Khí trời dần dần trở nên hỏng bét, đến ngày thi đấu Quidditch, trời mây đen giăng đầy, còn có sấm rền, biểu thị sắp có mưa.

Trận đấu giữa Slytherin và Gryffindor.

Harry là lần đầu tiên gặp loại thời tiết này khi thi đấu, cậu có chút khẩn trương, mà Oliver Wood cũng lên cơn thần kinh hề hề hà hà mãi không xong, cố gắng đưa ra một số ý tưởng hữu dụng. Fred vỗ vỗ Wood: "Chớ khẩn trương, các anh em, Harry của chúng là giỏi nhất." Ở trận trước, Gryffindor chỉ thua Slytherin một chút nhưng đó là chuyện ngoài ý muốn, Fred vẫn rất có lòng tin với Harry.

Wood vẫn rất kích động: "Nhưng hôm nay thời tiết quá tệ, vô cùng tệ. Hoàn cảnh hoàn toàn khác với các trận trước của chúng ta! Nghiêm túc chút!"

Nhìn bọn họ cổ động lẫn nhau, Harry bật cười, ngược lại thoải mái không ít, sau đó cầu thủ thay áo chùng màu đỏ, chuẩn bị ra sân, vốn là Wood còn muốn nói tiếp hai câu nhưng phía ngoài tiếng sấm đột nhiên vang lên, tiếng gió cũng vù vù rung động, mưa lớn từng giọt đổ xuống.

Thời tiết ác liệt vẫn không thể đánh tan sự nhiệt tình đối với Quidditch của các học sinh, bọn họ vẫn như ngày thường kéo nhau tới sân bóng, học sinh Slytherin ở trong cơn mưa vẫn ngồi chỉnh tề, bọn họ kéo theo băng rôn thật to cổ vũ học viện của mình, chỗ ngồi của Gryffindor và Ravenclaw vốn liền nhau, lúc này học sinh hai học viện ngồi chung thành một đống, dù sao học sinh Ravenclaw cũng luôn cổ vũ cho Gryffindor, học sinh Hufflepuff thì ngồi đàng hoàng ở vị trí của họ.

Loại thời tiết mưa gió này Salazar mới không có hứng tới đây tham gia náo nhiệt, anh dứt khoát không tới. Còn Godric, anh vẫn như cũ ngồi ở vị trí bắt mắt nhất ở khán đài Slytherin, còn rất nhiệt tình cổ vũ cho Slytherin. Mà Tom cũng tới, Harry tranh tài, y dù không có hứng với Quidditch cũng phải tới cổ vũ. Tom vẫn không thể thích ứng với sự náo nhiệt của Gryffindor, y không tự chủ mà nhích về phía bên trái, ngồi bên trái y là một nữ sinh Ravenclaw, không có băng rôn và vân vân, cũng không kích động giơ chân cổ vũ, rất tốt, Tom thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có một người bình thường chút.

Tom ngửa đầu nhìn sân bóng, lúc này cầu thủ dựa theo đội hình của mình bay ra, chung quanh nhất thời tiếng hoan hô rào rào, Tom nhíu nhíu mày, lần nữa nhích về bên trái, đột nhiên bên trái vang lên một tiếng sư tử rống, Tom sợ hết hồn, y nghiêng đầu đi, lúc này y mới phát hiện trên đầu nữ sinh kia không biết lúc nào có thêm cái mũ đầu sư tử. Nữ sinh nhìn y một cái, chỉ chỉ cái mũ trên đầu: "Cái này có khí thế hơn." Sau đó quay đầu tiếp tục xem trận đấu.

Tom rất buồn bực, nữ sinh Ravenclaw so với Gryffindor khùng khùng còn kinh khủng hơn.

Bà Hooch đưa còi lên miệng, dùng sức thổi, tiếng còi phát ra the thé sắc lạnh, nghe từ phía xa truyền tới – trận đấu bắt đầu.

Harry bay rất nhanh, Tia Chớp hiệu quả không tệ, ở trong gió cũng không bị lay động, trên cả cầu trường cũng chỉ có Harry và Draco bay ổn định nhất, tốc độ nhanh nhất. Nhưng mà mưa quá lớn, hạt mưa đánh vào mắt kính của Harry, tầm mắt của cậu một mảnh mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh xanh đỏ mờ mờ bay qua bay lại, tìm Golden Snitch ở đâu.

