Anh em Weasley vừa mới tới cửa ký túc xá đã bị giáo sư McGonagall bắt được.
Giáo sư McGonagall mặt lạnh: "Hai vị Weasley, ta nghe nói các trò hôm nay trốn tiết cả một ngày."
Fred và George bắt đầu tranh tài vò đầu: "Cái này..."
Đã sớm chờ chực ở cửa, Ron, Ginny và một vài học sinh Gryffindor vốn rất cao hứng khi nhìn thấy cặp sinh đôi trở về nhưng lại thêm một giáo sư, cho nên mọi người chỉ có thể chen chúc ở cửa nhìn ra ngoài.
McGonagall nhìn lướt qua học sinh bên cạnh, xoay người đi về phòng làm việc, vẫn không quên bỏ lại một câu nói: "Đi theo ta, hai trò."
Fred và George ngoài mặt có chút bối rối đi theo phía sau, thật ra thì trong lòng hai người đều đang diễn tập để nói cho đúng, mặc dù không quá rõ ràng tại sao Godric muốn bọn họ nói như vậy, bất quá sư tử tổ nhất định có đạo lý của sư tử tổ.
Đợi đến khi giáo sư McGonagall ngồi vào ghế trong phòng làm việc của mình, trong giọng bà ẩn ẩn tức giận: "Chưa bao giờ có học sinh vô cớ trốn học cả một ngày, các trò rốt cục đã làm gì?"
George cúi đầu nhìn mũi chân mình, hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu bắt đầu diễn trò: "Chúng em không phải cố ý, chỉ bất quá..."
George nhìn Fred, Fred bắt đầu tiếp lời: "Xin lỗi, giáo sư, chúng em khuya hôm trước đi chơi, kết quả không cẩn thận..."
Hai người nói chuyện đều chỉ nói một nửa, McGonagall nhướn mày: "Đi chơi? Đi chỗ nào?"
"Làm một Gryffindor dũng cảm, chúng em đi mạo hiểm!" Chần chờ một chút, hai anh em làm ra một bộ thấy chết không sờn đồng thanh nói, sau đồ đồng thời bồi thêm một câu: "Chúng em vào rừng cấm tìm U linh."
"Các trò chạy đến rừng cấm vào buổi tối?" Kinh ngạc, giáo sư McGonagall trong lòng thầm tính ngày, hôm trước không phải trăng tròn ư, chuyện ma quái ở Chòi Thét trong rừng cấm đã trở thành một truyền kỳ ở Hogwarts, không ai dám đi, hiện tại hai đứa nhỏ này thật là không biết trời cao đất rộng, McGonagall nhìn kỹ Fred và George, may mắn, không xảy ra việc gì.
"Đúng vậy." Fred hưng phấn gật đầu: "Chúng em nghe thấy tiếng dã thú kêu, vốn muốn tìm xem là cái gì, kết quả đều do George chân tay vụng về."
"Anh mới chân tay vụng về, nếu không phải anh, chúng ta thế nào ngã xuống." George nhanh chóng phản kích.
"Rõ ràng là em hại chúng ta té hôn mê." Fred bắt đầu tranh cãi: "Sau lại còn lạc đường."
"Đủ rồi!" McGonagall vỗ mạnh bàn một cái, bà đại khái cũng nghe rõ, hai anh em này vào rừng cấm mạo hiểm, bị té nên hôn mê, sau đó lạc đường nên bây giờ mới xuất hiện: "Các trò sao lại về được."
George trợn mắt nhìn Fred một cái, bất đắc dĩ trả lời: "Giáo sư Snape phát hiện ra chúng em."
Nói xong, hai người cũng không nói gì nữa. Nên nói cũng đã nói.
"Gryffindor trừ 50 điểm, vì hai người các trò lỗ mãng!" McGonagall đau lòng trừ điểm học viện mình, nhưng phải phạt thì vẫn phạt, lần này thật quá nguy hiểm, may mắn không gặp Lupin, xem ra bà phải nói chuyện với Dumbledor một chút. McGonagall nhìn hai người: "Trở về viết kiểm điểm, sáng sớm ngày mai nộp cho tôi, còn nữa, không được tung tin đồn cho học sinh, hiện tại, các trò có thể đi."
Fred và George nhìn nhau một cái, trừ điểm xong liền xong, vị giáo sư luôn dài dòng nghiêm khắc này lại dễ dàng thả bọn họ đi như vậy, thật đúng là kỳ tích. Hai anh em gật đầu, xoay người rời đi, thuận tay đóng cửa lại, sau đó hai người ngẩng đầu lên liền biến thành vẻ mặt tươi cười, làm xong rồi!
