Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ánh sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm Thịnh Kinh, vì đã mấy ngày nay không đi khỏi cửa phòng, nên Mặc Vũ Nhu tham lam nhìn bầu trời. Từ sau khi sinh non xong, cơ thể của cô ta cực kì yếu ớt, vì phải né tránh giới truyền thông, cô ta tự nhiên cũng không có cơ hội có thể đi đến bệnh viện kiểm tra.

Dĩ nhiên, cô ta cũng không có tiền!

"Anh Vưu, chờ em đi làm lại, em sẽ mua lại căn chung cư ở chỗ bờ sông Hương Khê, đến lúc đó, chúng ta lại có thể trở về trước kia, sống cuộc sống đầy đủ sung túc như trước kia, em tin tưởng, bao nhiêu đau đớn cũng không đánh ngã được em, gặp đại nạn không chết, chắc chắn là sẽ gặp được phúc về sau."

Vưu Lâm không nói gì, anh ta chỉ miễn cưỡng nở nụ cười.

"Anh còn tức giận à? Không phải em chỉ lấy tiền của anh đi mua quần áo thôi sao? Sao anh phải bày sắc mặt khó coi cho em nhìn chứ?"

Vưu Lâm không nói gì, số tiền đó, đều là tiền của Đường Ninh để lại, cho con gái Đậu Đậu của anh ta khám bệnh...

Nhưng lúc Mặc Vũ Nhu ra ngoài, cô ta không thèm nói một câu nào, đã trực tiếp lấy tiền đi mua quần áo đồ trang sức.

"Vũ Nhu, em cảm thấy, những năm qua anh đói xử với em thế nào?" Vưu Lâm nhẫn nại một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi câu này, lúc hỏi ra lời, người anh ta hơi phát run, chỉ là anh ta che giấu quá tốt.

"Được à!" Mặc Vũ Nhu thờ ơ đáp lại: “Về phần anh à? Em sắp được chụp ảnh tạp chí rồi, đến lúc đó em sẽ trả lại tất cả cho anh, sao anh lại nhỏ mọn đến vậy?"

Vưu Lâm nhìn thẳng về phía trước, cổ họng khô không khốc lại thêm đau nhói.

Bởi vì cuối cùng anh ta cũng đã hiểu rõ sự khác nhau giữa Mặc Vũ Nhu và Đường Ninh, lúc Mặc Vũ Nhu muốn làm gì thì làm, Đường Ninh vĩnh viễn đều đang hoạch định cho tương lai của mình, mặc dù anh ta biết rất rõ mình cũng nằm trong kế hoạch của Đường Ninh, nhưng chỗ lợi hại của Đường Ninh là, cho dù bạn có biết rất rõ ý đồ của cô, bạn vẫn nguyện ý chạy đông chạy tây cho cô, chỉ vì cô ấy coi bạn là người.

"Đó là tiền cứu mạng con gái của anh." Một lúc lâu sau Vưu Lâm mới nói ra câu này, nghiêm túc mà lại buồn bã nói.

Mặc Vũ Nhu dừng lại, nghiêng đầu nhìn Vưu Lâm, khịt mũi nói: "Em dùng đấy, anh có thể làm được gì nào? Không phải vợ anh có ở nhà à? Hơn nữa, nếu em ăn mặc rách rưới, cũng sẽ bị người ta xem thường..."

Vưu Lâm tái nhợt mặt, bởi vì sự hư vinh của Mặc Vũ Nhu, làm anh ta cảm thấy choáng váng, đã lâm vào tình cảnh này rồi, đã bị tất cả mọi người biết là nghệ sỹ leo lên giường chơi quy tắc ngầm rồi, tại sao cô ta còn không biết thu liễm và tự kiểm điểm? Chẳng lẽ mặt mũi quan trọng đến vậy sao?

Nhanh chóng, hai người đã đi đến cửa khách sạn Glory, để làm màu, ngay cả xe Vưu Lâm lái, cũng đều thuê từ chỗ khác.

Mặc Vũ Nhu còn giữ tác phong ngôi sao lớn, đến bất kỳ nơi nào cũng làm như kiểu ngôi sao lớn giá lâm, có lẽ đây chính là sự kiêu ngạo sau cùng của Mặc Vũ Nhu, cho dù đã đến nước này rồi, cô ta vẫn không chịu nhận thua như cũ...

Hai người đi vào tiền sảnh của khách sạn, sau lưng truyền tới những lời chỉ chỉ chỏ chỏ của nhân viên khách sạn.

"Đây không phải là cái cô người mẫu leo lên giường Mặc Vũ Nhu sao?"

"Là cô ta, chính là cô ta, thật là lợi hại, không phải cô ta vừa mới sinh non à? Nhanh như vậy đã lại đi tìm mục tiêu rồi."

"Có vẻ như lại có tin hot để hóng rồi..."

Không phải là Mặc Vũ Nhu không nghe thấy những lời này, tuy nhiên, cô ta chỉ khịt mũi coi thường, nhìn qua giống như lười so đo.

Sau đó, hai người đi vào căn phòng đã hẹn, nhưng từ sau khi Mặc Vũ Nhu bắt đầu đi vào, cô ta đợi ở trong đó khoảng hai tiếng đồng hồ, sắc mặt mới đầu tràn đầy tự tin, đã biến thành đờ đẫn: "Anh Vưu, anh thử nói xem, có phải đối phương không tới hay không?"

Vưu Lâm không nói gì, trong đầu thầm nghĩ: sao đối phương có thể không đến cho được?

"Yên tâm đi, cô ta nhất định sẽ tới."

