Mao Tiểu Vũ tìm ở nhà cả nửa ngày cũng không thấy di động đâu, đến công ty tìm vẫn không thấy, buồn bực không chịu được. Cậu đoán có lẽ tối qua lúc can ngăn bị rớt ở đâu đó rồi, đành tự nhận xui xẻo, lấy một cái di động dự phòng, tải những thứ lúc trước lưu trữ trên đám mây xuống, dùng tạm.

Đào Y Na thấy cậu bận việc cả buổi, có chút chột dạ, sáp lại gần hỏi, "Anh Tiểu Vũ, anh không tìm di động nữa à?"

Mao Tiểu Vũ gãi gãi đầu, buồn bực đáp, "Thôi, cũng không có thời gian để tìm, dạo này nhiều việc, điện thoại của đối tác không thể bỏ lỡ được, dùng tạm cái này trước vậy."

Đào Y Na à một tiếng, thuận miệng hỏi, "Hôm qua em thấy Đoàn tổng gọi anh lên gặp, có hợp tác gì mới à?"

Mao Tiểu Vũ cười cười, kéo cô qua một bên, nhỏ giọng nói, "Em đừng để lộ ra ngoài nhé, anh nói trước cho em biết thôi, chứ cũng chưa có quyết định chính thức đâu. Đây là một cơ hội rất tốt, sợ có người biết được sẽ tranh đoạt, nên em đừng nói với ai đấy."

Đào Y Na nghe vậy không khỏi khẩn trương, "Ồ......cơ hội gì vậy?"

Mao Tiểu Vũ nhỏ giọng nói, "Bên Mỹ có một tổ chế tác nổi tiếng đang muốn làm một chương trình mới, cùng loại với 'Tôi là ca sĩ' đang rất hot gần đây, cần vài người mới tới tham dự, Đoàn tổng đang bảo anh đi tranh một suất cho em, vốn đầu tư từng này lận đó."

Nhìn động tác tay của Mao Tiểu Vũ, Đào Y Na lập tức kích động, "Được...được thật ạ?"

"Anh sẽ cố gắng." Mao Tiểu Vũ nắm tay cổ vũ, "Thế nên ngày mai anh phải đi công tác bên Mỹ, khoảng một tuần sẽ về, nếu em có gì không rõ thì gọi điện thoại cho anh nhé."

Đào Y Na vâng vâng hai tiếng, cẩn thận nhìn cậu, hỏi, "Anh Tiểu Vũ, dạo này anh có thiếu tiền không?"

Mắt Mao Tiểu Vũ lóe lóe, gượng cười nói, "Không vấn đề gì."

"Ồ...... Vậy thì tốt."

Đào Y Na nói xong liền rời đi, Mao Tiểu Vũ lại bắt đầu phiền muộn. Lại nói, di động mất rồi, cái tên chết tiệt kia không gọi được cho cậu chẳng biết có làm ra chuyện gì không nữa? Nhưng mỗi tháng tên kia đều đổi số điện thoại để gọi, cậu có muốn liên lạc với gã cũng không có cách nào......

Hơn nữa, nếu đã cùng Vương Tử Văn ở bên nhau rồi, liệu có nên nói chuyện này cho anh ấy biết không nhỉ? Dẫu sao...... anh ấy cũng đã biết bí mật thân thể của mình rồi mà......

Mao Tiểu Vũ rối rắm suốt một buổi sáng, đến lúc ăn trưa vẫn còn suy nghĩ, thế nên có người gọi hơn nửa ngày cậu cũng không nghe thấy.

"Anh Mao, này! Anh Mao!"

Mao Tiểu Vũ ngẩn người, vội vàng ngẩng đầu, trông thấy một người đồng nghiệp đang dở khóc dở cười nhìn mình, "Anh nghĩ cái gì mà chăm chú vậy."

Mao Tiểu Vũ ngượng ngùng nói, "Không có gì, rất xin lỗi, có việc gì sao?"