Về đến kí túc xá, hai người khôi phục thành bộ dạng ủ rũ, miệng còn lẩm bẩm, nói cái gì phải viết kiểm điểm..., những người đợi chờ khổ sở ở đây - đám Ron, Harry nhìn thấy cảnh này không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống tò mò trong lòng, đưa mắt nhìn cặp sinh đôi trở về phòng ngủ. Không cho tùy tiện nói lung tung, đây là lời dặn của giáo sư McGonagall, mà Godric dặn họ cũng không khác lắm, khinh người nha, có thể không nói đừng nói, nói cũng không nên nói quá rõ ràng, bởi vì nói càng nhiều càng dễ phạm lỗi.
...
Sáng sớm hôm sau các Gryffindor tràn đầy hiếu kỳ còn chưa kịp hỏi thăm tin tức từ cặp sinh đôi, giáo sư McGonagall lần nữa tới mang hai anh em đi, mục đích lần này là phòng hiệu trưởng.
"Bọn nhỏ, một chút chanh đường thì thế nào?" Dumbledor vẫn như trước tích cực đẩy mạnh tiêu thụ món điểm tâm ngọt của mình, ông vui vẻ nhìn hai Weasley tóc đỏ trước mặt.
"Không cần." Fred và George nhất trí lắc đầu.
Dumbledor thấy thế cũng không miễn cưỡng, "Chuyện của các trò, thầy nghe nói là Severus tìm được các trò?" Từ ngày hôm qua, lúc McGonagall tới nơi này kể rõ xong, Dumbledor cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó nhưng không nói ra được, hiện tại, ông sở dĩ mở miệng hỏi một câu như vậy là vì ông nghĩ nếu hai anh em nói láo thì không thể có Severus làm nhân chứng.
"Đúng vậy." Hai người đồng thanh trả lời, không có nửa điểm do dự.
"Thoạt nhìn không giống như nói dối, Dumbledor trầm tư.
Lúc này, cửa bị mạnh mẽ đẩy ra. Severus sắc mặt âm trầm mang theo áp suất cực thấp đi vào như gió cuốn.
"A, Severus, chúng tôi vừa nói đến thầy." Dumbledor cười cười, hoàn toàn không bị khí lạnh ảnh hưởng.
Snape liếc xéo cặp sinh đôi một cái, tiếng nói trầm thấp tràn đầy châm chọc: "Xem ra cặp sinh đôi đã khẩn cấp khoe khoang hành trình xán lạn của mình ở rừng cấm rồi."
Snape chuyển hướng sang Dumbledor: "Tôi nghĩ ông có thể tạm gác hai cái đầu bị quỷ khổng lồ bóp nát sang một bên, bởi vì nơi này sợ rằng có chuyện quan trọng hơn."
"Đã xảy ra chuyện gì ư, Severus?" Rõ ràng biết tính vị đại sư ma dược này không có việc sẽ không xuất hiện, Dumbledor tiếp tục duy trì vẻ mặt mỉm cười, đang đợi lời kế tiếp.
"Đi vào, trò Jean, trò còn đang lề mề cái gì?" Snape không nhìn được hướng ra phía ngoài gầm nhẹ, sau đó tiến vào chính là Godric cầm theo cái lồng, bên trong cái lồng đương nhiên là một con chuột đang hấp hối.
"Này là thế nào?" McGonagall không nhịn được chen vào nói.
Fred và George lập tức nhận ra đó là con chuột của em trai họ, sẽ không thật là đùa chết chứ.
"Em mượn con chuột của Ron làm chút thí nghiệm ma dược, kết quả không cẩn thận nên như vậy." Godric thẹn thùng lắc lắc cái lồng, con chuột phản ứng rất chậm, bộ dạng nửa sống nửa chết: "Cho nên em nhờ giáo sư Snape giúp..."
"Đây cũng không phải trọng điểm!" Tâm tình Snape thật sự vô cùng nát bét, nếu hỏi người Snape đời này hận nhất, đó chính là Hắc ma vương, bởi vì y giết chết bạn tốt của mình – Lily, tiếp theo chính là người bán đứng Lily – Black, kết quả, hận suất mười hai năm, đột nhiên có người nói với mình, bán đứng Lily là người khác, mà người này lại sống dưới mí mắt mình hơn ba năm, đáng chết, thật là cực kỳ đáng chết!
