Không đợi Vương Tử Văn nổi giận, Vương Tiêu phía sau màn hình đã phản ứng trước, anh trực tiếp túm lấy vai Diêu Lam kéo người lại, lạnh băng nói, "Cô gọi ai là tiện nhân?"

Diêu Lam lắp bắp kinh hãi, tiện đà càng thêm oán hận nói, "Tôi gọi ai mấy người đều rõ cả mà! Các người đều bị nó lừa rồi, nó là thằng nhân yêu đấy anh có biết không!"

Xung quanh nháy mắt yên tĩnh, ba mẹ Vương vừa chạy ra, đang muốn nói gì đó nhất thời đứng đờ tại chỗ, rõ ràng còn chưa phản ứng lại được.

Trong ngoài cửa đều bị bầu không khí tĩnh lặng bao trùm, cho tới khi giọng Vương Tử Văn truyền tới, "Anh cả, mở cửa."

Vương Tử Văn ôm Văn Văn, nắm tay Mao Tiểu Vũ tiến vào nhà.

Đón chờ họ là một đám người giằng co ngay trước cửa, Vương Tử Văn nhìn cũng không nhìn Diêu Lam, ôm Mao Văn Văn nói, "Văn Văn vào nhà chơi trước đi, lát nữa nhị ba sẽ qua tìm con, được không?"

Mao Văn Văn đã sợ đến ngây người, một cử động nhỏ cũng không dám, cứng cổ gật đầu.

Diêu Lam lại chặn đường Vương Tử Văn, cười khẩy nói, "Nhóc con này cũng tới à, vừa đúng lúc."

Mao Văn Văn mở to hai mắt, bị cô ta nhìn chằm chằm đến sợ hãi, ôm Vương Tử Văn khẽ run lên. Vương Tử Văn thấy bé run thì nổi giận, thậm chí nảy sinh suy nghĩ muốn xé Diêu Lam ra làm hai, đang không nhịn được muốn mở miệng mắng, trước mắt lại tối sầm, là Mao Tiểu Vũ bước lên chắn phía trước họ, lườm Diêu Lam, tức giận nói, "Cô tránh xa con gái tôi ra!"

Diêu Lam kinh ngạc, nhưng rồi lại cười nói, "Đúng là thân sinh có khác, chính mình sinh nên đau lòng đúng không?"

Trong lòng Mao Tiểu Vũ đã sợ hãi đến cắn chặt răng, con ngươi run rẩy, nhưng vẫn gân cổ chắn trước người Mao Văn Văn. Vương Tử Văn rốt cuộc không nhịn được nữa, ôm chặt vai cậu, nhìn chằm chằm Diêu Lam, mắng, "Đây là nhà tôi, không đến phiên cô nói chuyện, mau cút đi cho tôi!"

Diêu Lam lạnh lùng nói, "Sớm biết tiện nhân này sẽ đến, tôi cũng chẳng muốn tới làm gì, bẩn chết mất."

Vương Tử Văn nghiến chặt răng đến muốn chảy cả máu, bàn tay nắm lấy bả vai Mao Tiểu Vũ siết đến trắng bệch, cố nén giận dữ nói, "Cô thật sự cho rằng tôi không dám động đến cô, phải không?"

Diêu Lam cười lạnh một tiếng, không nhìn hắn nữa, ngược lại quay đầu nhìn về phía ba mẹ Vương vẻ mặt phức tạp, cười nhạo nói, "Trước kia Vương Tiêu náo loạn một trận, nên hai người đều chấp nhận được chuyện con mình là đồng tính luyến ái, đúng không?"

Vương mama cau mày, nhìn nhìn Diêu Lam rồi lại nhìn nhìn Mao Tiểu Vũ, rốt cuộc vẫn quyết định nhích về phía Mao Tiểu Vũ. Chân mày Diêu Lam giật giật, căm hận nói, "Nhưng mà đứa con thứ hai này của hai người mới giỏi này, đàn ông hay phụ nữ đều không đủ cho anh ta chơi, cứ phải tìm một tên biến thái nam không ra nam nữ không ra nữ cơ, cái này hai người cũng chấp nhận được ạ?"

