Người trong hoàng tộc nghe thấy ý chỉ của Hoàng thái hậu đều tới Tĩnh Tâm điện, không lâu sau trong Tĩnh Tâm điện đã tới rất nhiều người.

"Mọi người đều đến ngự hoa viên đi, ở ngự hoa viên bãi yến cho cháu ta tẩy trần. Hoàng nhi a, ngươi phân phó xuống đi." Hoàng thái hậu nói với Vũ Văn Long.

"Ân, mẫu hậu." Vũ Văn Long cho người chuẩn bị, lão Thái Hậu nói cái gì thì phải là cái đó.

"Đến, Hiên nhi, dìu Hoàng nãi nãi đi ngự hoa viên. Hàm nhi cũng đến đi!" Hoàng thái hậu để cho bọn họ mỗi người dìu một bên.

"Ân, Hoàng nãi nãi." Vũ Văn Hiên cung kính đến đỡ Hoàng thái hậu, Thu Hàm cũng không dám cãi lời.

"Ai, thừa dịp lão thái bà ta mắt còn tốt, ta phải nhanh tuyển nữ nhi có gia cảnh tốt làm phi tử cho tôn nhi ngoan của ta, cùng với Hàm nhi không phân biệt lớn nhỏ nên lão ta sẽ nhận Hàm nhi làm cháu gái." Hoàng thái hậu nói một câu làm cho Vũ Văn Hiên cùng Thu Hàm đều vô cùng khiếp sợ.

"Hoàng nãi nãi, này...không tốt lắm đâu!" Nhận nàng làm cháu gái, ta đây về sau không phải bị khi dễ thảm hại hơn sao! Vũ Văn Hiên trong lòng tính toán.

"Như thế nào không tốt? Liền quyết định như vậy đi. Hàm nhi a, ngươi có nguyện ý nhận ta làm nãi nãi hay không a?" Hoàng thái hậu mỉm cười nhìn Thu Hàm.

"Nguyện...nguyện ý." Thu Hàm nào dám không đáp ứng. Lão Thái Hậu này cũng không biết muốn làm gì. Một hồi làm cho ta cùng hỗn đản kia thành một đôi, một hồi lại nhận ta làm cháu gái. Ta cùng hỗn đản này đến này hoàng cung là lỗi lầm lớn nhất mà đời này ta phạm phải. Thu Hàm trong lòng cực kỳ không được tự nhiên.

"Ha ha, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Hoàng thái hậu cao hứng cho bọn họ đỡ đi ngự hoa viên.
___________________

"Vương gia, Vương gia, Hoàng thái hậu hạ chỉ cho mọi người đều đi ngự hoa viên dự tiệc tẩy trần cho tam hoàng tử." Gia nô được tin, lập tức nói cho Vũ Văn Hạo.

"Không phải chỉ là tẩy trần cho xú tiểu tử đó thôi sao? Cần gì phải lao sư động chúng như vậy!" Vũ Văn Hạo biểu tình thập phần không muốn.

"Vương gia, tam hoàng tử này là hài tử mà Hoàng Thượng cùng Thái Hậu thích nhất. Đã rời cung nhiều năm tự nhiên là đối hắn ân sủng có thêm. Vương gia ngài vẫn là nên đi thôi." Gia nô suy xét đến tính nghiêm trọng của sự tình.

"Cũng tốt, đi nhìn xem tiểu tử này là cái dạng gì. Thành Thọ a, ngươi đi kêu quận chúa với tiểu vương gia cùng bổn vương tiến cung." Vũ Văn Hạo ngẫm lại vẫn là nên mang theo nữ nhi cùng nhi tử của mình theo mới đi thỏa đáng. Nói như thế nào bọn họ cũng là người trong hoàng tộc, không mang theo sợ sẽ bị người khác chê cười.

"Dạ, Vương gia." Thành Thọ cúi người lui xuống đi kêu quận chúa cùng tiểu vương gia.
__________________

"Ai, hỗn cầu, ta hỏi ngươi, Vũ Văn Hạo có đến hay không?" Thu Hàm đá đá Vũ Văn Hiên nhỏ giọng hỏi nàng.

