.
Cung Bối Nô giải thích nửa ngày, cuối cùng bụm mặt xấu hổ chạy trốn.
Tiêu Thiên Tuyết chăm chú nhìn bóng lưng nàng, sau một lúc lâu, mới tâm tình phức tạp nói: "Người ở thành đô đều thích chơi vậy à?"
Vi Oanh nhẹ giọng cười: "Đúng vậy, họ thích chơi kiểu đó lắm."
Một đoạn thời gian tiếp theo, Cung Bối Nô cũng không tới gây phiền toái cho các nàng. Gió thu ở Ngọc Lộ Điện vẫn thập phần huyên náo. Bị Hiền phi lăn qua lộn lại vài bữa, Vi Oanh rốt cục quyết định, cho dù sau này mỗi ngày không được ăn điểm tâm ngon đi nữa thì nàng cũng không muốn luyện múa!
Nàng mệt.
Thiếu nữ ngồi phịch trên giường, toàn thân như không có xương cốt, mềm nhũn vô lực.
Tiêu Thiên Tuyết thử kéo nàng dậy, thật vất vả kéo lên được, mỹ nhân lại ngã vào người nàng, suy yếu ho khan hai tiếng nâng lên cánh tay mềm mại không xương, xoa hai má nàng: "Thiên Tuyết, ta, ta không được, khụ khụ, nhớ rõ sau khi ta đi rồi, chăm sóc hài tử của chúng ta cho tốt."
Tiêu Thiên Tuyết:.....
Trầm mặc hồi lâu, nàng mới mở miệng: "Oanh Oanh, nương nương nói, hôm nay không cần luyện vũ."
Vi Oanh: "Khụ khụ khụ.....khụ?......Yay!"
Người vừa rồi còn sống dở chết dở đã nhảy dựng từ trên giường lên, vọt tới chiếc bàn gỗ tử đàn, nhấc ấm trà trên bàn lên uống hai ngụm, tiếp theo chạy ra ngoài cửa phơi nắng.
Tiêu Thiên Tuyết nhếch môi, không biết nói gì, đi tới bên cạnh thiếu nữ, cùng phơi nắng.
Hai người nằm trên chiếc ghế bằng trúc tía, cảm thụ ánh mặt trời ấm áp rơi xuống theo mái hiên, thích ý nheo mắt lại.
Tắm mình trong ánh dương quang ấm áp, Vi Oanh thoả mãn nhắm mắt lại, đột nhiên ngửi được một một làn hương, trợn to mắt thì thấy Lục Chá đang cầm mấy dĩa điểm tâm lại.
Lục Chá cười dài nói: "Hiền phi nương nương dặn, hai vị chủ tử gần đây vất vả, hôm nay hiếm hoi có một hôm không cần luyện vũ, ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi đi."
Vi Oanh cầm một khối hoa quế cao, nằm trên chiếc ghế bằng trúc tía, thầm nghĩ, cuộc sống được nuôi dưỡng ở hậu cung lại xa hoa dâm dật như thế này đây, làm cho người ta không có chí tiến thủ. A, nước mắt không chịu thua kém chảy xuống từ khoé miệng.
Tiêu Thiên Tuyết vẫn lo lắng cho nàng: "Oanh Oanh, ngươi như vậy thì phải làm sao bây giờ? Tiệc Trung Thu lập tức sẽ đến, lần trước Thục phi các nàng cứ làm khó dễ ngươi, lần này nếu biểu hiện không tốt, chỉ sợ các nàng sẽ lại gây sự."
Vi Oanh: "Không sao cả, đừng lo, ta đã nghĩ nên biểu diễn gì rồi. Mỗi người đều có điểm mạnh và yếu riêng, ta khiêu vũ cơ bản quá kém, nếu lên nhảy múa, chỉ sợ bọn họ sẽ càng cười ta hơn, không bằng biểu diễn thứ mình am hiểu."
Mắt Tiêu Thiên Tuyết sáng lên: "Thật à? Ngươi định nói khẩu kỹ? nhưng Thái Hậu đã lên tiếng, bữa tiệc lần này chỉ có thể diễn tấu ca múa nhạc khí, không thể làm những thứ khác."
Kỳ thật nguyên văn Thái Hậu nói là, không thể đem những thứ đầu đường xó chợ bẩn thỉu mang vào cung, làm nhục môn phong của cung đình, hạ chỉ cấm khẩu kỹ, đồng thời còn chỉ cây dâu mắng cây hoè châm chọc Vi Oanh một phen.
