Chỉ cần nhớ tới lời của Mục Tòng Hi, cô nương của mình từng tâm niệm muốn gả cho người khác, thậm chí có khả năng là sau khi bị từ hôn nàng cam chịu sa ngã, mới đến đạo quán trêu chọc mình.

Ngày đó bên ngoài Tử Dương quán, xe ngựa của Bảo nhi bị lún sâu trong bùn, tên nam tử kia, chính là nhi tử của Ngụy quốc công sao?

Thế nhưng nửa điểm cũng nhìn không giống Tỉnh Việt tướng quân.

Trong lòng nàng từng đầy ái mộ yêu thích hắn giống như đã thích mình sao?

Triệu Huyền không muốn nghĩ tiếp, lồng ngực tựa như có một đoàn liệt hỏa thiêu đốt, đốt lý trí của hắn đến sôi sục.

Hắn hận không thể lập tức phái người bắt lấy tiểu tử kia đến đây, để Bảo nhi nhìn cho rõ, người này có điểm nào tốt?

"Cữu phụ nàng nói, từ nhỏ nàng đã trông mong thành hôn với tiểu tử kia, phải không?" Triệu Huyền lại bình tĩnh thúc giục một tiếng, Ngọc Chiếu lại biết đây là yên bình trước khi mưa gió ập đến.

Lông mi của nàng khẽ chớp, nàng mới không muốn lại có quan hệ với Ngụy quốc công, nhưng cũng không thể phản bác lời của cữu cữu, bằng không chẳng phải là phá đài của cữu cữu sao?

Nàng khẽ kéo chăn trên giường, Triệu Huyền tất nhiên biết nàng muốn làm gì, tay đè chặt cái chăn kia, hai mắt nhìn thẳng nàng, chờ nàng trả lời, giống như chỉ cần nàng không trả lời thì hai người sẽ duy trì tư thế này đến hết đêm nay.

Trong giọng nói của Ngọc Chiếu không còn nỗi sợ hãi và giận dữ vừa rồi, ẩn chứa ngậm ngùi khóc nức nở, cúi đầu xuống: "Ngài là người thật đáng ghét, luôn khi dễ người khác như vậy..."

Triệu Huyền nghe nàng khóc nức nở, luôn sinh ra vài phần mềm lòng, tay buông lỏng, chăn đang bị tay đè lên liền bị Ngọc Chiếu kéo qua.

Ngọc Chiếu vội vàng trùm chăn qua khỏi đầu, trốn trong chăn liền có cảm giác an toàn.

"Ta mệt rồi, muốn đi ngủ".

Triệu Huyền cúi người xuống giường, trong lòng buồn bực, đưa tay xốc chăn trên đầu nàng ra.

Ngọc Chiếu gắt gao túm lấy mép chăn, bị nóng ra một đầu mồ hôi cũng không để cho hắn được như ý.

Triệu Huyền thật sự tức giận bật cười, cho tới bây giờ chưa từng tức giận như vậy: "Trời nóng như vậy, nàng trùm chăn làm cái gì?".

Trong chăn truyền đến âm thanh mơ hồ: "Đừng nói chuyện với ta, ta thật sự buồn ngủ, đã rất lâu ta không được ngủ rồi...".

Ngọc Chiếu buồn bực đến khó chịu, cảm giác trên tay không còn sức lực, khe hở trong chăn lộ ra một tia sáng, chợt ánh sáng lại bị tắt đi.

Hơi thở quen thuộc phả vào mặt, mang theo độ nóng hùng hổ bức người———

Nàng chợt cảm thấy trên môi nóng lên, bị ôm vào trong một bức tường ấm áp cứng rắn.

Hơi thở của Triệu Huyền nóng rực, đè nén thở dốc, giam hãm Ngọc Chiếu ở giữa giường, hồi lâu mới lưu luyến rời khỏi môi nàng, lại tiến đến trên trên cổ, sau lưng, trên vai nàng.

Ngọc Chiếu bị nhột không nhịn được cười khanh khách, sau đó thẹn quá hóa giận.

"Ta muốn đi ngủ, ngài nên đi ra ngoài đi".