"Xem tình hình hẳn là sẽ đến, ngươi không cần xúc động, mọi việc có ta lo." Vũ Văn Hiên cũng không muốn xảy ra cái gì ngoài ý muốn.

"Xem tình hình đi." Thu Hàm trả lời cho qua.

"Không được. Ngươi phải hứa với ta. Hôm nay người trong hoàng thất tất cả đều đến đây, ngươi đừng làm ra cái gì nhiễu loạn, bằng không ta khả không bảo đảm ngươi." Vũ Văn Hiên lại nhắc nhở nàng, Thu Hàm gật gật đầu.

"Mọi người đã đến đủ hết chưa a?" Hoàng thái hậu nhìn thấy một sân đầy người hỏi.

"Không sai biệt lắm, mẫu hậu." Vũ Văn Long trả lời.

"Tốt lắm, mọi người đều nhập tiệc đi. Hoàng nhi, con truyền lệnh đi." Hoàng thái hậu ngồi xuống nói.

"Này hỗn cầu! Vũ Văn Hạo có tới không?" Thu Hàm nhìn xung quanh.

"Chưa, bất quá nhất định sẽ đến." Loại trường hợp này Vũ Văn Hiên có thể kết luận chắc chắn nhị bá phụ của nàng nhất định sẽ đến.

"Khởi bẩm Hoàng thái hậu, nhị vương gia cùng với Mẫn quận chúa, tiểu vương gia đã đến."

"Nga, mau cho bọn họ lại đây ngồi a."

"Dạ."

"Thần, tham kiến Thái Hậu, Hoàng Thượng, Hoàng hậu." Vũ Văn Hạo quỳ xuống hành lễ.

"Nhị hoàng huynh xin đứng lên. Hôm nay là ngày gia đình tụ hội, không cần đa lễ."

"Tạ Hoàng Thượng." Vũ Văn Hạo ngồi ở vị trí trước đó đã an bài tốt.

"Hiên nhi a, này chính là Mẫn đường tỷ, còn có Khải đường ca của ngươi." Hoàng thái hậu cười ha ha giới thiệu hai người con của Vũ Văn Hạo.

"Nga, Mẫn đường tỷ, Khải đường ca xin chào!" Vũ Văn Hiên đứng lên chắp tay theo bọn họ chào hỏi.

"Không dám, chào tam hoàng tử." Vũ Văn Mẫn đứng lên phúc thân hoàn lễ.

Vũ Văn Khải nhìn đến Thu Hàm ngồi ở bên người Vũ Văn Hiên. Nữ tử này thật khá không biết là cô nương nhà ai. Vũ Văn Khải khởi sắc tâm.

"Hừ" Thu Hàm nhìn đến Vũ Văn Khải trong lòng liền không thoải mái, tổng cảm thấy người này về sau sẽ là cái uy hiếp đối với chính mình.

"Mọi người đều đến đây đi, lão thái bà ta trước tiên là nói một chút a. Tiểu tam đã trở lại lão thái bà bãi mở tiệc chiêu đãi, người trong nhà cùng nhau ngồi xuống ăn bữa cơm. Còn có chính là vị Thu Hàm cô nương này ai gia đã muốn nhận nàng làm làm cháu gái. Ai gia phong Thu Hàm cô nương vi hàm công chúa, mọi người không có ý kiến đi?" Hoàng thái hậu nói xong trưng cầu ý kiến mọi người.

"Thái Hậu, thần có nghi vấn." Vũ Văn Hạo muốn phát biểu ý kiến,

"Có nghi vấn gì?"

"Thái Hậu, vị cô nương này lai lịch không rõ, như thế nào có thể làm hoàng gia công chúa?" Vũ Văn Hạo đứng lên phản đối.

"Nga, Thu Hàm gia thế trong sạch, ai gia muốn nhận làm cháu gái sẽ nhận, không cho phép có nghi ngờ." Hoàng thái hậu kiên quyết.

