Trên thực tế, bạn học Vương Tử Văn mỗi ngày nhận được ánh mắt quan tâm tha thiết của người nào đó, thi thoảng vẫn cảm thấy áp lực thật lớn.

Thân hình tên nhóc Tiểu Mao Mao kia quả thật dùng tốc độ mắt thường cũng có thể trông thấy mà thu hẹp lại, hắn nhịn không được nghĩ có phải là vì nhóc con này mỗi ngày chạy đi chạy về gia tăng lượng vận động không nhỉ, hay là dồn hết tiền 'đu idol', đến cơm cũng không có mà ăn rồi, có điều dù là nguyên nhân gì, Vương Tử Văn đều có chút đau lòng. Bạn nói xem một viên bánh trôi mềm mụp đang êm đẹp, cứ như vậy rút từng centimet từng centimet một thành một viên sủi cảo nhỏ, nhân thịt dều rớt mất hơn nửa, đương nhiên sẽ khiến hắn có cảm giác tội lỗi rồi. Thế nên Vương Tử Văn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình hẳn nên tỏ vẻ gì đấy, vì vậy hôm nay huấn luyện xong, liền chạy tới chỗ viên sủi cảo trắng tròn yên lặng đứng ngoài rìa sân bóng, muốn nói chuyện với cậu.

Kết quả còn chưa tới gần, đã thấy đối phương theo bản năng lui về phía sau một chút, Vương Tử Văn vội vàng thu bớt khí thế trên người lại, bày ra bộ dạng nhu tình như nước, cẩn thận bước từng bước qua. Hắn đã sớm phát hiện, nhóc con Mao Mao này nhát gan muốn chết, còn cực kỳ sợ người sống nữa, sợ nhất là bị đám con trai tiếp cận, xung quanh mà nhiều nam sinh một chút, nhóc con sẽ không biết trốn ở đâu, theo bản năng dịch tới chỗ các bạn nữ. Mới đầu hắn còn tưởng đây là một nhóc mập háo sắc, về sau mới phát hiện không phải như vậy, không phải cậu cố tình tiếp cận các bạn nữ, chỉ là không hiểu sao rất sợ đụng chạm với người cùng giới thôi. Tật xấu này có hơi kỳ lạ, nhưng Vương Tử Văn cũng không nghĩ nhiều, chỉ thuận theo, cố hết sức giảm bớt tính công kích của mình, cười cười đi qua, "Sắp đến tiết tự học buổi tối rồi, còn chưa đi hả?"

Mao Tiểu Vũ thấy rõ người tới là Vương Tử Văn, không còn sợ nữa, ngược lại chớp chớp mắt, đưa đồ trong tay cho hắn, ngoan ngoãn cười một cái, "Em đi liền đây, cái này cho anh."

Nụ cười kia thoạt nhìn vừa ngoan vừa mềm, chọc cho đáy lòng Vương Tử Văn tê dại, nửa ngày mới nói một câu, "Anh uống không của em mãi cũng đâu có được."

Mao Tiểu Vũ lắc đầu, đẩy đẩy cốc giấy vào trong tay Vương Tử Văn, nhỏ giọng nói, "Mua cho anh mà, anh cầm đi."

Vương Tử Văn vẫn không nhận, lại không đầu không đuôi nói một câu, "Mao Mao, anh dạy em chơi bóng nhé."

Bàn tay đang cầm cốc nước của Mao Tiểu Vũ run lên, cuống quýt ngẩng đầu.

"Lát nữa hết tiết tự học tới sân bóng đi, anh dạy em vài động tác cơ bản, có muốn học không?"

Mao Tiểu Vũ vẫn chưa hồi thần, mở to mắt ngây ngốc nhìn hắn. Vương Tử Văn cảm thấy chắc là cậu hưng phấn quá đây mà, cũng không nghĩ nhiều, thuận tay vỗ vỗ vai cậu, cười nói, "Anh chưa từng làm huấn luyện viên của ai, chắc dạy cũng không hay đâu, em tạm chấp nhận nhé, đừng ghét bỏ anh đấy."