Bước chân Vương mama bỗng khựng lại, cả người thoáng ngây ngẩn, không quá hiểu lời này có ý là gì.

Diêu Lam lại cười nhạo một tiếng, "Con trai cả tìm đàn ông, con trai thứ thì tìm nhân yêu, hai người đúng là một tấm gương tốt cho em trai em gái mình đó. Chú, dì, hai người thật sự mặc kệ không quản à? Còn mặc kệ nữa không khéo mấy đứa nhỏ lại học theo, lệch lạc đến không biết điểm dừng đấy ạ."

Mấy cô cậu nhóc trong nhà mặt đang đầy vẻ mờ mịt giờ phút này đột nhiên lên tinh thần, một cậu nhóc dáng hơi cao nhíu chặt mày, trừng mắt nhìn Diêu Lam, khó chịu nói, "Sao nào, tôi không thích con gái nghĩa là tôi lệch lạc à? Chị Diêu, nói thật nhé, chị bớt lượn lờ trước mặt tôi thì tốt hơn đấy, tôi nhìn chị như này đúng là không dám thích con gái thật."

Cậu nhóc mặt búp bê đứng xa nhất cũng vươn người tới, cười hì hì nói, "Tôi lại thấy anh trai nhỏ này rất tốt nha, ít nhất đẹp hơn chị, ai đẹp tôi liền thích người đó ~ chị Diêu, chị không cạnh tranh được với người ta đâu, từ bỏ đi."

Diêu Lam không ngờ ba tên lỏi con này lại không cho mình mặt mũi như thế, thẹn quá thành giận nói, "Ai thèm làm chị dâu mấy người chứ! Cho dù Vương Tử Văn chia tay với người này, tôi cũng không thèm đâu! Tôi còn ngại anh ta ghê tởm đây này!"

Vừa dứt lời, một bóng dáng khốc huyễn bỗng xẹt qua trước mắt mọi người, theo sau là một tiếng bốp vang dội, mặt Diêu Lam ăn một cái bạt tai thật mạnh. Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, Vương mama vẫy vẫy tay, lừ mắt nói, "Con nhỏ chết tiệt, dám nói con trai bà ghê tởm, muốn ăn đánh đúng không?"

Diêu Lam khiếp sợ ôm mặt, gào lên, "Bà dám đánh tôi?!"

Vương mama dù bận vẫn ung dung xoa xoa cổ tay, hừ một tiếng, nói, "Người muốn đánh cô nhất là bảo bảo nhà tôi kìa, chỉ là nó giáo dưỡng tốt, lại được tôi dạy bảo cẩn thận, nên dù đối phương có đê tiện thế nào mà là con gái cũng không thể ra tay được. Tôi làm mẹ thấy nó nhẫn nhịn vất vả quá, mới tiện tay giúp nó diệt trừ yêu nghiệt là cô thôi." Nói xong lại vươn tay lên, trừng Vương baba bên cạnh, "Ông mà dám ngăn tôi thì đến ông tôi cũng đánh đấy."

Vương baba hồi phục tinh thần, chân mày vẫn nhíu chặt, lại chỉ chậc một tiếng, không tỏ vẻ gì.

Diêu Lam vừa sợ vừa giận, đỏ mắt kêu, "Bà vì một thằng biến thái mà đánh tôi? Bà điên rồi à?! Tốt xấu gì tôi cũng kêu bà là mẹ mấy năm trời, thế mà bà lại vì một tên tiện nhân như thế mà đánh tôi?!"

Vương mama hạ tay xuống, cũng thu lại nụ cười trên mặt, khó chịu nói, "Cô cùng lắm chỉ được tính là bạn gái cũ thôi, cưới cũng chưa cưới, đăng ký cũng chưa đăng ký, lấy đâu ra cái khí thế của chính cung nương nương này vậy? Diễn nhiều quá nên không thoát được vai à?"