Mặc Vũ Nhu cố gắng nhẫn nại, vất vả lắm mới nhìn thấy nhân viên khách sạn đẩy cửa phòng ra, cô ta chăm chú nhìn ra cửa, người đâu, sao lại là Đường Ninh và cả chị Long nữa. Ngực Mặc Vũ Nhu trở nên phập phồng, cô ta đứng dậy trực tiếp chỉ thẳng vào mặt Đường Ninh, chất vấn: "Đường Ninh, cô thật là lợi hại, ngay cả trang bìa tạp chí đàn ông cũng muốn cướp với tôi."

Đường Ninh không lên tiếng, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường lệ, chỉ là chị Long đứng ở sau lưng cô không nhịn được cười khẽ: “Đường Ninh chúng tôi, cần phải cướp một quyển tạp chí không tồn tại với cô à?"

"Cô có ý gì?"

"Ý chính là, ông chủ của tạp chí, chính là Đường Ninh." Chị Long làm ra vẻ đáng tiếc nói cho Mặc Vũ Nhu biết.

Mặc Vũ Nhu bỗng nghiêng đầu nhìn Vưu Lâm, mà Vưu Lâm cũng đau đớn mà buồn bã nhìn cô ta, ánh mắt của hai người giao nhau, Mặc Vũ Nhu rõ ràng là không thể tin được: "Anh phản bội em?"

Vưu Lâm bật cười, anh ta lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Nói phản bội, cũng hơi khó nghe, Mặc Vũ Nhu, anh đã hết tình hết nghĩa với em rồi, nhưng em... ngay cả số tiền cuối cùng để cứu mạng con gái anh cũng đều lấy đi hết, anh thật sự không nợ em cái gì cả."

Mặc Vũ Nhu tức giận nhìn Vưu Lâm, nhìn người đàn ông đã từng thề sẽ không rời khỏi mình, cô ta tức giận đến nỗi trái tim gần như muốn nứt ra.

"Chỉ vì con gái anh bị bệnh? Không phải là vì em không có tiền nên không thể làm gì? Anh bớt lấy con gái mình làm cái cớ cho mình nữa đi."

Đường Ninh nhìn chị Long, mà chị Long cũng lập tức hiểu ý của cô, lấy một tấm thẻ từ trong ví da ra, giao cho Vưu Lâm: "Trong này... không có bao nhiêu tiền, chỉ đủ để anh cứu con gái mình."

Vưu Lâm run rẩy hai tay nhận lấy thẻ, hầu kết ở cổ lăn lên lăn xuống: "Cám ơn."

"Anh điên rồi? Vưu Lâm? Anh vì tiền mà phản bội lại em? Con gái anh sẽ chết không được tử tế đâu!"

Vưu Lâm thật sự không ngờ rằng, mình lại nghe thấy lời nguyền rủa ác độc với con gái mình từ trong miệng của Mặc Vũ Nhu, vì vậy anh ta cũng cười lạnh với cô ta, thành thật nói: "Mặc Vũ Nhu, thật sự, em vĩnh viễn cũng không khả năng thắng nổi Đường Ninh đâu, cứ chờ xem kết quả của mình đi."

Nói xong, Vưu Lâm lảo đảo rời khỏi phòng bao của khách sạn, chỉ để lại ba người Đường Ninh.

Đường Ninh nhẹ nhàng bình tĩnh, cho dù là vào khoảng khắc như thế này, cô cũng để người ta không nhìn được cảm xúc gì.

Nhưng Mặc Vũ Nhu...

Cô ta cực kỳ phòng bị.

Đường Ninh để cô ta lại, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt cả, vì vậy cô ta lập tức tìm kiếm khắp nơi, chỉ sợ lại bị chụp lén hoặc là thu âm.

"Đường Ninh, cô muốn làm gì tôi?" bây giờ Mặc Vũ Nhu người đơn thế mỏng, cô ta không thể không đề phòng được, dù sao bên cạnh Đường Ninh còn có một chị Long, mà tất cả những thứ trước mắt này, đều có thể là cạm bẫy.

"Cô không cần phải căng thẳng như vậy đâu, Mặc Vũ Nhu, cứ giống như bình thường là được rồi, tôi chỉ muốn nói với cô mấy lời trong lòng mình, tôi nghĩ, chắc chúng ta có rất nhiều tiếng nói chung."

"Nói gì? Nói tôi cướp đi Hàn Vũ Phàm từng bước từng bước một bằng cách nào à? Đường Ninh, cho dù bây giờ cô mạnh hơn so với tôi, nhưng điều này cũng không thay đổi được sự thật tôi đã đoạt Hàn Vũ Phàm đi." Mặc Vũ Nhu cậy mạnh nói với Đường Ninh.

Không phải là cô ta sợ thua, cô ta chỉ sợ mình thua Đường Ninh mà thôi!

Đặc biệt là không muốn bị Đường Ninh nhìn thấy cuộc sống không bằng heo chó của mình bây giờ.

"Cô có biết là trước hôm cô và Hàn Vũ Phàm hẹn đi đăng ký kết hôn một ngày, chúng tôi đã triền miên suốt đem như thế nào không? Anh ta nói cô bị coi thường mà vẫn theo đuổi anh ta, anh ta cảm thấy cô cực kỳ phiền phức!"

Mặc Vũ Nhu cho rằng, cô ta có thể chọc giận Đường Ninh, nhưng mà??

"Trên thực tế, tôi thật sự phải cám ơn cô" Đường Ninh ngồi vững trên ghế, mỉm cười nói với Mặc Vũ Nhu: “Bởi vì cô chắc chắn không biết, ngay hôm cô tự đập mình bị thương quấn lấy Hàn Vũ Phàm, không để anh ta đi đăng ký kết hôn với tôi, tôi đã kết hôn với người khác."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play