Trong lòng Tiêu Thiên Tuyết có chút bất bình cho bằng hữu của mình.
Vi Oanh mỉm cười, lấy một nắm hạt dưa ra đưa cho nàng, răng rắc cắn hạt dưa: "Không có việc gì không có việc gì, chờ tiệc Trung Thu ngươi sẽ biết."
Tiêu Thiên Tuyết cũng cắn hạt dưa rột rột.
Được được, nàng cảm thấy Oanh Oanh luôn có biện pháp!
Chẳng qua ngay cả Cung Đấu Cơ cũng không rõ rốt cuộc kí chủ muốn biểu diễn cái gì, thập phần tò mò thử hỏi dò.
Vi Oanh không hoảng không loạn: "Tối nay ngươi sẽ biết."
Cung Đấu Cơ: !!! Vì sao phải đợi buổi tối?
Vi Oanh cười cười: "Bởi vì cần phải giữ bí mật."
Trong cái đầu nho nhỏ của Cung Đấu Cơ toát lên vô số dấu chấm hỏi, đến buổi tối, khi nó thấy kí chủ sờ sờ chọc chọc dưới gầm giường, lấy ra một cây nhị hồ, quả thực sợ ngây người.
Ngay cả nói nó cũng nói không rõ: "Ngươi ngươi ngươi, ngươi xác định kéo nhị hồ ở tiệc Trung Thu hả? Sẽ không bị lôi ra ngoài chém đầu đấy chứ?"
Vẻ mặt Vi Oanh đau đớn kịch liệt: "Còn không phải là vì hoàn thành nhiệm vụ chắc."
Cung Đấu Cơ: "Nhiệm vụ không phải là muốn ngươi làm mọi người kinh diễm hả? Kinh diễm, hai chữ kinh diễm này ngươi có hiểu không?"
Vi Oanh: "Đương nhiên ta biết, không ai rõ hơn ta đâu -- aish, đây là một trong hai nhạc cụ duy nhất mà ta biết chơi."
Cung Đấu Cơ: "Không phải một trong hai à? Cái còn lại đâu!"
Vi Oanh: "Còn cái kia là kèn xô na."
(*nhị hồ và kèn xô na là nhạc cụ chuyên chơi trong đám tang)
Cung Đấu Cơ trầm mặc.
Vi Oanh vừa đi ra ngoài, vừa suy yếu ho khan: "Nếu không phải thân thể quá kém, không đủ hơi nên không thổi kèn được thì ta cũng muốn thổi."
Cung Đấu Cơ: "Đừng, ngươi đừng nghĩ."
Luyện nhị hồ đương nhiên không thể luyện ở Ngọc Lộ Điện. Vi Oanh đã có thể mường tượng trước phản ứng của Hiền phi và Tiêu Thiên Tuyết khi nhìn thấy nàng lấy ra nhị hồ, càng nghĩ, càng cảm thấy trong cung có một nơi rất thích hợp để kéo nhị hồ.
Nàng đẩy ra hai cánh cửa: "Nữ quỷ cô nương, ta tới đây!"
Đêm nay nữ quỷ cô nương không ở, nhưng đối với Vi Oanh mà nói, đây là chuyện tốt.
Dù sao hơn nửa đêm, ở bên tai người ta kéo nhị hồ, cũng không ổn lắm.
Vi Oanh thuần thục ngồi trên bậc thang, xuất ra tiểu nhị hồ yêu dấu, một khúc ruột gan đoạn, chân trời góc bể không người tri âm.
Lúc này, một đám thái giám cầm đèn lồng, chậm rãi tiếp cận khu vườn ngự uyển bỏ hoang đã lâu này.
"Các ngươi xem, chính, chính là hướng đó." Tiểu Lục Tử mặt trắng bệch chỉ đường, không dám tiến tới.
Hắn đã bị doạ ba lần! Lần đầu ban đêm gặp được một nữ quỷ mặt trắng bệch, lần thứ hai, nữ quỷ dĩ nhiên còn mở miệng mê hoặc hắn, nói mình là cung nữ của Trữ Tú Cung.
May mắn hắn cơ trí nhìn đến một hàng dấu chân máu dưới đất mới tránh thoát một kiếp, vốn tưởng cướp công việc trông giữ khố phòng sẽ không gặp phải nữ quỷ, ai ngờ...