Hít sâu một hơi, Snape đè nén tức giận, nói rành mạch: "Con chuột có sinh mệnh siêu cấp dài, sống mười hai năm còn chưa chết, cái này đúng chứ?" Godric nghe vậy vội vàng gật đầu.
Snape vừa nhìn về phía McGonagall: "Đúng rồi, nó còn thiếu một đầu ngón chân, có lẽ bà nguyện ý nghiên cứu một chút này là chuyện gì xảy ra!" Giọng nói hết sức châm chọc. Dù sao McGonagall cũng là giáo sư môn biến hình.
Lời này thốt ra, sắc mặt McGonagall thay đổi, Dumbledor cũng thu hồi nụ cười, cặp sinh đôi có lẽ nghe không hiểu hàm nghĩa trong đó nhưng bọn họ cũng đã hiểu, nhất là chuyện Sirius vượt ngục đã sôi sục một năm này, rất nhiều chuyện xưa cũng lên báo, tỷ như chuyện Petter bị nổ đến hài cốt cũng không còn, chỉ còn lại một ngón tay.
"Trò Jean, tới cho ta nhìn một chút." McGonagall nghiêm túc cầm cái lồng, cẩn thận dò xét, sau đó lấy con chuột ra, bà chần chờ một chút, cuối cùng cầm đũa phép niệm một thần chú, một thần chú ép Animagi trở về hình người.
Trước mắt bao người, con chuột từ từ to lên, cuối cùng biến thành một người đàn ông thấp bé.
"A, Merlin!" McGonagall phát ra tiếng than kinh sợ, lại thật sự là Petter Pettigrew, người đàn ông này hẳn đã chết!
Cặp mắt của anh em Weasley đã muốn trợn ra ngoài, con chuột nuôi trong nhà họ lại là phù thủy!!!
Giờ phút này Petter xụi lơ trên mặt đất, gã đáng thương không có chút hình tượng nào để nói, gã cúi đầu phát ra thanh âm khàn khàn phảng phất như đang gọi cứu mạng. Nói hèn mọn là còn nhẹ, hiện tại, Petter dung mạo tiều tụy, vô cùng tiều tụy, bề ngoài nhìn không có điểm nào giống nhân vật phản diện, cũng rất có tư cách chiếm được sự đồng tình.
Dumbledor cũng sẽ không chỉ nhìn mặt đoán người, đầu óc ông vừa chuyển động đã rõ ràng bảy tám phần: "Severus, phiền thầy lấy chút Chân dược tới đây, tôi nghĩ chúng ta cần tới nó.
McGonagall kinh ngạc quay đầu lại, cũng hiểu rõ trong nháy mắt.
Snape sớm có chuẩn bị, hắn cười lạnh lấy từ trong áo khoác ra một lọ Chân dược, thô lỗ vặn bung miệng Petter ra nhỏ ba giọt vào.
Chuyện tiếp theo rất thuận lợi, Petter giọng khàn khàn khai ra người nào chân chính là người giữ bí mật năm đó, người nghe hiểu ngay.
Sau nữa, Dumbledor cùng McGonagall áp giải Petter vẻ mặt hoảng hốt tới Bộ pháp thuật, thật ra có lẽ không thể gọi là áp giải, bởi vì chịu đủ hành hạ mà con chuột tựa hồ hoàn toàn không nghĩ tới chuyện chạy trốn, mà Snape thì hối hận vì đã lãng phí Chân dược của mình, vì khi hắn nhìn trạng thái của Petter, có lẽ hỏi cái gì cũng thành thật trả lời, hắn nghiêng đầu nhìn Godric một cái, trong lòng âm thầm suy nghĩ, mặt tối của người sáng lập Gryffindor cũng không phải ngoan độc bình thường.
...
Hai ngày sau, trang đầu <Nhật báo tiên tri> biến thành ảnh Petter Pettigrew hai tay mang khóa sắt, cùng lúc đó, Bộ pháp thuật hủy bỏ tội danh của Sirius Black, chân tướng rốt cục rõ ràng khắp thiên hạ.
Tác giả: mỗi lần trở về nội dung nguyên bản, cảm giác thấy viết thực cực khổ, cũng may rốt cục viết xong, đợi đến khi Đại cẩu khôi phục thân phận, năm thứ ba xong rồi, chờ đợi năm thứ tư sao, cạc cạc ~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT