Làng Hogsmeade - một làng toàn phù thủy, Harry đã muốn đi từ lâu nhưng cậu hiển nhiên không thể lấy được chữ ký của dượng Dursley, cho nên cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn bạn tốt rời đi, Ron đảm bảo với cậu sẽ giúp cậu mua một ít kẹo của tiệm Công tước mật. Salazar vốn không muốn đi, anh rất không thích nơi ồn ào nhưng dưới ánh mắt cún con đáng thương của Godric, anh đành phải đi.
Godric thích náo nhiệt, ngày này làng Hogsmeade khắp nơi đều là người, học sinh Hogwarts từ năm ba trở lên cơ hồ đều đi, Godric, Salazar, Draco và Blaise bốn người đi chung, trạm đầu tiên chính là tiệm Công tước mật. Trong tiệm bày rất nhiều kệ hàng, bên trên đổ đầy kẹo. Nơi này chật ních học sinh Hogwarts.
Salazar thật sự không muốn chen vào nên lựa chọn chờ ở ngoài. Godric thì rất vui sướng chen vào, dốc sức thu hết đống đồ ngọt anh nhìn thấy: bơ đậu phộng cỡ lớn, kem dừa phát ra ánh sáng hồng phấn, một hàng đủ các loại socola. Anh đam mê đồ ngọt, nhân tiện nói một câu, Salazar cũng thích đồ ngọt, bất quá hai người bình thường sẽ không mua để ăn.
Mà lần này Godric khó có khi điên cuồng thế này, dưới ánh mắt kinh ngạc của học sinh bốn phía, anh ôm một túi lớn đủ các loại đồ ngọt sau đó tiêu sái trả tiền rồi ra ngoài, Draco cùng Blaise thì chậm hơn anh vì bọn họ muốn lựa chọn, mà Godric trên cơ bản là thấy gì nhặt nấy. Ra cửa sau Godric cũng không đợi Draco và Blaise liền kéo Salazar tiếp tục đi dạo.
Godric vẫn cảm thấy hai người sau khi thổ lộ thì ở chung một chỗ không khác gì trước đây, Salazar như cái hũ nút suốt ngày ngâm mình trong thư viện, cho nên lần này anh dẫn Salazar ra ngoài là để hẹn hò, sau khi thổ lộ thì bước thứ hai chính là hẹn hò mới đúng. Ôm ý niệm như vậy, Godric không khách khí bỏ rơi Draco và Blaise, tâm tình vui vẻ cùng Salazar tiếp tục đi về phía trước.
Người trên đường nhiều cho nên họ nắm tay cũng không dễ bị phát hiện, Salazar nhìn hai nắm tay đan vào nhau, đại khái hiểu tâm tư Godric nhưng anh cảm thấy có chút buồn cười. Từ đầu đường dạo đến cuối phố, Godric cao hứng nhìn các quầy hàng ngoài mặt tiền cửa tiệm, cơ hồ mỗi tiệm đều đi vào mua một lượt, còn cùng Salazar thảo luận loại nào ăn ngon hơn.
Đi dạo đã hơn nửa ngày, Salazar và Godric cũng hơi mệt cho nên hai người đi vào quán Ba cây chổi, sau khi ngồi vào chỗ bọn họ cũng không gọi bia bơ, nói chính xác hơn bọn họ không gọi gì cả, Godric vui vẻ lấy mấy món ngọt vừa mua ra, bày đầy một bàn, còn rất mặt dày chạy đến quầy bar hỏi lấy hai bộ dao nĩa cùng hai cái chén không.
Một khắc sau, đôi ngụy huynh đệ bắt đầu dùng lễ nghi bàn ăn quý tộc thưởng thức bữa ăn tuyệt không có tí quý tộc nào. Đồ uống trăm phần trăm là mật ong tinh khiết, trên bàn còn có bánh pút đinh kẹo socola cùng các loại bánh ngọt nhỏ, ai có thể nghĩ tới hai phù thủy cường đại ở phương diện ẩm thực lại có sở thích so với trẻ con còn trẻ con hơn.
Salazar vì mình mà uống mấy chén mật ong, anh rất lâu đã không ăn uống tận hứng rồi, Godric đối diện cũng quơ dao nĩa cố gắng chiến đấu hăng hái, phàm là người đi qua bàn ăn của Salazar và Godric đều dùng ánh mắt rất ngạc nhiên nhìn bọn họ, giống như họ là quái vật, trong đó không thiếu học sinh Hogwarts.
"Các cậu đang làm gì vậy?" Một câu hỏi mang theo ngữ khí kinh ngạc cắt đứt hai người dùng bữa, là Draco, cậu và Blaise chơi một ngày sau cũng tới quán rượu nghỉ ngơi. Blaise khó tin nhìn đồ ăn trên bàn, a, Merlin, hai người này lại đem đồ ăn vặt làm bữa chính, trong chén kia là mật ong sao, nhìn ánh sáng cùng màu sắc xem như là tinh khiết?
"Draco?" Godric ngẩng đầu: "A, chúng tớ đang ăn."
