***

Tốt lắm, cậu ấy có thể chủ động tìm chủ đề nói chuyện, tôi trả lời đối phó được.

Tục ngữ đã nói rồi – Tất cả đều tại rượu.

– Cậu uống say rồi à? – Tôi hỏi.

Hy vọng cậu ấy uống xong chén rượu này sẽ quên đi chuyện chúng tôi vừa nói.

Tôi mang theo hai chai rượu mơ, với độ rượu này mình tôi uống hết hai chai không thành vấn đề. Kết quả, tôi phát hiện cậu ấy có gì đó bất thường.

Cậu ấy nâng chén rượu bằng cả hai tay, hàm răng khẽ va vào miệng cốc.

Chẳng qua cây nến điểm tô bầu không khí rất đúng chỗ. Dưới ánh nến, tôi nhìn thấy gương mặt cậu ấy hồng hồng.

Ba chén.

– Khâu Dương, tôi buồn nôn.

Cũng chỉ ba chén thôi.

Có mùi vị thế nào nhỉ?

– Tôi thích xem phim kinh dị nhất đấy. – Tôi nói – Mỗi lần không có linh cảm vẽ tranh tôi đều trốn làm xem mấy bộ phim kinh dị, xem xong đi ngủ một giấc, thức dậy là có thể tiếp tục vẽ.

Vậy mà cậu ấy nằm gục xuống bàn.

– Anh vẽ rất đẹp.

Tên của tôi giống như hai quả nho được cậu ấy ngậm trong miệng thưởng thức.

Tôi nhớ cậu ấy nói với tôi cậu ấy không thể uống, nhưng chẳng phải đó chỉ là câu khiêm tốn thôi sao?

Nếu như dùng phân cảnh truyện tranh để thể hiện, vậy chắc hẳn sẽ một làn gió dịu dàng vuốt ve mái tóc nữ chính, những sợi tóc bồng bềnh của cô gái khẽ sượt qua gương mặt.

Lẽ nào cậu ấy thực sự không thể uống?

Cậu ấy đứng dậy:

Tôi nhớ cậu ấy nói với tôi cậu ấy không thể uống, nhưng chẳng phải đó chỉ là câu khiêm tốn thôi sao?

Cậu hàng xóm của tôi đang nằm nhoài ra bàn nhìn tôi, không nói lấy một lời, nhìn khiến tôi hoảng hốt.

Nước mắt rơi lã chã, chẳng khác nào nhỏ nước mắt.

Tôi sợ, nhưng tôi không biết bản thân đang sợ hãi điều gì.

– Vẫn còn tối quá.

Một trận gió thổi qua, không thể không nói gió đêm hạ khiến người ta chỉ muốn chuyển ngay ra sân ở, tất nhiên không có muỗi sẽ tốt hơn nhiều.

Cậu ấy cười cười:

Lẽ nào cậu ấy thực sự không thể uống?

– Mát mẻ ghê.

Chúng tôi vừa ăn vừa uống rượu, cậu ấy cũng kể cho tôi nghe nhân vật và những đoạn mình thích:

Dứt lời, cậu ấy thở dài một hơi, vùi mặt vào trong khuỷu tay.

– Không ngờ cậu cũng đọc truyện tranh thiếu nữ đấy.

Tôi có thể làm sao được đây?

– Lần này không được chạy đâu đấy.

Xem ra tôi đã hiểu lầm cậu ấy rồi, tửu lượng của cậu ấy thực sự không tốt.

Tôi uống sạch rượu còn lại trong chén, sau đó ghé sát đến gần gọi cậu ấy.

Tên của cậu ấy thực sự rất hay, giống như những cái tên chỉ có trong phim truyền hình hay truyện tranh.

– Này, cậu say rồi à?

Cậu ấy say mèm rồi, đêm hôm khuya khoắt còn ở ngoài dễ bị cướp tài cướp sắc lắm.

Không để ý đến tôi.

– Có phải say rồi không?

Cuối cùng, tôi chỉ đành ngồi xuống bên cạnh, cậu ấy khóc, tôi lau nước mắt cho cậu ấy, làm một cái máy lau nước mắt không có tình cảm.

Vẫn không để ý đến tôi.

Tôi khẽ gọi tên cậu ấy:

– Hạ Thanh Hòa, cậu uống say rồi à?

Cậu ấy bất thình lình ngồi thẳng, ngơ ngác nhìn tôi.

Phản ứng này rất thú vị, giống như con búp bê gạt chốt mở. Tên của cậu ấy chính là chốt mở.

– Hạ Thanh Hòa?

Cậu ấy châm nến, sau đó vươn tay ấn công tắc chiếc đèn treo dưới mái hiên ở phía sau.

Tôi cố ý chọc cậu ấy.

Cậu ấy mím môi nhìn tôi.

Chương 16-20||Chương 26-30

Ờ đúng rồi, còn cả một chú chó nữa.

Tên của cậu ấy thực sự rất hay, giống như những cái tên chỉ có trong phim truyền hình hay truyện tranh.

Cậu ấy dựa vào lòng tôi, sụt sịt khẽ lầm rầm:

Bây giờ đối diện với một chàng trai khóc như mưa, tôi thực sự đã trải nghiệm được cảm giác bó tay chịu trói.

Trai gái đều có thể dùng, nghe thôi cũng biết là một người dịu dàng.

Cậu ấy cứ ngồi nhìn tôi như vậy, tôi không thể nhìn lại cậu ấy, chỉ đành đứng dậy:

– Ừm, cậu uống say rồi thì vào ngủ đi.

Cậu ấy không nhúc nhích, người không biết còn tưởng cậu ấy đang giận dỗi gì tôi.

