Lăng Nặc từ lúc có thai tới nay liền lấy hài tử làm trọng, đem Vũ Văn Hiên đuổi ra khỏi phòng, Vũ Văn Hiên liền cúi đầu đi đến phòng Thu Hàm, kết quả cũng bị Thu Hàm dùng lý do chiếu cố nữ nhi đuổi đi. Rơi vào đường cùng, đường đường là Tiêu Dao vương cũng không còn lựa chọn, đi thư phòng ngủ.
"Ai, này cái giường này sao lại cứng rắn như vậy, hảo tưởng niệm giường lớn êm ái trong phòng, còn có mùi hương của mỹ nhân a!" Vũ Văn Hiên nằm ở giường trúc ai oán.
"Khấu khấu" Mạc Hi Văn bưng một chén canh vào.
"Như thế nào là ngươi, ngươi sao lại tới đây?" Vũ Văn Hiên nhìn thấy chén canh trong tay nàng, biết rõ còn cố hỏi.
"Ta tự mình nấu một chút canh cho ngươi, nhân lúc còn nóng mau uống đi!" Mạc Hi Văn để canh lên bàn, dùng tay diễn đạt lời nói của mình.
"Ta không uống, trễ như vậy mà uống canh sẽ mập a." Vũ Văn Hiên tìm lý do ngụy biện qua loa.
Mạc Hi Văn múc canh ra chén nhỏ bưng đến trước mặt nàng.
"Ngươi nếm thử một chút đi." Mạc Hi Văn ánh mắt đầy chờ mong.
"Ta nói không uống, thực phiền phức mà." Vũ Văn Hiên vốn không vẫn chưa chấp nhận được nàng đã là vợ mình.
"U, nghe nói Vương gia là một người thương vợ, là một tướng công tốt, không nghĩ tới chính là đối đãi phu nhân của mình như thế." Tỉnh Dao vừa vặn nghe được lời nàng nói, nhịn không được xuất khẩu châm chọc.
"Là ngươi a, đến tìm ta có việc sao?" Vũ Văn Hiên thấy Tỉnh Dao liền thay đổi sắc mặt, một bộ dáng mê gái chạy đến bên cạnh Tỉnh Dao.
"Không có việc gì sẽ không có thể tới tìm ngươi sao?" Tỉnh Dao oai đầu cười xấu xa hỏi nàng.
"Đương nhiên có thể a. Chẳng qua bây giờ đêm đã khuya, vạn nhất ngươi nếu là đối ta gây rối thì biết như thế nào cho phải. Nếu ta cực lực giãy dụa cũng bị ngươi bắt được, truyền ra ngoài danh tiếng của ta mất hết thì sao!"
"Ngươi tên hỗn đản này, nói hưu nói vượn!" Tỉnh Dao nghe được lời nàng nói, liền xuất thủ đánh nàng. Vũ Văn Hiên ngăn lại được bàn tay đang đánh tới, cầm lấy tay nàng.
"Không phải đã nói với ngươi là nữ hài tử không cần suốt ngày đánh đánh giết giết sao. U, bàn tay nhỏ bé thực mềm mại a, không tệ. Hắc hắc." Vũ Văn Hiên nhân cơ hội sờ tay nàng.
"Ngươi này hỗn cầu" Tỉnh Dao ra sức rút tay ra.
Mạc Hi Văn đứng xem mà trợn mắt há hốc mồm. Người trước mắt này là Vũ Văn Hiên sao, thật sự là bất khả tư nghị a.
"Được rồi, ở đây không có chuyện của ngươi, ngươi có thể đi ra ngoài." Vũ Văn Hiên liếc mắt thấy Mạc Hi Văn còn đứng ở trong này, liền hướng nàng nói.
"Đợi đã, Hi Văn tỷ, ta có lời muốn nói với ngươi." Tỉnh Dao gọi nàng lại, Mạc Hi Văn dừng cước bộ, kỳ quái nhìn Tỉnh Dao.
"Hi Văn tỷ tỷ, ta thật không rõ ngươi vì cái gì lại đối xử với tên hỗn đản này tốt như vậy. Mấy ngày nay ta nhìn cũng hiểu được, hắn đối với ngươi không tốt một chút nào, ngươi vì cái gì ngốc như vậy?" Tỉnh Dao thay Mạc Hi Văn bênh vực kẻ yếu.
"Nàng là chồng của ta, cho dù nàng đối đãi ta lạnh lùng như thế nào đi nữa cũng vẫn là người mà cả đời này ta dựa vào. Ta không dám mong nàng sẽ thích ta, chỉ cần ta có thể ở bên cạnh quan tâm nàng là được." Mạc Hi Văn đem ý nghĩ của mình nói ra.
"[⊙o⊙]... Ngốc, tỷ thật là khờ a!" Tỉnh Dao cũng hết chỗ nói, không ngừng nói Mạc Hi Văn ngốc.
Vũ Văn Hiên tuy rằng không thích Mạc Hi Văn, nhưng nhìn đến Mạc Hi Văn khoa tay múa chân nói ra suy nghĩ của mình, nàng cũng động tâm. Nha đầu ngốc này, ngẫm lại chính mình thật đúng là hỗn đản, mình không thích nàng liền đối nàng lạnh lùng, còn chưa nói đến, nàng gả cho mình là theo ý của phụ hoàng với mẫu hậu, nàng không có sai a. Mình thực sự không nên đối nàng như vậy, phải chú ý, về sau sẽ đối xử với nàng tốt một chút.
"Được rồi, cũng không còn sớm nữa, trở về phòng nghỉ ngơi đi!" Vũ Văn Hiên muốn hảo hảo bồi Mạc Hi Văn.
