Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mặc dù vô hình bị tạt nước bẩn, trên mạng dồn ép, nhưng tâm tình Đường Ninh không ảnh hưởng chút nào, thay đầm dài tới mắt cá chân, Mặc Đình cũng thay đồ thoải mái màu trắng ngồi trên du thuyền, chỉ mang theo máy ảnh, ngay cả điện thoại cũng để lại ngăn kéo trong khách sạn.

Mặc Đình ôm cô, cúi đầu nhìn cô, vốn tưởng rằng cô sẽ hơi miễn cưỡng, nhưng Đường Ninh vẫn trấn định như thường, tựa như hoàn toàn vứt đi thân phận người mẫu.

“Không lập tức về nước thật sao?”

“Tại sao phải lập tức về nước?” Đường Ninh nghiêng đầu hỏi Mặc Đình: “Mặc tổng, anh cảm thấy em bắt anh bận rộn nhiều ngày như vậy mới có một kỳ nghỉ, sẽ vì chút chuyện nhỏ này mà dễ từ bỏ sao? Sự nghiệp quan trọng… Nhưng bây giờ, anh mới là quan trọng nhất…”

Mặc Đình ngưng mắt nhìn Đường Ninh, hôn lên môi cô.

“Cho nên, anh không cần thấy gánh nặng, cũng phải tin tưởng em, em có thể giải quyết.”

Mặc Đình gật đầu, sau đó vòng qua sau ót Đường Ninh, làm nụ hôn sâu hơn, phong cảnh tươi đẹp trên sông Seine, hai người hôn triền miên, bóng người hòa vào nhau…

Một giây ấy, không có giới giải trí gì, không có danh tiếng gì, chỉ có hai vợ chồng, tay trong tay chậm rãi bước trên con đường nước Pháp lãng mạn.

Trong lúc vô tình, Đường Ninh và Mặc Đình đi qua một con đường, thấy tất cả tình nhân trong đó đều đang hôn, hai người sửng sốt, sau đó nhìn nhau cười, trong mắt không có chút lúng túng nào.

Có lẽ đây chính là vợ chồng, sống chung không oanh oanh liệt liệt, nhưng tiếp tục lâu dài…

Hai người cứ đi lang thang cả ngày như vậy, khi về tới khách sạn, trừ dung lượng máy ảnh Đường Ninh sắp đầy, còn có Mặc Đình xách đầy đồ của vợ, nhưng không thể nghi ngờ, đây là lúc rảnh rỗi khó có được nhất trong cuộc đời anh, hạnh phúc làm người ta choáng váng.

Phụ nữ vô cùng kỳ diệu ah…

Bởi vì có cô, dường như sinh mệnh có ý nghĩa lần nữa.

Ban đêm, Mặc Đình ôm Đường Ninh ngồi trong bồn tắm, hai người nhắm mắt hưởng thụ an nhàn giờ phút này, Mặc Đình trầm mặc hồi lâu, cuối cùng đưa tay sờ tóc ướt hơn phân nửa của Đường Ninh, ôm chặt cô vào trong ngực: “Ngày mai chúng ta đi về…”

“Hửm?” Mắt Đường Ninh lim dim buồn ngủ, hoài nghi khẽ hửm một tiếng.

“Một ngày, đối với anh mà nói vậy là đủ rồi, anh biết tình cảnh hiện tại của em, nhưng em không cho anh nhúng tay, cho nên anh rất lo cho em, Đường tiểu thư, chẳng lẽ em không biết anh là fan của em?”

Bởi vì đây là giang sơn Đường Ninh rất vất vả mới dựng được, nên… Mặc Đình mới để ý, cô như lý bạc băng* đi tới bước này, đã bỏ ra quá nhiều tâm huyết và sức lực, anh không nỡ để cô mất gần hết.

(*) Như lý bạc băng: Giống như đi trên băng mỏng, tỷ dụ làm việc vô cùng cẩn thận, còn có phòng bị.

“Có vài lời, nói thế này; có bao nhiêu người thích anh, thì sẽ có bấy nhiêu người ghét anh; có bao nhiêu người sùng bái anh, thì có bấy nhiêu người chờ chê cười anh, Mặc Đình, những điều này, em đều biết…”

Mặc Đình ôm chặt Đường Ninh, không nói thêm gì nữa, chờ Đường Ninh ngủ say, anh mới đứng dậy gọi điện thoại cho Lục Triệt: “Có tra được là ai tung tin không?”

Tựa như Lục Triệt biết Mặc Đình sẽ hỏi, cho nên lập tức trả lời: “Quản lý của công ty giải trí Chanh Điền, Dương Tịnh, em gái cô ta cũng là người mẫu ký hợp đồng với Chanh Điền, được mời tham gia show thời trang, đáng tiệc, màn mở màn của cô ta được đổi thành phu nhân, sau đó, công ty giải trí Thiên Nghệ cũng thêm dầu thêm mỡ, gia tăng tin tức không thật.”

“Nếu là Chanh Điền, vậy thì tạm thời bỏ qua.”

Còn Thiên Nghệ…

Đã đến ngày tàn!