Nhưng trời xanh làm chứng, tôi không hề bắt nạt cậu ấy.

Địch không hành động, tôi cũng không thể hành động.

Mặc dù có hơi ngại ngùng, nhưng tôi vẫn quay sang định ôm cậu ấy một cái.

Thực ra tôi không hành động là do không biết phải làm thế nào.

Tôi không thể bỏ mặc cậu ấy ở đó không quan tâm đúng không? Mặc dù đây là sân nhà cậu ấy, nhưng tối đêm rồi mà để mình con ma men ngồi bên ngoài dường như không nhân đạo lắm.

Cậu ấy nhìn tôi, không nói gì, cũng không cầm lấy khăn giấy.

Song, nếu tôi muốn lo cho cậu ấy, tôi cũng không biết mình phải làm gì.

Là tôi tự làm tự chịu, tôi không nên đến đây ăn bữa cơm này.

Tôi chưa từng chăm sóc người say bao giờ, dẫu cho thoạt nhìn cậu ấy rất yên phận, chỉ nhìn chằm chằm tôi mà thôi.

Tôi hết cách, nhìn người trước mắt khóc rưng rức, tôi chỉ đành qua đó lau nước mắt cho cậu ấy.

Câu nói của cậu ấy khiến tôi bật cười, tại sao cậu ấy lại thú vị đến thế nhỉ?

Người ta nói rượu vào thì to gan hơn, tôi hơi lo cậu ấy uống rượu vào sẽ bộc phát thú tính, ép buộc tôi phát sinh gì đó, tới lúc ấy tôi ra tay làm cậu ấy bị thương thì lại không hay.

Vậy mà chẳng ngờ, trong lúc tôi đứng đó nghĩ lung tung, cậu ấy bật khóc.

– Uống rượu, uống rượu. – Tôi nâng chén lên nói với cậu ấy – Vị rượu này thực sự rất ngon.

Nước mắt rơi lã chã, chẳng khác nào nhỏ nước mắt.

Cậu ấy vẫn nhìn tôi, không nhúc nhích, biểu cảm cũng chẳng thay đổi gì, nhưng nước mắt giống như vòi tự động không đóng được. Nước mắt rơi xuống gò má, chảy vào vạt áo trước của cậu ấy.

Chắc hẳn cậu ấy thích tôi lắm, cho nên nhìn thấy tôi là không nhịn được uống say. Uống xong bắt đầu nói lời thật lòng, gấp gáp muốn tỏ tình với tôi ngay lập tức.

Tôi sợ nhất là nhìn thấy người khác khóc.

***

Rốt cuộc tại sao cậu ấy lại khóc?

Tôi rút khăn giấy ra đưa cho cậu ấy:

Tôi đã làm gì cậu ấy sao?

Khi tôi gà gật buồn ngủ, chợt nghe thấy bên cạnh vang lên giọng khe khẽ:

Đâu có!

– Có đâu.

Cậu ấy mím môi nhìn tôi.

Thậm chí tôi còn chưa kịp từ chối cậu ấy rõ ràng, cậu ấy khóc cái gì?

Tôi cảm thấy đau đầu, thầm nói với mình: Khâu Dương, mày tự làm tự chịu.

Là tôi tự làm tự chịu, tôi không nên đến đây ăn bữa cơm này.

Quan hệ hàng xóm cái gì chứ, tẻ nhạt một chút có gì không tốt đâu, chúng tôi đã chẳng còn ở thời “Bán anh em xa mua láng giềng gần nữa rồi”. Tôi muốn kết bạn thì tìm trên mạng cũng được mà?

– Thật hả?

Tôi đang nghĩ, chắc hẳn bây giờ cậu ấy phải buồn lắm. Vậy nếu như tôi ôm cậu ấy một cái thì có hiệu quả tốt hơn những lời an ủi sáo rỗng kia không?

Tự trách mình một phen xong, vậy mà cuối cùng vẫn đành đi dỗ người ta.

Chỉ cần cậu ấy không khóc, có gì là tôi cho tất.

Tự dưng bị hỏi câu này, tôi chợt ngây người.

Tôi rút khăn giấy ra đưa cho cậu ấy:

– Đừng khóc! – Tôi nói – Nín đi!

– Có chuyện gì với cậu thế?

Cậu ấy nhìn tôi, không nói gì, cũng không cầm lấy khăn giấy.

– Khâu Dương, anh vẽ cảm xúc này rất tốt, bởi vì anh cũng đang thích ai sao?

Tôi hết cách, nhìn người trước mắt khóc rưng rức, tôi chỉ đành qua đó lau nước mắt cho cậu ấy.

Tôi là một thanh niên tốt, dỗ dành cậu ấy như dỗ trẻ con:

Hai chúng tôi ngồi sóng vai trên chiếc ghế dài, cùng nhau ngẩng đầu nhìn bầu trời sao.

Tôi không nhớ là từng nói nghề nghiệp của mình cho cậu ấy đấy.

– Khóc làm gì? Cậu sao thế? Ngoan nào, đừng khóc nữa.

***

Nhưng cậu ấy chẳng ngoan chút nào, cậu ấy bĩu môi, khóc to hơn.

Cơn mưa to nhất tôi gặp trong mùa hè này không phải cơn mưa suýt nữa đã nhấn chìm sân nhà tôi mà là nước mắt của một người đàn ông tên Hạ Thanh Hòa.

Tôi đứng dậy, lúng túng vò đầu:

Cơn mưa bình thường chỉ có thể ngập sân nhà tôi, nhưng nước mắt của cậu ấy có thể dìm chết tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play