Đoàn Triết mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, đầu đau như búa bổ.
Đêm qua cậu đã làm gì thế?
Uống rượu với Hứa Hồng Phi, sau đó vì chóng mặt mà vào nhà vệ sinh rồi gặp một bitch nam, còn gặp lại Tô Dương nữa...
Đoàn Triết nghiêng đầu, khuôn mặt đang say ngủ của Tô Dương hiện ra ngay trước mắt cậu. Cậu sợ tới mức không dám thở.
Đêm qua...
Tửu lượng đã kém rồi mà sao còn uống nhiều như vậy.
Cô gái đó không phải là bạn gái tôi.
Cô ấy muốn hôn tôi nhưng bị tôi né ra...
Không thể không nói Tô Dương có vẻ ngoài rất ưa nhìn, lông mi nhỏ dài như lông vũ. Đoàn Triết nhịn không được liền đưa tay ra sờ một cái, đôi mắt của Tô Dương liền run lên.
Đệt đệt đệt, mày đang làm cái quái gì vậy Đoàn Triết?
Đoàn Triết rút tay về, không biết như nào mà cậu lại ở trên giường Tô Dương.
Đoàn Triết lặng lẽ rời giường mặc quần áo, đi ra khỏi nhà như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
*
Điều đầu tiên sau khi trở lại trường học là cậu gọi điện thoại cho Đoàn Tiểu Lôi.
"Đồng chí Đoàn Tiểu Triết! Tổ chức lên án anh nghiêm trọng với tội danh ra ngoài mà không chào hỏi! Dám để đứa em gái bé nhỏ đáng thương không nơi nương tựa này ở nhà một mình, loại hành vi này thật xấu xa! Đặc biệt còn không dắt em đi chơi nữa!"- Đoàn Tiểu Lôi chua xót than thở qua điện thoại.
"Được rồi đồng chí Đoàn Tiểu Lôi, hôm qua em ngủ y như lợn chết ấy. Giờ tới lớp học phụ đạo rồi à?"- Đoàn Triết hỏi.
"Dạ tới rồi."
"Giờ tổ chức yêu cầu em học tập cho tốt, học xong thì gọi ba đến đón."
"Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"- Đoàn Tiểu Lôi cung kính cách một lớp màn hình.
Đoàn Triết lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó đi đến sân thể dục, chỉ huy người bố trí sân bóng rổ.
Hôm nay là ngày diễn ra trận đấu bóng rổ giữa Bắc Đại Thanh Hoa. Đoàn Triết canh thời gian chỉ đạo người đi bố trí sân.
Ở một vài nơi không phải là sân, có vài người đã bắt đầu luyện bóng.
Đoàn Triết nhìn lướt qua tập tài liệu về quy trình thi đấu bóng rổ. Hôm nay Tô Dương không tới vì hắn tham gia thi đấu với danh nghĩ đại diện cho Thanh Hoa.
Việc phân nhóm thi đấu hoàn toàn dựa vào may rủi, ví dụ như khoa Luật của Thanh Hoa đấu với khoa Kinh tế của Bắc Đại, khoa Y của Thanh Hoa với khoa Thể dục của Thanh Hoa... Dù sao các đấu thủ đều phụ thuộc vào việc rút thăm, rút đến đâu tính đến đó.
Đội của Tô Dương hơi thảm, phải tự mình đối đầu với khoa Tài chính của mình.
Đến khi sắp xếp xong sân bóng thì đã đến buổi trưa. Đoàn Triết vôi vàng ăn chút cơm trưa rồi lại tiếp tục làm việc.
Trận đấu bóng rổ bắt đầu vào đúng hai giờ chiều. Tất cả khâu chuẩn bị đều đã hoàn tất.
Đoàn Triết đang ở dưới khán đài. Nếu cậu nhớ không lầm thì đội Tô Dương sẽ thi đấu ở sân này.
Đoàn Triết còn chưa kịp ngồi xuống thì các nữ sinh đã ngồi xuống bên cạnh, hoàn toàn vậy quanh sân bóng.
Sức hút của Tô Dương thật đáng gờm.
Đúng hai giờ, đội Tô Dương mặc đồng phục thi đấu màu đen lên sân. Không hổ là Tô Dương, vừa mới lên sàn đã chiếm mọi spotlight cùng với những tiếng hét chói tai.