Mao Tiểu Vũ trợn tròn mắt, cuối cùng cũng phản ứng lại, vội vàng gật đầu như giã tỏi, "Em, em muốn học!"

Vương Tử Văn bật cười một tiếng, cảm thấy cậu như vậy thật sự quá đáng yêu. Hắn vẫn luôn cho rằng nhóc con này là fan hâm mộ cuồng nhiệt của bộ môn bóng rổ, lấy lòng mình hơn nửa là vì thưởng thức kỹ thuật chơi bóng của mình, muốn kết bạn với mình. Cái thành phố nhỏ này của bọn họ dân phong thuần phác, suy nghĩ vẫn luôn thẳng tắp một đường, căn bản sẽ không nghĩ tới mấy phương diện kỳ quái, thế nên hắn cười, gõ gõ đầu Mao Tiểu Vũ, nói, "Anh ở sân bóng chờ em, buổi tối gặp."

Mao Tiểu Vũ khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, lắp bắp nói, "Buổi, buổi tối gặp."

Chờ Vương Tử Văn đi khuất, tim Mao Tiểu Vũ đã đập mạnh như sắp nhảy khỏi lồng ngực tới nơi.

Cậu hưng phấn nghĩ: Học trưởng muốn dạy mình chơi bóng!

Ảnh dạy mình chơi bóng nha! Chỉ dạy một mình mình chơi bóng nha!

Chỉ có hai người bọn mình thôi! Ha ha ha! Chỉ có hai người thôi!

Mao Tiểu Vũ cảm thấy cả người bay bổng, lại sợ mình đang nằm mơ, vội vàng nhéo mình một cái thật mạnh, đến khi phát hiện cảm giác đau này rất chân thật, lại càng kích động đến không biết làm sao.

Vì thế tự học gì gì đó ra chuồng gà hết, Mao Tiểu Vũ cả tối đều ngồi không yên, hưng phấn vô cùng, chuông tan học vừa reo đã vội chạy như bay ra ngoài, khóa cặp sách cũng không kéo, hấp tấp hướng thẳng tới sân bóng rổ.

Vương Tử Văn quả nhiên đang đợi cậu, giữa đám người vẫn đẹp trai muốn chết, Mao Tiểu Vũ nhìn thân hình thon dài dưới ánh trăng của hắn, cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình lại không tiền đồ thình thịch nhảy loạn, cả người đều như sắp bốc cháy tới nơi.

Kết quả tâm tình kích động duy trì không đến nửa tiếng, đã bị hiện thực lạnh như băng đánh về nguyên hình.

Vương Tử Văn lớn tiếng thở dài, cười khổ nói, "Mao Mao, em vẫn là đừng học bóng rổ thì hơn, môn này thật sự không......khụ, không quá thích hợp với em."

Mao Tiểu Vũ đỏ bừng mặt, cảm thấy xấu hổ muốn chết, càng không dám nói lời nào. Vương Tử Văn thấy bộ dạng kia của cậu thì có hơi không đành lòng, an ủi, "Có điều nếu như thật sự thích, thì từ từ luyện cũng được, chơi có giỏi hay không không quan trọng, có hứng thú dẫu sao cũng là chuyện tốt mà."

Mao Tiểu Vũ hít hít mũi, cả người mới vừa rồi còn được vây trong bầu không khí màu hồng, lúc này hoàn toàn vỡ nát, cậu trầm mặc nửa ngày mới nhỏ giọng nói, "Thật ra......"

"Hửm?"

"Thật ra......em cũng không muốn học chơi bóng lắm."

Vương Tử Văn ngẩn người, kỳ quái hỏi, "Thế sao mỗi ngày em còn chạy tới xem?"

Mao Tiểu Vũ mấp máy môi, đầu lại rũ xuống, "Em thích xem anh......các anh chơi bóng, đứng xem thôi cũng tốt rồi."

