Kỳ thực ngày hôm nay Mao Tiểu Vũ trôi qua vô cùng buồn bực.
Đầu tiên là vừa đầu giờ sáng, cậu đã phải gửi mười vạn cho cái tên chết tiệt chuyên môn làm tiền cậu kia, sau đó nhìn tài khoản ngân hàng trống rỗng mà đau lòng nửa ngày, tiếp đến lại nghe con gái kêu cô Hách, giáo viên lớp lá của tụi nó từ chức rồi, cô Hách kia cực kỳ thích Văn Văn, vẫn luôn săn sóc bé, bây giờ nghe nói cô sắp đi, Mao Văn Văn từ sáng sớm đã bắt đầu khóc thút thít rồi, Mao Tiểu Vũ phải dỗ dành hơn nửa ngày, lại còn lo không biết giáo viên mới đến có chăm sóc tốt cho Văn Văn không nữa. Sau đó đến công ty, lại gặp phải Đào Y Na tới tháng, huấn luyện vũ đạo không thể không ngừng lại mấy ngày, vị giáo viên vũ đạo nhiệt tình như được tiêm máu gà kia đương nhiên không vui, cho Đào Y Na một tràng giáo huấn, Đào Y Na cúi đầu nghe mắng, Mao Tiểu Vũ liền thay cô xin lỗi không ngừng, một buổi sáng cứ thế chật vật trôi qua trong những tiếng 'rất xin lỗi', 'rất xin lỗi'.
Lúc hai người tới căn-tin ăn trưa, Đào Y Na vô cùng áy náy, nói, "Anh Tiểu Vũ, xin lỗi anh, hại anh phải nghe mắng cùng em."
Mao Tiểu Vũ cười một cái, nói, "Tới tháng...... khụ, đau bụng là chuyện bình thường mà, đâu có cách nào đâu, là do giáo viên nghiêm khắc quá thôi, em cũng đừng để trong lòng." Nói xong lại gắp cho cô một miếng cá, "Mấy ngày này ăn nhiều cá một chút, cơ thể sẽ thoải mái hơn đó."
Đào Y Na cười khúc khích, chống cằm nhìn cậu, nói, "Anh Tiểu Vũ, ai làm vợ anh nhất định sẽ rất hạnh phúc, đến chuyện này mà anh cũng biết, lại còn quan tâm săn sóc nữa chứ."
Tay cầm đũa của Mao Tiểu Vũ run lên, hơi đỏ mặt nói, "Cái đó, cái đó...... Uhm, cũng tàm tạm thôi."
Đào Y Na cảm thấy hứng thú, cười hì hì hỏi, "Anh Tiểu Vũ, anh với vợ anh quen nhau như thế nào vậy? Em nghe nói con gái anh năm nay bốn tuổi, hai người là bạn học cùng đại học à?"
Mao Tiểu Vũ gục đầu xuống, nhỏ giọng đáp, "Cấp ba...... cấp ba học chung một trường."
Đào Y Na woah một tiếng, có vẻ hết sức hâm mộ, "Tuyệt ghê, thanh mai trúc mã đó."
Mao Tiểu Vũ trầm mặc hồi lâu, lại giúp cô lọc xương cá, vừa lọc vừa nói, "Thật ra chỉ có tôi thích người đó thôi, chứ hồi cấp ba người đó không biết."
"Ồ, vậy lên đại học hai người mới ở bên nhau à?"
"......Uhm, xem như là vậy."
Đào Y Na cảm thán, "Tuyệt thật đấy, hồi đi học em chỉ toàn chú tâm luyện hát thôi, chưa yêu đương lần nào, thất bại ghê ấy."
Mao Tiểu Vũ kinh ngạc, "Không thể nào, em xinh đẹp như vậy, chắc phải có nhiều người theo đuổi lắm chứ?"
Đào Y Na cười đáp, "Theo đuổi thì cũng nhiều, nhưng mà em đều không thích, em thích con trai tốt tính, có chí tiến thủ, biết quan tâm săn sóc, ngoại hình còn phải đẹp nữa cơ, đáng tiếc chưa gặp được người nào như thế."
Mao Tiểu Vũ khựng lại một chút, nhẹ giọng nói, "Anh họ em......chính là người như vậy."