Tô Dương hình như thấy được Đoàn Triết ở dưới, liền cười với cậu. Ngay lập tức, tiếng hét của các nữ sinh càng chói tai hơn.
Nhìn cái gì mà nhìn, ta không có đặc biệt tới đây để xem ngươi.
Đoàn Triết bĩu môi, vẫy tay với Hứa Hồng Phi ở phía sau Tô Dương.
"Tui thăng rồi, chủ tịch Đoàn đang vẫy tay với chủ tịch Tô sao?AAAAA mị chết mất!"
"Trời ui, soft quá!"
"Ngọt quá aaaaa."
Đoàn Triết loáng thoáng nghe được mấy nữ sinh bên cạnh đang khe khẽ bàn tán.
Cái khỉ! Ông mày vẫy tay với Hứa Hồng Phi!
Đoàn Triết tức giận nghĩ.
Sau một thời gian ngắn khởi động, hai đội đối mặt với nhau chào hỏi.
Đoàn Triết biết cầu thủ tranh bóng của đội đỏ, là hội trưởng hội thể dục Thanh Hoa. Còn bên đội đen là Hứa Hồng Phi.
Đoàn Triết rất háo hức mong chờ.
Tiếng còi vang lên, bóng đã bay lên không trung. Hứa Hồng Phi đánh đòn phủ đầu nên liền bật cao, hội trưởng hội thể dục cũng không chịu thua kém.
Chỉ trong một khoảnh khắc, Hứa Hồng Phi đã dùng tay chạm mạnh vào quả bóng rồi đập mạnh về phía trước.
Khi Tô Dương bắt được bóng, bầu không khí náo nhiệt chưa từng có.
Tô Dương bắt được bóng không chút hoang mang, cầu thủ áo đỏ số 5 bên cạnh cố gắng cướp bóng của hắn nhưng đã bị hắn tránh thoát bằng cú xoay người đẹp mắt và thực hiện cú ném bóng 3 điểm!
Không khí càng nóng lên!
"Tô Dương! Tô Dương! Tô Dương!"
Các cô gái càng cổ vũ to hơn.
Thật đẹp! Bóng của Tô Dương.
Đoàn Triết khen ngợi.
Lần này đến lượt đội đỏ phát bóng. Cầu thủ áo đỏ số 3 phát bóng chuyền cho cầu thủ số 1 của họ.
Tên cầu thủ số 1 này phi nước đại đến khu vực rổ của đối thủ, hệt như cái cột điện di động.
Bước chân của "cột điện" rất dài, Hứa Hồng Phi đuổi kịp cố gắng cướp bóng nhưng đã bị "cột điện" tránh được.
Nhìn thấy "cột điện" ngày càng gần rổ, Tô Dương liền chạy đến ngăn anh ta lại.
Bóng trượt khỏi rổ và rơi ra xa.
Nhiều người càng cổ vũ đội đen hơn, nhất là các nữ sinh.
Tuyệt, Tô Dương lại dẫn đầu với cú ném 3 điểm
Trọng tài tạm dừng trận đấu. Đội đỏ thay người, cầu thủ mới ra đã ném quả 3 điểm.
Đội đen Hứa Hồng Phi đã thực hiện cú ném 2 điểm.
Quá đẹp! Tô Dương lại ném trúng 3 điểm.
Cầu thủ áo đỏ số 3 đã vượt qua người cản bóng Hứa Hồng Phi, và thực hiện một cú đúp!
Tô Dương tiếp bóng, 3 bước lên rổ (layup), 2 điểm!
Như này còn gì là thi đấu nữa! Như này hoàn toàn là ngược đãi người ta mà!!
Sự phối hợp giữa Tô Dương và Hứa Hồng Phi thật là bá quá mà!!!
"Tô Dương! Tô Dương!! Tô Dương!!!"
Tiếng reo hò dành cho Tô Dương ngày một lớn hơn, tỉ số ngày càng có sự cách biệt lớn.
Tô Dương và Hứa Hồng Phi phối hợp ăn ý vậy à?
Đoàn Triết hiểu rõ Hứa Hồng Phi, Đoàn Triết cũng biết khả năng của mình như nào, hôm nay làm sao có thể chơi tốt như vậy?
Nếu không phải cậu đang bị thương chân thì cậu cũng cướp bóng mà chơi.
Tô Dương lại nhanh chóng chặn được bóng của "cột điện".
Không được, người này có gì đó không ổn!