Draco cũng không tốt hơn chút nào, trong cơn mưa dữ dội cậu linh hoạt né tránh Bludges nhưng cũng không tìm thấy Golden Snitch, cậu bay cách Harry không xa, nghĩ tới điều gì cho nên vội vàng bay tới: "Harry – " Draco lớn tiếng hô bên tai Harry, dù sao tiếng mưa rơi quá lớn.

"Draco?" Harry nhìn thấy rõ người bên cạnh, chết tiệt, mắt kính quá phiền phức.

"Uống hết cái này." Draco đưa qua một cái bình thủy tinh nhỏ: "Gorril làm, tăng cường thị lực." Lúc trời còn chưa mưa Godric liền làm lọ ma dược này giao cho Draco, nếu lát nữa trời mưa thì đưa cái này cho Harry, dù sao đeo kính tranh tài cũng không tốt.

Harry không chút chần chờ uống vào, nhất thời tầm mắt trở nên rõ ràng, cậu lấy mắt kính xuống, tâm tình thật tốt: "Cảm ơn!"

"Thi đấu công bằng." Draco nói xong liền bay xa, cậu cũng không phải người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Harry hết sức chuyên chú quan sát, cậu nhìn khắp cầu trường, Draco cũng làm chuyện tương tự. Tay chân Harry lạnh cóng, cậu phải tìm thấy trái Snitch nhanh một chút, bầu trời lại xuất hiện một tia sét, Harry nhanh chóng tránh thoát một trái Bludges, cậu xoay người tính bay đến giữa sân, lúc này lại có một tia sét, Harry lần này thấy một thứ gì đó khiến cậu phân tâm, một con chó to màu đen đang vểnh tai ngồi trên khán đài cao nhất, dưới ánh sét hình ảnh màu đen kia đặc biệt dữ tợn.

Đợi đến khi Harry nhìn rõ thêm một chút thì nơi đó đã không còn cái gì nữa. Harry chần chờ một chút vẫn bay trở về giữa sân, trận tranh tài quan trọng hơn. "Harry, phía sau em." Không biết là tiếng Fred hay George truyền tới, Harry quay mạnh đầu, cậu thấy Golden Snitch rồi, đồng thời nhìn thấy còn có Draco.

Cho nên hai người cưỡi Tia Chớp đuổi theo, trái Golden Snitch vẫn bay lên trên, đột nhiên Draco dừng lại, cậu cảm thấy có gì đó không đúng, cậu muốn gọi Harry lại nhưng đã chậm, Harry vẫn xông thẳng tới, lúc này, Draco đã biết cái gì không bình thường, càng lên cao càng lạnh, có thứ gì đó tới, là – Giám ngục!

Giám ngục tại sao lại tới nơi này, Draco không kịp nghĩ nhiều, cậu cảm thấy cái lạnh thấu xương đang tràn ra, sau đó cậu thấy Harry rơi xuống, Draco quay đầu đuổi theo Harry đang rơi xuống dưỡi, không thể không nói, tốc độ của Tia Chớp là hàng đầu, khi Harry còn cách mặt đất 5 mét Draco bắt được cậu, sau đó từ từ hạ xuống.

Những người khác trên sân cũng rất nhanh phát hiện tình trạng nơi này, bà Hooch là người đầu tiên xông tới: "Sao vậy?"

Harry vẫn còn hỗn loạn, cậu nằm trên mặt đất không nhúc nhích. Mà Draco thì thở hổn hển, sắc mặt lộ ra thần sắc kinh hoảng: "Là... giám ngục."

Không đợi bà Hooch có phản ứng, học sinh toàn trường cũng biết rồi, bởi vì một đám giám ngục đang bay tới sân bóng, dòng nước lạnh đáng sợ nhất thời lan khắp sân bóng, mặt đất bắt đầu từ từ kết băng, ngay cả không khí cũng trở nên lạnh như bắng, tiếng kêu sợ hãi liên tiếp vang lên, sự sợ hãi hiện lên trên mặt mỗi học sinh.