Đồng nghiệp nhún nhún vai, chỉ xuống dưới lầu, "Có người tìm anh, đang chờ ở dưới sảnh đó."

"Ai thế?"

Đồng nghiệp làm mặt quỷ, nói, "Lương Sảng, chính là Lương Sảng kia đó!"

Mao Tiểu Vũ run bắn mình, tức khắc luống cuống.

Đồng nghiệp không chú ý tới, chỉ tự cười nói, "Không phải anh ta mới trở về từ NBA à? Muốn tiến quân vào giới nghệ sĩ, hợp tác với công ty chúng ta hở?"

Mao Tiểu Vũ ậm ừ vài tiếng, vội vàng tìm một cái cớ lấp liếm với đối phương, sau đó tâm tình phức tạp xuống lầu.

Tới sảnh quả nhiên trông thấy bóng dáng cao lớn của Lương Sảng, Mao Tiểu Vũ nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận đi qua, còn chưa kịp mở miệng, đối phương đã xoay người lại, trừng mắt nhìn cậu.

Mao Tiểu Vũ sợ tới mức lông tơ dựng hết cả lên, Lương Sảng vẫn còn đang hung tợn trừng cậu, trách cứ, "Cậu được lắm, còn tìm người đánh lén tôi nữa à?"

Mao Tiểu Vũ khẩn trương nói, "Tôi...tôi cũng không biết, người kia tự nhiên từ đâu nhảy ra mà......" Nói xong lại lo lắng, cẩn thận hỏi, "Cậu bị thương có nặng không? Không bị đá hỏng chỗ nào chứ?"

Biểu tình hung ác của Lương Sảng hòa hoãn đi một chút, tức tối nói, "Vẫn còn biết quan tâm tới tôi à?"

Mao Tiểu Vũ rụt người về sau, không lên tiếng.

Lương Sảng trước bàn dân thiên hạ túm lấy tay cậu kéo về phía trước, không chờ Mao Tiểu Vũ hất ra, đã ấn lên gáy mình, "Cậu sở thử mà xem, u một cục rồi nè, đau chết tôi!"

Mao Tiểu Vũ ngẩn người, thật sự sờ được một cục u thật to, lập tức chột dạ nói, "Đúng nhỉ...... Rất xin lỗi cậu."

"Có phải cậu đá đâu, xin lỗi cái gì chứ?" Lương Sảng hừ lạnh một tiếng, buông tay cậu ra, "Nếu để tôi gặp lại cái tên kia, nhất định phải lột da hắn ra mới được!'

Mao Tiểu Vũ nhìn vóc người đô con của Lương Sảng, lại lo lắng thay cho anh trai Vương Tử Văn, "Ờm...... trời tối như vậy, cậu có thấy rõ mặt người kia không?"

"Một chút, có điều cặp kính gọng vàng kia của hắn ta thì tôi thấy rất rõ, cái kiểu ăn vận nhân mô cẩu dạng ấy, vừa nhìn đã biết chẳng phải thứ tốt đẹp gì rồi!"

Mao Tiểu Vũ lộp bộp một trận trong lòng, không dám nói gì, chỉ nhỏ giọng à một tiếng.

Lương Sảng vừa xoa cục u sau gáy, vừa hừ nói, "Cùng tôi ra đây, hai chúng ta nói chuyện."

Mao Tiểu Vũ mím môi, đứng đờ tại chỗ không nhúc nhích. Lương Sảng hừ lớn tiếng hơn nữa, "Cậu muốn nói chuyện ở chỗ người qua kẻ lại này cũng được thôi, tôi không ý kiến."

Mao Tiểu Vũ đương nhiên càng không vui, đành để cậu ta bá đạo xách qua quán cà phê bên kia đường.

Hai người ngồi đối diện nhau, một người gọi latte, một người gọi sữa lắc vị vani, giống hệt năm sáu năm trước.