Đào Y Na chớp chớp mắt, bông đùa, "Đó là anh của em mà, em cũng đâu thể nhúng chàm ảnh được, có điều bây giờ đã gặp được một người rồi."
"Ồ? Là thí sinh cùng dự thi với em hả?"
Đào Y Na gắp một miếng cá lên ăn, cười hì hì nói, "Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt nha."
Mao Tiểu Vũ sửng sốt, đến lúc phản ứng lại được, mặt đã đỏ tưng bừng, "Aizz, đừng đùa nữa mà."
Đào Y Na cười hắc hắc, không trêu cậu thêm nữa, chỉ tò mò hỏi một câu, "Anh Tiểu Vũ, anh có từng nghĩ đến chuyện tìm một người không? Một thân một mình nuôi con, có phải rất cô đơn không?"
Mao Tiểu Vũ lắc đầu, cười cười, "Không cần, như bây giờ cũng rất tốt rồi."
Đào Y Na nghe vậy có chút cảm động, thời buổi này, người tình nguyện độc thân cả đời, thủ tiết vì người vợ đã mất quả thật không nhiều, đồng thời cũng hơi đau lòng cho người này, nhịn không được hỏi, "Anh yêu cô ấy lắm đúng không?"
Mao Tiểu Vũ lại cười cười, nụ cười rất nhạt, nhưng cũng rất dịu dàng, "Ừ, đúng vậy."
Hai người ăn xong, tính xuống dưới lầu đi bộ tiêu cơm, kết quả vừa xuống tới nơi, Đào Y Na đã ah lên một tiếng, chạy vội ra ngoài. Mao Tiểu Vũ không rõ nguyên nhân đi theo, chờ tới gần bước chân mới khựng lại, có chút do dự.
Xe của Vương Tử Văn đang đỗ trong bãi đậu xe, hơn nữa......trong xe còn có người.
Đào Y Na vừa chạy vừa lẩm bẩm, "Anh ấy đỗ xe ở đó làm gì nhỉ? Nếu tới đón mình thì không phải là còn quá sớm à?".
ngôn tình sủngMao Tiểu Vũ nhích từng bước theo, dừng lại ở chỗ cách chiếc xe kia ba mét, không đi tiếp nữa. Đào Y Na cũng không chú ý, đi qua gõ gõ cửa kính, gọi, "Anh, anh ở đây làm gì thế?"
Nhưng cô gõ nửa ngày, người kia mới như đột nhiên lấy lại tinh thần, thất hồn lạc phách ngẩng lên, lại chỉ liếc nhìn Đào Y Na có một cái, sau đó ánh mắt liền dán trên người Mao Tiểu Vũ.
Mao Tiểu Vũ bi hắn nhìn đến không thoải mái, vội vàng dời mắt sang một bên, hơi thở cũng như dồn dập hơn. Sau đó, cậu nghe được tiếng mở cửa xe, từng tiếc bước chân quen thuộc tới gần, dừng lại trước mặt mình.
Cậu ép chính mình ngẩng đầu lên, cố nặn ra một nụ cười, còn chưa kịp nghĩ ra nên nói gì, đã trông thấy người đàn ông trước mặt đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ, nhiệt tình chào hỏi, "Hi, chúng ta có duyên thật đấy, lại gặp nhau rồi."
Vẻ mặt Mao Tiểu Vũ mờ mịt, mi mắt chớp a chớp, ấp úng nói, "Ah, ừm, đạo diễn Vương, chào anh......"
Vương Tử Văn vẫn cười, đuôi mắt khi cười hơi hơi nhướn lên, hấp dẫn muốn mạng, Mao Tiểu Vũ vội vàng gục đầu xuống, nơm nớp lo sợ hỏi, "Sao anh lại tới đây? Tới đón Na Na à?"
Đào Y Na chen vào nói, "Còn sớm quá, mới giữa trưa thôi mà...... À đúng rồi anh, không phải hôm nay anh hẹn gặp Đỗ tổng à? Thế nào? Đã bàn việc xong chưa?"
Mao Tiểu Vũ ngẫm nghĩ chốc lát, đột nhiên nghĩ ra Đỗ tổng là ai, sợ tới mức ngẩng phắt đầu lên. Vương Tử Văn lại không tỏ vẻ gì khác thường, gật gật đầu nói, "Bàn xong rồi, vai nam chính để cho Đàm Kiêu, điều kiện cậu ta đưa ra không tồi, đỡ mất công Tiểu Chu phải đi tìm kiếm nguồn đầu tư."