"Học sinh năm sáu đi phía trước, học sinh năm bảy đi đằng sau, còn lại vào giữa." Godric đứng lên lớn tiếng ra lệnh, các Slytherin khôi phục tỉnh táo, bọn họ tuân theo an bài của chủ tịch nhanh chóng xếp hàng rút lui. Học sinh năm sáu năm bảy đã học qua thần chú hộ mệnh, mặc dù không thể xua đi một nhóm lớn giám ngục nhưng đủ để tự vệ. Godric thì đứng ở ngoài đội ngũ giám sát.

Sân bóng có bốn cửa ra hướng về bốn ký túc xá. Godric không lo lắng cho người trên sân bóng, Dumbledor có ở đây cho nên anh chỉ cần dẫn học sinh Slytherin về ký túc xá là được.

Giáo sư đến xem trận đấu không nhiều lắm, chỉ có Dumbledor, McGonagall và Hagrid, lúc này không thể trông cậy vào Hagrid giúp được gì mà McGonagll vốn ngồi gần học sinh thì triệu tập các Gryffindor và Slytherin dắt bọn họ ra ngoài. Dumbledor lúc này triệu hồi thần hộ mệnh của ông – một con phượng hoàng, phượng hoàng xòe cánh bay về phía nhiều Giám ngục nhất, Giám ngục lập tức tản ra, bay lên cao một chút, sau đó lại không cam lòng mà xà xuống.

Nhiều lắm, Dumbledor dò xét hoàn cảnh chung quanh, xem ra những Giám ngục này đã đói bụng lâu rồi, ông chú ý tới học sinh Slytherin đã không còn ở trong sân bóng, mà còn đang rút lui chính là đội ngũ đông đảo của Gryffindor và Ravenclaw hợp lại, các Hufflepuff cũng không khác lắm. Cho nên ông để thần hộ mệnh bay tròn quanh nhóm học sinh Gryffindor và Ravenclaw, phòng ngừa Giám ngục tìm đến, chính ông thì xuống sân giúp bà Hooch chiếu cố cầu thủ.

Trở về ký túc xá còn một đoạn đường, Dumbledor không quá lo lắng Slytherin, ông biết rõ, đối mặt nguy hiểm thì học sinh Slytherin luôn không kém, hơn nữa có Gorril Jean ở đó, sẽ không có vấn đề gì. Gryffindor và Ravenclaw có McGonagall cùng thần hộ mệnh của mình hộ tống sẽ không có vấn đề, hiện tại cũng chỉ còn lại Hufflepuff, ông không rảnh bận tâm.

Tác giả: Chương sau, Cô nàng điên: Luna Lovegood ~

P/s: Chương sau Godric biểu hiện rất tốt ~~~ nhưng cuối cùng vẫn thoái vị cho cô bé Ravenclaw cổ quái thần bí ~~~ hắc hắc ~~

72. Cô nàng điên:Luna Lovegood.

Đang nghỉ ngơi trong ký túc xá, Salazar lúc này rất không cao hứng đứng dậy, ngoài trời gió lớn lại mưa, phía sân bóng còn có hơi thở của Giám ngục, thật là ầm ĩ muốn chết, nghĩ tới tình huống có thể phát sinh, Salazar dùng Ảo ảnh di hình biến mất, hắn đi đến cửa về ký túc từ sân bóng của Hufflepuff, gặp hỗn loạn..., chỉ sợ cũng chỉ có học sinh viện này không ai quản,

Godric dẫn theo các Slytherin thật nhanh về phía ký túc, đáng tiếc, Giám ngục hết đám này tới đám khác đuổi tới đây, có lẽ là không chiếm được tiện nghi phía Dumbledor nên phân tán tới mục tiêu khác. Godric quay đầu nhìn một đám lớn, tâm tình vô cùng tồi tệ: "Dừng lại, cùng nhau hô thần chú."

Vừa đi vừa sử dụng thần chú dễ dàng bị phân tâm, huống chi thần chú Thần hộ mệnh không phải thần chú bình thường, tất cả dừng lại, học sinh năm sáu năm bảy bình tĩnh lại, một người lại một người hô to thần chú: "Expecto Patronum" (Hú hồn thần hộ mệnh.)

Đầu Godric bắt đầu đau, quả nhiên chỉ có thể tự vệ, không thể xua tan, những học sinh kia miễn cưỡng có thể tạo ra thần hộ mệnh, nhưng không đủ lớn mạnh, xem ra bọn họ cũng không thường xuyên luyện tập thần chú này, bản tính Slytherin khiến bọn họ thích luyện tập thần chú công kích hơn sao. Godric nheo mắt nhìn đám Giám ngục ở cửa, tâm nói, các ngươi là ép ta động thủ.

