Mao Tiểu Vũ theo Vương Tử Văn đi dạo một lượt các cửa hàng chuyên doanh từ đầu tới cuối đường Vương Phủ Tỉnh, cuối cùng chọn được một cái balo nhỏ bằng da màu trắng làm quà khai giảng cho cháu gái hắn. Kỳ thực Mao Tiểu Vũ cũng rất thích cái cặp kia, kiểu dáng tinh xảo, màu trắng trông cũng rất xinh xắn thuần khiết, cậu muốn mua một cái cho Mao Văn Văn, lại bị mức giá năm con số dọa sợ, đành yên lặng ghi nhớ tên cửa hàng, nghĩ nỗ lực kiếm tiền, chờ Văn Văn vào tiểu học sẽ mua cho bé một cái thật đẹp cùng nhãn hiệu.
Bản thân cậu thắt lưng buộc bụng, chi tiêu vô cùng tiết kiệm, nhưng trước nay tiêu tiền trên người con gái lại không chớp mắt lấy một cái, cậu muốn cưng chiều con gái giống như công chúa nhỏ vậy, người khác có cái gì bé cũng không thiếu cái đó, dù có phải thắt chặt bụng thế nào cũng muốn con gái được sống thật thoải mái. Bản thân cậu lớn lên trong nghèo khó, rất hiểu cảm giác phải tính toán từng đồng từng cắc tạo thành bản tính nhút nhát câu nệ, cậu không muốn con gái cũng như vậy, mà muốn nuôi dưỡng nội tâm con gái thật mạnh mẽ, dịu dàng, giống như người cha kia của bé vậy.
Có điều...... Người cha kia của bé còn là một cái hươu ngốc nữa, điểm này không thể di truyền cho bé được.
Hai người rời khỏi cửa hàng, Vương Tử Văn muốn mời cậu ăn cơm, Mao Tiểu Vũ không có lý do thoái thác, đành ngoan ngoãn đi theo hắn. Nơi hai người tới là một nhà hàng BBQ nổi tiếng trên phố đồ tây, Vương Tử Văn gọi một đống món Mao Tiểu Vũ chưa từng nghe đến bao giờ, vừa giải thích vừa nướng thịt cho cậu.
Vương Tử Văn nói, "Chiều nay cậu có kế hoạch gì chưa? Lâu rồi tôi không có thời gian nghỉ ngơi, nếu không bận gì thì hai chúng ta đi dạo đi, cậu cũng xem như được thả lỏng một ngày."
Mao Tiểu Vũ thật ra không có việc gì, con gái đã được bảo mẫu đón đi, không cần phải lo lắng, chỉ có điều trong lòng không quá thoải mái, cứ cảm thấy tâm tình sợ hãi, liền do dự đáp, "Tôi còn kịch bản cần dịch nữa, muốn trở về sớm một chút."
Vương Tử Văn cười nói, "Cái đó không vội, bản quyền chỉ vừa mới bàn xong thôi, bên kia còn phải cắt nối biên tập còn lâu nữa, nên phần dịch cũng chưa cần gấp." Nói xong lại gắp cho Mao Tiểu Vũ một miếng thịt thăn, chấm chấm tương ớt bên cạnh, cười nói, "Nếm thử xem, tôi nhớ cậu thích ăn cay, nhất định sẽ thích nước chấm này cho xem."
Mao Tiểu Vũ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn, "Sao anh biết?"
Vương Tử Văn mặt không đổi sắc, tươi cười vô cùng thành khẩn, "Chúng ta tốt xấu gì cũng quay phim với nhau ba tháng trời mà, cậu thích ăn cái gì tôi còn không biết sao?"
Mao Tiểu Vũ chớp chớp mắt, có hơi mơ hồ. Tổng đạo diễn vẫn luôn ăn trong lều, mình thì ngồi xổm bên ngoài gặm cơm hộp suốt ba tháng mà, người này có cặp mắt xuyên thấu hay sao mà nhìn ra được vậy?
Vương Tử Văn trót lỡ miệng, đành phải cứng ngắc tìm một lý do, diễn xuất cũng xem như không tệ, bình tĩnh nói bừa, "Nghe Tô Chu nói cậu thích ăn thịt bò, thịt bò nướng nhà này nổi tiếng lắm đó, cậu thích thì ăn nhiều một chút nhé."
