- Hình như..... anh yêu Nhi !

***

Nói xong, Bảo Sơn nhắm mắt chờ đợi phản ứng của nó. Thế nhưng... một phút, hai phút, ba phút, chẳng thấy động tĩnh gì, anh nhíu mày mở mắt. Đập vào mắt anh là hình ảnh nó đang ngồi ung dung trên ghế sofa, mắt dán chặt vào cuốn tạp chí. Anh thấy vậy liền nổi điên :

- Hàn Vy Anh, em có nghe anh nói gì không hả ?
- Có

- Anh nói gì ?

- Anh nói rằng anh yêu Nhi - Nó thờ ơ đáp lại

- Sao ... sao em không ngạc nhiên vậy ? - Đến lúc này Bảo Sơn phải chịu thua cái vẻ mặt không cảm xúc của nó rồi đấy

- Vì em biết lâu rồi - Nó đáp.

- Ế ??? Sao em biết? Chẳng nhẽ anh nói mớ trong khi ngủ ?

Nó gập sách lại, mỉm cười nhìn anh trai nó.

- Nhìn cái ánh mắt giết người của anh dành cho David là biết

- Vậy sao ? Đúng là không có gì

qua được ánh mắt Vina soi của em gái anh mà - Anh cười xuề xòa.

- Thôi không phải nịnh, có gì thì anh nói luôn ra đi - Nó nhướn mày nhìn anh, sống trên đời mười tám năm rồi sao không hiểu tính anh được chứ

- À ừ ... thì anh cũng định ... tỏ tình với Nhi, nhưng mà ... không biết phải làm thế nào - Bảo Sơn ngượng nghịu đáp.

- Thế nên anh muốn nhờ em giúp chứ gì ? Vậy thì anh tìm đúng người rồi đấy. Em là chuyên gia trong chuyện này mà - Nó tự tin.

- Haizzz!!! Đành nhờ em một lần vậy - Bảo Sơn thở dài, không biết nó có làm màn tỏ tình của anh trở thành thảm họa không nữa, bởi 99% là thế mừ.

.•°*"˜˜"*°•.♥ .•°*"˜˜"*°•.

Sáng hôm sau tại cửa hiệu quần áo lớn nhất thế giới ( cửa hiệu của tập đoàn Trịnh Thiên đấy ạ ), nó và anh ba cày trong đó nguyên cả buổi sáng để lựa chọn đồ.

- Vy Anh, bộ này thế nào ?

Anh bước ra ngoài, mấy cô nhân viên nữ ở đó phải nói là mắt đầy trái tim bắn về phía anh chàng. Vì sao ư ? Vì Bảo Sơn nhà ta quá ư là đẹp trai, manly với bộ vest màu đen khoác bên ngoài chiếc sơmi trắng, trông ảnh giống hệt bạch mã hoàng tử luôn. Nhưng trái với mọi người ở đó, nó chỉ đưa mắt lên nhìn một cái, nhàn nhạt đáp :

- Chuyển bộ khác .

Thế là anh lại phải lủi thủi đi thay theo yêu cầu của nó. Lần này trở ra với một phong cách khác hẳn : một thiếu gia năng động với quần jeans, áo sơmi cách điệu và ghi - lê, nhưng nó vẫn chỉ nhận xét bằng 1 câu nhanh - gọn - lẹ :

- Bộ khác đi !

Và một bộ, hai bộ, ba bộ, bốn bộ, ...đến khi Bảo Sơn thay gần hết cả cửa hàng, mặt mũi bơ phờ rồi, nó mới cho dừng, rồi phán một câu xanh rờn :

- Từ nãy đến giờ em thấy bộ đầu là đẹp nhất đấy ! Lấy bộ đấy đi.

Anh Sơn nhà ta nghe xong đầu bốc hỏa ngùn ngụt, nhưng không làm gì được nó cả, đành tự kiềm chế vậy, ai bảo nó là quân sư cho anh chứ.

Trở lại với câu chuyện, sau khi lựa chọn trang phục xong cả hai bắt đầu đi mua hoa, mua đồ trang trí cho màn tỏ tình. Nó còn dạy anh ba nó phải tỏ tình như thế nào nữa. Có thể nói, đây là tất cả công sức và nhiệt huyết của hai người.

* 5h chiều hôm đó

Lúc này hai anh em nhà họ Hàn đã có mặt tại trường học Hoàng Gia. Nó mỉm cười vỗ vai anh :

- Hàn Bảo Sơn fighting !!! Không làm được là nhớ mặt nhau đấy!

- Ok. Dù có chết anh cũng không quên cái bản mặt phá hoại của em đâu !

Anh đáp xong liền sải bước lên cầu thang, đến phòng học, nơi có người con gái ấy. Cầm bó hồng trên tay, tuy người có hơi run run nhưng môi anh luôn nở một nụ cười thật hạnh phúc. Nhưng nụ cười ấy tắt ngúm khi anh nhìn thấy có hai con người một trai một gái đang nói chuyện với nhau. Hai người đó không ai khác chính là Nhi Babe và David.

