Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sáng hôm sau, khi Hàn Vũ Phàm và Mặc Vũ Nhu vào phòng làm việc, trên bàn làm việc của Hàn Vũ Phàm có rất nhiều quà, Mặc Vũ Nhu nhìn thấy, lúc này mới biết, ngay cả sinh nhật của Hàn Vũ Phàm cũng quên mất…

Trước kia, sinh nhật của Hàn Vũ Phàm, cô ta luôn dùng mọi cách, trăm phương ngàn kế giữ Hàn Vũ Phàm lại, để cho Đường Ninh cực khổ chờ đợi như một kẻ ngốc, nhưng hiện nay không giống ngày xưa, sau khi hưởng thụ được thú vui vụng trộm, Mặc Vũ Nhu phát hiện, mình đã không thể nào quay đầu.

“Vũ Phàm, mấy ngày nay em không thoải mái lắm, cho nên… không chuẩn bị quà cho anh.” Mặc Vũ Nhu chủ động chủ động bám vào vai Hàn Vũ Phàm, ngón tay nhỏ nhắn lượn tròn trước ngực anh ta, bởi vì cô ta biết, đây là điểm yếu của Hàn Vũ Phàm.

Quả nhiên, Hàn Vũ Phàm nắm tay cô ta, biểu hiện mình rộng lượng: “Anh biết, em mang thai cũng rất cực khổ, nhưng tối nay, em phải bồi thường anh cho tốt…”

Lời nói mập mờ nhất thời lưu chuyển bên tai Mặc Vũ Nhu, hơi thở nóng bỏng của Hàn Vũ Phàm phả lên tai Mặc Vũ Nhu, Mặc Vũ Nhu nở nụ cười thẹn thùng, gật đầu: “Được…”

Dù sao có tình cảm mấy năm, không thể nào hoàn toàn không để ý, chẳng quả… nghĩ tới Đường Ninh cũng có thể xoay chuyển Hàn Vũ Phàm, trong lòng cô ta liền dâng lên suy nghĩ kiêu ngạo.

Cho dù cô ta không cần…

Cũng không thể để cho Đường Ninh đoạt lại!

Vì thế, cô ta định lùi hẹn với Lý tiên sinh, tối nay, ở cùng Hàn Vũ Phàm.

“Vũ Phàm, anh nói… trong chồng quà đó, có quà của Đường Ninh không?”

Thật ra Hàn Vũ Phàm cũng từng suy đoán như vậy, Đường Ninh… còn có khả năng quan tâm đến sinh nhật anh ta hay không? Trước kia, vào ngày này, Đường Ninh luôn tốn hết tâm tư chuẩn bị quà cho anh ta, chỉ là mỗi lần anh ta đều ở lại bên cạnh Mặc Vũ Nhu, để Đường Ninh đau khổ chờ cả đêm, khi đó anh ta cảm thấy cả đời Đường Ninh cứ như vậy, vĩnh viễn bị anh ta nắm trong lòng bàn tay…

“Em đi xem thử…” Mặc Vũ Nhu quyết định muốn làm nhục Đường Ninh, nên lụt tung đống quà, cuối cùng lại thất vọng: “Xem ra con tiện nhân kia đã có kinh nghiệm, nhưng mà Vũ Phàm, chúng ta đã lâu không ăn chung với các đồng nghiệp trong công ty, không bằng… trưa nay cũng gọi Đường Ninh tới?”

Hàn Vũ Phàm biết mục đích của cô ta, nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu: “Em gọi cho cô ta đi.”

Mặc Vũ Nhu cười nhu mì, sau đó lấy điện thoại từ trong túi Hàn Vũ Phàm ra, gọi cho Đường Ninh.

“Đường Ninh, hôm nay sinh nhật Vũ Phàm, công ty tụ họp, cô muốn tới không?” Mặc Vũ Nhu mang bộ dáng kẻ thắng lợi thản nhiên hỏi Đường Ninh, vì cô ta dùng điện thoại của Hàn Vũ Phàm.

“A, Đường Ninh chúng tôi không rảnh, đang chụp ảnh cho TQ đây…” Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói vui sướng của chị Long.

“Là không rảnh hay là không dám tới?”

“Mặc tiểu thư, tôi biết cô rất muốn Đường Ninh thấy các người show ân ái, nhưng Đường Ninh thật sự không rảnh rỗi đi sinh nhật cho mèo cho chó đó, cô không có việc, nhưng lịch trình của cô ấy rất dày…”

“Cô!”

Chị Long hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục dài dòng với Mặc Vũ Nhu, trực tiếp cúp điện thoại.

Đường Ninh thấy chị Long nhìn về phía cô mỉm cười, cũng cười nhạt, vì cô cho cuộc tụ họp này là lần chè chén say sưa sau cùng của Thiên Nghệ.



Đêm đến, Hàn Vũ Phàm và Mặc Vũ Nhu cùng tiến vào khách sạn Hương Tân, Hàn Vũ Phàm uống say bất tỉnh nhân sự, Mặc Vũ Nhu kéo anh ta lên giường, sau đó cởi áo sơ mi cho anh ta.