"Ta đếm đến ba, mọi người cùng nhau dừng thần chú." Godric lớn tiếng ra lệnh, nếu không muốn đi, vậy thì đều tới đi.

Hả? Tất cả học sinh Slytherin sửng sốt, dừng thần chú, vậy đám Giám ngục ngoài cửa sẽ xông vào sao? Các học sinh cấp cao nhìn nhau một chút, có chút chần chừ, học sinh cấp thấp thì khiếp sợ, chủ tịch muốn làm gì?

"Đây là mệnh lệnh, làm theo là được." Godric ngửa đầu, tâm lặng lẽ đếm, tổng cộng mười bảy giây, "Một, hai, ba –"

Các Slytherin đồng thời dừng tay, nghe lệnh chủ tịch là hàng đầu. Hiệu quả thần chú vừa biến mất, Giám ngục ngoài cửa đánh tới, các học sinh nhìn Giám ngục, lại nhìn Godric.

Muốn làm cái gì, mau làm đi. Đây là tiếng lòng của tất cả học sinh Slytherin.

Chỉ thấy chủ tịch luôn cợt nhả lúc này bộ dạng cao ngạo, tư thái vững vàng như có thể đón mưa chắn gió, hắn rút đũa phép ở bên hông, hướng về mười mấy bóng đen vung lên: "Lưỡi dao nguyệt sắc --- "Thần chú chưa từng nghe qua bao giờ.

Một cỗ sương mù mỏng phun ra từ đầu đũ phép, đám sương này khi tiến đến gần Giám ngục thì biến thành những lưỡi dao hình cung, trong suốt lấp lánh như thủy tinh, vô cùng xinh đẹp. Với giám ngục mà nói, loại xinh đẹp chính là trí mạng, những lưỡi dao này đâm thủng Giám ngục, những bóng đem kia trở nên vặn vẹo, tựa hồ đang giãy dụa trong im lặng, một khắc sau, Giám ngục trực tiếp tan ra rồi biến mất. Những lưỡi dao kia cũng tan theo, hóa thành phấn vụn phát sáng, phiêu tán theo gió.

Godric rất ưu nhã cất đũa phép về bên hông, sau đó nhìn về phía các học sinh đang trợn mắt há mồm: "Giám ngục hiện tại hình như là tài sản của Bộ pháp thuật, tôi cũng không muốn bồi thường tổn thất cho Bộ pháp thuật, cho nên, mọi người sẽ thay tôi giữ bí mật chứ?" Godric trở về bộ dáng cười đùa trước kia, một đôi mắt lòe lòe tỏa sáng.

Merlin a, Gorril lại giết chết Giám ngục! Hơn nữa còn là một đoàn! Phải biết rằng ở giới phù thủy, cho tới giờ cũng không có thần chú nào có thể giết chết Giám ngục, coi như Hú hồn thần hộ mệnh cũng chỉ có thể xua tan chúng mà thôi. Các học sinh đều đờ đẫn gật đầu, giữ bí mật cho chủ tịch học viện, đây là vinh hạnh của họ.

Chỉnh lại đội ngũ, các Slytherin tiếp tục đi về phía trước, bề ngoài bình tĩnh nhưng giờ phút này tâm bọn họ vô cùng loạn, cường đại, chủ tịch học viện bọn họ thật sự cường đại đến mức khiến người ta xấu hổ, thần chú kia là cái gì? Có uy lực lớn như vậy?!

Godric cười khẽ, hắn dĩ nhiên biết suy nghĩ trong lòng của các học sinh Slytherin ham mê lực lượng, đáng tiếc, thần chú kia là bạch ma pháp đặc biệt dùng để đối phó Giám ngục, mấy đứa nhỏ này sợ học không được.

...

So với Godric bên này, Salazar bên kia có thu hoạch khác.

Salazar đứng xa xa nhìn các học sinh Hufflepuff đang vội vàng chạy về phía ký túc, hắn chỉ cần âm thầm bảo vệ là được rồi.