- Mình thích cậu, Thiên Nhi. Làm bạn gái mình nhé !
- Mình cũng thích cậu David à !

" Bịch "

Bó hoa trên tay Bảo Sơn rơi xuống nền đất. Tim đau. Phải, rất đau. Anh không nói gì, lặng lẽ quay đầu bước đi, phóng lên ô tô đi thẳng.

Còn về Thiên Nhi, một lúc sau, cô bé bước ra ngoài. Thấy bó hoa hồng rơi trên nền đất, cô bé nhíu mày không hiểu ai lại để ở đây, nhưng rồi thấy hoa đẹp nên cũng mang về nhà, trên môi nở nụ cười vui vẻ khi nhớ lại cuộc hội thoại vừa rồi

***

Flashback :

- Nhi, mình có chuyện muốn nói với cậu.

Đang cất sách vở, nghe thấy tiếng gọi, cô bé quay sang cười hỏi :

- Có chuyện gì sao David ?

Cậu ấy đưa một món quà nhỏ màu hồng rất xinh ra trước mặt Thiên Nhi, giọng hồi hộp :

- Mình thích cậu, Thiên Nhi. Làm bạn gái mình nhé !

Cô bé nhìn món quà, nở một nụ cười ngọt ngào, đáp :

- Mình cũng thích cậu David à ... nhưng mình xin lỗi, mình không nhận món quà của cậu được, vì mình yêu Bảo Sơn.

- Mình biết, cậu thích Sơn. Dù biết chắc chắn sẽ không được cậu đồng ý, nhưng mình vẫn muốn nói điều sâu kín trong lòng bấy lâu nay - Cậu ta cười buồn - Nhưng bây giờ thì tốt rồi, mình đã có thể quay về Mỹ mà không phải hối hận điều gì cả. Thiên Nhi, hãy sống thật tốt bên người cậu yêu nhé - David mỉm cười dịu dàng.

Nhi nghe xong mà khẽ rơi nước mắt. Cô bé ôm cậu thật chặt, nhẹ nhàng nói :

- Mãi là bạn nhé, David !

End Flashback

***

Cuộc đối thoại này kết thúc trong một tình bạn thật đẹp phải không ? Nhưng thật tiếc, nam chính của chúng ta đã không nghe được những lời này

.•°*"˜˜"*°•.♥ .•°*"˜˜"*°•.

* 12h đêm tại biệt thự Hàn Gia :

Nó thầm trách anh ba nó hẹn hò người yêu vui quá hay sao mà quên cả giờ giấc thế này. Đến 1h sáng, nó không đợi được nữa, rút phone ra gọi cho Bảo Sơn, nhưng số máy không liên lạc được, đành gọi cho Thiên Nhi thôi.

- Alô Vy Anh xinh xinh gọi gì tui vậy ? Đang đến hồi gay cấn thì bà gọi làm tui cụt cả hứng nè - Cô bé giọng nói nhí nhảnh.

- Khiếp ! Gay cấn quá nhỉ ? Từ chiều đến giờ gay cấn chưa đủ sao mà 1h sáng 2 ông bà vẫn còn gay cấn được thế ?

- Ông bà nào ở đây? Tui đang đọc ngôn tình mừ - Cô bé không hiểu.

- Thế chẳng phải bà với ông anh ba tui đang ở cùng nhau sao ? - Nó cũng khó hiểu không kém.

- No no! Từ chiều tới giờ tui đâu có gặp ông Bảo Sơn - Nhi phủ nhận.

- Cái gì??? Không phải chiều nay ổng đến trường cầm bó hồng to đùng để tỏ tình với bà sao ? - Nó sửng sốt.

- Bó hồng ... bó hồng ...chẳng lẽ ...

Như đoán ra được phần nào của sự việc, cô bé vội tạm biệt nó, nói sẽ đi tìm Bảo Sơn về, rồi hộc tốc cầm áo khoác, phi ra cửa. Hắn đang thức khuya ngồi xem bóng đá dưới nhà, thấy cô bé đi ra, liền ngoái đầu lại, hỏi :

- Đi đâu vậy Nhi ?

- Em đi xíu, hai ngủ trước đi, không cần chờ em đâu.

Không đợi hắn kịp phản ứng, Nhi đã biến mất dạng rồi. Hắn ngồi đó mà ngờ nghệch chẳng hiểu gì.

Đôi chân thoăn thoắt của cô bé lao nhanh trên đường vắng. Bình thường cô bé không bao giờ dám đi một mình vào ban đêm như thế này đâu, nhưng hôm nay lại khác, cô bé không quản khó nhọc để đi tìm anh. Là do sức mạnh của tình yêu chăng ???