Đào Y Na à một tiếng, cũng không nghĩ nhiều, "Vậy anh tới đây làm gì? Em còn bận tới tận tối cơ."
Mao Tiểu Vũ không biết có phải mình gặp ảo giác không, mà lại thấy Vương Tử Văn như liếc mình một cái, mới đáp, "À, phong cảnh chỗ này không tồi, anh tới đây đi dạo."
Đào Y Na, "...... Cái gì vậy trời?"
Vương Tử Văn đột nhiên lại ah lên một tiếng, nói, "Lại nói, Tiểu Mao, tôi nghe nói tiếng Anh của cậu không tồi, phải không?"
Đào Y Na kêu lên, "Đã bảo anh đừng gọi là Tiểu Mao nữa rồi mà!"
Mao Tiểu Vũ lại hơi ngẩn người, do do dự dự nói, "Cũng......cũng tạm được, bình thường tôi cũng hay nhận thêm mấy công việc phiên dịch."
Vương Tử Văn nói, "Là thế này, 'Hoạn thần' vừa mới bán bản quyền cho Mỹ, cần tìm người dịch phụ đề, nếu như cậu không bận, có thể nhận việc này không?"
'Hoạn thần' chính là bộ phim cổ trang mà Vương Tử Văn lần đầu làm tổng đạo diễn, Tô Chu diễn nam thứ kia, Mao Tiểu Vũ kinh ngạc nói, "Bán cho Mỹ à? Vậy, vậy thì tốt quá rồi." Cậu theo thói quen để lộ ra vẻ mặt sùng bái, "Chúc mừng anh nhé, đây quả thật là chuyện tốt, đạo diễn Vương, anh lợi hại thật đấy, lần đầu làm tổng đạo diễn mà đã có thể bán ra quốc tế rồi, sau này nhất định sẽ còn phát triển càng tốt hơn nữa!"
Vương Tử Văn nghe đến cả người thoải mái, lại nhớ đến trước đây thật lâu, nhóc mập kia mỗi ngày cũng nghĩ mọi cách khen ngợi mình thế này, vui vẻ nói, "Thế nên càng cần phiên dịch tốt một chút, để có thể truyền tải được thông điệp từ kịch bản, tôi thấy cậu không tồi, có hứng thú với việc này không?"
Mao Tiểu Vũ thu lại ánh mắt sùng bái, có chút thất thố. Cái kiểu phiên dịch không chuyên như cậu, ngày thường chỉ nhận được mấy đơn hàng nhỏ, căn bản không lên được mặt bàn thôi, theo lý thuyết thì loại công việc có thể thu được cả lợi nhuận lẫn danh tiếng này không thể nào tới lượt cậu được, phải là mấy người phiên dịch có kinh nghiệm, ít nhất cũng được đào tạo chuyên môn mới đúng, mỗi tập ít cũng phải nhận được một vạn đó, sao có thể tùy tùy tiện tiện giao cho cậu như vậy được chứ?
Mao Tiểu Vũ cẩn thận nói, "Cái này...... Tôi sợ làm chậm trễ anh, nếu như dịch không được tốt thì......"
"Không sao, tôi nghe Na Na nói cậu rất nghiêm túc, cẩn thận trong công việc, tôi thích người đáng tin cậy như vậy, giao cho cậu tôi cũng yên tâm."
Đào Y Na biết Mao Tiểu Vũ kẹt tiền, nên cũng hùa theo, "Anh cứ thử xem sao, nếu không được thì lại tính tiếp."
Vương Tử Văn lại nói, "Hơn nữa cậu yên tâm, cho tôi bản dịch thô thôi là được, cuối cùng còn có thầy Nhan chỉnh sửa bản thảo nữa cơ, cậu chỉ cần đảm nhiệm phần dịch là được rồi."
Mao Tiểu Vũ đột nhiên kích động lên, "Thầy Nhan? Là thầy Nhan Yên sao?" Đó chính là đại đại đại thần chuyên đi phiên dịch cho mấy lãnh đạo cấp cao đó! Là nhân vật cấp học thần trong chuyên ngành Tiếng Anh trường cậu, thường xuyên được giáo viên trong trường lôi ra làm tấm gương cho đám tép riu bọn họ, cũng là nam thần nhiều năm của Mao Tiểu Vũ.
