Hôm sau, Giản Nhung dậy muộn.

Khi cậu đến phòng huấn luyện thì mọi người đã ngồi trước máy tính rồi. Qua thời gian ngắn nghỉ ngơi, bây giờ tất cả mọi chiến đội đều bắt đầu khôi phục huấn luyện.

“Giản Nhung, ông lập tức cho tui lời giải thích!” Tiểu Bạch đang đánh đôi với Pine, nghe thấy cậu bước vào cũng không quay đầu lại nói: “Vì sao Weibo của ba chúng tui mà ông chỉ thích và bình luận, còn Weibo của anh tui thì ông nhấn thích, bình luận mà còn chuyển tiếp nữa hả?!”

Giản Nhung vẫn còn đang buồn ngủ. Cậu ngồi vào vị trí của chính mình, bấm nút khởi động máy, gặm bánh mì buổi sáng nạp năng lượng: “Quên rồi.”

Tiểu Bạch buột miệng: “Vậy mà con mẹ nó cũng quên được?!”

Giản Nhung bắt chước giọng điệu của câu ta: “Ông cũng con mẹ nó không phải chuyển tiếp nhầm Weibo sao?”

“…” Tiểu Bạch đuối lý, giọng nói yếu ớt: “Tui cũng đâu có cố ý, vì chuyện này mà anh Đinh mắng tui cả đêm.”

Giản Nhung gật đầu: “Đáng đời.”

Nói là nói như vậy thôi, Giản Nhung mở điện thoại của mình lên, chuyển tiếp  Weibo của ba người kia một lần.

Cậu quả thật không cố ý đối xử khác biệt, chỉ là thấy Lộ Bá Nguyên @ mình, ngón tay của mình không nhịn được mà chuyển tiếp thôi.

“Chết tiệt, đội trưởng.” Viên Khiêm bỗng nhiên kêu lên: “Cậu đang đánh bên server Hàn hả? Còn được xếp đánh với JG của M7 nữa?”

Giản Nhung vô thức quay đầu lại nhìn.

Lộ Bá Nguyên đang giai đoạn giao tranh, nghe vậy nhàn nhạt ”Ừm” một tiếng.

Bây giờ trên sân thi đầu chuyên nghiệp của LOL có hai vị JG rất nổi tiếng.

Một vị là át chủ bài Road của LPL.

Vị khác chính là Juggler danh tiếng lâu đời của khu vực thi đấu LEC Châu Âu, đang chiến đấu cho chiến đội M7 Châu Âu.

Juggler đã chơi từ khi thi đấu chuyên nghiệp mới phát triển ở Châu Âu, có thể nói là lúc đầu khu vực Châu Âu nổi tiếng đều là dựa vào anh ta đánh ra, đáng tiếc anh ta chưa ngồi ổn trên ghế JG mạnh nhất thế giới thì Road ngang trời xuất thế, dùng trận đấu 3: 1 đá anh ta xuống khỏi vị trí JG cực mạnh trở về Châu Âu.

Mỗi lần TTC và M7 giao chiến, những người hâm mộ đều gọi là “Solo JG”, JG của ai phát huy tốt thì trận đó người đó thắng.

Những năm này cứ đánh tiếp tục như thế,  đương nhiên Lộ Bá Nguyên thắng phần nhiều hơn. Đáng tiếc năm nay đấu loại không gặp thiếu mất một trận sinh tử dã vương.

Viên Khiêm lập tức kéo ghế lại xem. Giản Nhung cắn hai miếng bánh mì, cuối cùng không kiềm chế được đứng sau Lộ Bá Nguyên nửa thước len lén xem.

Trận này đấu đã 40 phút, chiến tích của Lộ Bá Nguyên là 6/2/7, từ trang bị và mọi mặt xem như là chiếm ưu thế.

Ở rừng gank chết Mid của đối phương đang mộng du, Lộ Bá Nguyên bấm B về Bệ Đá Cổ, đưa tay kéo chiếc ghế trống bên cạnh đến bên cạnh mình.

“Đứng xa như vậy có thấy không?” Anh nói: “Ngồi đây.”

“…” Làm sao biết cậu đang nhìn lén nhỉ?

