"Ai, theo bản đồ là còn có rất xa." Vũ Văn Hiên xuống ngựa, định vị chỗ của nàng trên bản đồ sư phụ cấp.
"Này,,, này,,,oh,my god, còn xa như vậy a!" Nhìn lộ tuyến còn thật dài, Vũ Văn Hiên choáng váng.
"Mặc kệ, đi thôi. Không đi vĩnh viễn cũng không đến." Nàng uống chút nước rồi xoay người lên ngựa tiếp tục chạy đi.
"Binh binh bang bang" Tiếng đánh nhau truyền vào tai Vũ Văn Hiên. Vốn nghĩ mặc kệ cho xong, nhưng vẫn là tò mò giết chết miêu, nàng vẫn vụng trộm xem.
"Độc nương tử, ta nói ngươi hôm nay ngươi có chạy đằng trời cũng không thoát." Bốn năm cái đại nam nhân vây quanh đánh một nữ nhân.
"Hừ, hôm nay nếu lão nương không sơ ý, vài cái tiểu tặc các ngươi có thể đánh lén ta sao? Muốn giết lão nương, đừng có nằm mơ!" Độc nương tử phun nước bọt khinh thường bọn họ.
"Hừ, tà ma ngoại đạo người người muốn giết. Độc nương tử ngươi chết cũng không hết tội. Thân là danh môn chính phái hôm nay gặp được ngươi nhất định phải đem ngươi tru sát." Người nói là một nam tử cầm kiếm có vẻ như là kẻ đứng đầu trong đám người đó.
"Đại sư huynh, nói nhiều cùng nàng cũng vô nghĩa. Giết nàng cũng coi như vì võ lâm trừ hại."
"Ha ha, uổng cho các ngươi Côn Luân phái thân là danh môn chính phái, thế nhưng bốn nam nhân hợp lực công kích một nữ nhân như ta. Ta nói Lâm Tử Phàm ngươi cũng thật có khí phách a! " Độc nương tử châm biếm bốn sư huynh đệ bọn họ.
"Ít nói nhảm, xem kiếm!" Lâm Tử Phàm đi đầu cầm kiếm đâm tới. Vũ Văn Hiên muốn nhìn rõ hơn một chút, liền tiến ra phía trước một bước, không có chú ý dưới chân, bị vấp một phiến đá, cả người ngã văng ra ngoài.
"Ngươi là ai?" Lâm Tử Phàm đem kiếm chỉ vào Vũ Văn Hiên.
"Ta,,, ta,,, đại hiệp tha mạng a, ta chỉ là đi ngang qua. Ta bị đau bụng nên đi đại tiện... trong lúc vô tình liền ngã đến đây.. Thứ lỗi a, thứ lỗi!" Vũ Văn Hiên làm bộ như rất sợ nói.
"Sư huynh, tiểu tử này ăn nói bậy bạ. Chắc là đến giúp đỡ độc nương tử kia."
"Vương sư đệ, thiếu niên này nếu là giúp đỡ độc nương tử kia vừa rồi cũng đã ngầm hạ độc thủ. Hơn nữa hắn giống như không biết võ công." Lâm Tử Phàm đánh giá Vũ Văn Hiên. Kỳ thật không phải Vũ Văn Hiên không có võ công, là nàng nội lực quá thâm hậu Lâm Tử Phàm nhìn không ra mà thôi.
"Đúng...đúng. Ta không có võ công, ta chỉ là thương nhân đang trên đường về nhà a." Vũ Văn Hiên gật đầu như điên, mục đích chính là làm cho bọn họ tin chính mình.
"Vị tiểu huynh đệ này ngươi đi đi, nơi này nguy hiểm lắm." Lâm Tử Phàm ý bảo Vũ Văn Hiên mau rời đi.
Vũ Văn Hiên nhìn thấy cái gì độc nương tử kia đã muốn bị thương. Tuy rằng tuổi lớn một chút, nhưng là diện mạo không kém a. Thôi thì làm người tốt để cứu nàng một mạng đi.
"Kia, các vị đại hiệp, tái kiến." Vũ Văn Hiên ôm quyền bái biệt.
"Tái kiến." Bọn họ cũng hoàn lễ.
Vũ Văn Hiên ngón trỏ gấp khúc đặt ở bên miệng thổi một tiếng kêu con ngựa mình cưỡi lại. Con ngựa kia cũng thực nghe lời chạy tới. Vũ Văn Hiên sờ sờ đầu ngựa xoay người lên ngựa. "Tái kiến các vị!" Vũ Văn Hiên tay nắm cương cương ngựa.
"Đi hảo." Lâm Tử Phàm chắp tay hoàn lễ.
Vũ Văn Hiên cho ngựa tới gần độc nương tử, nháy mắt với nàng. Độc nương tử lập tức hiểu ý, xoay người bay lên lưng ngựa.
"A...nữ hiệp tha mạng, đại hiệp cứu ta!" Vũ Văn Hiên cố làm ra vẻ cầu cứu.