Dù sao cũng là con hươu thông minh tuổi còn trẻ đã được làm tổng đạo diễn mà! Vương Tử Văn nói xong cũng cảm thấy thật hay, tự cho mình một like.
Mao Tiểu Vũ lại máy móc gắp thịt cho vào miệng, cả người không được tự nhiên.
Nói thế nào đây, cậu cũng không muốn tự mình đa tình đâu, nhưng mà bầu không khí từ sáng tới giờ thật sự rất kỳ quái, rõ ràng chỉ là hai tên đàn ông đi dạo phố có mục đích thôi, nhưng sao lại cứ cảm thấy......cứ cảm thấy giống như hẹn hò vậy nhỉ?
Vốn dĩ trong lòng đã loạn cào cào rồi, người đàn ông đối diện lại còn treo nụ cười mỉm quyến rũ chết người, động tác dịu dàng nướng từng miếng thịt cho cậu, nướng xong săn sóc chấm nước chấm đặt vào đĩa cậu, cười tủm tỉm nói cậu ăn nhiều một chút đi nữa chứ......
Mao Tiểu Vũ cảm thấy cả người đều không khỏe, nếu nói như thế này chẳng vấn đề gì thi ai mà tin được chứ, cậu cũng không phải đồ ngốc.
Nhưng từ nhỏ đã là nhân vật phụ mờ nhạt, đột nhiên được cầm kịch bản của nhân vật chính, Mao Tiểu Vũ có chút mơ hồ.
Bị Vương Tử Văn lừa ăn một bụng thịt bò cay, tuy ăn đến là sảng khoái, nhưng trong lòng cũng theo đó cay xè, sợ hãi. Cậu cứ cảm thấy Vương Tử Văn có chỗ nào đó là lạ, thái độ đối xử với cậu hơi khác, nụ cười cũng không quá giống, hoàn toàn không phải bộ dạng xa cách như ba tháng ở chung trước đó, ngược lại có vẻ rất thân thết, không có chút khoảng cách nào với cậu, sang sảng lại nhiệt tình, giống như......mười năm trước vậy.
Mao Tiểu Vũ kinh hồn táng đảm, hai tai thỏ run run, cơm nước xong lại cẩn thận cùng Vương Tử Văn 'đi đạo', dạo tới cửa rạp chiếu phim Vạn Đạt, cậu rốt cuộc không nhịn được nữa, do do dự dự nói, "Đạo diễn Vương, hai người đàn ông như chúng ta đi xem phim...... có phải hơi kì không?"
Vương Tử Văn vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cậu, "Có gì mà kì? Đám F.A như chúng ta càng nên đùm bọc lẫn nhau, cho nhau ấm áp, bảo vệ nhau khỏi ác ý của thế giới này chứ, không phải à?"
Mao Tiểu Vũ, "......"
Này...này......chạm mạch ở đâu thật rồi à?
Vì thế hai tên F.A liền đùm bọc lẫn nhau đi vào rạp chiếu phim, Vương Tử Văn chọn một bộ phim ít người để ý, cả phòng chiếu không quá năm người, hai người họ ngồi hàng cuối cùng, cảm giác cũng không khác bao rạp là mấy.
Mao Tiểu Vũ ôm một hộp bắp rang thật lớn, lỗ tai dựng thẳng, lúc phát quảng cáo nhỏ giọng hỏi, "Đây là phim gì thế? Chưa từng nghe nói đến bao giờ."
Vương Tử Văn nhìn cậu co rụt người trên ghế, như thỏ con ôm cà rốt, chỉ cảm thấy đáng yêu muốn mệnh. Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng bảo trì dáng vẻ chó F.A 'yếu mềm', thất thần nói, "Là một bộ phim của Ấn Độ, kể về một cô gái phản nghịch cùng người cha đơn thân của mình, mới ra rạp mấy ngày thôi, cậu chưa nghe nói đến cũng bình thường."
Mao Tiểu Vũ vừa nghe chủ đề là về tình cha con, lập tức có tinh thần, xem đến cực kỳ nghiêm túc, giữa chừng còn đỏ hốc mắt vài lần.
Bên cạnh cũng có một tên đỏ mắt như cậu, có điều không phải là vì cảm động, mà vì nghẹn.