Vương Tử Văn nghe vậy có chút dở khóc dở cười, "Hóa ra em thích xem bóng rổ trực tiếp hả? Aizz, sớm biết vậy thì anh còn phí sức như thế làm gì...... Anh còn cố ý dành ra hai ngày đọc sách, xem muốn làm huấn luyện viên thì phải chú ý những gì đấy...... Xem ra phí công vô ích rồi."

Mao Tiểu Vũ ngơ ngác, lúng túng nói, "......Anh tìm đọc sách là để dạy em hả?"

"Đúng rồi."

"Chỉ vì......muốn dạy cho em?"

Vương Tử Văn vẫn cười, "Đúng nha."

Mao Tiểu Vũ lại ngây người nửa ngày, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại chỉ nghẹn ra được một câu, "Anh......anh tốt thật đấy."

Vương Tử Văn rốc cuộc không nhịn được, cười đến bả vai run run, hắn cảm thấy cậu fan hâm mộ này ngốc thì ngốc đó, nhưng cũng thật đáng yêu, rõ ràng béo tròn một cục, sao lại có thể dễ cưng như vậy nhỉ? Hắn cười một lát, mới hỏi ngược lại, "Anh chơi bóng, em đứng bên cạnh xem, liền thấy vui hả?"

"Ách...... Đúng vậy......"

Vương Tử Văn ôm cánh tay nhìn cậu, đột nhiên nói, "Thế thì em theo cùng lúc anh chơi bóng đi."

"......Ah?"

"Bọn anh muốn thi đấu giải tỉnh, kỹ thuật ném bóng ba điểm của anh còn kém một chút, gần đây mỗi tối đều ở lại sân vận động luyện tập, nếu như em không có việc gì, thì theo cùng anh đi." Nói xong còn hướng cậu chớp chớp mắt, bổ sung thêm một câu, "Anh cần một người nhặt bóng."

Mao Tiểu Vũ lập tức dâng lên cảm giác gánh vác sứ mệnh, sống lưng vươn thẳng tắp, đáp, "Được ạ, cứ để em nhặt bóng! Em nhặt nhanh lắm đó!"

Vương Tử Văn lại cười ha ha, bàn tay to vỗ vỗ đầu Mao Tiểu Vũ, tươi cười có thêm mấy phần dịu dàng.

Cũng bắt đầu từ hôm đó, mỗi tối Mao Tiểu Vũ lại tới sân vận động cùng Vương Tử Văn luyện ném bóng ba điểm.

Cảnh tượng ấy quả thật hết sức buồn cười, một nam sinh dáng người cao lớn mắt nhìn thẳng luyện tập ném rổ, bên cạnh là một nhóc mập cong người cố gắng nhanh tay nhặt nhạnh bóng rổ rơi đầy đất, cẩn thận thả vào giá đựng bóng cho hắn. Hai người rất hiếm khi nói chuyện với nhau, một người bận luyện tập, một người bận nhặt bóng, đến cả giao lưu ánh mắt cũng ít đến đáng thương, nhưng bầu không khí lại hòa hợp một cách khó hiểu: Người ném rổ thi thoảng lại mỉm cười, còn nhóc nhặt bóng kia thì suốt buổi đều treo nụ cười trên mặt, rõ ràng bên tai chỉ có tiếng bóng nện vào thành rổ hoặc nện xuống đất thôi, nhưng lại như thể âm thanh tuyệt vời nhất trên đời vậy, đêm mùa thu hơi lạnh dường như cũng trở nên ấm áp hơn.

Thành quả của lần đặc huấn này hết sức rõ rệt, tỷ lệ ghi bàn cú ném ba điểm của Vương Tử Văn từ 5-60% dần lên tới bách phát bách trúng. Bệnh xu nịnh của Mao Tiểu Vũ từ ngày đầu tiên đặt chân tới sân bóng đã bắt đầu lộ rõ, bất kể Vương Tử Văn làm cái gì, cậu đều cảm thấy đối phương rực rỡ như ánh mặt trời vậy. Cậu cầm cuốn sổ nhỏ ghi lại thành tích của Vương Tử Văn, vừa ghi vừa lẩm bẩm, "Học trưởng lợi hại thật đấy, mới qua một tháng thôi mà đã ném trúng hết rồi này!"