Giám ngục cũng không có quên chỗ này, bất quá rất ít, chỉ có vài còn. Salazar không xuất thủ, hắn nhìn ra, học sinh Hufflepuff có thể ứng phó được. Quả nhiên, mấy học sinh cấp cao rất giỏi, triệu hoán được thần hộ mệnh coi như mạnh, thoáng cái đuổi Giám ngục đi xa, họ cũng không ham chiến, nhanh chóng chạy về ký túc xá, học sinh cấp thấp chạy đầu tiên, học sinh cấp cao che chở phía sau.

Trong cơn mưa to, chỉ lo vùi đầu chạy Giám ngục đuổi theo phía sau nên không phát hiện một con lọt lướt đang bay đến từ phía trước, học sinh cấp thấp không có bản lãnh chống đỡ Giám ngục, Salazar thấy tình cảnh này, đang chuẩn bị xuất thủ, nhưng giật mình, hắn thấy có một lưỡi dao trong suốt đâm vào lưng Giám ngục, sau đó, hai thứ đồng thời tan ra rồi biến mất.

Lưỡi dao nguyệt sắc? Salazar biết thần chú này, nhưng hắn không nghĩ rằng tùy tiện người nào cũng có thể dùng. Hắn nhanh chóng tra tìm nơi phát ra ma lực, sau đó, hắn thấy từ một nơi cách hắn không tới mười mét, một cô gái núp dưới tàng cây đang khua đũa phép. Cô mặc đồng phục Ravenclaw, mưa to hoàn toàn không ảnh hưởng tới cô, hẳn là dùng thần chú ngăn lại.

Đột nhiên, cô gái quay đầu lại, nhìn về phía Salazar, cô ngẩn người, cuối cùng nhún nhún vai với Salazar, cười nhạt.

Mài tóc màu vàng rối tung dài đến bên hông, đôi mắt màu xám bạc lộ ra vẻ rất mông lung, trên tai đeo một đôi khuyên hình củ cải, trước ngực đeo một cái dây chuyền làm từ rất nhiều nắp chai bia. Salazar nhớ tên mỗi một học sinh trong trường, cô gái này cũng không ngoại lệ.

Cô là cô nàng điên nổi tiếng của Ravenclaw – Luna Lovegood.

Salazar đi tới bên cạnh Luna, lúc này học sinh Hufflepuff đã thuận lợi trở về ký túc xá. Không đợi Salazar mở miệng, Luna nói chuyện trước: "Sớm biết ngài sẽ đến, tôi đã không tới."

Người này không phải địch nhân, đây là điều duy nhất Salazar biết, cô bé này chạy tới đây là để giúp Hufflepuff, hơn nữa nếu hắn đoán không nhầm, cái vòng tay thủ hộ hắn đang đeo kia cũng là do cô bé này làm, cô đã có thể sử dụng Bạch ma pháp thuần khiết thuần thục như thế, tự nhiên cũng có thể chế luyện vật phẩm bạch ma pháp.

Cho tới này, phù thủy có thể sử dụng Bạch ma pháp đều là thành viên đứng đầu trong gia tộc Gryffindor, hiện tại trên căn bản đã mai danh ẩn tích rồi, Salazar ngưng mắt nhìn cô gái vẻ mặt tùy ý trước mắt: "Ngươi là ai?"

Luna nháy nháy mắt: "'Chỉ cần ngươi muốn, có thể ra ngoài'. Những lời này là ngài nói với tôi, còn nhớ rõ chứ, đã lâu không gặp, ngài Slytherin."

Salazar nhớ được mỗi câu hắn nói, hắn nghĩ hắn đã biết thân phận cô bé đối diện rồi.

Luna quay đầu nhìn về phía ký túc Ravenclaw: "Tối nay, 3 giờ, thư viện Ravenclaw. Hiện tại tôi cần phải trở về, ngài Slytherin có thể tiễn tôi một đoạn chứ, chạy bộ rất cực khổ."

Bốn viện trưởng hẳn là đang kiểm kê nhân số học sinh, hiện tại đúng là không phải thời cơ tốt để nói chuyện, Salazar gật đầu, hắn tự tay khoác lên vai Luna, trong nháy mắt, cô gái biến mất. Nửa giây sau, Salazar cũng Ảo ảnh di hình.

Tác giả: Xin mọi người chuẩn bị tốt, chương sau sẽ có sấm chớp ~~~ Soàn soạt soàn soạt ~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play