Nghẹn suốt hai tiếng đồng hồ, Mao Tiểu Vũ vẫn còn đang đắm chìm trong bộ phim, cảm thán, "Nếu tôi mà là người cha kia, cũng sẽ dùng toàn lực ủng hộ ước mơ của con gái, cho dù trong mắt người khác, con bé có bướng bỉnh ngang ngược bao nhiêu đi nữa, chỉ cần con bé thích, tôi vẫn sẽ ủng hộ, không quan tâm tới ý kiến của người khác."
Vương Tử Văn rốt cuộc không nhịn được nữa, tự cho phép mình sờ sờ đầu Mao Tiểu Vũ, làm bộ làm tịch cảm thán, "Aizz, cậu quả nhiên là người cha tốt." Trong lòng lại nghĩ, aizz, đúng thật là người vợ tốt mà......
Mao Tiểu Vũ bị hắn sờ đến ngượng ngùng, lui về sau một chút, thuận miệng hỏi, "Sao đạo diễn Vương lại nghĩ đến bộ phim này vậy? Rõ ràng phim này rất ít được chú ý mà, anh muốn tìm linh cảm à?"
Tâm tư Vương Tử Văn xoay vài vòng, bỗng nhiên có hơi xao động.
Chỉ có thể nhìn không thể ăn, lại còn phải bày ra vẻ đạo mạo lịch thiệp, duy trì mối quan hệ xã giao ngoài mặt nữa chứ, hắn nghẹn đến sắp hỏng rồi đây này.
Tính cách hắn vốn dĩ giống như đường bóng vậy, thẳng thắn bộc trực, rõ ràng trong lòng nghẹn một bụng hỏa, lại còn muốn cái gì mà mưa dầm thấm đất, hắn cảm thấy có chút không kham nổi.
Cứ thuận theo tính cách vốn có đi. Vờ vịt làm gì chứ, trực tiếp theo đuổi thôi!
Vì thế hắn đúng lý hợp tình, không có chút dấu hiệu báo trước nào, nói, "Xem như lấy kinh nghiệm đi, tôi muốn xem thử cách suy nghĩ của một người cha đơn thân sẽ như thế nào, tìm hiểu một chút để dễ làm vui lòng người ta."
Mao Tiểu Vũ à một tiếng, theo bản năng hỏi, "Là nhà đầu tư nào à? Mà khiến anh phí tâm sức như vậy?"
Vương Tử Văn cười cười, bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, cười nói, "Không phải nhà đầu tư, là người tôi thích."
Mao Tiểu Vũ đột nhiên cả kinh, hai mắt trợn tròn.
Vương Tử Văn tiếp tục tiến về phía trước, bức cậu lui về sau mấy bước, cứ thế lui tới tận góc tường, lông tơ đều dựng hết cả lên.
Cả người Mao Tiểu Vũ run lên từng chặp, mặt mũi trắng bệch, nơm nớp lo sợ hỏi, "Anh, anh làm gì vậy......"
Vương Tử Văn thân là đạo diễn, phim tình cảm hài lãng mạn đã xem không ít, giờ phút này rốt cuộc cũng có tác dụng, vươn một tay, dùng động tác cẩu huyết nhưng lại rất hiệu quả chặn người nọ trong góc tường, cười tủm tỉm nói, "Em là người đại diện mà, như thế này là có ý gì, em không biết thật à?"
Mao Tiểu Vũ mở to hai mắt, hoảng sợ nghĩ: Có ý gì chứ? Kabe-don không phải là độc quyền của nhân vật chính à? Mình chỉ là một con sóc thôi mà, còn là loại sóc pháo hôi, sóc qua đường, sóc phụ của phụ nữa!
Bé sóc nhỏ họ Mao sợ đến cong chân muốn chạy, Vương Tử Văn lại không thèm màng đến hình tượng cùng cậu uốn gối, hai người giống như cùng đi cầu vậy, mặt đối mặt dẩu mông, chen chúc trong một góc tường, vừa vặn có mấy người đi ngang, cảm thấy hai người họ không nỡ nhìn thẳng, vội vã kéo nhau bỏ chạy.
Mao Tiểu Vũ trong lòng vừa hoảng vừa vội, nửa ngày sau mới run run rẩy rẩy nói, "Anh đừng trêu tôi nữa, tôi không chịu nổi đâu......"
