Nhóm dịch: Thất Liên Hoa 

“Cô ta đã sớm đoán được, chị muốn trở thành người đại diện của cô ta, cho nên, cô ta lôi lời mời của hai công ty Thế Kỷ Sáng Nghệ và Thời Đại Ngôi Sao ra uy hiếp chị, nếu như chị dám tuyên bố trở thành người đại diện của cô ta trước mặt mọi người, cô ta cũng sẽ tuyên bố hủy bỏ hợp đồng với giải trí Thiên Nghệ.” Hàn Nhược Tuyết dùng giọng điệu cực lạnh lẽo nói với Hàn Vũ Phàm, thế nhưng ánh mắt, lại một mực đặt ở trên người Đường Ninh: “Vũ Phàm, cô ta dùng cách này tuyên cáo, cô ta còn ở lại Thiên Nghệ, chúng ta nên có thái độ cảm kích, chứ không phải tùy ý nắn bóp cô ta.”

“Không biết xấu hổ, tiện nhân.”

“Chị chưa từng hận một nghệ sĩ nào như thế, hận đến nỗi muốn chém cô ta thành muôn mảnh, em đi liên lạc với cô ta đi, không có khả năng cô ta chỉ có yêu cầu này.”

Xem ra, trải qua mấy lần giao phong, Hàn Nhược Tuyết đã có hiểu biết nhất định về Đường Ninh.

Hơn nữa trước giờ cô ta không ngờ, cô ta đường đường là một người đại diện vàng, lại bị Đường Ninh đùa bỡn trong lòng bàn tay nhiều lần.

Hàn Vũ Phàm nhìn Đường Ninh, đồng thời ra hiệu cho cô gặp mặt ở phòng nghỉ, Đường Ninh và chị Long cùng đi vào hậu trường, ba người đứng trong một căn phòng, vẻ mặt chị Long phòng bị nhìn Hàn Vũ Phàm.

“Cô còn muốn thế nào?”

“Cho Lâm Vi tự do.” Đường Ninh nói ra điều kiện của mình: “Nếu không, tôi sẽ tự do cùng Lâm Vi, hoàn toàn rời khỏi Thiên Nghệ.”

“Được, tôi đồng ý thả Lâm Vi rời đi, nhưng cô không thể đi.” Hàn Vũ Phàm lạnh giọng nói, sau đó, trong phòng nghỉ yên tĩnh một lát, Hàn Vũ Phàm bỗng nhiên tháo bỏ lớp ngụy trang, lấy thân phận của mình, hỏi Đường Ninh: “Rốt cuộc cô hận tôi đến cỡ nào, mới có thể nghĩ ra nhiều kế hoạch âm độc như vậy, chèn ép tôi và Vũ Nhu đến nước này? Chị gái tôi muốn trở thành người đại diện của cô, là vì muốn nâng đỡ cô, không ngờ, cô lại dùng việc hủy bỏ hợp đồng để uy hiếp Thiên Nghệ...”

“Hàn Vũ Phàm, Mặc Vũ Nhu và chị gái anh, làm cái gì cũng đúng, mà sự phản kích của tôi, chính là ác độc chính là âm hiểm, tôi đã nói rồi... Tôi không chủ động hại người, nhưng, đừng ai hòng tính toán lên đầu tôi.” Giọng nói của Đường Ninh rất bình tĩnh, nhưng lại mang theo sức mạnh không người nào có thể kháng cự: “Đúng rồi, sao không thấy Mặc Vũ Nhu đâu?”

“Cô cảm thấy, tôi sẽ để cho Vũ Nhu đến trường hợp này để đau khổ thêm sao?”

“Cô ta có đau khổ hay không tôi không biết, tôi chỉ biết là anh nên sai người giám sát chặt chẽ chút đi... Chẳng lẽ anh còn không hiểu rõ cô ta sao? Ngày hết hạn tham gia cuộc bình chọn Niên Độ Thập Giai là vào ngày mai, anh cảm thấy cô ta sẽ làm những chuyện gì, để đạt được mục đích của cô ta đây?”

Hàn Vũ Phàm kinh ngạc, nhưng vẫn rất mạnh miệng: “Cô cho rằng, cô ấy giống cô, chỉ biết ôm đầu tính kế sao? Trong lòng tôi, cô ấy rất tùy hứng, nhưng... cô ấy đâu thể độc ác được như cô, có thể tùy ý đâm một nhát dao ở sau lưng, có thể tùy ý chà đạp người chị đã từng xem cô như người nhà.”

“Thật sao?” Đường Ninh có thâm ý khác nhìn Hàn Vũ Phàm, quay người rời khỏi phòng nghỉ khách sạn, không lâu sau đó, Hàn Nhược Tuyết liền đi vào phòng, hỏi Hàn Vũ Phàm.

“Cô ta muốn làm gì?”

“Cô ra ở lại, thả Lâm Vi tự do.” Hàn Vũ Phàm trả lời.

“Vũ Phàm, chị suy đoán, nếu như đã có công ty lớn khác, ném cành ô liu với cô ta, mà cô ta vẫn lựa chọn ở lại Thiên Nghệ, cho thấy cô ta có kế hoạch lớn hơn đang chờ áp dụng, Đường Ninh này, muốn hại chết người Hàn gia chúng ta, cô ta quá hận em, mà bây giờ chúng ta không có biện pháp nào để kiềm chế được cô ta.” Hàn Nhược Tuyết bóp ly rượu trong tay, tựa như muốn bóp cổ Đường Ninh.