Diêu Lam còn muốn tranh cãi, Vương mama đã chặn ngang miệng cô ta, "Bảo bảo sớm đã không thích cô rồi, tôi nể mặt ba cô nên mới lịch sự với cô thôi. Hôm nay cô nói ra những lời này, thật sự khiến tôi quá sức thất vọng, tôi tốt xấu gì cũng nghĩ cô là Chân Hoàn, hôm nay xem chừng chỉ là Hoa Phi thôi, có câu nói rất hay, tiện nhân chính là thích làm ra vẻ."

Diêu Lam bị bà mắng đến ngây ngẩn, mặt đỏ cả lên, cả người tức đến phát run. Vương Tiêu vẫn ôm cánh tay đứng một bên xem kịch đột nhiên hừ một tiếng, bật cười, trong mắt rõ ràng mang theo ý tán thưởng, ba cô cậu nhóc trong nhà càng đáng giận hơn, dứt khoát vỗ tay bộp bộp bộp, chỉ có Vương baba là còn nhíu mày, vẻ mặt như bị táo bón, không biết muốn cười hay muốn khóc nữa.

Vương Tử Văn đang tức muốn nổ phổi nhất thời xìu xuống, Mao Tiểu Vũ cũng ngẩn người, ngơ ngác chớp chớp mắt, nhích lại gần Vương Tử Văn. Vương Tử Văn liếc cậu một cái, đột nhiên nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu, sau đó nhét Văn Văn vào ngực cậu, nhỏ giọng nói, "Đừng sợ, tin anh đi."

Mao Tiểu Vũ còn chưa hiểu được lời này của hắn là có ý gì đã thấy Vương Tử Văn bước tới đứng trước mặt Diêu Lam, cười nói, "Vị nương nương này, còn xé tiếp thì không hay đâu nhỉ? Ngài tự mình đi hay để tôi dùng kiệu tám người khiêng tiễn ngài đây?"

Diêu Lam nhìn một nhà đoàn kết thống nhất trước mặt, rốt cuộc không nhịn được nữa, ném ra một quả bom nặng ký, cuồng loạn nói, "Nhà họ Vương các người đúng là trạm thu mua phế liệu mà! Tôi cho các người biết nhé! Con nhóc tên nhân yêu kia ôm là do chính cậu ta sinh đấy! Một tên đàn ông lại có thể sinh con, đúng là hiếm có khó tìm ha! Mấy người không chê tởm thì ôm về nhà đi! Đúng là một đám biến thái mà!"

Con ngươi của ba mẹ Vương run lên, ba cô cậu nhóc cũng không còn vỗ tay nữa, hai mặt nhìn nhau. Vương mama nhíu mày, kinh hoảng không thôi nhìn về phía Mao Tiểu Vũ, Vương baba thì đã từ bỏ tự hỏi, trên mặt không có biểu cảm gì.

Chỉ có Vương Tiêu là khẽ nhích người sang bên, giúp Mao Tiểu Vũ chặn lại tầm mắt ác độc của Diêu Lam.

Bầu không khí yên tĩnh vài giây, Vương Tử Văn lại đột nhiên bật cười, hắn trời sinh ưa nhìn, nụ cười này mang theo ý trào phúng, thoạt nhìn sắc bén hơn người bình thường rất nhiều. Hắn vươn người qua, cười tủm tỉm khom lưng, nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Diêu Lam, nói, "Đáng tiếc, cho dù cô có ghen tị đến phát điên đi nữa, thì cái người mà ở trong mắt cô là biến thái này, tôi cũng thích muốn chết. Nam không ra nam nữ không ra nữ thì sao chứ? Cô có chán ghét thế nào đi chăng nữa, thì cậu ấy cũng có người yêu thương mình, có chồng có con gái cưng, không thiếu thứ gì. Còn cô, rõ ràng là một người bình thường, lại xinh đẹp như này, thế mà sao lạ nhỉ, đến giờ vẫn còn là chó F.A, không có ai cần?"

Sắc mặt Diêu Lam nhất thời trắng bệch, Vương Tử Văn lại vẫn cười cười, thở dài nói, "Mà cũng không thể nói cô là chó F.A được, cô đã một bó tuổi rồi, chó đến tuổi này đã sớm chết, nói vậy oan cho con chó quá, cô nói có phải không?"