Cùng lúc đó, Lý tiên sinh gọi điện thoại tới, Mặc Vũ Nhu sợ hết hồn hết vía vào phòng tắm nghe điện thoại: “Lý tiên sinh, không phải đã nói tối nay không gặp sao?”

“Vậy hợp đồng Sang Nghệ Thế Kỉ, cô còn muốn hay không? Tôi ở phòng 3029…”

Nghe mấy chữ Sang Nghệ Thế Kỉ, tim Mặc Vũ Nhu tăng tốc, đó là cơ hội cô ta thật vất vả mới chờ được, cô ta không thể cứ thế bỏ qua, hơn nữa, bây giờ Hàn Vũ Phàm đã say chết, hẳn sẽ không nhận ra cô ta đi đâu đúng không?

Suy tính một lúc, Mặc Vũ Nhu không do dự, trấn an Hàn Vũ Phàm xong, đi thang máy lên tầng 30, nhưng cô ta hoàn toàn không dự liệu, nửa đêm Hàn Vũ Phàm sẽ tỉnh lại…

Nhận ra trong phòng không có bóng người Mặc Vũ Nhu, Hàn Vũ Phàm lập tức ngồi dậy, bấm số Mặc Vũ Nhu, nhưng Mặc Vũ Nhu không tiếp, nửa đêm, cô ta có thể đi đâu?

Sau đó anh ta đi hỏi tiếp tân, lại đến phòng giám sát, chỉ sợ Mặc Vũ Nhu gặp nguy hiểm, nhưng khi khách sạn lấy camera cho anh ta, lại phát hiện Mặc Vũ Nhu lên tầng 30, còn lén lén lút lút đi vào phòng số 29.

“Hàn tiên sinh, có cần… Chúng tôi phái người đi tìm cùng anh không?” Bảo vệ khách sạn hỏi Hàn Vũ Phàm.

“Không cần.” Sắc mặt Hàn Vũ Phàm tái xanh, mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng trong lòng anh ta đã mơ hồ đoán được gì đó, cho nên, ở nơi người khác không nhin thấy, anh ta siết chặt nắm đấm, thậm chí kêu vang.

Vậy mà nói khách sạn là bảo mật, hình ảnh như vậy, bọn họ đã thấy quen, cũng không dám tùy tiện để lộ ra ngoài, nhưng bị nhà trai bắt gian ah!

Tất cả mọi người đều đồng tình nhìn Hàn Vũ Phàm, cảm giác sỉ nhục đó khiến trong lòng Hàn Vũ Phàm nổ tung đau đớn.

“Hàn tiên sinh, anh có ổn không?”

Sắc mặt Hàn Vũ Phàm trắng bệch, hai chân cũng nhũn ra, nhưng anh vẫn duy trì dáng vẻ trầm ổn, bước từng bước khỏi phòng giám sát, sau đó đi thang máy, lên thẳng tầng 30.

Anh ta không biết mình làm sao gõ cửa phòng số 29, anh ta giả làm nhân viên phục vụ của khách sạn, đợi đến khi cửa phòng mở ra, Mặc Vũ Nhu mặc đồ ngủ xuất hiện trước mặt anh ta…

Anh ta quất một bạt tai, như con sư tử bùng nổ, trực tiếp đẩy ngã Mặc Vũ Nhu, mà người đàn ông vụng trộm cùng Mặc Vũ Nhu đang nghiêng người, ngủ say sưa…

“Vũ Phàm… Vũ Phàm, đừng đắc tội ông ta, anh không thể đắc tội ông ta.” Mặc Vũ Nhu kéo Hàn Vũ Phàm lại, dùng sức đẩy anh ta ra khỏi phòng, sau đó đóng cửa phòng lại.

“Cút…” Hàn Vũ Phàm vô cùng tức giận đẩy Mặc Vũ Nhu, bóng người cao lớn nhanh chóng biến mất cuối hành lang.

Mặc Vũ Nhu ngã ngồi dưới đất, trong đôi mắt chỉ còn lại kinh hoàng, còn đang run rẩy…

Bởi vì tất cả xảy ra quá nhanh, cũng quá đột ngột…

Hồi lâu sau, cửa phòng bị mở ra, Lý tiên sinh đỡ Mặc Vũ Nhu vào phòng, sau đó dỗ cô ta: “Loại đàn ông đó, còn muốn theo làm gì chứ? Dù sao em cũng sắp rời khỏi Thiên Nghệ, top 10 người mẫu cũng là của em, bây giờ lật mặt cũng không sao…”

“Còn Đường Ninh kia, cô ta rõ ràng cao như vậy, em cảm thấy cô ta có thể lẫn xuống sao? Sớm muộn cũng bị em giẫm dưới chân.”

Nghe đối phương an ủi như vậy, Mặc Vũ Nhu dần bình tĩnh lại, vì đây là sự thật.

Hàn Vũ Phàm, đều do anh không có năng lực, đừng trách tôi vô tình…

“Nhưng anh ta nắm điểm yếu của tôi…”

“Bảo bối, bày ra ánh sáng cũng không có lợi cho cậu ta, nếu cậu ta đủ thông minh thì sẽ ngoan ngoãn im miệng!” Đối phương cười lạnh nói, nhưng chuyện tối nay, ông ta vẫn sẽ tìm người giải quyết tốt, xóa sạch camera khách sạn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play