Hắn nhìn sâu vào đôi mắt nó, đôi mắt mà đã in vào trong trái tim hắn suốt 6 năm qua. Nhưng rất nhanh hắn liền khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh ngày thường, đôi đũa chuyển qua chiếc đĩa kế bên, gắp 1 miếng bỏ vào bát ả Bảo Quyên , giọng yêu thương sủng nịnh :
- Quyên Quyên, món này thực sự rất ngon, em hãy ăn thử xem !
- Yêu anh nhất ! - Cô ta nở nụ cười si mê về phía hắn.
Nó nghe vậy liền ngượng ngùng thu tay về. Bây giờ, nhìn bàn ăn đầy ắp món ăn ngon lành mà nó chẳng còn chút hứng thú nào cả. Hải Phong nhìn nó ngạc nhiên :
- Vy Anh , hôm nay tỉ có chuyện gì thế? Bình thường thấy đồ ăn là mắt sáng hơn vàng cơ mà ! Sao hôm nay lại ngồi nhai cơm không vậy ?
Nó vội vàng biện minh bằng 1 lí do hết sức củ chuối :
- À tại ta thấy cơm ở đây .... ngon quá nên .... nên chỉ thích ăn cơm không thôi !
Nhi và Lamy ngồi bên cạnh lắc đầu thở dài. Nói dối kiểu này họa có quỷ mới tin. Nó cũng tự rủa mình không còn câu nào hay hơn sao mà đi nói cái câu đó ! Trở về nhà, nó nằm thở dài nhìn lên trần. Biểu hiện của hắn hôm nay cho thấy hắn muốn tránh xa nó, không muốn nói chuyện với nó. Thế thì làm sao để chinh phục được hắn đây ? Nó nghĩ ngợi 1 hồi rồi đưa ra quyết định. Được , nếu hắn cố tình tránh xa nó thì nó sẽ tìm mọi cách để tiếp cận hắn.
" Chờ đấy Trịnh Y Tử , em sẽ làm cho anh yêu em đến điên cuồng , 1 khắc cũng không rời ".
Nghĩ là làm, nó lập tức rút phone gọi cho 3 con bạn :
- Triệu tập tại nhà tui ngay lập tức, 10 phút nữa đứa nào không có mặt từ đứa đấy luôn !!!
* Tại nhà nó :
" Kính coong "
Mở cửa ra. Đập vào mắt nó là 3 con bạn mồ hôi mồ kê nhễ nhại như vừa thi chạy Marathon cấp ... Quốc tế !!!
- Hộc hộc ... Vy Anh ... bà được lắm ... hộc hộc ... bắt bọn tui chạy như bay đến đây ... tí chết rồi ... hộc hộc ... !!!
- Hạ hỏa, hạ hỏa a ! Mấy bà vào nhà đi đã - Nói xong nó kéo 3 con bạn vào, bật điều hòa tận 16˚ rồi pha 3 cốc nước chanh mát lạnh gọi là " bồi bổ " sức khỏe. Lamy vừa uống vừa hỏi nó:
- Vy Anh nè, tôi tưởng bà sống ở biệt thự Hàn Gia cơ mà, sao bây giờ lại chuyển sang sống ở chung cư vậy ?
- Ngày trước có 3 anh em sống chung với nhau, bây giờ ông Huy lấy vợ mua đất sống ở biệt thự khác rồi, ông Sơn thì bận túi bụi chuyện công ty cũng hiếm khi về nhà, còn mình tôi ở lại thì buồn chết mất nên tôi dọn sang đây sống cho đỡ cô đơn, cũng là để trải nghiệm cuộc sống ở chung cư xem nó thế nào.
Thiên Nhi nhìn quanh nhà, gật đầu phụ họa 1 cái :
- Ừ công nhận, tôi cũng thích sống như thế này. À mà anh hai tôi ổng cũng ở biệt thự riêng rồi, để tôi về dọn đồ qua đây sống với bà cho vui nhé !