Ba tên nhãi con phía sau lại không nhịn được, vỗ tay bộp bộp. Vương mama kinh ngạc cảm thán, "Con trai, con cũng độc mồm thật đấy!"

Vương baba lại tiếp tục trưng ra khuôn mặt táo bón, Vương Tiêu cũng tiếp tục ôm cánh tay hừ đến hừ đi. Chỉ mình Mao Văn Văn là yên tĩnh lạ thường, Mao Tiểu Vũ không chú ý tới, chỉ một lòng một dạ nhìn chằm chằm Vương Tử Văn, hoảng loạn trong mắt dần tan đi, tâm tình cũng kiên định hơn không ít, không khỏi để lộ ra chút ý cười.

Diêu Lam đã hoàn toàn nổi giận, vốn tưởng có thể khơi mào lục đục nội bộ trong gia đình, kết quả người một nhà này lại vững vàng cùng một chiến tuyến, không chút do dự nhất trí chống lại người ngoài, cô ta không muốn tự rước thêm nhục nữa, oán hận vung tay, muốn cho Vương Tử Văn một cái tát. Vương Tử Văn đang định né, từ phía sau, một người đột nhiên lao lên, hung hăng túm lấy tay cô ta. Trong mắt người nọ đã không còn chút xíu sợ hãi nào như lúc mới vào nhà nữa, chỉ còn lại phẫn nộ, "Cô dám đánh anh ấy thử xem!"

Diêu Lam liều mạng vùng vẫy, vừa giãy vừa kêu, "Cậu cmn buông tôi ra! Tôi đánh anh ta đấy, thì sao! Có giỏi thì anh ta đánh trả đi!"

Mao Tiểu Vũ nghiến răng nghiến lợi nói, "Anh ấy không muốn ra tay đánh phụ nữ, cô lại được thể lên mặt đúng không? Được! Không phải cô chướng mắt tôi à, bớt nói mấy lời khó nghe đi, hai chúng ta đánh một trận, thế nào?"

Động tác của Diêu Lam khựng lại, trong lòng có hơi túng quẫn, căng da đầu hô, "Cậu là đàn ông mà lại không biết xấu hổ muốn đánh với tôi à?!"

Mao Tiểu Vũ giơ nắm tay, nói, "Chẳng phải cô bảo tôi không phải đàn ông à? Đúng thế đấy, có giỏi thì cô đánh với đồ biến thái nam không ra nam nữ không ra nữ này này, đánh thắng rồi nói chuyện tiếp! Nào tới đi!"

Mao Tiểu Vũ cũng điên máu rồi, muốn mắng cô ta một trận, hiềm nỗi kỹ thuật mắng người chẳng ra sao, kêu gào một hồi mà đối phương vẫn ngẩn ra, căn bản không tiếp lời, cậu có chút bực bội, thở phì phì nói, "Cô ghét tôi thì nhằm vào tôi đây này, không được bắt nạt chồng tôi!"

Diêu Lam muốn điên luôn rồi, khó thở mắng, "Cậu con mẹ nó có biết xấu hổ không hả? Một tên đàn ông mà dám gọi......"

"Tôi không phải đàn ông, tôi cứ thích gọi vậy đấy." Mao Tiểu Vũ cảm thấy sướng rơn cả người, tài ăn nói giờ phút này bộc phát tới đỉnh điểm, cuối cùng còn nhịn không được đả kích thêm một câu, "Cô...cô là chó F.A, cô không hiểu đâu!"

Ba tên nhãi con ngao ngao kêu, vỗ tay càng nhiệt tình hơn.

Vương Tử Văn trợn mắt há hốc mồm, Vương Tiêu tiếp tục hừ hừ, Vương baba mặt xám như tro, Vương mama lại để lộ nụ cười mờ ám, quỷ mới biết bà đang tưởng tượng cái gì trong đầu.

Diêu Lam phát điên rồi, nhào lên muốn xé xác cậu, Mao Tiểu Vũ đối diện bộ vuốt sắc nhọn của cô ta, cũng sắn tay áo xông lên, ngọn lửa đè nén suốt bao năm lúc này hoàn toàn bùng nổ, tức giận muốn liều mạng với cô ta. Chẳng qua đang xông lên giữa chừng đột nhiên nhớ ra con gái còn đang ở đây, động tác lập tức dừng lại, trong lúc do dự đã bị trúng vài cái móng tay của cô ta, có điều rất nhanh đã được Vương Tử Văn kéo lại.