“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Hàn Vũ Phàm đã lực bất tòng tâm trong việc đối phó với Đường Ninh.

“Chị nghĩ phải tìm đến mẹ thôi...”

Bà Hàn làm vợ của đạo diễn nổi tiếng nào đó, có các giao thiệp trong giới, để xem bà có cách gì có thể giẫm chết Đường Ninh dễ như trở bàn tay hay không.

...

Khách sạn Cánh Buồm Đỏ, trong căn phòng kín nào đó, bầu không khí mập mờ còn chưa hoàn toàn tan đi, mà Mặc Vũ Nhu nằm trong ngực người xa lạ, cũng thuận lợi lấy được lời hứa hẹn của đối phương: “Tiểu bảo bối, yên tâm trở về chờ tin đi, Niên Độ Thập Giai mười phần chắc chín.”

Mặc Vũ Nhu mỉm cười, vén chăn lên đứng dậy, đồng thời vừa mặc quần áo, vừa nói với đối phương: “Lý tiên sinh, để cho an toàn, ông không ngại tôi quay hình chứ? Dù sao, cái giới này, ông và tôi đều rõ, không có gì là mười phần chắc chín, cho nên... tôi phải phòng ngừa vạn nhất.”

“Cái gì? Cô ghi hình rồi?” Đối phương hiển nhiên không ngờ, Mặc Vũ Nhu sẽ còn để lại đường lùi.

“Chỉ cần tôi lấy được giải thưởng, lập tức trả lại băng ghi hình, Lý tiên sinh, tôi trở về chờ tin tốt của ông...”

Vẻ mặt đối phương hơi co quắp, cuối cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mặc Vũ Nhu rời đi, không ngờ, ông ta lại bị lật thuyền trong mương!

Mặc Vũ Nhu đi ra đại sảnh khách sạn, sau đó ngồi lên xe con trợ lý đã chuẩn bị xong, lặng lẽ rời đi trong màn đêm, không có bất kỳ người nào phát hiện.

“Vũ Nhu, có cần đến bệnh viện xem sao không?” Trợ lý quan sát kĩ sắc mặt của cô ta hỏi thăm.

“Không cần, tôi không sao.” Mặc Vũ Nhu lắc đầu, trên giường, vì lấy được niềm vui của Hàn Vũ Phàm, cô ta đã sớm luyện thành một thân võ nghệ, cô ta rất rõ làm thế nào để bảo vệ được mình: “Mau về nhà đi, đừng để bị Vũ Phàm phát giác ra điều gì.”

“Vũ Nhu, cô hi sinh quá lớn.”

“Nếu không, tôi biết lấy gì để chống lại Đường Ninh?” Mặc Vũ Nhu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt tàn nhẫn, nhưng lại không biết, cô ta phấn đấu quên mình để tham gia Niên Độ Thập Giai như thế, thật ra... lại là đang nhảy vào cạm bẫy Đường Ninh  bày ra.

Đây chính là ngành giải trí, một vòng tròn ăn người không nhả xương, bề ngoài quá đẹp đẽ phù hoa, có mấy ai có thể thật sự giữ gìn được phẩm giá của mình?

Khải Duyệt Đế Cảnh, mười giờ tối.

Khi Đường Ninh thông báo với Lâm Vi xong, cô quay người nhìn Mặc Đình ngồi ở trên ghế sa lon, trên bàn để hai mấy hợp đồng của cô, mà bất kể lớn nhỏ, mỗi cái anh đều sẽ đích thân xem qua.

Đường Ninh có chút đau lòng, vội vàng ngồi xuống bên cạnh anh nói: “Không cần nhìn đâu, những hợp đồng này, để chị Long xử lý, không có vấn đề.”

“Chị Long xem hợp đồng không sao, nhưng, chị ta không biết nên chọn cái gì tốt nhất.” Mặc Đình ôm cô nói: “Chuyện của Lâm Vi, xử lý xong chưa?”

“Thiên Nghệ cho giải hợp đồng với cô ấy, để cô ấy đi.” Đường Ninh khẽ gật đầu: “Đình, anh thật sự không nên nhìn nữa, em muốn anh đi nghỉ ngơi...”

“Em cho rằng hợp đồng nào anh cũng nhìn hết sao? Mặc phu nhân, chuyện của em dù nhỏ, nhưng lại rất quan trọng trong lòng anh.”

“Vậy em bóp vai cho anh.” Đường Ninh đứng lên, đi ra đằng sau Mặc Đình, bóp vai cho anh.

“Bên Thiên Nghệ khẳng định cũng biết, không giữ được người của em, trong khoảng thời gian bình chọn Niên Độ Thập Giai này, anh sẽ giúp em để ý động tĩnh của bọn chúng, Hàn Nhược Tuyết chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho em, mà trong khoảng thời gian này, hợp đồng của em, cứ để anh xem.”

“Anh còn giúp ai xem hợp đồng không?” Đường Ninh mỉm cười hỏi, thật ra, cô hoàn toàn không nghĩ tới phương diện này.

“Muốn biết?” Mặc Đình hỏi lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play