Lương Sảng nhìn chằm chằm cốc latte trước mặt mình, rốt cuộc mở miệng, "Hôm qua anh ta nghe xong mấy câu kia...... không nói gì tổn thương đến cậu chứ?"

Mao Tiểu Vũ cầm cốc sữa lắc lên, yên lặng uống một ngụm, dùng cốc che mặt, gom góp dũng khí nói, "Lương Sảng, chúng ta vẫn nên làm bạn thì hơn."

"......"

"Anh......anh ấy không ngại, anh ấy nói có thể tiếp thu." Mao Tiểu Vũ hít sâu, rốt cuộc nâng mắt lên, "Tôi thật sự...... thật sự rất cảm ơn cậu đã nguyện ý chấp nhận tôi, còn luôn đối xử tốt với tôi như thế, nhưng mà tôi...... tôi thật lòng chỉ xem cậu là bạn thôi, một người bạn rất tốt."

Bị phát thẻ bạn tốt, Lương Sảng càng thêm khó chịu, gác chân ngồi trên ghế, căm giận hừ một tiếng.

"Lúc ấy... tuy là cậu cưỡng ép tôi......"

"Tôi cưỡng ép cậu lúc nào!" Lương Sảng ngồi thẳng người dậy, rầu rĩ nói, "Tôi đã làm gì cậu đâu, còn không phải chỉ nhìn ngực một chút thôi à......"

Mao Tiểu Vũ lập tức đỏ mặt, lại trốn sau cái cốc, không dám nói tiếp nữa. Lương Sảng nhìn cậu một cái, đột nhiên chậc một tiếng, kéo đầu cậu ra, thuận tay đặt cốc sữa lắc sang một bên, nói, "Tiểu Vũ, cậu đừng mãi sợ tôi như thế, tuy tính tình tôi không tốt thật, nhưng đã từng thương tổn cậu lần nào chưa?"

Mao Tiểu Vũ chớp chớp mắt, yên lặng ngẩng đầu.

"Hôm ấy tôi uống nhiều quá, phòng ngủ lại không có người, mới nhất thời không nhịn được..." Lương Sảng cắn chặt răng, lại phẫn uất nói, "Đáng ra tôi không nên kiềm chế, phải lột cả quần cậu, làm hết những chuyện nên làm mới phải, nói không chừng cậu đã thành người của tôi rồi!"

Mao Tiểu Vũ nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ ngày hôm đó, cơ thể nhịn không được run lên. Khi ấy cậu đang học năm hai, Lương Sảng đã quấn lấy cậu hai năm, có một lần cậu không nhịn được đã nói mình có người thương rồi, người đó là Vương Tử Văn, lời này không biết chọc trúng chỗ nào của Lương Sảng, đột nhiên bị cậu ta ấn mạnh lên giường, như phát điên xé quần áo cậu. Kết quả vừa xé áo ra đã trông thấy nịt ngực, Lương Sảng sửng sốt hồi lâu, dưới ánh mắt hoảng sợ đến cực độ của cậu, thô bạo kéo vật kia xuống.

Cũng chính vào hôm đó, Lương Sảng biết được cậu là người song tính, cậu ta không thể tin muốn xé quần cậu, nhưng khi trông thấy nước mắt của cậu lại đột nhiên do dự buông tay.

Lương Sảng trốn tránh cậu mấy ngày, mấy ngày này, Mao Tiểu Vũ giống như chim sợ cành cong, không dám ra khỏi cửa cũng không dám nói chuyện với ai, thậm chí đến giường cũng không dám bước xuống, chỉ co người trong góc, đột nhiên như quay trở lại đoạn thời gian bị trầm cảm hồi cấp ba. Cho đến ngày nọ, Lương Sảng lại bò lên giường của cậu, vớt cả người cậu vào trong lồng ngực, nghiến răng nghiến lợi nói, "Sao tôi lại thua vào tay một người như cậu chứ."