Mạc Hi Văn trừng lớn mắt nhìn Vũ Văn Hiên.
"Làm sao vậy? Sao lại nhìn ta nư vậy? Đi thôi, trở về phòng a!" Vũ Văn Hiên quơ quơ tay trước mắt nàng.
"Nếu không có chuyện gì nữa, tại hạ cũng không quấy rầy Tỉnh đại cô nương nghỉ ngơi, ta tự trở về phòng. Nếu ngươi muốn đi theo ngủ chung, tại hạ cũng không có ý kiến, không biết ý ngươi như thế nào a?" Vũ Văn Hiên cợt nhả hỏi Tỉnh Dao.
"Hừ, vô lại!" Tỉnh Dao nhìn đến bộ dáng cợt nhả của nàng lại muốn đánh người.
"Đi thôi!" Vũ Văn Hiên nắm tay Mạc Hi Văn. Đây là lần đầu tiên nàng đối mình ôn nhu như vậy, Mạc Hi Văn mỉm cười, mặt ửng đỏ.
"Cái kia, ta ngủ nhuyễn tháp ngươi ngủ giường đi!" Vũ Văn Hiên nhìn giường, lại nhìn nhuyễn tháp, ít nhất không cần ngủ giường trúc.
"Không cần không cần, ngươi ngủ giường đi ta ngủ nơi này là được." Mạc Hi Văn vội vàng nói.
"Ta nói ngươi ngủ chính là ngươi ngủ, không cần cò kè mặc cả." Vũ Văn Hiên đem nàng ấn ngồi xuống giường.
"Ta thật sự không có quan hệ, ngươi ngủ nơi này đi." Mạc Hi Văn đứng lên.
"Vậy đi, chúng ta đều ngủ giường, liền định như vậy." Vì tránh cho hai người cứ tranh luận vấn đề này, Vũ Văn Hiên chính mình quyết định. Nàng cởi bỏ ngoại bào tiến vào trong chăn, Mạc Hi Văn thổi tắt ngọn nến, cũng chậm chạp tiến vào chăn, nhưng vẫn là cùng nàng bảo trì khoảng cách rất xa.
Vũ Văn Hiên nghiêng đầu nhìn cô gái nằm bên người mình.
"Ngươi rất sợ ta sao?" Vũ Văn Hiên bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Mạc Hi Văn chậm rãi xoay người đối mặt nàng, cầm tay Vũ Văn Hiên nói nàng không sợ, chỉ là không biết nên như thế nào đối mặt.
"Ngày mai ta mang ngươi ra ngoài ngoạn một ngày, hiện tại hảo hảo ngủ một giấc đi." Vũ Văn Hiên nhẹ nhàng xoa mặt nàng nói. Mạc Hi Văn nghe xong ánh mắt lòe lòe tỏa sáng, nàng nói mang chính mình ra ngoài có phải hay không??? Ai, không cần nghĩ nhiều, đi ngủ. Mạc Hi Văn nhắm mắt lại, trong đầu tiêu hóa lời Vũ Văn Hiên vừa nói.
"Lại đây, ta muốn ôm ngươi một cái." Vũ Văn Hiên nói những lời này xong đã muốn đánh chính mình một bạt tai. Mạc Hi Văn nghe được lời nàng nói, liền động cũng không dám động.
"Còn nói không sợ ta." Vũ Văn Hiên chủ động ôm lấy nàng, nàng rất gầy. Vũ Văn Hiên có thể đụng đến xương bả vai ở sau lưng nàng.
"Ngày mai rời giường sớm một chút, gọi ta dậy." Mạc Hi Văn ở trong lòng nàng gật đầu, mỉm cười ngọt ngào. Hiện tại nàng thật sự cảm thấy thực hạnh phúc, thực vui vẻ.
Nếu Vũ Văn Hiên có thể rời giường đúng giờ như lời nói chắc mặt trời mọc ở phía Tây rồi. Mạc Hi Văn sớm đã dậy, mặc quần áo, rửa mặt xong hết. Nhìn sắc trời cũng không còn sớm, liền lay nhẹ Vũ Văn Hiên.
"Ân?" Vũ Văn Hiên mơ mơ màng màng ân một tiếng, xoay thân tiếp tục ngủ. Mạc Hi Văn oai đầu trừng lớn mắt nhìn nàng, thực không biết nói gì, vì thế, lại thôi thôi nàng.
"Hàm tỷ đừng nháo, ta hảo buồn ngủ a, ta ngủ tiếp một hồi." Vũ Văn Hiên còn mê ngủ, nghĩ mình đang ở phòng Thu Hàm.
"A, được rồi, ta dậy đây." Vũ Văn Hiên mơ hồ mở mắt, nhìn thấy người trước mắt, nghĩ tới, đêm qua là ở trong phòng nàng ngủ hạ.
"Ngươi như thế nào dậy sớm như vậy a?" Vũ Văn Hiên nhìn ra cửa sổ hỏi.
"Ngươi đã hứa hôm nay dẫn ta ra ngoài." Mạc Hi Văn thật cẩn thận khoa tay múa chân.
"Đúng nga, ta liền rời giường. Ai, quần áo ta đâu." Chuyện đã hứa tất nhiên phải làm, Vũ Văn Hiên không ngần ngại, lập tức rời giường.
Mạc Hi Văn xoay người đi lấy quần áo giúp nàng mặc vào.
"À, muốn ở trong phủ ăn một chút gì rồi mới đi không?"
"Không cần, ta cũng không đói bụng."
"Được rồi, bên ngoài cũng không hề thiếu thức ăn đâu. Vậy chúng ta đi thôi." Vũ Văn Hiên quyết định ra đến ngoài phố sẽ mua đồ ăn.