Triệu Huyền dù bận vẫn ung dung, thản nhiên ừ một tiếng, nửa điểm cũng không có ý muốn đi, chỉ buông thân thể nàng ra, "Nàng ngủ giấc ngủ của nàng là được, ta giúp nàng đuổi muỗi".

Ngọc Chiếu cũng không sợ hắn, nam nhân này chính là như vậy, nếu nàng không đồng ý, hắn thật sự sẽ chỉ giúp nàng đuổi muỗi.

Người này có nói cũng không nghe, nàng thật sự quá mệt mỏi, dứt khoát không để ý tới hắn nữa, trở mình chui vào trong chăn mỏng sạch sẽ, hơi thở yếu ớt, từ từ nhắm mắt chỉ chốc lát sau đã ngủ say.

Trải qua một ngày một đêm, nàng thật sự đã quá mệt mỏi.

Nàng lại không biết, Triệu Huyền ở dưới ánh nến mờ ảo nhìn nàng đến tận nửa đêm vẫn không nỡ dời mắt.

...

Trên lầu yên tĩnh, không có nửa điểm động tĩnh.

Phía dưới lại là một phen náo loạn, bất quá mọi người biết được nơi này cách âm không tốt, tai bệ hạ lại rất thính, chỉ dám nói chuyện khe khẽ.

Mấy cấm vệ và Minh Quang Khải Vệ đem cái bàn lớn ra ngoài trời để kết giao, tụ lại một bàn, bệ hạ đích thân đến, Lý Cận Lân tất nhiên cũng đi theo đến đây.

Đừng thấy ngày thường hắn bưng trà dâng nước cho hoàng đế, bộ dạng giống như một gã sai vặt ngốc nghếch thật thà, nhưng thân phận của Lý Cận Lân trong đám tướng quân kinh thành này chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn.

Hắn lĩnh chính là chức chính tam phẩm, vốn là người tâm phúc bên cạnh thiên tử, càng đừng nói dưới tay hắn còn có một nhóm ám vệ của bệ hạ, cho dù là những tướng công trong triều, cũng phải xem trọng hắn một bậc. Mặc dù là thái giám, nhưng lại xuất thân từ ám vệ trong cung, dũng mãnh hơn người, một đường chém giết mới từ phía sau đi tới trước mặt người khác.

Hiện giờ những ngày bưng trà dâng nước này, đối với Lý Cận Lân mà nói, chính là thời kỳ tận hưởng.

Mấy vị tướng quân thấy Lý Cận Lân đi vào, biết được vị này biết tin tức nhiều hơn đám người mình, trên mặt đều lộ ra vẻ hưng phấn.

"A? Đại giám, tiết lộ cho chúng ta một chút, cô nương kia là cô nương nhà nào? Có phải sẽ làm nương nương hay không?".

Lý Cận Lân ra hiệu im lặng, ho khụ khụ, ngẩng đầu nhìn về phía trên lầu, tay bưng một chén trà lên, uống một ngụm ngưng một ngụm, khiến người khác vô cùng sốt ruột.

"Lý đại giám, đến, uống rượu! Rượu U Châu này chính là ngon nhất! Nếu đã tới đây một chuyến, như thế nào cũng không được để lãng phí chuyến đi này". Mấy người kia cười tủm tỉm muốn chuốc say hắn.

Lý Cận Lân mới không chịu lép vế trước lời lẽ cũ rích kia, đẩy rượu ra, mặt khác bưng một chén trà lên, nói: "Chúng ta hầu hạ bệ hạ, thật sự không tiện uống rượu, lại lấy trà thay rượu đi".

Hắn hơi gật đầu, uống một hơi cạn sạch nước trà trong chén, đặt chén trà xuống, sau đó có chút xúc động, tay chỉ về hướng trên lầu: "Vị cô nương kia, các ngươi cần phải kính cẩn một chút, đừng trách ta không nhắc nhở, một hai cái miệng đều phải sạch sẽ cho ta. Cô nương là quý nữ nhà quyền quý, cùng bệ hạ càng trong sạch, cũng không cho phép các ngươi lỗ mãng, nghị luận xằng bậy!".

Hắn là có ý tốt nhắc nhở, đám đại lão thô kệch trong quân đội này, xưa nay ở trong quân doanh đều giao tiếp cùng một đám nam tử lỗ mãng, lâu ngày cũng không biết giữ mồm giữ miệng, lời nói còn khó nghe hơn so với cái rắm, nếu trêu ghẹo ý trung nhân của bệ hạ, chọc giận người ta, đám người này cũng vừa đủ bày một bàn tiệc rồi.