Dù sao, sau này Đường Ninh ký hợp đồng với Chanh Điền, cô có cơ hội dạy dỗ những người tự cho mình là đúng kia, hơn nữa, mục đích chủ yếu của Đường Ninh là hoàn toàn đánh sụp Mặc Vũ Nhu và Hàn Vũ Phàm, bây giờ thu liễm mủi nhọn, cũng có thể khiến đối phương cố kỵ.

Dường như đoán được Mặc Đình sẽ vì chuyện của cô mà gọi cho Lục Triệt, cho nên Đường Ninh không ngủ say lắm, quả nhiên… Chỉ thấy cô từ trên giường đứng dậy, ôm eo Mặc Đình từ sau: “Có phải em nói gì, anh cũng không nghe không?”

“Chỉ nắm giữ một vài tin tức cần thiết, anh cũng yên tâm hơn.” Mặc Đình mỉm cười.

“Mặc tổng, em cảm thấy anh chưa đủ mệt mỏi…” Đường Ninh một lời hai nghĩa nói với Mặc Đình, mũi tinh xảo lướt qua vai anh, để lại kích động, lập tức thức tỉnh thân thể đã ngủ say của người đàn ông: “Đi, chúng ta lại lên giường làm vận động…”



Mười giờ nước Pháp, bốn giờ sáng Thịnh Kinh, Hàn Vũ Phàm thức tỉnh từ trong mộng, giận dữ đứng dậy đi ra phòng khách, nhờ ánh trăng, anh thấy Mặc Vũ Nhu nằm trên sofa, nhưng mà… chỉ cần nghĩ tới người đàn bà này phản bội anh ta, nằm dưới thân người đàn ông khác, trong lòng anh ta liền nổi lên hận ý, hận đến cặp mắt cũng ứ máu.

Trên mạng, tin Đường Ninh mượn đàn ông để thăng tiến sôi sùng sục, còn Mặc Vũ Nhu lại bị bắt gian tận giường…

Hàn Vũ Phàm nhẫn nại hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, cầm điện thoại Mặc Vũ Nhu lên, xem tin nhắn Lý tiên sinh kia gửi cho Mặc Vũ Nhu.

Bảo cô ổn định Hàn Vũ Phàm, ông ta đang nghĩ cách giúp cô ta thoát khổ, mà câu trả lời của Mặc Vũ Nhu càng khiến Hàn Vũ Phàm tan vỡ vạn phần.

“Anh ta vẫn muốn giữ đứa bé này… Không biết sinh ra lớn lên giống ai.”

Hàn Vũ Phàm siết chặt quả đấm, sau đó ghi nhớ số điện thoại này.

Thà chờ bị vứt bỏ, bị lợi dụng, còn không bằng dùng Mặc Vũ Nhu đổi một ít thứ thực tế, cho nên, anh ta chủ động gọi điện thoại cho Lý tiên sinh, chịu đựng sỉ nhục đối với đối phương trong lòng, nói: “Tôi có thể cho Mặc Vũ Nhu đi, nhưng tôi có điều kiện!”

Đối phương cười một tiếng, tựa như ông ta đã sớm biết anh ta sẽ làm vậy, chỉ bình thanh nói: “Cứ việc nói.”

“Chỉ cần cuộc thi người mẫu có ông làm giám khảo, chỉ cần có người của công ty giải trí Thiên Nghệ dự thi, tôi muốn giải thưởng!”

Đối phương trầm mặc chốc lát, sau đó bật cười: “Chỉ là một Mặc Vũ Nhu, cậu cho rằng tôi sẽ đáp ứng cậu? Trừ phi…”

“Trừ phi cái gì?”

“Thêm một Đường Ninh, tôi còn cho rằng cô ta trong sạch, thì ra, cũng là hạ đẳng dùng sắc mượn đàn ông để thăng tiến, đã vậy, không bằng đưa tôi chơi đùa, tôi cũng có thể cho cô ta lợi ích.”

“Ông ngay cả Đường Ninh cũng muốn?” Hàn Vũ Phàm lớn tiếng hơn.

“Hai người đàn bà đều từng phản bội cậu, dùng bọn họ đổi lấy cơ hội quan trọng cho người mới cậu đào tạo, hẳn rất đáng giá phải không?”

Hai mắt Hàn Vũ Phàm rất sâu, lướt qua tia hận ý, thì ra lão già kia không chỉ ngủ với Mặc Vũ Nhu, còn coi trọng Đường Ninh.

Trong tiệc rượu, vì có Mặc Đình nên kiêng kỵ, bây giờ, biết Đường Ninh mượn đàn ông để thăng tiến, ông ta dĩ nhiên không cố kỵ nữa.

“Có đáp ứng hay không?”

“Miệng nói không có bằng chứng, chúng ta cần phải ký hợp đồng!” Hàn Vũ Phàm sợ đối phương thất hứa.

“Được… Địa điểm do cậu quyết định.”

Phòng của Hàn Vũ Phàm không ngừng truyền ra giọng Hàn Vũ Phàm nói chuyện, mà lúc này, Mặc Vũ Nhu đã sớm đứng trước cử, nghe rõ từng lời một, tuy nhiên, cô ta không biết Hàn Vũ Phàm cũng bán cô ta, nhưng cô ta nghe được hai chữ Đường Ninh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play