Nó cười toe :
- Hay đấy ! Sống như thế mới gọi là chất chứ ! Moon, Lamy dọn sang đây ở luôn !!!
Lamy thì ok cả 2 tay nhưng Moon chỉ biết buồn bã lắc đầu :
- Không được ! Anh Huy không cho phép mình sống riêng đâu !
Nó như nhớ ra cái gì đó , cười cười :
- À tôi quên mất, Moon đã trở thành " vợ người ta " rồi kia mà !
Cô bé " đế " thêm :
- Không những thế lại còn là chị dâu của bà nữa đó Vy Anh ơi !
...
Tam mỹ nhân cứ người tung kẻ hứng về chuyện sẽ sống chung như thế nào, mua những vật dụng gì, rồi làm những việc gì, ... bla bla bla mà bỏ quên mất nhân vật Moon. Nhỏ thấy vậy liền nổi đóa :
- Vy Anh!!!! Bà gọi bọn tôi đến chỉ để chém gió thôi hả ???
Nó như sực nhớ ra vấn đề chính:
- Sorry, sorry !!! Tui quên mất. Hôm nay tui gọi các bà đến đây là để nhờ các bà tư vấn cho tui 1 việc.
- Việc gì ? - 3 đứa kia tròn mắt - Việc của anh Y Tử phải không?
- Ừm, đúng rồi !
- Thế bây giờ bà định thế nào? Lamy
- Ưm ... tôi đã quyết định là sẽ cưa đổ anh ấy bằng mọi giá, nhưng không biết làm cách nào để tiếp cận được " mục tiêu ", như các bà cũng thấy ở buổi lễ rồi đấy ! Nói chung vấn đề chính ở đây là làm cách nào để tôi ngày nào cũng gặp được anh ấy. Cho ý kiến nào các you !!!
4 cái đầu IQ cao ngất ngưởng bắt đầu chụm vào suy nghĩ, người nào người nấy mặt nhăn nhó y như ăn phải ớt. Bỗng Moon " a " lên 1 tiếng :
- Phải rồi ! Sao bà không nói luôn sự thật cho anh Y Tử biết, như thế thì chắc chắn 2 người sẽ trở về bên nhau !!!
Nó lắc đầu :
- Đúng là cách đó nhanh - gọn - lẹ nhất trong tất cả những cách chúng ta có thể nghĩ ra, nhưng mình không muốn dùng cách đó, mình muốn anh ấy phải từ bỏ hết tất cả nỗi hận trong quá khứ để đón nhận 1 tình yêu mới !
Không khí lại rơi vào bế tắc. Sau 30 phút, khi 4 cô gái chuẩn bị giơ tay đầu hàng thì cô bé vỗ đùi cái " bốp " , miệng liến thoắng :
- Chuẩn rồi ! Thế mà tụi mình không nghĩ ra ! Có phải tập đoàn Trịnh Thiên đang tuyển nhân viên các bộ phận, bao gồm cả thư kí chủ tịch đúng không? Nếu như Vy Anh đi dự tuyển trúng thì chắc chắn ngày nào cũng sẽ gặp anh Y Tử, khi đó thì tha hồ mà ... cưa cẩm !!!
Nó phấn khích vỗ tay đôm đốp :
- Tuyệt vời ông mặt trời ! Không hổ danh là thiên kim tiểu thư của Trịnh đại gia tộc. Thông minh số 1 nha !
- Chuyện ! - cô bé mỉm cười tự sướng
Chợt nhớ ra điều gì đó, Lamy lên tiếng :
- Nhưng mình nghe nói thi tuyển vào tập đoàn đó rất khó, vị trí thư kí chủ tịch lại càng khó khăn hơn. Vy Anh thi vào đại học Oxford , không có học ngành thời trang, liệu có thi đậu không?
Nghe vậy Moon và Nhi Babe cũng đâm ra lo lắng. Nó vui vẻ khoát tay :
- Chuyện này nhỏ như con thỏ thôi, không có gì đáng lo. Mấy bà biết nhà thiết kế Cherry không?