"Ý của Lý đại giám là?" Tất cả mọi người không khỏi nâng lỗ tai lên, đây thật sự là chuyện lớn mà, trước kia bệ hạ chính là thanh tu, trong cung cũng không có nữ nhân.

Hiện giờ người đầu tiên này, cho dù tạm thời vẫn còn trong sạch, cho dù ngày sau vào cung là làm cung nữ, thì cũng vẫn là chuyện đáng kinh ngạc.

Lý Cận Lân chậm rãi nói: "Đây chính là nương nương trong cung sau này của chúng ta".

Người khác không biết, thế nhưng hắn lại biết.

Chiếu thư phong hậu đã sớm viết xong, bệ hạ là sửa đi sửa lại rất nhiều lần, cảm thấy chiếu thư trước kia dùng từ ngụ ý không tốt, nhất định phải tự mình sửa, sửa tới sửa lui lại cảm thấy không hài lòng, đổi lại chiếu thư ban đầu.

***

Chân trời hừng hực như đổ lửa, mặt trời lơ lửng giữa không trung.

Tạm thời không đề cập tới U Châu, trong kinh Lương vương phủ bên kia, hai ngày nay có thể nói là một mảnh mây đen u ám.

Lương vương bỗng nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, tính tình hung hãn, hiện giờ bệnh ở trong phủ, ngay cả vương phi, thế tử và các thân quyến khác cũng không gặp được.

Ở viện Lương vương, khắp nơi đều là kỳ thạch mỹ cảnh, rợp bóng cây xanh, tiếng ve kêu trên cây cao, gió thổi từng trận ấm áp.

Lương vương phi lại không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp như vậy, mặt nàng đầy phẫn nộ, trâm cài lung lay, một cái tát đánh vào trên mặt nội thị trước mặt đang ngăn nàng tiến vào, giận dữ quát: "Ngươi là đồ hoạn quan! Sao dám cản ta?".

Thế tử phi cùng với một đám nữ quyến vương phủ thấy thế lui về phía sau hai tấc, đều là mặt đầy sầu não.

Trên mặt nội thị ăn một cái tát, bị móng vuốt mèo sơn màu đỏ tươi của Lương vương phi cào rách nửa khuôn mặt, đau đến nhe răng trợn mắt, chỉ chắp tay không thể làm gì được nói: "Nô tài nghe vương gia phân phó mà thôi, kính xin vương phi thứ lỗi, viện này ai cũng không thể vào".

Trên mặt Lương vương thế tử mang theo mồ hôi, vội vội vàng vàng sải bước chạy tới, thấy cảnh tượng này vội vàng ngăn cản Lương vương phi.

Người bên ngoài không biết, chỉ cho rằng Lương vương sinh bệnh hiểm nghèo, thế nhưng hắn lại biết được một ít nội tình, cho thị nữ của mẫu thân và thê tử lui ra, lại nói: "Sợ là phụ vương ở bên ngoài trêu ghẹo nữ quyến quan gia, bị bệ hạ đúng lúc thấy được, hiện giờ bệnh hiểm nghèo này sợ là... Việc này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài!"

Lương vương phi loạng choạng một chút, kinh hãi thất sắc: "Ta còn tưởng là chuyện gì, vì chuyện này, lại đánh vương gia thành như vậy? Còn bãi chức của hắn? Bệ hạ không khỏi cũng quá... quá...".

"Mẫu phi thận trọng lời nói! Đến cùng là lỗi của phụ vương, hiện giờ nhi tử cũng không dám nói đúng sai của phụ vương, chỉ là chuyện này không ngờ lại bị bệ hạ biết được, nhà chúng ta cũng nên xuất ra chút thái độ đi".

Lương vương thế tử vội vàng quát bảo kế mẫu đầu óc không quá khôn khéo này dừng lại.

Lương vương phi này không phải là thân mẫu của Lương vương thế tử, chính là kế phi, tuy là kế phi, nhưng cũng là di mẫu ruột của Lương vương thế tử.