Người ngoài nghề sẽ không nhận ra được nhưng người trong nghề chỉ cần liếc mắt một cái là đã hiểu.
Chỉ thấy Tô Dương và "cột điện" kia đang ở trên không. "Cột điện" hơi nghiêng người, đánh trúng người Tô Dương. Cú đánh này tưởng chừng rất nhẹ nhưng hậu quả quả thực không thể tưởng tượng nổi.
"Bịch" một tiếng.
"Tô Dương!"
Đoàn Triết vội vàng chạy đến, đỡ Tô Dương vừa ngã xuống đất.
Tiếng còi vang lên ngay lập tức tạm dừng trận đấu trên sân.
"Cậu không sao chứ?"
Đoàn Triết vô cùng hoảng loạn khi nhìn thấy dáng vẻ chịu đau của Tô Dương.
Người nọ áy náy nói: "Tôi xin lỗi, tôi không có cố ý."
Mẹ nó, người đó chắc chắn là cố ý.
Đoàn Triết cảm thấy kỹ năng mắng chửi người của mình đã được đả thông, đang chuẩn bị bộc phát ra thì đã bị Tô Dương kéo lại.
"Giúp tôi đến bệnh viện đi."
*
*
Đoàn Triết đoán rằng vị bác sĩ già này có thể đã nhớ rõ hai người bọn họ.
"Tôi nói này hai cậu làm sao mà kỳ lạ đến thế? Lần trước thì cậu bị ngã, lần này thì đến lượt cậu kia bị ngã. Phải có một trong hai cậu bị ngã thì mới được à."
Bác sĩ nhéo khớp xương của Tô Dương nói: "Trật khớp rồi..."
Vị bác sĩ già nói rồi "Cạch" một tiếng. Không có một chút đề phòng, không có một lời cảnh báo nào, các khớp xương của Tô Dương cứ như vậy mà được nối lại.
Đoàn Triết thấy vậy hồn phi phách tán. Trên trán Tô Dương rơi xuống vài giọt mồ hôi như hạt đậu. Quả thực là hảo hán, như vậy mà không hề kêu "Đau".
"Vấn đề nhỏ, mấy ngày này cố gắng đừng dùng tay phải, qua mấy ngày nữa thì sẽ ổn thôi."- Vị bác sĩ già nói. Ánh mắt sắc bén từ sau kính bắn ra, rà quét cả người Đoàn Triết hệt như cái đèn pha, "Mấy ngày tới cậu lo mà tận tâm giúp đỡ người anh em của cậu một chút."
"Dạ được, cảm ơn bác sĩ."
Đoàn Triết cảm ơn, hơi khó chịu với ánh mắt "tình huynh đệ" này của bác sĩ.
"Về sau hai đứa phải giúp đỡ lẫn nhau, nhớ chú ý đến nhau, đừng có để ngã lần nữa."- Vị bác sĩ già dặn dò.
Khi ra khỏi cửa, Đoàn Triết loáng thoáng nghe thấy tiếng thì thầm của các y tá.
"Hai người này là một đôi sao? Thật là đẹp đôi quá."
"Bớt nói nhảm."
Đoàn Triết suýt nữa vấp té, vội vàng đỡ Tô Dương dậy rồi chuồn lẹ.
*
"Cảm ơn vì ngày hôm nay."- Giọng nói Tô Dương còn mang theo ý cười.
"Người kia chắc chắn là cố ý."- Đoàn Triết vẫn còn tức giận bất bình.
Tô Dương nhéo mặt Đoàn Triết, thấy cậu không có phản kháng liền nói tiếp: "Đừng nói như vậy. Mọi việc trên sân đều diễn ra rất nhanh chóng, nên nhiều lúc cũng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra."
Đoàn Triết không nói lời nào.
Tô Dương đành phải nói: "Tôi đói rồi."
Cơm Đoàn Triết nấu có thể ví như quả bom sinh học vậy. Cậu rất xấu hổ khi để Tô Dương thấy, vì vậy cậu gọi cho hắn một phần thức ăn ngoài.
"Cậu muốn đi... thay quần áo... hay là tắm rửa?"- Đoàn Triết hỏi.
Tô Dương vừa mới rời sân bóng, quần áo ướt đẫm mồ hôi cộng thêm vừa mới bị ngã nên trên người hắn không còn chỗ nào sạch sẽ.
"Cùng nhau à?"
Tô Dương cong môi lên.