Giản Nhung do dự một chút, vẫn cầm bánh mì và sữa bò của mình ngồi xuống ghế trống đó.

Juggler chơi Lee Sin, chiến tích cũng không kém, chẳng qua đồng minh được xếp cũng không được mạnh mấy, Lộ Bá Nguyên gank người lại càng dễ hơn, không bao lâu liền bắt đầu kiểm soát nhịp điệu trận đấu.

“Rất nhiều tướng dùng để đánh Lee Sin.” Khi trận đấu sắp kết thúc, Lộ Bá Nguyên bỗng nhiên nói: “Solo Q cấp thấp có thể dùng Xin Zhao.”

Giản Nhung còn tưởng rằng anh đang nói với mình, nuốt bánh mì xuống nói: “Đừng, tui thấy đồng minh cầm Xin Zhao là thấy phiền.”

Lộ Bá Nguyên nhướn mày ngẩn ra: “Vì sao.”

“Người chơi tướng này,” Giản Nhung dè dặt báo một con số: “70% đều không phải người tốt lành gì.”

Lộ Bá Nguyên nén cười: “…Vậy sao.”

45 phút, kết thúc trận đấu, Lộ Bá Nguyên thành công lấy được của Juggler 18 điểm.

Có lẽ vì thua trận quá khó chịu, Juggler không nói gì tập tức rời khỏi sảnh chờ.

Lộ Bá Nguyên quay đầu lại nhìn cậu: “Bữa sáng ăn cái này sao?”

Giản Nhung thành thật nói: “Tui dậy muộn, thím đã đi tản bộ ở công viên rồi. Không sao đâu, tui tùy tiện ăn lót dạ được rồi.”

Giản Nhung tiếp tục há miệng lớn cắn bánh mì, vừa định chuẩn bị đứng dậy trở về chỗ của mình luyện tập, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy trên Cameras đang sáng đèn.

Cậu dừng nhai, đưa tay chỉ vào cameras, ậm ờ hỏi: “Sao ở đây sáng vậy?”

Lộ Bá Nguyên nói: “Tôi đang phát sóng.”

Giản Nhung: “?”

Lộ Bá Nguyên thu nhỏ giao diện trò chơi lại, để lộ cái giao diện phòng Live stream quen thuộc với Giản Nhung.

Không chỉ mở live stream, còn mở cameras.

Bởi vì dậy muộn, Giản Nhung không có chải tóc, chỉ đơn giản vuốt vài cái rồi xuống lầu.

Trong video cậu nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của chính mình, tóc rối tung, chỉ sắn một tay áo, trong miệng đang ngậm một họng bánh mì, khóe miệng còn vụn bánh.

【…Bé Ngu Ngốc sao mà xấu như vậy hả, TTC ngược đãi ông sao?】

【 Xấu chỗ nào, rõ ràng là khờ đến đáng yêu. 】

【 Ông nói ai không phải người tốt hả??】

【 Người chơi Xin Zhao cảm thấy bị xúc phạm, quyết định đem câu “mẹ nó” của mi và Bye gửi đến đoàn kỷ luật của Liên Minh】

【 Giản Nhung vừa rồi dùng tay chỉ ai vậy hả? Trước đây cha đã dạy cho con phép lịch sự rồi mà phải không?】

【 Chết tiệt, phá án rồi, đêm đó ôm Ngu Ngốc nhỏ chính là Road đi?】

【 Tuyệt đối đúng, thân hình phù hợp. 】

【 Đêm đó? Ôm? Khán giả của Soft đang nói gì đó cho hóng với】

【 Con trai à, sau này lên sân khấu nghìn vạn lần đừng đứng chung chỗ với Lộ thần, con đứng bên cạnh ổng giống như hoàng tử của xứ sở người lùn. 】

Giản Nhung buột miệng: “Tui giống ông…”

“Ảnh chụp kia không phải cậu ấy.” Lộ Bá Nguyên cắt ngang, giọng điệu rất tự nhiên: “Cậu ấy còn chưa thành niên làm sao mà uống rượu.”

Nói xong, anh đưa tay cấm ngôn cái vị nói hoàng tử xử sở người lùn.

Khán giả: “?”

Giản Nhung cũng chột dạ: “?”