Không đợi Vương Tử Văn phát biểu ý kiến, Mao Tiểu Vũ đã nói tiếp, "Nghe nói anh thi lại đạt hạng nhất đúng không? Trời ạ, sao mà anh lợi hại như vậy chứ? Chẳng bù cho em, không chơi bóng được, học hành cũng chẳng ra sao, bộ dạng lại không ưa nhìn, chẳng được cái nết gì......"

Vương Tử Văn không luyện ném rổ, ngược lại ôm bóng nhìn Mao Tiểu Vũ ở đằng kia lải nhải. Lần đầu tiên hắn cảm thấy đứng xem một người lải nhải vậy mà còn thú vị hơn chơi bóng rổ.

Mao Tiểu Vũ còn đang nhìn sổ ghi chép làu bàu, "Ngày 17 tỷ lệ đạt 64%...... Đúng rồi, là vì khi ấy cánh tay anh nâng quá cao, bây giờ đã không còn là vấn đề nữa rồi, học trưởng, ngộ tính của anh cao thật đấy, em chỉ tùy tiện nói vậy thôi, anh đã khắc phục được rồi, aizz, anh đúng là thiên tài mà......"

Vương Tử Văn rốt cuộc không nhịn được, lại gần vỗ vào gáy cậu một cái, buồn cười nói, "Được rồi, đừng lải nhải nữa đi, nghe em lải nhải tai anh cũng sắp rớt luôn rồi này."

Mao Tiểu Vũ hoảng sợ, vội vàng nói, "Xin lỗi anh, có phải em làm ảnh hưởng anh luyện tập không? Ách, để em qua bên kia lau bóng, không quấy rầy anh nữa......"

Nói xong liền đi thật, Vương Tử Văn giữ cậu lại, thấp giọng gọi, "Tiểu Mao Mao."

Mao Tiểu Vũ vẫn chưa thể miễn dịch được với ba chữ này, vừa nghe cả người liền tê dại, ngơ ngác 'Dạ?' một tiếng.

Vương Tử Văn kéo cậu lại gần, vươn tay xoa xoa tóc cậu, cười nói, "Hơn một tháng nay vất vả cho em rồi."

Mao Tiểu Vũ bị hắn xoa đến phát run, run giọng nói, "Không, không có gì."

Vương Tử Văn nhìn cậu một hồi, không biết sao đột nhiên lại cảm thấy thực thích bộ dạng khẩn trương của nhóc con này. Rõ ràng cậu là con trai, nhưng thi thoảng lại khiến hắn nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ, Vương Tử Văn không khỏi nghĩ, liệu có phải do mình lăn lộn trong đám con trai lâu quá, nên hormone hỗn loạn rồi không, vậy mà lại muốn đối xử với một đứa con trai như với một cô gái. Hắn tự giễu cười cười, cũng không nghĩ nhiều, giọng nói lại không tự giác mềm xuống, "Tặng em món quà này, cảm ơn em đã theo nhặt bóng giúp anh suốt một tháng nay." Nói xong, hắn lấy từ trong cặp sách ra một cái túi nhỏ, đưa cho Mao Tiểu Vũ, "Xem thử xem có thích không?"

Niềm vui bất ngờ này thật sự quá lớn, Mao Tiểu Vũ đần cả người, mở to mắt nhìn cái thứ bông xù xù trong túi, nhất thời quên mất cách nói chuyện.

Vương Tử Văn lấy thứ kia ra, quấn quanh cổ cậu một vòng, cười nói, "Anh cũng không biết nên tặng em cái gì, liền chọn cái này, thời tiết cũng sắp chuyển lạnh rồi, hẳn là sẽ có tác dụng." Vương Tử Văn lại quấn thêm vòng nữa, buộc lại cẩn thận cho cậu, sau đó lui về sau một bước ngắm thử, cười nói, "Trước kia đã cảm thấy em rất giống động vật nhỏ rồi, đeo cái này lên xong lại càng giống."