Mao Tiểu Vũ sợ đến cả người run lên, ngắt quãng nói, "Nếu cậu cảm thấy tôi...tôi ghê tởm thì đừng......đừng tới gần tôi nữa."

Lương Sảng trầm mặc nửa ngày, đột nhiên túm lấy cằm cậu, không quan tâm gì cả hôn lên. Đó là nụ hôn đầu tiên của Mao Tiểu Vũ, cậu bị dọa ngơ ngác cả người, dùng hết toàn lực phản kháng, lại bị Lương Sảng bóp ngực, động cũng không dám động lấy một chút. Lương Sảng hôn rồi sờ soạng hồi lâu, đột nhiên buông tay ra, cau mày vẻ như vô cùng khốn đốn, lẩm bẩm, "Tôi chỉ thích đàn ông......"

Cả người Mao Tiểu Vũ đều đang run rẩy, sắc mặt trắng bệch, một câu cũng không dám nói.

Lương Sảng vẫn còn đang lẩm bẩm, "Tôi là thuần gay cậu có hiểu không? Tôi từng nói với cậu rồi đó, tôi chỉ thích đàn ông thôi......"

Cả người Mao Tiểu Vũ cứng ngắc, hơi thở cũng không ngừng run rẩy, không nghe được lời cậu ta nói. Lương Sảng đột nhiên không biết tức giận cái gì, lại bóp ngực cậu, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn. Mao Tiểu Vũ vừa kêu đau, cậu ta lại buông tay, như là chịu đả kích tinh thần cực lớn, lẩm bẩm, "Cậu rốt cuộc là nam hay nữ vậy......"

Mao Tiểu Vũ trơ mắt nhìn nơi nào đó bên dưới lớp quần jean của cậu ta phồng lên rồi lại mềm xuống, giống như chính cậu ta vậy, mới vừa hung dữ một lát đã ỉu xìu.

Mao Tiểu Vũ biết ý tứ trong câu nói của cậu ta, chính vì biết nên càng thêm tuyệt vọng, nước mắt nhịn không được rơi xuống, nhưng lại không dám khóc thành tiếng. Lát sau, cả người đột nhiên lại bị ôm lấy, chỉ là người đàn ông kia không còn tỏa ra khí thế hung ác nữa, đơn thuần ôm cậu, như dỗ dành vỗ vỗ sống lưng cậu, vỗ một hồi lại vùi đầu vào vai cậu, hai mắt hình như cũng đỏ lên.

Thật lâu sau, Lương Sảng mới buông cậu ra, ám ách nói, "Tiểu Vũ, tôi thích cậu, thật sự rất thích cậu."

Bả vai Mao Tiểu Vũ run lên, vẫn cúi đầu, không nói chuyện.

Lương Sảng ép cậu ngẩng đầu lên, niết cằm cậu, nhưng không làm cậu đau, cúi đầu hôn một chút, sau đó đứng dậy.

"Ngày mai tôi sẽ đi nơi khác thi đấu, tôi...... tôi cần ngẫm lại một chút, khi nào về sẽ nói chuyện với cậu, được không?"

Mao Tiểu Vũ rụt người vào trong góc giường, không khóc, chỉ cảm thấy trong lòng mờ mịt lại thống khổ, đầu óc cũng một mảnh trống rỗng.

Lương Sảng ngồi bên cạnh cậu, kéo cậu vào lòng, thấp giọng nói, "Chờ tôi về nhé, nếu tôi nghĩ thông được, sẽ ở bên cậu cả đời, không chơi bời linh tĩnh nữa." Cậu ta vươn tay, lau đi nước mắt trên mặt Mao Tiểu Vũ, lại nói tiếp, "Nếu như nghĩ không thông, tôi...... tôi sẽ không quấn lấy cậu nữa, chúng ta tiếp tục làm bạn đi...... Tôi cũng sẽ không nói chuyện của cậu cho người khác biết đâu, cậu đừng sợ."