【 Không phải mới lạ, tui con mẹ nó xem nó live stream hai năm rồi, bộ dạng nó thế nào tui còn biết rõ hơn bạn gái nó nữa là. 】

Lộ Bá Nguyên nhướng mày rất nhẹ, quay đầu hỏi: “Có bạn gái?”

“Không có.” Giản Nhung nói.

【Đệt, bạn nữ kia còn gửi ghi âm gọi ông là chồng ơi, chính tai tui nghe. 】

Lần này không đợi Lộ Bá Nguyên hỏi, Giản Nhung đã giải thích trước: “Đó là một bạn streamer gửi nhầm tin.”

Gửi nhầm tin?

Lộ Bá Nguyên gật đầu, không nói gì.

Bốn giờ, Lộ Bá Nguyên đúng giờ tắt phát sóng.

Mời vừa tắt kênh live stream, anh Đinh đã đẩy cửa phòng huấn luyện đi vào.

“Đoàn phỏng vấn đã tới rồi, mấy đứa đi thay đồng phục của đội đi.” Nhìn thấy tạo hình và trạng thái của Giản Nhung, anh Đinh cau mày: “…Cậu đang tỉnh hay mộng du vậy?”

“Tối qua không ngủ ngon.” Giản Nhung hỏi: “Đoàn phỏng vấn gì?”

“Hôm nay có buổi phỏng vấn trước vòng bảng giải thi đấu Mùa Xuân, lúc trước dùng để tuyên truyền, mỗi người đều phải thu. Không phải anh đã gửi Wechat cho mấy đứa rồi sao?”

Giản Nhung dụi mắt: “Chưa kịp xem.”

Giản Nhung nhanh chóng thay quần áo rồi xuống lầu.

Đây là lần đầu tiên cậu mặc đồng phục của đội, mái tóc màu xanh lam của cậu cũng khá hợp với nền  sắc đen trắng.

“Còn rất đẹp trai.” anh Đinh cười cười: “Nếu không anh giúp cậu chụp một bức gửi cho người nhà xem?”

Giản Nhung muốn nói không cần nhưng lời tới miệng lại biến thành: “…Được, cảm ơn.”

Anh Đinh cầm điện thoại, không nhịn được chỉ huy: “Nâng cằm lên một chút, thẳng lưng.”

Giản Nhung vừa mới thẳng lưng, vai đã bị người ta vỗ.

“Chụp hình hả?” Tiểu Bạch nói: “Cùng chụp đi! P cưng, đứng với tui nè.”

Pine nhìn Giản Nhung mắt không được tự nhiên lại kéo căng miệng không từ chối, yên lặng đứng bên cạnh Tiểu Bạch.

Khi Viên Khiêm đi ngang qua cũng không nhịn nổi bắt đầu sáp tới: “Khi nào chụp hô một tiếng nhé, em hóp bụng…đội trưởng!”

Lộ Bá Nguyên ngẩng đầu lên từ điện thoại.

“Anh qua đây chụp hình nè! Muốn gửi cho người nhà Giản Nhung xem!” Tiểu Bạch ngoắc ngoắc về phía anh.

Bên cạnh Giản Nhung đã đứng đầy người.

Lộ Bá Nguyên nhìn thoáng qua đội hình lộn xộn, cuối cùng đứng phía sau Giản Nhung, hai người cách nhau một nắm tay.

Anh Đinh: “Ba, hai, một…Được rồi!”

Ánh chụp rất xấu.

Xấu đến mức Pine cũng phải cau mày xoay người bỏ đi.

“Đệt, chỉ có mỗi anh tui đep! Làm sao mà anh chụp không xấu được thế??” Tiểu Bạch tức chết.

Viên Khiêm gật đầu: “Tiểu Nhung nhìn còn được, dáng vẻ trắng cũng nhiều chỗ tốt. Gửi ảnh chụp lên nhóm đi, xấu thì có chút xấu, giữ làm kỷ niệm cũng được.”

Đến khi Tiểu Bạch gửi hình lên nhóm, Giản Nhung mới cầm điện thoại của mình.

Cậu nhìn chằm chằm hình mười giây, không gửi cho ai, yên lặng bấm nút ‘Lưu ảnh’ rồi ném điện thoại vào túi áo.