"Ân, Thái Hậu." Vũ Văn Hạo căm giận ngồi xuống. lão bà tử này lại làm cái gì không biết. Không phải chỉ là tiểu tử kia tùy tiện mang về một cái nữ nhân liền nhận làm hoàng gia công chúa.

Thu Hàm nhìn đến Vũ Văn Hạo, phẫn hận trong lòng lại nổi lên đã muốn động thủ. Vũ Văn Hiên đè lại tay Thu Hàm, nhìn nàng lắc đầu.

"Phụ hoàng, nhi thần muốn biết vị Thu Hàm cô nương này rốt cuộc lai lịch ra sao." Đại hoàng tử Vũ Văn Đạt mở miệng.

"Nga, vị cô nương này là cháu gái của Thu Trung đại nhân. Các ngươi còn có nghi vấn gì không?" Vũ Văn Long nói lời này đồng thời âm thầm quan sát sắc mặt Vũ Văn Hạo.

Vũ Văn Hạo trong lòng cả kinh nhưng sắc mặt làm bộ như không có việc gì. Chẳng lẽ nha đầu kia chính là cá lọt lưới năm đó. Xem ra còn phải tìm cơ hội diệt cỏ tận gốc miễn cho đêm dài lắm mộng.

Vũ Văn Hiên cũng âm thầm quan sát thần sắc Vũ Văn Hạo. Lão già này còn ngụy trang tốt như vậy, chờ ta tra được dấu vết gì của ngươi thì đừng trách ta không nể bá phụ như ngươi.

"Ngươi hôm nay vì cái gì ngăn cản ta giết Vũ Văn Hạo?" Thu Hàm trở lại bàn Vũ Văn Hiên liền hỏi nàng.

"Đại tỷ, ngươi cũng không nhìn xem hôm nay là trường hợp gì a! Báo thù cũng phải phân trường hợp đúng hay không? Ngươi nếu hôm nay xuất thủ, người chết nhất định là ngươi. Ta cũng muốn tốt cho ngươi, nếu ta đáp ứng ngươi nhất định sẽ giúp ngươi điều tra. Bất quá ngươi cũng đừng đã quên chuyện tình chính mình đáp ứng." Vũ Văn Hiên trấn an cũng không quên nhắc nhở Thu Hàm.

"Ngươi...ngươi chừng nào thì động thủ điều tra."

"Khi nào động thủ không phải vấn đề, hiện tại vấn đề chính là ngươi sẽ nguy hiểm. Hôm nay Nhị bá phụ thần sắc không bình thường. Ta nghĩ hắn sẽ phái người đến ám sát ngươi, ngươi phải cẩn thận." Vũ Văn Hiên lo lắng chính là chuyện này.

"Ngươi nói hắn sẽ diệt cỏ tận gốc? Ta mới không sợ hắn đâu." Thu Hàm hào khí vân thiên nói.

"Ngươi không sợ nhưng ta sợ a. Ta cũng không muốn cho người ta nói ta đường đường tam hoàng tử mà ngay cả nữ nhân của mình cũng bảo hộ không được."

"Ai là nữ nhân của ngươi? Nói bậy bạ gì đó?"

"Là chuyện sớm muộn thôi. Được rồi, không nói nữa. Nghỉ ngơi cho tốt đi, còn có chuẩn bị sẵn sàng, sát thủ tùy thời sẽ đến. Nếu ngươi không ngại ta với ngươi có thể ngủ cùng nhau, để ta dễ bảo hộ ngươi." Vũ Văn Hiên nói xong còn nắm vai Thu Hàm, lại nhân cơ hội chiếm tiện nghi.

"Ngươi nếu không đem móng heo của ngươi lấy đi, có tin ta liền đem nó cắt xuống luôn không?" Thu Hàm tà ác nhìn tay Vũ Văn Hiên đang ở trên vai mình.

"Hắc hắc, ngượng ngùng. Nhất thời không khống chế được, chớ trách chớ trách. Hảo hảo nghỉ ngơi a, ta trở về ngủ." Vũ Văn Hiên giơ cao hai tay, ngây ngô cười lui ra ngoài.

"Đi mau đi!" Thu Hàm trong mũi hừ ra một câu....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play