Vương Tử Văn cười hắc hắc, thẳng người dậy, vẫn vây cậu trong tay, nói, "Tôi không nói đùa đâu, tôi thích cậu thật mà, Tiểu Vũ Mao."
Mao Tiểu Vũ mở to mắt nhìn hắn, cảm thấy ba chữ này quả thật đủ sức dời non lấp biển, so với 'Tiểu Mao Mao' còn có sức công phá hơn. Cậu không dám nhìn thẳng Vương Tử Văn, rũ đầu quẫn bách nói, "Anh đừng đùa tôi, sao có thể đột nhiên......"
"Không đột nhiên đâu, tôi thích cậu lâu rồi, từ ba tháng quay phim kia đã thích cậu, thích vô cùng, tôi yêu thầm cậu những ba tháng lận đó."
Mao Tiểu Vũ đương nhiên không tin, co quắp nói, "Sao có thể chứ, ba tháng kia anh đối xử với tôi lạnh nhạt lắm mà, cùng lắm cũng chỉ cười với nhau một cái thôi, có gì khác lạ đâu?"
Vương Tử Văn mặt không đỏ tim không nhảy loạn, thở dài chém gió, "Đâu còn cách nào, đều do cái tật xấu da mặt mỏng, dễ ngại ngùng của tôi hết."
Mao Tiểu Vũ, "......" Cái beep ấy!
Vương Tử Văn không đùa cậu nữa, nghiêm mặt nói, "Còn không phải là vì cậu có con gái rồi à, tôi sợ cậu thẳng tắp như cây đũa, không dám làm chậm trễ cậu đó. Nhưng hôm qua tôi lại nghe Na Na nói cậu định độc thân cả đời, như vậy thẳng cong cũng không còn quan trọng nữa, tôi muốn ở bên cậu, cùng cậu nuôi dạy Văn Văn, có được không?"
Mao Tiểu Vũ trong lòng loạn thành một đoàn, vết xe đổ quá nhiều, cậu không dám tin tưởng hắn, rất sợ vừa ngủ một giấc tỉnh dậy hắn đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ, lại nhìn mình vươn tay nói, "Lần đầu gặp mặt, tôi tên Vương Tử Văn, tôi gọi cậu là Tiểu Mao được chứ?"
Mao Tiểu Vũ vừa nghĩ vậy liền tức giận, Tiểu Mao em gái anh ấy!! Mao ông nội anh ấy!
Mao Tiểu Vũ cắn môi, buồn bực lại sốt ruột, trán cũng bắt đầu rịn mồ hôi. Vương Tử Văn cũng không muốn ép buộc cậu, hắn chỉ định tỏ tình, để trong lòng cậu có mình, suy nghĩ một chút tới mình thôi, về phần có đáp ứng hay không, đó là chuyện về lâu về dài. Vì thế hắn lui về sau một bước, cười khanh khách nói, "Em không cần phải vội đâu, cứ từ từ suy nghĩ, tôi chờ được mà. Đi thôi, tôi đưa em về nhà."
Mao Tiểu Vũ nào dám lắm lời, lập tức ngậm chặt miệng giả chết. Vương Tử Văn nắm chặt tay cậu, cậu muốn rút lại rút không ra, chỉ đành cứng đờ người để hắn kéo tới bãi đỗ xe.
Rạp chiếu phim Vạn Đạt này nằm ở khu phố trung tâm, trong bãi có hàng loạt những chiếc siêu xe, xe thể thao giá trị ngàn vạn nhiều nhan nhản, chẳng hiếm lạ gì.
Lúc này trời đã tối, Vương Tử Văn đi đến gần xe của mình, đột nhiên dừng bước, cười nói, "Đây không phải là xe của Đỗ tổng à? Cậu ta cũng tới đây?"
Chiếc Lamborghini của Đỗ Ninh Tu là bản giới hạn, cả thế giới có mười chiếc, trong đó ở Trung Quốc chỉ có một chiếc duy nhất, nên rất dễ nhận ra. Vương Tử Văn kéo Mao Tiểu Vũ tới gần, nói, "Chiếc xe này lúc cậu ta mới mua tôi đã từng trông thấy, bọn tôi ở cùng trong một tiểu khu, nhà cậu ta ngay đối......"
Còn chưa nói dứt câu, bỗng nhiên lại thấy chiếc xe thể thao số lượng có hạn kia rất có tiết tấu mà......lắc lư hai cái ⊙▽⊙