"Độc nương tử, ngươi mau thả vị tiểu huynh đệ này!" Bốn người cầm kiếm chỉ độc nương tử.
"Đại ca, đao kiếm không có mắt, đừng làm bị thương ta a!" Vũ Văn Hiên hai tay đầu hàng biểu hiện rất sợ.
"Nữ hiệp, ta đem tiền trên người đều cho ngươi, thả ta đi đi!"
"Tiểu tử, đừng vô nghĩa, đi mau!" Độc nương tử đem chủy thủ đặt trên cổ Vũ Văn Hiên. Lâm Tử Phàm bốn người thấy nàng giữ con tin không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Đại hiệp, ta là bị buộc. Giá." Vũ Văn Hiên hai chân kẹp bụng con ngựa vỗ mạnh một cái, nhanh chóng chạy đi.
Vũ Văn Hiên quay lại nhìn người phía sau nói: "Đại tỷ, đã muốn chạy xa, này dao nhỏ nên bỏ xuống rồi a!" Vũ Văn Hiên dừng lại chỉ chỉ dao nhỏ.
"Nói, ngươi là người nào? Vì cái gì muốn cứu ta?" Độc nương tử không tin nàng có lòng tốt như vậy.
"Ân, ta gọi là Vu Hiên, ở Hắc Lâm sơn bó củi bán kiếm chút sinh ý. Đang muốn về kinh thành thăm nhà. Ta không phải muốn cứu ngươi, bất quá thấy bốn nam nhân đánh một nữ nhân nên chướng mắt thôi!" Vũ Văn Hiên không có nói cho nàng biết thân phận thật sự của mình.
"Ta không tin. Chiêu này ngươi lừa được mấy tên ngu ngốc kia còn được đi, không có cửa đâu lừa được lão nương đâu!" Độc nương tử không tin lời nàng nói.
"Đại tỷ, ta cũng không biết võ công, ngươi nói ngươi không phải đao thì là kiếm. Ta cũng đánh không lại ngươi vì cái gì sẽ hại ngươi a? Có ai cứu người xong rồi lại hại người không, trừ phi ta đầu óc có bệnh!" Vũ Văn Hiên nắm lấy chủy thủ, nàng thực sợ nữ nhân này lỡ tay chủy thủ liền cắt động mạch chủ của mình, như vậy sẽ toi mạng a!
"Tạm thời tin tiểu tử ngươi một lần. Mau tìm một chỗ dừng chân, ta phải chữa thương. Còn có không cho ngươi chạy trốn." Độc nương tử sợ Vũ Văn Hiên là do địch nhân phái tới hại mình.
"A...hảo. Ngươi ngồi cho vững a! Phía trước chính là thị trấn ta sẽ tìm một khách điếm nghỉ chân. Nói sao thì ngươi rất xinh đẹp ta cũng luyến tiếc đi. Hắc hắc." Vũ Văn Hiên quên mất phải giữ mạng nhỏ của mình, lại dở giọng lưu manh háo sắc.
"Đừng vô nghĩa chạy nhanh đi!" Độc nương tử mặt đỏ, nổi giận. Chính mình thế nhưng bị xú tiểu tử này đùa giỡn. Nếu không bị thương thì nàng chắc chắn đã đánh chết Vũ Văn Hiên.
"Hảo, đi thì đi!" Vũ Văn Hiên giục ngựa rất nhanh đến gần thị trấn,
Khách điếm.
"Lão bản, cho hai gian phòng." Vũ Văn Hiên gõ gõ cái bàn đánh thức lão bản đang ghé vào trên quầy, ngủ say sưa.
"Ân, nga, khách quan có liền a! Tiểu nhị! Chuẩn bị hai gian phòng cho hai vị khách quan." Lão bản kêu tiểu nhị chuẩn bị.
"Nga, đúng rồi, lại mang cho ta một chút đồ ăn, ta cũng sắp chết đói a!"
"Hảo, hảo, mời khách quan lên phòng nghỉ tạm một chút. Đồ ăn sẽ đưa lên phòng cho ngài." Lão bản cười lấy lòng.
"Nga, kia nhanh lên a! Đi thôi, yên tâm ta sẽ không trốn. Có giai nhân làm bạn đuổi ta cũng không đi a! Aha ha ha" Vũ Văn Hiên kề sát vào tai độc nương tử lặng lẽ nói.
"Xú tiểu tử, Thu Hàm ta sau khi thương thế lành lại nhất định phải giết chết ngươi!"
"Nga, nguyên lai ngươi kêu Thu Hàm a. Không tệ! Tên nghe rất hay, ta thích. Trở về phòng nghỉ đi!"
"Ngươi này tiểu hỗn cầu!" Thu Hàm đứng ở cửa phòng mắng to.
Vũ Văn Hiên ngồi ở trong phòng bắt chéo chân trên ghế, tâm tình rất vui vẻ. Đại mỹ nhân sinh khí, ai nha má ơi, sinh khí cũng đẹp tiêu hồn như vậy. Bây giờ trước nằm xuống nghỉ ngơi một chút rồi tính sau.