Vương Tử Văn cười nói, "Ba cậu ta là bạn thân của ba tôi, quan hệ của bọn tôi không tồi." Nói xong liền nghiêng người tới gần, cười tủm tỉm hỏi, "Thế nào, cậu có nhận không?"
Mao Tiểu Vũ không còn lo lắng nữa, thấp thỏm gật đầu, "Vậy để tôi thử xem sao."
Nụ cười của Vương Tử Văn càng thêm xán lạn, cố nhịn xúc động muốn thò tay xoa xoa đầu nhỏ của cậu, khụ một tiếng đứng thẳng người dậy, "Tối nay tôi sẽ mang kịch bản qua cho cậu, tiện đường đón Na Na luôn."
Đào Y Na aizz một tiếng, mấy người trò chuyện thêm mấy câu liền giải tán.
Tối đó Vương Tử Văn quả thật cầm tới một xấp kịch bản thật dày, ba người đặt phòng trong một nhà hàng, vừa ăn vừa bàn chuyện.
Mao Tiểu Vũ lật lật xem thử, kinh ngạc hỏi, "Cái này......là dịch nhảy cóc à?"
Một quyển là một tập, Vương Tử Văn mang tới năm quyển cho cậu thử tay nghề, nhưng lại không liền nhau, mà lần lượt là tập 4, 18, 24, 29, 47, cũng không biết là sắp xếp theo logic nào nữa.
Vương Tử Văn mặt không đổi sắc giải thích, "Tôi tiện tay lấy đó, cậu dịch thử xem."
Mao Tiểu Vũ có hơi buồn bực, nhưng cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn cất đồ đi, nghiêm túc nói, "Tôi sẽ cố gắng dịch thật tốt, đạo diễn Vương, anh cứ yên tâm."
Đồ ăn đúng lúc này được đưa lên, Vương Tử Văn đẩy đẩy về phía cậu, cười nói, "Cậu làm việc tôi luôn yên tâm mà, tôi rất thích cậu đó."
Mao Tiểu Vũ sợ tới run lên, ngơ ngác hỏi lại, "Ah, hả?"
Vương Tử Văn lại có vẻ hết sức thản nhiên, còn lặp lại thêm một lần, "Tôi rất sẵn lòng hợp tác với người mà tôi thích, tuy chúng ta chưa gặp nhau được mấy lần, nhưng người với người, tiếp xúc qua vài lần là cũng hiểu được phần nào rồi mà. Cậu thấy đấy, chúng ta rất có duyên với nhau, thường xuyên tình cờ gặp được, sớm muộn gì rồi cũng sẽ thân thiết thôi, cậu nói có đúng không?"
Mao Tiểu Vũ, "......À."
Đào Y Na từ lúc vào cửa tới giờ vẫn luôn im lặng như thóc nhìn trái rồi lại nhìn phải một cái, cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, vội vàng duỗi đầu đũa gắp một miếng cá sốt chua ngọt lên, nói, "Đúng vậy, sớm muộn gì cũng sẽ thân thiết thôi, tính cả em nữa, được rồi, mau ăn đi, em sắp chết đói tới nơi rồi này."
Vương Tử Văn cười tủm tỉm vươn đũa, hết sức tự nhiên gặp một miếng cá cho Mao Tiểu Vũ, đặt vào trong bát của cậu, nói, "Ăn nhiều một chút, ăn no mới có sức mà dịch được."
Mao Tiểu Vũ trừng mắt nhìn thịt cá trong bát, ánh mắt lại chuyển tới đĩa cá đặt ngay trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy tâm tình mình cũng không khác nó là bao.
"......Cảm ơn đạo diễn Vương, để tôi tự gắp được rồi."
"Khách khí gì chứ, nếm thử món cà tím này đi, đây là món đặc sắc nhất của nhà hàng này đấy, chua ngọt ngon miệng, những người từng ăn đều khen hết lời."
"......Ah, cảm ơn......"
"Món khoai lang tím kia cũng ngọt lắm đó, cậu ăn thử xem, thế nào? Có ngon không?"
"Cũng, cũng không tệ lắm......"
Đào Y Na bên cạnh tự cấp tự túc, yên lặng gắp thức ăn, "......" Excuse me???