Cái ôm của người đàn ông rất nhẹ, cũng rất ấm, Mao Tiểu Vũ bình tĩnh hơn một chút, cậu trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mở miệng, "Lúc trước tôi từng nói với cậu rồi đấy, trước kia rất nhiều người mắng tôi đê tiện, mắng tôi biến thái, chính là bởi vì bọn họ biết được chuyện này....... Cả trường đều biết, bọn họ cảm thấy tôi làm ô uế chỗ của bọn họ, cảm thấy tôi khiến người ta ghê tởm, thế nên...... thêm một người là cậu cũng chẳng sao, nếu cậu muốn tránh tôi thì cứ tránh đi, dù sao tôi cũng quen rồi......"

Lương Sảng nghe cậu nói mà trong lòng tê rần, cánh tay đang ôm cậu siết càng chặt hơn, một lúc lâu sau mới nói, "Cậu đừng ép tôi, để tôi suy nghĩ một chút, cậu để tôi suy nghĩ một chút đã......"

Mao Tiểu Vũ không nói nữa, nước mắt dường như cũng không còn để chảy ra, trong mắt chỉ một mảnh trống rỗng.

Lúc sau Lương Sảng liền rời đi, Mao Tiểu Vũ như cái xác không hồn suốt mấy ngày trời, tới tận khi nghe nói Vương Tử Văn trở về trường, Thẩm Lăng chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc tiễn đưa hắn. Cậu tâm như tro tàn tới tham dự, lại không ngờ chính buổi tối ấy đã khiến cuộc sống của cậu đi chệch đường ray, mọi kế hoạch, trông đợi đối với tương lai đều tan thành bọt nước.

Nhưng khi đó cậu lại thấy hạnh phúc vô cùng, nằm trong lồng ngực Vương Tử Văn, cảm nhận cái ôm, nụ hôn của hắn, cậu liền cảm thấy khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời có lẽ cũng chỉ vậy thôi.

Nhưng mà cậu không ngờ, hạnh phúc lại chỉ ngắn ngủi trong một đêm.

Sáng hôm sau, Vương Tử Văn còn chưa tỉnh, Mao Tiểu Vũ đã bị tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức khỏi giấc mộng đẹp, cậu sợ làm phiền đến Vương Tử Văn, vội vàng cầm điện thoại vào nhà vệ sinh nghe máy, lại nhận được tin dữ khiến cậu suýt nữa ngất đi ---- bà nội cậu qua đời.

Cậu mơ màng hồ đồ chạy về quê, tới thẳng bệnh viện, nhìn khuôn mặt tái nhợt không còn chút sinh khí của bà nội, muốn khóc cũng không khóc nổi, chỉ còn lại một mảnh u ám mờ mịt.

Cậu gom góp chút lý trí duy nhất còn sót lại lo liệu lễ tang cho bà nội, đợi mọi việc xong xuôi thì đã một tháng trôi qua, bấy giờ cậu mới rốt cuộc nhớ đến Vương Tử Văn, nhớ đến bộ dạng người kia gọi Mao Mao. Cậu ngơ ngác nghĩ, bây giờ mình đã không còn nhà để về rồi, có phải có thể tới Bắc Kinh chung sống với hắn không? Nhưng khi cậu gom góp đủ dũng khí gọi điện thoại cho Vương Tử Văn, nghe máy lại là một cô gái, cô ta diễu võ dương oai nói mình là vợ chưa cưới của Vương Tử Văn, kêu cái đứa tiện nhân là cậu cách xa hắn ra một chút.

Không biết cô gái kia làm sao biết được bí mật của cậu, không chỉ biết, còn thường xuyên gọi điện tới nhục mạ cậu. Từ trong những lời nhục mã ấy, cậu biết được hôm đó Vương Tử Văn bị bỏ thuốc đầu óc choáng váng, căn bản không nhớ rõ mình, cũng biết được Vương Tử Văn đã quên mất mình, ngược lại bị cô gái kia ghi hận, không ngừng uy hiếp sẽ khiến cậu sống không nổi.