- Tất nhiên là biết rồi ! Nhà thiết kế đó tên đầy đủ là Cherry Hàn, một trong top 10 nhà thiết kế nổi tiếng nhất thế giới. Năm ngoái cô ấy cho ra bộ sưu tập My Lavender gây chấn động cả thế giới đấy còn gì ! Tôi ngoài trang phục do Trịnh Thiên thiết kế cũng rất thích mặc trang phục của Cherry ! - Thiên Nhi ngồi thao thao bất tuyệt, 2 con bạn ngồi bên cạnh ngồi nghe mà thấy sướng lỗ tai. Sau 10s sắp xếp lại dữ liệu, 3 cô gái cảm thấy có cái gì đó sai sai, rồi không hẹn nhau mà thốt lên :
- Khoan đã ... bà chính là ... Cherry !!!
Nó mỉm cười gật đầu. 3 đứa kia mắt mở to hết cỡ, mồm há hốc :
- Ôi ! Thần tượng, tui được gặp thần tượng bà ơi !
- Thần tượng cho em xin chữ kí đi ạ !!!
-....
- Ok ! Thần tượng sẵn lòng " ban phát " chữ kí cho các em. Giấy bút đâu nào để thần tượng kí ! - Nó cũng vui vẻ tếu hài.
Sau 15 phút cười đùa :
- Aizzà ! Mình không ngờ lại có nhiều fan hâm mộ đến thế ! - Nó sờ môi cười cười.
- Bớt tự luyến đi má ! Má còn nói thêm là nhà sập có ngày đấy ! - Lamy liếc mắt nhìn nó.
- Thế cũng tốt ! Tôi cũng muốn thử xem sức mạnh lời nói của mình lợi hại đến đâu.
3 đứa bạn nghe xong lập tức té ghế cả lũ. Moon là người đầu tiên ngồi dậy được, nhỏ xuýt xoa:
- Tội nghiệp cái mông của tôi, bị giết hại không thương tiếc thế này ... À mà vấn đề được giải quyết xong rồi ha !
- Uk ! Nhờ công của các bà ! Đời đời Hàn Vy Anh này sẽ không bao giờ quên cái công lao trời biển ấy ! Sau này dù có phải hy sinh chốn gian nan nguy khốn tôi cũng sẽ quyết không lùi bước để bảo vệ an toàn cho các bà !!! ( Sặc mùi kiếm hiệp !!! )
- Hô hô ! Bọn tôi không cần bà phải " hy sinh " nơi " trận mạc " như vậy đâu, bọn tôi chỉ cần bà làm 1 việc hết sức đơn giản thôi! - Moon, Nhi và Lamy mặt hết sức " nguy hiểm ".
- Việc gì thế ? Nó ngây thơ hỏi lại
- Bây giờ là mấy giờ ?
- 12 giờ trưa ! - Tuy thấy câu trả lời chẳng liên quan gì đến câu hỏi nhưng nó vẫn ngoan ngoãn trả lời.
- Vào lúc này người ta thường làm gì ?
- Ăn trưa .
- Vậy tụi mình nên đi ăn trưa chứ nhỉ !
- Đúng rồi đó ! Đi ăn trưa đi !
- Ăn buffet nha ?
- Ăn gì cũng được.
- Ở nhà hàng 5 sao nha ?
Nó đáp như cái máy ( vì lúc này chỉ nghĩ đến đồ ăn mà !!! )
- Ở đâu cũng được.
3 cô gái nheo mắt :
- Bà trả tiền nha ?
- Ai trả cũng được.
Nói xong nó mới phát hiện ra mình bị hớ. Vẻ mặt ngơ ngác của nó làm cho Moon, Lamy, Thiên Nhi phì cười :
- Đó là cách trả ơn hiệu quả nhất cho bọn tui đấy Vy Anh à !!!
***
Trên tầng 50, trong căn phòng tổng tài của tập đoàn Trịnh Thiên, 1 giọng nói nam tính vang lên :
- Kia là số tiền cho cô về màn kịch vừa rồi, cầm lấy sau đó cút đi!
