Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mặc Vũ Nhu muốn chính miệng Hàn Vũ Phàm nói ra bỏ đứa bé này, muốn anh ta chủ động vứt bỏ quan hệ của hai người, vì trong lòng cô ta rất rõ, ở bên Hàn Vũ Phàm nhiều năm, cô ta căn bản không thể nào cắt đứt hoàn toàn, những bí mật kia đều biến thành điểm yếu từng giờ từng phút, Hàn Vũ Phàm tùy tiện nói ra một cái nào cũng có thể khiến cô ta vạn kiếp bất phục.

Nhưng mà, Hàn Vũ Phàm yên lặng mà sắc bén nhìn Mặc Vũ Nhu, dường như muốn nhìn thấu cả linh hồn cô ta.

“Đương nhiên là sinh ra, đây là con tôi, tôi vì đứa bé này bỏ ra nhiều như vậy, cô cho là tôi sẽ dễ dàng từ bỏ sao? Mặc Vũ Nhu, tôi nói cho cô, nếu cô dám bỏ con tôi, tôi nhất định không tiếc bất cứ giá nào, khiến cô thân bại danh liệt.”

Lời của Hàn Vũ Phàm trầm thấp cay độc, mang nồng đậm ý cảnh cáo, Mặc Vũ Nhu muốn dễ dàng thoát khỏi anh ta, thoát khỏi Thiên Nghệ? Nào có dễ dàng như vậy!

Mặc Vũ Nhu đờ đẫn nhìn Hàn Vũ Phàm, cô ta cho rằng, dựa theo tính cách của Hàn Vũ Phàm, không thể nào chấp nhận sự tồn tại của đứa bé này, nhưng mà… anh ta lại bảo cô ta giữ lại đứa bé.

Giữ lại đứa bé, cô ta làm sao ký hợp đồng với Sang Nghệ Thế Kỉ?

Tin tức bên ngoài đã hot như vậy, nếu giữ đứa bé, cô ta nói thế nào với Lý tiên sinh và người của Sang Nghệ Thế Kỉ?

Hàn Vũ Phàm nhìn bộ dạng không nói nên lời của Mặc Vũ Nhu, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, phản bội anh ta lại muốn rút lui toàn thân? Anh ta muốn nhìn xem, Mặc Vũ Nhu cưỡi hổ khó xuống còn có thể làm ra chuyện xấu xa đáng ghét hơn thế nào.

Nghĩ tới đây, Hàn Vũ Phàm lại nghĩ tới Đường Ninh, cảm nhận, tâm cảnh đã từng của cô, trong nháy mắt này, anh ta hiểu hoàn toàn…

Thì ra bị người khác phản bội có thể oán hận như vậy, muốn đối phương bị xử tử lăng trì như vậy, sau đó Hàn Vũ Phàm lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho chị Long ngay trước mặt Mặc Vũ Nhu: “Gửi lịch trình của Đường Ninh ở Pháp cho tôi, tôi đặt vé máy bay buổi tối đến đó.”

Đầu bên kia điện thoại, chị Long khựng lại, Hàn Vũ Phàm lại muốn đi Pháp, xem ra, anh ta quả thực muốn níu kéo Đường Ninh.

Hồi lâu, thấy chị Long không nói, giọng Hàn Vũ Phàm lạnh đi, cũng ác hơn: “Chị Long, tôi vẫn là Tổng giám đốc Thiên Nghệ, Đường Ninh vẫn là nghệ sĩ của tôi, tôi có quyền biết lịch trình công việc hiện giờ của cô ấy!”

Trên thực tế, Đường Ninh đã nghe giọng Hàn Vũ Phàm qua điện thoại, cho nên, Đường Ninh nói với chị Long: “Gửi cho anh ta.”

“Nhưng mà…”

Đường Ninh lắc đầu, nhắc nhở chị Long không cần thiết gây xung đột chính diện với Hàn Vũ Phàm, chị Long gật đầu, sau đó không cam lòng trả lời đối phương: “Tôi lập tức gửi qua điện thoại anh.” Sau đó, cô liền cúp điện thoại, không hiểu nhìn Đường Ninh.

“Rõ ràng em đi cùng đại boss, tại sao phải đáp ứng Hàn Vũ Phàm?”

“Chị nghe không hiểu sao? Mặc Vũ Nhu ở bên cạnh anh ta, chẳng qua anh ta muốn kích thích Mặc Vũ Nhu, dưới tình hình Sang Nghệ Thế Kỉ nhìn chằm chằm, chị cho là anh ta sẽ đi thật sao? Yên tâm đi, nói sau, chúng ta cũng không ở khách sạn đã đặt trước đó.” Đường Ninh vừa thu xếp quần áo Mặc Đình vừa giải thích cho chị Long.

Chị Long nghe xong, mới yên tâm, gửi lịch trình của Đường Ninh cho Hàn Vũ Phàm.

“Được rồi, sáng mai chị đến đón em, em và đại boss âu yếm trước đi.” Chị Long nháy mắt, để lại không gian cho hai vợ chồng mệt mỏi không thôi, xoay người về khách sạn TQ an bài.