Những ký ức đáng sợ một lần nữa bị khơi dậy, cậu một mình ở lại quê nhà mê man đờ đẫn, thường xuyên nhớ tới bà nội đã qua đời, mỗi lần nhớ tới ngực lại đau như bị dao cắt.

Khoảng thời gian ấy, ở bên cậu chỉ có Đường Anh cậu từng quen biết sau khi chuyển lên tỉnh thành, giờ nghe được tin chạy tới thôi. Dẫu trong lòng cậu vẫn ôm hy vọng nhỏ bé Vương Tử Văn sẽ nhớ ra mình, nhưng chờ đợi cậu ngoại trừ những cuộc gọi mãi không thể kết nối, chẳng còn gì khác nữa.

Nhưng cậu không ngờ, vào thời điểm cậu chật vật, tuyệt vọng nhất, người tới bên cậu lại là Lương Sảng.

Ngày ấy cậu tưởng là Đường Anh lại tới thăm mình, nhưng mở cửa lại trông thấy Lương Sảng mệt mỏi phong trần đứng bên ngoài. Cậu ngơ ngác nhìn, tới tận khi bị Lương Sảng hung hăng ôm chặt mới hồi phục tinh thần, nhịn không được lẩm bẩm kêu tên cậu ta.

Lương Sảng đau lòng ôm cậu, trách cứ, "Sao không nói cho tôi biết? Thế nào mà lại gầy thành như vậy? Có phải ốm rồi không?"

Không biết vì sao, nước mắt đã khô cạn thật lâu của Mao Tiểu Vũ đột nhiên trào ra như suối, Lương Sảng càng nhìn càng khó chịu, vừa lau nước mắt cho cậu vừa dỗ dành, "Đừng khóc, không phải tôi đã tới rồi à? Cậu còn có tôi mà, đừng sợ."

Lần đầu tiên Mao Tiểu Vũ cảm thấy ở trong lồng ngực cậu ta không còn đáng sợ như vậy nữa, ngược lại sinh ra một tia mỏi mệt, ỷ lại, ngoan ngoãn để cậu ta ôm, không phản kháng.

Lương Sảng chăm sóc cậu hơn một tuần, dần dần vực cậu dậy từ trong cơn tuyệt vọng, cho đến gần ngày khai giảng, Lương Sảng nhận được một cuộc điện thoại, vừa mừng vừa sợ, rồi lại có chút ưu sầu, hồi lâu sau ôm chầm lấy cậu, do dự nói, "Tiểu Vũ, một đội tuyển bên Mỹ vừa ý tôi, muốn tôi tới chơi cho câu lạc bộ của họ, cậu nói xem...... tôi có nên đi không?"

Thật ra Mao Tiểu Vũ rất mờ mịt, không biết quan hệ của họ bây giờ là gì, hình như cao hơn bạn bè một chút, nhưng lại chưa đến mức người yêu. Nhưng mà Lương Sảng hiển nhiên đã coi mấy ngày nay cậu im lặng là cam chịu, tự xem mình là bạn trai cậu rồi, thế nên mới cẩn thận hỏi ý kiến cậu như thế, còn hỏi thêm một câu, "Tôi sẽ quay trở lại nhanh thôi, cậu chờ tôi một thời gian nhé, có được không?"

Mao Tiểu Vũ ngây người hồi lâu mới nói, "Cậu...... đi đi, cơ hội tốt như vậy, đừng bỏ phí."

"Nhưng còn cậu...... Để tôi đưa cậu về trường trước đã, tôi không yên tâm."

"Không sao đâu." Mao Tiểu Vũ lắc đầu, lại nhìn cậu ta, đột nhiên nói, "Thật ra...... hồi cấp ba, tôi rất thích xem một người chơi bóng."

Lương Sảng không vui, tức giận hỏi, "Ồ, thế nên?"