Mao Tiểu Vũ ước chừng sửng sốt mười mấy giây mới hồi phục lại tinh thần. Cậu nhìn thiếu niên anh tuấn lại dịu dàng trước mặt hơn nửa ngày, bỗng nhiên túm lấy cái khăn đang quàng trên cổ, vùi nửa mặt vào đó, nhỏ giọng nói, "Học trưởng, nghe nói anh được tuyển thẳng vào Thanh Hoa."

Vương Tử Văn sửa lại khăn quàng cho cậu, gật gật đầu, "Ừ, nhưng mà anh muốn vào học viện thể thao hơn."

Mao Tiểu Vũ mấp máy môi, cảm thấy có chút tự hào, "Em còn nghe nói anh được tuyển vào là nhờ thành tích tốt, chứ không phải theo diện năng khiếu nữa."

Ngón tay Vương Tử Văn thoáng khựng lại, cười nói, "Em đúng là fan đủ tư cách đấy nhỉ, biết rõ về anh vậy."

Mao Tiểu Vũ híp mắt, cười hắc hắc.

Vương Tử Văn không hiểu sao đột nhiên muốn nói ra lời trong lòng mình với cậu, "Kỳ thực, anh muốn chơi chuyên nghiệp."

"Vào đội tuyển quốc gia ấy ạ?"

Vương Tử Văn nghe vậy khó được có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu, "Đó chỉ là mơ ước thôi."

"Anh làm được mà." Mao Tiểu Vũ lập tức ló mặt ra khỏi khăn quàng cổ, nghiêm túc gật đầu, "Anh nhất định sẽ trở thành ngôi sao nổi tiếng, sau này nhất định có thể làm rạng danh nước nhà!"

Vương Tử Văn nhìn cậu hồi lâu, cười cười xoa đầu cậu, nói, "Mong là như vậy."

Mao Tiểu Vũ chớp chớp mắt, đột nhiên nói, "Học trưởng, sang năm hai là em phải phân ban rồi."

"Đương nhiên, em muốn chọn ban nào?"

"Em muốn......" Mao Tiểu Vũ nuốt một ngụm nước miếng, cố gom góp dũng khí nói, "Anh có biết muốn làm người đại diện của tuyển thủ bóng rổ thì phải học ban tự nhiên hay ban xã hội không?"

Vương Tử Văn nghe vậy sửng sốt, đột nhiên không dám xác định lời này là có ý gì.

Mao Tiểu Vũ khẩn trương đều mức hơi thở cũng như run lên, nửa ngày mới nói, "Em muốn sau này...... sau này làm người đại diện của anh, có được không?"

Vương Tử Văn im lặng thật lâu, có trong nháy mắt cảm thấy chỗ mềm mại nào đó dưới đáy lòng khẽ run lên.

Bởi vì người trước mặt toàn tâm toàn ý tin tưởng, ủng hộ, khiến hắn cảm thấy luống cuống trước nay chưa từng có.

Hắn trầm mặc hồi lâu mới rốt cuộc thở sâu, lộ ra một nụ cười rạng rỡ, "Được, vậy chúng ta cùng nhau chinh phục thế giới đi!"

Hai mắt Mao Tiểu Vũ lập tức sáng lên, như đọc lời thế nói, "Được, em sẽ nỗ lực theo kịp anh!"

Khi đó ánh mắt Vương Tử Văn nhìn cậu, dường như có thêm chút gì đó không thể nói rõ, nhưng Mao Tiểu Vũ đang đắm chìm trong niềm vui sướng thật lớn, không hiểu được hàm ý trong đó.

Mà đến chính Vương Tử Văn cũng không hiểu được, thế nên khi tai nạn xe cộ bất ngờ kia ập đến, đánh nát hết thảy hy vọng của hắn, hắn nằm trên giường bệnh nhìn ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ, rốt cuộc quyết định từ bỏ ước mơ xa vời không thể với tới này.

Từ bỏ cả mong ước chinh phục thế giới đáng buồn cười, cùng cậu thiếu niên tên Mao Mao vẫn luôn theo sát phía sau hắn, sùng bái hình ảnh hắn trên sân bóng ngày nào. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play