Sau khi sinh mẫu của Lương vương thế tử qua đời, nhà mẹ vì muốn chiếu cố Lương vương thế tử tuổi còn nhỏ, liền làm chủ gả muội muội của tiên vương phi cũng chính là Lương vương phi hiện giờ.

Nàng cũng không có con cái, bởi vậy nàng và Lương vương thế tử ở chung vô cùng hòa thuận.

Từ trước đến nay thế tử luôn quý trọng danh dự, không giống với Lương vương trầm mê nữ sắc, Lương vương thế tử ngược lại thanh chính nghiêm minh, phong thái sáng sủa, người bên ngoài đều nói hắn không giống Lương vương, ngược lại cực kỳ giống thánh thượng hiện tại.

Lương vương phi biết thế tử có toan tính rất lớn, vì thế nỗ lực rất nhiều, nàng cũng đã quen không có chủ kiến chỉ nghe lời thế tử.

Nghe xong chỉ có thể khóc mắng Lương vương nói: "Phụ vương ngươi là người thấy nữ nhân là đi không nổi, ta còn có thể làm gì? Để bệ hạ biết được, nhà chúng ta nên làm sao bây giờ..?"

Lâm Lương Huấn bên cạnh vẫn im lặng trên mặt hiện lên màu xanh, tâm tình hết sức không ổn, nàng rũ mắt nói: "Hiện giờ, ngoại trừ đưa người vào phủ, còn có thể làm gì? Nếu là nữ quyến quan lớn, nương nương vẫn là nên nghĩ cách để trấn an đi".

Lương vương phi nghe xong ngược lại trong lòng buông lỏng, khẽ cười nói: "Còn nói như thế nào, chẳng qua chỉ là một cái vị trí mà thôi. Vị trí trắc phi chẳng lẽ còn chưa đủ? Các ngươi cẩn thận hỏi là cô nương nhà nào, bổn cung tự mình chuẩn bị hậu lễ đi bồi tội, chuyện này sắp xếp như vậy đi".

Đây cũng không phải là lần đầu tiên làm chuyện này.

Thế tử nhíu mày, cảm thấy như vậy không ổn, nhưng dù sao cũng không có giải pháp thích hợp hơn, đành phải coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa.

Cũng đành phải như vậy.

Nhưng chuyện ngày đó mặc cho mấy người tìm mọi cách hỏi tùy tùng vẫn không một ai biết được.

Nhắc tới cũng là vô cùng trùng hợp, ngày hôm sau chính là thọ thần của thái phu nhân Trấn quốc công phủ, là tổ mẫu của Lâm Lương Huấn, bởi vì không phải chỉnh thọ*, Trấn quốc công phủ cũng không làm lớn.

*chỉnh thọ: bắt đầu từ 50 tuổi trở lên, làm lễ mừng thọ ở các tuổi tròn chục, tròn trăm thì gọi là chỉnh thọ.

Trong phủ sớm mở đại môn, khách khứa lui tới tặng lễ nườm nượp không dứt, nửa con đường đều đỗ đầy những chiếc xe ngựa quý.

Trấn quốc công phủ vốn là thế gia trăm năm, là một cây đại thụ trăm năm, còn có rễ và cành ở phía dưới chằng chịt, cành lá bên trên đan xen, càng chưa kể đến tòa phủ đệ này của Trấn quốc công còn là khai quốc công phủ.

Mười mấy năm trước Trấn quốc công thế tử chính là Trấn quốc công hiện giờ chọn sai đội ngũ trong triều, phạm sai lầm bị giáng chức, Trấn quốc công phủ ầm ầm sụp đổ hơn phân nửa, nhưng những năm gần đây, thế hệ con cháu phía dưới trưởng thành, thông gia nâng đỡ lẫn nhau, về sau cô nương của Trấn quốc công phủ lại càng nổi danh bên ngoài, xuất hiện một Lương vương thế tử phi.

Thánh thượng không lập hậu cung, không có con nối dõi, có người phỏng đoán là vị kia năm xưa thích cưỡi ngựa săn thú, dẫn đến long thể bị thương tổn, lúc này mới lấy lý do dốc lòng tu đạo làm vỏ bọc. Dù sao, nào có đế vương nắm giữ bốn biển lại không ham mê nữ sắc?