Bảo Quyên tiến đến bên bàn, ả hồi hộp đếm từng con số 0 trên tờ ngân phiếu. Một, hai, ba, .... tám con số 0 !!! Lần này thì giàu to rồi! Cô ta hí hửng trong lòng nhưng vẫn muốn nhiều tiền, nhiều tiền hơn nữa ! Ả ưỡn ẹo tiến về phía hắn, ngả cả người vào lòng hắn, bàn tay xoa vòm ngực rắn chắc qua lớp áo sơ - mi:
- Trịnh tổng, người ta thực muốn anh nha !!!
Hắn lạnh lùng đưa ánh mắt nhìn ả, khuôn mặt biểu hiện sự bài xích rõ rệt, rồi không khách khí đẩy cô ta ra khỏi người mình. Bảo Quyên bị 1 lực đẩy làm cho lưng đập mạnh vào tường, cô ta rên lên đau đớn :
- Aaaaa....... !!!!
Nhìn ánh mắt ngập nước của cô ta, hắn không hề có chút dao động nào, ngược lại còn vô tình hơn trước :
- Cô thật quá to gan lớn mật rồi, cư nhiên lại coi lời nói của tôi không ra gì
Rồi hắn rút điện thoại ra :
- Tề Phong, nội trong 1 đêm nay phải làm cho cái tên ảnh hậu Bảo Quyên biến mất mãi mãi khỏi làng giải trí, nếu không làm xong, hình phạt tự biết !
Nghe hắn không chút hạ thủ lưu tình nói với thuộc hạ của mình như vậy, Bảo Quyên hoảng hốt, cô ta cố nén cơn đau quỳ xuống dưới chân hắn van xin :
- Trịnh tổng, là em sai rồi, xin anh đừng làm như vậy, xin anh ... !!!
Hắn âm trầm không nói tiếng nào, chỉ thấy ngoài cửa xuất hiện 2 gã đàn ông to béo.
- Ném cô ta ra khỏi Trịnh Thiên!
- Vâng thưa Nam Thần Điện Hạ.
( Nam chính lạnh lùng nha các nàng !!! )
Còn lại 1 mình trong căn phòng, người đàn ông dáng vẻ anh tuấn phi phàm đứng bên khung cửa sổ, trên tay lắc lắc thứ chất lỏng màu đỏ sóng sánh, có vị đắng chát, lại có vị ngọt ngào quyến rũ. Hắn là đang suy nghĩ. Tâm trạng hắn là đang rối bời. Cảm giác trong lòng hắn là gì ? Có hờn giận, có đau khổ, lại có cả chút ít yêu thương nhung nhớ. Nhưng là yêu thương nhung nhớ ai ? Người con gái đó sao ? Không thể nào !!!
6 năm trước, người con gái đó đã bỏ hắn để đi theo người khác.
6 năm trở lại...
Mặc dù người con gái đó vẫn thế, vẫn xinh đẹp, vẫn hồn nhiên, vẫn còn ngây thơ trong sáng lắm ! Nhưng chỉ tiếc là ...
Hắn đã thay đổi...
Hắn - Tổng tài bá đạo và lạnh lùng của tập đoàn thời trang hùng mạnh nhất thế giới
Hắn - Người đàn ông độc thân hoàng kim trong lòng các cô gái, trước nay chưa hề dính vào 1 vụ scandal tình ái nào nhưng không có nghĩa là xung quanh hắn thiếu các bóng hồng ...
1 người đàn ông như hắn làm sao có thể yêu 1 cô gái đã ruồng bỏ mình trong suốt khoảng thời gian lâu như vậy ? Hắn đối với nó tất cả đều không có tình yêu, không có nỗi nhớ, không có sự dịu dàng, chỉ có 1 nỗi hận, nỗi hận đốt cháy trái tim hắn.
Phải, hắn rất hận nó !
Nhưng ...
Sự thật có là như vậy ???