Đoàn phỏng vấn chụp ở bên ngoài câu lạc bộ rồi mới vào.

Lần này phụ trách phỏng vấn chính là nữ MC nổi tiếng của LPL. Người con gái mang dáng vẻ trưởng thành với mái tóc uốn xoăn, trang điểm tinh tế, bước đi trên đôi giày cao gót chót vót, bước vào cười cười nói nói với anh Đinh.

Cô hiển nhiên quen biết với các đội viên của TTC, cong mắt cười nói: “Đã lâu không gặp.”

“Cũng không lâu mà, không phải mới phỏng vấn tôi ở trận đấu top 8 sao?” Viên Khiêm cũng cười: “Tiểu Nhung, làm quen chút, Đường Thấm là MC của LPL, sau này sẽ thường xuyên gặp mặt.”

Giản Nhung nói: “Chào chị.”

“Chào em.” Giọng nói của Đường Thấm cũng dịu dàng như bản thân: “Thật ra đã xem live stream của em từ rất sớm, em thật sự rất lợi hại.”

Giản Nhung không được tự nhiên mím môi: “Cảm ơn.”

Bắt chuyện với mọi người xong, Đường Thấm mới nhìn qua người ngồi bên cạnh mình: “Lộ thần, xích qua bên kia một chút, chừa chỗ trống cho em?”

Giọng điệu khi với với người khác hoàn toàn khác nhau.

Khẽ hơn một chút lại càng nhu hòa hơn một chút.

Giản Nhung ngồi sô pha đối diện bọn họ, nghe thấy vô thức quay lại nhìn.

Lộ Bá Nguyên “ừ”, trực tiếp đứng lên: “Cô ngồi đi.”

Nụ cười của Đường Thấm cứng lại: “…Được.”

Vài phút sau, anh Đinh cùng người phụ trách phỏng vấn trở về, phỏng vấn lập tức bắt đầu.

Người đầu tiên được phỏng vấn tất nhiên là Lộ Bá Nguyên, địa điểm phỏng vấn chính là phòng huấn luyện sạch sẽ nào đó.

Giản Nhung và những người khác cùng đứng bên ngoài đợi, cậu không yên lòng chơi điện thoại, thường hay ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia.

Sau vài lần, Tiểu Bạch ở bên cạnh nhịn không được hỏi: “Ông nhìn cái gì vậy?”

“Không.” Giản Nhung cúi đầu loay hoay với điện thoại, không bao lâu, cậu làm bộ rất tự nhiên hỏi: “Nữ MC kia…rất quen với Road sao?”

“Quen chứ.” Tiểu Bạch nói: “Chị ấy quen với tất cả mọi tuyển thủ.”

Giản Nhung: “Ồ.”

Tiểu Bạch dựa vào lan can, nhiều chuyện nói: “Có phải rất đẹp không? Rất nhiều tuyển thủ muốn theo đuổi chị ấy, tui đều biết rõ.”

Giản Nhung ừ một tiếng, một lát sau hỏi: “Road cũng theo đuổi hả?”

Tiểu Bạch quay đầu lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn cậu: “Ông nói bậy gì đó? Anh tui mà cần theo đuổi người ta? Anh tui chắc chắn là bị theo đuổi thì có! Chờ chút…ông không biết hả?”

Giản Nhung mờ mịt: “Biết gì?”

“Chuyện này không phải rất rõ ràng sao? Chị Đường Thấm thích anh tui, chuyện phiếm cũ này truyền tám trăm năm trong giới rồi.” Tiểu Bạch nói: “Còn có người đặc biệt cắt ghép biên tập lại ánh mắt của chị ấy nhìn anh tui khi phỏng vấn nữa, còn gọi tình sâu nồng nàn.”

Giản Nhung căn bản không quan tâm mấy thứ nhiều chuyện này: “…Vậy ổng đồng ý rồi hả?”