Bất luận như thế nào, chuyện không có hậu duệ chính là mọi người tận mắt nhìn thấy.

Hai năm nay bệ hạ còn có thể xưng là tuổi trẻ tài cao, không ai dám thúc giục cái gì, nhưng qua vài năm nữa, chuyện nhận con thừa tự nhất định phải đưa ra trước triều.

Bệ hạ có huynh đệ ruột, tất nhiên sẽ không bỏ gần cầu xa mà chọn nhi tử của đường huynh đệ khác.

Toàn bộ thiên tử tương lai này, không ngoài dự đoán không ai khác chính là Lương vương phủ và An vương phủ.

So với trước đây thái hậu thiên vị, khiến cho huynh đệ bất hòa, mấy năm nay vị An vương không có tài cán gì bị phong đến vùng đất hàn vi xa ngàn dặm, vị huynh trưởng Lương vương của thiên tử này mặc dù đắm chìm trong mỹ sắc không thuyên chuyển, nhưng thế tử của hắn nửa điểm cũng không giống phụ thân, thật sự là đối tượng đầu tiên trong đám con cháu hoàng tộc.

Lương vương thế tử sớm đã thành cái bánh thơm ngon, về sau lại cưới cô nương của Trấn quốc công phủ này, nếu không có gì ngoài ý muốn...

Trấn quốc công này không ngoài dự liệu, ngày sau chính là hậu tộc.

Cho nên theo tầng quan hệ này, Trấn quốc công phủ cũng dần dần thoát khỏi u ám trước đây, cho dù lang quân trong phủ đã không còn chức vị quan lại như trước kia, nhưng địa vị lại khôi phục thịnh trạng như trước kia, nhiều hơn chính là quý tộc thế gia muốn giao hảo.

Hầu phu nhân với tư cách là cô nãi nãi xuất giá của Trấn quốc công phủ, cũng là sáng sớm dẫn theo Ngọc Yên và Thành Khác trở về Trấn quốc công phủ chúc thọ.

Nàng vừa vào phủ liền được người hầu tươi cười chào đón, dẫn theo Ngọc Yên và Thành Khác đi đến trong viện của thái phu nhân, Trấn quốc công phủ là một tòa phủ đệ tứ tiến, bắt đầu vào cửa thùy hoa thứ hai, lại băng qua một hành lang bao quanh, mới đến chỗ thái phu nhân.

Từ xa đã nghe được một mảnh nói cười, lang quân ở bên ngoài tọa bình nói chuyện, các nữ quyến ở bên trong tọa bình cũng đang oanh oanh yến yến cười nói, hôm nay Lâm thế tử phi cũng ở đây, thật là náo nhiệt.

"A, đại cô mẫu tới rồi". Mấy người cùng nhau chào hỏi, Lâm thị dẫn theo hai con vào vấn an lão thái quân.

Thành Khác tuổi còn nhỏ, lại là biểu huynh đệ tỷ muội, cũng không cần để ý cái gì.

Lão phu nhân dựa vào giường, mở mắt nhìn phía sau Lâm thị một cái, hỏi Lâm thị: "Mấy người kia đâu? Sao ngươi không dẫn chúng đến đây?".

Nói chính là mấy người do di nương ở hậu viện Thành Hầu sinh ra, lại nói đều gọi Lâm thị là mẫu thân, tất nhiên đều là ngoại tôn của Trấn quốc công phủ.

Hôm nay Thành Hầu không đi theo, Lâm thị thấy đều là người nhà mình, nên lá gan cũng lớn hơn, cười khẽ, nói: "Hôm nay là ngày lành, mấy người thứ xuất kia, rụt tay rụt đuôi, dẫn tới đây để làm phiền người sao?".

Các nữ quyến sớm đã thành thói quen, cười hi hi rộ lên. Lâm Lương Huấn ngồi bên tay phải Trấn quốc công lão phu nhân, nửa người dựa vào nhuyễn tháp phía sau, một tay chống mặt, trong lòng vẫn còn đang vì lời nói hôm qua của thế tử mà lo lắng, trên mặt cũng lộ ra vài phần.

Nhưng cũng không quên trêu ghẹo Lâm thị: "Đại cô nương nhà cô mẫu người sao cũng không thấy đến? Chẳng lẽ mời mà người ta không muốn đến sao?".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play