Chốc lát sau, Mặc Đình tắm ra, cả người chỉ quấn một cái khăn tắm trắng tinh, Đường Ninh vội đứng lên lau tóc cho anh, thân thể mềm mại cũng thuận thể dựa vào người anh, hỏi ý kiến anh: “Anh muốn ngủ một giấc trước hay là đi ra bờ biển chờ ngắm mặt trời mọc cùng em trước?”

“Dĩ nhiên đi ngắm mặt trời mọc.” Mặc Đình ôn nhu đáp, từ khi tiếp nhận Hải Thụy, anh chưa từng thả lỏng như vậy, bởi vì Đường Ninh không cho anh mang công việc theo.

Đường Ninh cười cười, lấy quần áo ra, tự tay mặc vào cho Mặc Đình, sau đó cùng anh mười ngón tay đan vào nhau.

Hai người ở trong biệt thự giáp biển, bốn phía vô cùng an tĩnh, Đường Ninh thay đổi diện mạo vốn có của người mẫu, mặc đầm xòe màu vàng, đội nón lá, trên cổ còn đeo máy ảnh, còn Mặc Đình, cả hành trình đều ôm cô, hai người đi chân trần trên bờ cát.

Bên tai là tiếng nước chảy, chân trời xa xa đã nổi lên tia sáng, hai người sóng vai ngồi trên bờ cát, nhìn bên mặt hoàn mỹ của đối phương, Đường Ninh không nhịn được giơ máy ảnh lên, chụp một bên mặt của Mặc Đình.

Mặc Đình quay đầu cười với cô, đưa tay kéo cô tới, sau đó hai người selfie.

“Hình như vậy, chắc không thể lưu đúng không? Lỡ như bị chó săn nhìn thấy…” Đường Ninh hơi hối tiếc nhìn hình nói.

“Đương nhiên có thể lưu…” Mặc Đình đưa tay nâng cằm cô, dùng sức hôn sâu cô: “Đây là kỷ niệm của riêng hai chúng ta.”

“Cẩn thận, chung quanh có người…”

“Giờ này, đi đâu tìm người?” Mặc Đình buồn cười nhìn cô, hôn cô, đầu lưỡi hai người quyện vào nhau, trong lòng có mùi vị ngọt ngào không nói ra được, cùng người yêu ngắm mặt trời mọc, cùng người yêu ra bờ biển tản bộ, tựa như tất cả chung quanh đều ngừng lại, thật hy vọng mặt trời có thể mọc chậm lại.

Đáng tiếc, buổi sáng có show của Luxury, Đường Ninh là người mẫu mở màn, cực kỳ quan trọng, hai người triền miên trên bờ cát một hồi, lập tức thu xếp trang phục, Đường Ninh nhìn những khuôn mặt ngoại quốc xa lạ kia, bỗng nhiên nghĩ tới cô chịu khổ ở Pháp lúc 18 tuổi.

Cô vẫn khẩn trương như cũ, nhưng không còn là cô gái không rành thế sự, cũng chính vì phần ung dung ổn định này của cô khiến thợ trang điểm nhìn với ánh mắt khác: “Show của Luxury, mở màn đều dùng người mới, nhưng chỉ có cô không mất bình tĩnh.”

Đường Ninh cười cười, sau đó xoay người nhìn những người mẫu khác.

“Đúng rồi, mở màn vốn đã giao cho một người mẫu Châu Á khác, nhưng mà… cô ấy quá khẩn trương, nên mới đổi thành cô, cô ấy ở đằng kia.” Thợ trang điểm hất cằm tỏ ý Đường Ninh nhìn bên trái phía trước, chỉ thấy một cô gái chừng 20 tuổi, vẻ mặt thất vọng ngồi trên sofa: “Bây giờ cô ấy thành người thay thế.”

Đường Ninh nhìn người mẫu kia, dường như không có ấn tượng gì, sau đó… Cô thay trang phục xong, ngồi yên trên ghế.

Xuyên qua gương, Đường Ninh nhìn bản thân, show này liên quan tới cô đến Chanh Điền khảo hạch, có thể lấy thành tích sức ảnh hưởng tốt đẹp trên quốc tế hay không, cho nên.. Đối với cô mà nói là vô cùng quan trọng, điều này cũng liên quan tới cô có thể trực tiếp nhảy qua Sang Nghệ Thế Kỉ và Tinh Thời Đại, trực tiếp giẫm trên đầu tất cả mọi người hay không… Thật may, Mặc Đình cũng ở đây.

Đó là suy nghĩ của cô, một chuyện cảm thấy trong lòng vô cùng đau khổ.

Chỗ không xa, một bóng người oán hận nhìn Đường Ninh, mở màn… không phải cô ta nguyện ý từ bỏ, mà là bị Đường Ninh đẩy ra.

Cô ta dĩ nhiên biết Đường Ninh, gần đây đang nổi ở Thịnh Kình, nhưng cô dựa vào cái gì mà có thể tùy tiện cướp hợp đồng của người khác?

Một công ty nhỏ đã quá lỗi thời!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play