“Không có. Tui có hỏi anh tui rồi, ổng bảo tuổi còn nhỏ không muốn nói chuyện yêu đương, muốn chuyên tâm đánh chuyên nghiệp.” Tiểu Bạch suy nghĩ một chút: “Nhưng mà là chuyện mấy năm trước rồi, bây giờ anh tui cũng đến tuổi rồi, nói không chừng một ngày nào đó yêu đương đấy…Chẳng qua đối tượng yêu đương còn chưa biết được, người theo đuổi anh tui nhiều lắm.”

Giản Nhung chống cằm, gật đầu không lên tiếng.

Tiểu Bạch lại nói đến nghiện: “Streamer nữ, MC nữ, fan nữ, à còn có fan nam …”

“Fan nam?” Giản Nhung sửng sờ.

“Đúng vậy.” Tiểu Bạch nhớ lại gì đó, nhăn mặt nói: “Nhưng tên fan nam kia là kẻ biến thái, chuyện này ầm ĩ đến mức cuối cùng phải báo cảnh sát. Muốn nghe không?”

Giản Nhung gật đầu: “Muốn.”

Tiểu Bạch hạ giọng: “Thì…Mấy năm trước anh tui có live stream. Khi đó chúng tui vừa mới bắt đầu live stream, không quen thuộc quy trình, anh tui liền tiện thể đăng nhập QQ, khi live stream không cẩn thận làm lộ số QQ ra.”

Nghe đến chữ “QQ”, Giản Nhung sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn cậu ta.

Tiểu Bạch không phát hiện ra tâm tình của cậu, tiếp tục nói: “Sau đó QQ bị xin kết bạn oanh tạc, anh tui khóa luôn kết bạn đến bây giờ còn chưa dám mở. Sau đó anh tui đăng Weibo nói chuyện này, fan cũng chịu yên tĩnh, bọn tui còn tưởng rằng chuyện này kết thúc…”

“Kết quả khoảng một năm sau đi, hòm thư của anh tui bị fan nam ném bom.” Giọng điệu Tiểu Bạch nhấn mạnh: “Hòm thư QQ đó——ngoại trừ loại biến thái chuyên môn thích gây rối người khác, ai còn có thể nghĩ đến kiểu phá như vậy?”

Giản Nhung: “.”

“Tên biến thái kia gửi cho anh tui hơn 500 e-mail. Nếu như thư bình thường không nói làm gì, đây toàn là thông báo, ảnh chụp, video đặc biệt ghê tởm—— thậm chí còn có thư xin việc.”

Lần đầu tiên nghe được chuyện, nghe đến câu cuối cùng, Giản Nhung gian nan lặp lại: “…Thư xin việc?”

“Ừ, nói muốn đến gaming house chúng ta làm việc, còn thật sự gửi toàn bộ ảnh chụp sơ yếu lý lịch của bản thân qua.” Tiểu Bạch cười nhạo: “Thật đùa, ai con mẹ nó sẽ tuyển một tên biến thái vào gaming house chứ!”

Giản Nhung: “…”

“Sau đó anh Đinh báo cảnh sát, cảnh sát tìm đến nhà kẻ đó nên cuối cùng mới chịu yên tĩnh, anh Đinh còn theo hỏi cảnh sát, nói kẻ kia trông rất bình thường, không ngờ tới…” Tiểu Bạch nói: “Anh tui bị người như thế thích thật sự là xui xẻo mà.”

Đầu óc Giản Nhung tê rần, cậu mặt không biểu cảm trầm tư một hồi: “ Vậy vì sao Road đến bây giờ vẫn còn mở hòm thư? Không sợ nhìn thấy thư biến thái gì sao?”

“Trên thế giời nào có nhiều biến thái như vậy, báo cảnh sát xong thì kẻ kia cũng biến mất.” Tiểu Bạch duỗi duỗi thắt lưng: “Hơn nữa cũng qua ba năm rồi, còn mẹ nó tìm tới nhà…Vậy không phải biến thái, là tội quấy rối.”

Khoảng mấy phút sau, Tiểu Bạch bỗng nhiên phát hiện gì đó, nghi hoặc quay đầu lại: “Chờ chút. Sau ông biết anh tui còn xem thư?”

Giản Nhung xoa nhẹ lỗ tai, tránh mắt đi, bắt chước thần thái Lộ Bá Nguyên hôm nay nói xạo trên live stream, nói: “…Không biết, thuận miệng nói thôi.”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play