Thu Hàm ngồi ở trên giường điều tức, nội thương hơi nghiêm trọng, điều tức cũng không có tác dụng. Hiện tại nếu có người nội lực thâm hậu giúp nàng đả thông hai đại huyệt thiên trung, linh đài, nội thương của nàng sẽ nhanh khỏi.
Vũ Văn Hiên ăn xong cơm chiều, nhàm chán nên muốn đi tìm đại mỹ nhân trêu ghẹo. Vũ Văn Hiên rón ra rón rén chạy tới cửa phòng Thu Hàm, làm rách một lổ nhỏ giấy dán trên cửa giấy nhìn vào phòng. Di, sớm như vậy liền ngủ rồi, như thế nào không đắp chăn a? Vũ Văn Hiên nhìn qua cái lổ trên cửa thấy Thu Hàm nằm ở trên giường. Nàng thử đẩy cửa, thấy cửa không khóa nên bước vào trong.
Vũ Văn Hiên đi đến bên giường nhưng thấy nàng cũng không có động tĩnh a. Vũ Văn Hiên buồn bực, đi đến gần hơn thì thấy trên miệng Thu Hàm còn vương chút máu, cũng đã hôn mê.
"Uy, uy, ngươi làm sao vậy a?" Vũ Văn Hiên nâng Thu Hàm dậy, làm cho nàng dựa vào mình. Bắt lấy cổ tay nàng bắt mạch.
"Ngươi thương rất nặng a. Ai, ta hy sinh một chút vậy!" Vũ Văn Hiên đỡ nàng ngồi xong, cởi bỏ đi áo ngoài cùng nội sam của nàng , chỉ chừa cái yếm ở trên người nàng.
"Này dây đeo thật không tệ a, mặt trên còn có vải len sọc. Nga, trị thương quan trọng hơn, về sau tái nghiên cứu." Vũ Văn Hiên sờ sờ cái yếm Thu Hàm.
"Ta nói a, ta cũng không phải là thật muốn chiếm tiện nghi của ngươi a, là vì đả thông hai đại huyệt trên người ngươi a!" Vũ Văn Hiên song chưởng để trên lưng Thu hàm, vận khởi nội lực giúp nàng chữa thương.
Thu Hàm cảm thấy ngực cùng phía sau lưng như có dòng nước ấm tiến vào, nàng sâu kín chuyển tỉnh. Thân thể da thịt tiếp xúc không khí cảm thấy từng trận mát lạnh, cúi đầu nhìn thì thấy trên người không có quần áo. Còn có hai tay dán tại sau lưng chính mình, nàng kinh hách muốn xoay người xem là người phương nào.
"Đừng nhúc nhích, hồi tâm ngưng thần, tránh tẩu hỏa nhập ma." Vũ Văn Hiên phía sau nói cho nàng.
Thu Hàm lập tức hồi tâm ngưng thần đem chân khí của Vũ Văn Hiên đưa vào trong cơ thể mình. Thu Hàm đặc biệt hưởng thụ nội lực của Vũ Văn Hiên. Nửa canh giờ sau Vũ Văn Hiên thu công, đem quần áo quăn đến bên người Thu Hàm.
"Tiểu tặc, hôm nay mặc dù ngươi cứu ta một mạng, nhưng là ngươi đã xem cơ thể của ta, ta không thể tha mạng cho ngươi." Thu hàm cầm lấy quần áo trước ngực.
"Uy, ta cũng không phải cố ý. Ta là vì cứu ngươi, trừ bỏ muốn mạng ta không còn lựa chọn nào khác a?" Vũ Văn Hiên cò kè mặc cả.
"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Thu Hàm mặt lạnh hỏi.
"Mười bảy, lập tức liền mười tám tuổi!" Vũ Văn Hiên ngẫm lại dựa theo tuổi của mình tại cái thế giới này.
"Mười tám tuổi? Ta so với ngươi lớn hơn mười tuổi. Cũng không khả năng, trừ bỏ giết ngươi không có biện pháp khác." Thu Hàm ngẫm lại chính mình không có khả năng gả cho người nhỏ hơn mười tuổi. Hơn nữa nàng cũng không tính lập gia đình, bằng không sẽ không hai tám tuổi vẫn chưa xuất giá.
"Uy, sao phải không nói lý như thế a?" Vũ Văn Hiên nhéo nhéo mặt nàng.
"Tiểu tặc, chờ ta dưỡng thương xong sẽ lấy tính mệnh của ngươi." Thu Hàm phẫn hận nhìn.
"Thiết, ngươi có thể đánh bại ta rồi nói đi! Được rồi, không thèm nghe ngươi nói nữa. Ngươi khỏe lại thì tùy thời tới giết ta đi." Vũ Văn Hiên nói xong chạy nhanh đi. Thu Hàm trong mắt tràn ngập sát khí cùng phẫn nộ...