"Khi đó...... Khi đó từng nói muốn làm người đại diện cho anh ấy, muốn cùng anh ấy... chinh phục thế giới gì gì đó." Mao Tiểu Vũ lại trầm mặc giây lát, mới nói tiếp, "Cậu giống anh ấy, lúc chơi bóng...... cũng rất đẹp."

Lương Sảng nghe vậy lại vui vẻ, hỏi, "Cậu thích nhìn tôi chơi bóng à?"

"...... Thích."

"Vậy......" Lương Sảng cầm tay cậu lên, hôn một cái, "Vậy đừng quan tâm tới người kia nữa, tin tôi đi, tôi nhất định sẽ càng xuất sắc hơn anh ta." Lương Sảng cúi đầu hôn cậu, mong đợi nói, "Nếu không thì như vậy đi, sau này tôi ở NBA phát triển, chờ cậu tốt nghiệp cũng qua Mỹ được không? Ở bên tôi, hai chúng ta cùng nhau chinh phục thế giới!"

Mao Tiểu Vũ ngây người, cảm thấy giờ phút này hình ảnh Lương Sảng dường như chồng lên bóng dáng trong ký ức, cậu do dự hồi lâu, tới khi trông thấy ánh mắt dịu dàng như đã từng quen biết trên khuôn mặt người đàn ông đối diện, tim rốt cuộc run lên, ngơ ngác gật đầu.

Ngày hôm ấy Lương Sảng mừng rỡ như muốn bay lên, cứ ôm mãi cậu không ngừng huyên thuyên, không đầu không đuôi, cười ha ha suốt cả một ngày.

Lương Sảng nói, "Tôi chỉ đi xem thử một chút thôi, chắc không mất bao nhiêu ngày đâu, cậu nhất định phải chờ tôi quay lại nhé."

Mao Tiểu Vũ vẫn còn hơi hoảng hốt, nhưng thấy cậu ta vui vẻ như thế, rốt cuộc không nhẫn tâm cự tuyệt, trầm mặc ừ một tiếng.

Sau đó Lương Sảng liền rời đi, Mao Tiểu Vũ trông thấy Vương Tử Văn trên bản tin, trong lòng vẫn nhịn không được đau đớn, khó chịu. Cậu đột nhiên nghĩ, những ngày như thế này vẫn nên dừng lại thì hơn, chẳng lẽ còn muốn si tâm vọng tưởng cả đời sao? Vất vả lắm mới có một người không ngại thân thể mình, đồng ý đối tốt với mình như thế, tội gì...... tội gì cứ phải ôm ảo tưởng không thể thành sự thực, khiến mình trở nên đáng thương như vậy chứ?

Sau đó cậu từng vô số lần nghĩ, nếu lúc ấy mình thật sự giống như Lương Sảng mong đợi, chờ cậu ta trở về, ở bên cậu ta, sau khi tốt nghiệp qua Mỹ bầu bạn với cậu ta, có lẽ...... cũng có thể xem như một kết cục tốt đẹp.

Đáng tiếc ông trời luôn thích đùa giỡn cậu, vừa cho cậu một chút hy vọng, lại tàn nhẫn tước đi mất.

Mới vừa cùng Lương Sảng gọi điện thoại đường dài, hết sức đau lòng vì cước điện thoại xong, chẳng biết có phải đau lòng quá không, cậu đột nhiên lại thấy lợm giọng, nôn hết bữa sáng vừa ăn ra ngoài.

Mao Tiểu Vũ cũng không để ý, tới tận khi nôn liền mấy ngày, mới cảm thấy không thích hợp, nghĩ đến cái gì, hoảng sợ xoa xoa bụng mình, run tay gọi điện cho một người.

"Đường Anh......" Mặt Mao Tiểu Vũ trắng bệch, muốn nói lại thôi hồi lâu, mãi mới lên tiếng, "Tớ...tớ muốn hỏi cậu chuyện này, cậu......cậu có tiện qua nhà tớ một chuyến không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play