Ai ngờ đoạn thời gian trước, từ khu vườn ngự uyển đã bỏ hoang suốt sáu năm ở khố phòng này lại vang lên tiếng kêu thảm thiết thê lương của nữ quỷ.
Một trận âm phong thổi qua, Tiểu Lục Tử siết chặt y phục, vẻ mặt xầu xin: "Ta, ta không đến gần hơn đâu, các ngươi tò mò nữ quỷ, vậy tự các ngươi đi xem đi."
Cùng đi với hắn là đám tiểu thái giám mới tiến cung, chưa từng trải qua thâm cung hiểm ác, đang tuổi trẻ khí thịnh, không tin thuyết quỷ thần.
Một thái giám vóc dáng cao gầy dẫn theo đèn lồng, hừ nói: "Ta không tin có quỷ, tám phần là ngươi nhìn lầm rồi."
Tiểu Lục Tử không chịu đi qua, bị mấy tên thái giám đẩy tới trước. Hắn sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: "Đừng đừng qua đó, thật sự có quỷ! A cứu mạng!"
Thái giám đầu lĩnh khinh thường nói: "Trên đời sao có quỷ chứ, nói nữa, ngươi là muốn tìm cớ để đổi lấy việc làm ban ngày chứ gì, nghĩ đều đừng nghĩ, hôm nay ta sẽ vạch trần âm mưu của ngươi."
Khoảnh khắc mấy người đẩy cửa ra, ập vào mặt là một trận âm phong, giai điệu lạnh lẽo ai oán vang lên trong vườn ngự uyển.
Đám tiểu thái giám nhất thời sắc mặt trắng bệch.
Tiếng nhị hồ thê thảm bi thương như tiếng nữ quỷ ai oán thở dài, như tơ như lũ, phiêu đãng trong gió.
Ngọn đèn lồng cũ nát trên mái hiên không ngừng đong đưa, bỗng nhiên bị gió thổi qua lắc lư, vài tên tiểu thái giám cũng run lên theo.
Tim Tiểu Lục Tử đập gia tốc, lòng bàn tay ứa mồ hôi lạnh: "Các ngươi xem, thật sự có, có gì đó, chúng ta mau chạy đi."
Thái giám đầu lĩnh còn cố chống đỡ: "Ta không tin, hơn phân nửa là có người giả thần giả quỷ, chờ ta bắt được nàng ta nhất định phải cho nàng đẹp mặt."
Hắn nói xong, đột nhiên cảm thấy phía sau một mảnh yên tĩnh, xoay lại, mấy tên thái giám kia đều đang nhìn chằm chằm đằng trước, hai mắt đăm đăm, không ngừng run run.
Thái giám đầu lĩnh theo ánh mắt bọn họ nhìn qua, nhất thời cứng đờ.
Không biết tiếng nhị hồ đã ngừng từ bao giờ.
Một đạo thân ảnh trắng bệch đứng ở vườn ngự uyển bỏ hoang, mái tóc dài đến thắt lưng.
Nàng sâu kín ngẩng đầu, bay về phía họ.
"Quỷ a!!!" Tiểu Lục Tử dẫn đầu hô to, tè ra quần chạy ra khỏi vườn ngự uyển, đám thái giám còn lại phản ứng kịp, sợ tới mức chạy loạn khắp nơi, "a a a a a a" hô to, vườn ngự uyển hoang phế hiếm hoi có dịp náo nhiệt.
Vi Oanh nhìn chằm chằm bóng dáng chạy trốn của bọn hắn: "A, còn chưa kịp giải thích, sao đã chạy thế chứ?"
Nàng buồn bã thở dài, nhịn không được cảm khái: "Có người rõ ràng muốn khiêm tốn như thế, lại vẫn trở thành truyền thuyết."
Cung Đấu Cơ: "Truyền thuyết gì? Hình Thiên múa thương à?"
(*Chiến thần Hình Thiên là một trong thượng cổ Thập Đại Ma Thần được nhắc tới trong Sơn Hải Kinh, là đại tướng bên cạnh Viêm Đế, trong một lần chiến đấu đã bị Hoàng Đế chặt đứt đầu và chôn dưới núi Thường Dương. Dù đứt đầu vẫn dũng mãnh chiến đấu. - nguồn: chuonghung.com)
Vi Oanh: "Đô thị ma quái....chuyện ma quái trốn thâm cung."
Hết chương 18
---------------------------------
Bách Linh: Bó tay với bà Vi Oanh luôn ấy =))))