Bằng IQ 197 của mình, Nhi dám chắc là anh đang ở Ciz uống rượu. Nơi đây 1h , 2h sáng mới là lúc đông đúc nhất, lúc dành cho những con thú sống về đêm. Ánh đèn xập xình, âm nhạc sôi động khiến cô bé vô cùng khó chịu. Nhưng cô vẫn quyết tìm ra anh. Kia rồi, Bảo Sơn đang ngồi uống rượu trong góc khuất của bar, tuy say nhưng không hề làm giảm đi vẻ đẹp trai vốn có. Những cô nàng sexy lượn lờ xung quanh đều bị anh đuổi đi hết ( đã bảo là anh này không có hám gái mà lị )

Từ đằng xa, Nhi nhìn Sơn mà khẽ hài lòng. Thế này về sau đỡ phải giữ chồng. Nhưng trước hết là phải đưa anh ra khỏi đây đã. Nghĩ vậy, cô bé tiến đến, giựt chai rượu ra khỏ tay Sơn, nói :

- Muộn rồi, về thôi. Ông định ở đây đến bao giờ hả ?

- Cô cút đi, tôi chưa say, tôi chưa về.

Anh giận dữ quát lên. Chỉ cần nghe thấy giọng cô bé, tim anh lại đau như có hàng nghìn mũi dao đâm vào.

Thiên Nhi nhìn anh mà không khỏi đau lòng. Cô bé mặc anh quát thế nào, cũng tiến đến ôm chặt vào lòng, khẽ thổn thức :

- Bảo Sơn, anh biết anh như vậy khiến em đau lòng lắm không hả ?

- Đau lòng ? Liệu giữa em và tôi ai đau lòng hơn ? Tôi hỏi em, tôi có gì không tốt bằng thằng đấy mà em lại thích nó ? Em trả lời tôi đi!

Nhìn biểu cảm cuồng nộ trên khuôn mặt đẹp như tạc tượng của anh, cô bé khẽ cười, dụi đầu vào lòng anh, nhẹ nhàng thổ lộ :

- Anh ngốc quá đi ! Em thích David, nhưng người em yêu là anh. Suốt đời này Trịnh Thiên Nhi em chỉ yêu mỗi mình Hàn Bảo Sơn anh thôi.

Anh như không tin vào tai mình. Nhẹ nhàng vòng tay qua ôm cô bé, giọng nói anh đã dịu dàng đi :

- Em nói thật chứ ?

- Thật mà !!! Nhi phồng má.

- Vậy thì anh cũng nói cho em biết, từ bây giờ em chỉ có thể là bạn gái anh thôi bởi vì ... ANH YÊU EM !!!

Bảo Sơn nói rồi đặt lên môi cô bé một nụ hôn nồng cháy, nồng cháy như tình yêu của hai người đang dành cho nhau.

* Sáng hôm sau :

Nhi tỉnh giấc. Mở đồng hồ ra xem, mẹ ơi, 9h rồi. Cô bé vội vàng ngồi dậy. Nhưng còn một sự thật phũ phàng nữa đó là : Đây không phải nhà cô mà là... trong xe ô tô của Bảo Sơn !!!

Thiên Nhi nhìn sang bên cạnh, đập vào mắt là khuôn mặt siêu cấp đẹp trai của anh. Cô bé bất chợt đưa tay vuốt lên gương mặt mà ngày thường cho là rất đáng ghét. Tay còn vuốt lên cả mái tóc nâu style Hàn Quốc nữa. Bỗng anh lên tiếng làm cô giật cả mình:

- Sàm sỡ đủ chưa?

Cô bé lập tức rút tay lại, miệng lắp bắp:

- Cái...cái gì mà sàm...sỡ cơ chứ?

- Thế không biết ai vừa sờ lên khuôn mặt thiên thần anh thế nhỉ ? Sờ là phải trả tiền đấy nhá ! - Bảo Sơn cười đểu nhìn cô bé

- Cái gì ? Anh trêu em !!! - Nhi phồng má giận dỗi.

- Thôi thôi, cho anh xin, để anh bù quà cho em nhá !!! - Bảo Sơn cười giảng hòa.

- Quà hả ? Quà gì vậy anh ? ( Trúng bẫy rồi, trúng bẫy rồi tỷ ơi !!! )

- Hihi ! Quà này rất đặc biệt nha ! Rồi sau đó là " chụt ". Anh đặt lên môi cô bé 1 nụ hôn rồi chạy vụt ra ngoài

- Á á á Hàn Bảo Sơn, anh lừa em. Đứng lại mau !

Trên con đường đầy nắng sớm, xuất hiện hình ảnh một chàng trai chạy đằng trước, đôi lúc còn ngoảnh đầu lại khiêu khích còn cô gái nhỏ đang đuổi phía sau miệng không ngừng hò hét tạo nên khung cảnh thật nhộn nhịp và vui tươi.

Cùng lúc đó tại trường học Hoàng Gia :

- Vy Anh, em biết thằng Bảo Sơn với Nhi đi đâu từ tối hôm qua không? - Cả lũ thắc mắc

Nó chỉ mỉm cười nói một câu đầy ẩn ý :

- Đi theo tiếng gọi của tình yêu!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play