Cuối cùng vẫn là Vương Tiêu tự thân xuất mã, xách Diêu Lam lên như xách một con gà con, sau đó vung tay ném ra ngoài cửa, nhanh nhẹn khóa cửa lại.

Đám nhãi ranh vẫn ra sức diễn kịch như trước, "Bộp bộp bộp! Anh cả giỏi quá, anh cả đỉnh nhất nhà!"

Vương mama, "Con trai, con thật là đẹp trai quá đi! Đẹp trai muốn chết luôn á!"

Vương baba, "......Aizz, ba đi gọi điện thoại."

Vương baba đi gọi điện thoại cho ba của Diêu Lam, giành bán thảm trước, gào khóc hu hu than trời trách đất một trận về, sau đó lau nước mắt, xụ mặt, nghiêm túc nói, "Đã xong, lão Diêu cũng bị lời tôi nói làm cho cảm động muốn khóc luôn, chờ Diêu Lam về sẽ dạy dỗ con nhỏ cẩn thận."

Vương Tử Văn tán thưởng từ tận đáy lòng, "Ba, ba xứng đáng giành được cúp Oscar dành cho nam chính xuất sắc nhất!"

Vương baba thở ngắn than dài, "Được rồi, mau đi ăn cơm thôi, mệt chết ba rồi."

Vì thế mọi người liền ngồi vào vị trí.

Mao Tiểu Vũ nắm tay Mao Văn Văn đi tới chỗ ngồi, vừa rồi náo loạn một trận, lúc này nghĩ lại liền có chút sợ hãi. Vương mama rõ ràng cũng nhìn ra được, ngồi xuống kế bên cậu, cười hỏi, "Con tên Mao Tiểu Vũ, đúng không?"

Bà vừa nói dứt câu, mọi người đều buông đũa, nhìn qua.

Mao Tiểu Vũ khẩn trương muốn chết, cổ họng run run, cứng cổ gật đầu.

Vương mama lại nói, "Cái đó...uhm...... Vừa rồi ý của Diêu Lam là......"

Mao Tiểu Vũ luống cuống, mặt mũi đỏ bừng, Vương mama vội vàng đè tay cậu lại, nói, "Bác không biết có phải bác hiểu sai không, nhưng mà...... Aizz, cho dù là thật, cũng không có gì, khụ..."

Vương baba không hiểu lắm, cầm chén rượu lên tự mình uống một ngụm, hỏi, "Ba nghe mà chẳng hiểu gì cả, rốt cuộc ý Diêu Lam là sao?"

Vương Tiêu cũng tự rót tự uống, bình tĩnh nói, "Mấy thứ trong máy tính Tử Văn, không phải ba cũng đọc rồi à?"

Vương baba, "......Phụt!"

Một ngụm rượu phun thẳng ra ngoài.

"Khụ, khụ, khụ!"

Vương baba ho khan không ngừng, Vương mama vội vàng vỗ lưng cho ông, cạn lời nói, "Ông như thế này là sao đây, chưa nghe đến người song tính bao giờ à? Kiến thức hạn hẹp quá vậy."

Vương baba vẫn còn đang ho, vừa ho vừa nói, "Nghe...nghe đến rồi, nhưng chưa gặp bao giờ, mấy thứ trong máy tính của nó tôi đọc thấy ảo quá, vậy mà đều là thật à?"

Bàn tay của Vương mama thoáng khựng lại, khóc không ra nước mắt nói, "Đương nhiên đều là giả rồi, ông thử nhét quả dưa hấu vào người tôi xem tôi có bị phế luôn không? Ông bị ngốc đấy à?"

Vương baba do dự à một tiếng, nghĩ mà sợ gật gật đầu, "Tôi còn tưởng bảo bảo chơi như vậy thật chứ, thế thì cũng......quá biến thái rồi......"

Vương Tử Văn, "......"

Aida, bảo bảo đau não quá đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play