"Hai người cứ chậm rãi ăn, bọn này ra quầy bar." Blaise phản ứng nhanh chóng kéo Draco đi, cậu cũng không muốn cùng vị chủ tịch học viện này dùng bữa, hai người này khẩu vị quá kinh khủng.
Lần này Blaise quá lo lắng, Godric hoàn toàn, từ đầu, luôn không nghĩ tới chuyện mời người nào, trong óc anh thật ra còn đang vang lên tiếng vọng câu hỏi của Draco, bọn họ rốt cục là đang làm gì a, một ngày dùng để đi mua đồ ngọt, hiện tại hai người lại ở nơi này ăn đồ ngọt, bọn họ coi như là hẹn hò sao? Godric có chút ảo não, cũng có chút uể oải.
Salazar thưởng thức vẻ mặt biến hóa của Godric, nam nhân đối diện này tâm tư cho tới giờ đều viết hết lên mặt, Salazar nhịn không được mà trêu chọc: "Godric, cậu mấy tuổi rồi?" Ý là, cậu đã lớn tuổi hơn khối người, còn học trẻ con làm cái gì mà hẹn hò, bây giờ lại còn hờn dỗi.
Godric nghe vậy liếc Salazar một cái: "Không có tư tưởng nam nhân."
"Tư tưởng?" Salazar lần này thật sự bị chọc cười: "Cái tư tưởng cậu nói chính là mua một bàn đồ ngọt?" Salazar vừa nói vừa dùng dĩa xiên một miếng bánh mứt táo đưa vào trong miệng.
"Vậy cậu ăn cái khác đi." Godric khó chịu quơ cái dĩa trên không cướp lấy miếng bánh của Salazar, Salazar rất độ lượng đổi món khác, nào biết anh ăn cái gì Godric đoạt đi cái đó, Salazar cũng phải đèn cạn dầu, cho nên, hai người ngươi tới ta đi, ở trên bàn cứ như vậy tranh nhau.
Ngồi cách đó không xa, Draco và Blaise nhìn mà trợn mắt há mồm, phù thủy chú trọng ma pháp, đứng gần nhau mà oánh lộn vốn là không được, bọn họ nào có thấy ai ở một chỗ bé tí so đấu quyền cước, lúc này Salazar và Godric đã chơi đến mê mẩn rồi, hai người trực tiếp đánh lộn, đánh đến vui vẻ.
Cuối cùng vẫn là Salazar chiếm thế thượng phong, anh gạt tay trái của Godric, đưa tay lấy đi món điểm tâm bên trái. Vậy mà vẫn không chịu thua, Godric nóng nảy vô hình trung tăng thêm lực còn dùng thêm ma pháp, tay phải Godric đánh lên mặt bàn "Rầm!"
Cái bàn vỡ thành hai mảnh, đồ trên bàn loảng xoảng rơi xuống đất. Cái này, hai người cũng tỉnh hồn lại nhưng đã chậm, mọi người trong quán rượu đều nhìn về phía bọn họ, làm ra tiếng vang lớn như vậy muốn người khác không chú ý cũng khó.
Trước mắt bao người, kể ra móc đũa phép ra sửa cũng rất mất mặt, đáng tiếc bọn họ còn chưa có thời gian làm điều này vì một giây sau bà chủ đã hùng hổ đứng trước mặt bọn họ, đây chỉ sợ là lần đầu tiên quán này bị một vị khách đánh vỡ cái bàn.
Salazar im lặng nhìn điểm tâm ngọt rơi đầy đất, lần này thật là vứt hết mặt mũi đi được rồi, anh hung hăng lườm Godric một cái, ý là một mình ngươi làm thì tự giải quyết. Sửng sốt, Godric luôn mặt dày lần này cũng cảm thấy vô cùng lúng túng, cái bàn chết tiệt này làm sao lại dễ gãy như thế!
"A, Merlin, các cậu đã làm gì?" Bà Rose kinh hô từ quầy rượu xông ra, Salazar vừa nhìn, đầu có chút đau, McGonagall, Flitwick, bên cạnh còn một người nếu anh không nhận nhầm thì là Bộ trưởng Bộ pháp thuật đương nhiệm – Fudge, đến làng Hogsmeade đi dạo không chỉ có học sinh mà hiện tại lại gặp phải giáo sư McGonagall, nếu chậm thêm 5 phút, vị giáo sư nghiêm khắc này cũng đã rời khỏi quán.
Godric vội vàng nói xin lỗi: "Thật là xin lỗi, chúng tôi thật không phải cố ý, chúng tôi sẽ bồi thường." Anh vừa nói vừa bỏ tiền, mà giáo sư McGonagall cũng xin lỗi bà Rose, dù sao đây cũng là học sinh trong trường, sau đó bà quay đầu khiển trách Salazar và Godric: "Hai trò Jean, ngoài trường học cũng nên chú ý hành vi của mình. Còn có, về sớm một chút." Nói xong nhìn cái cột gần quầy rượu, bên trên dán bố cáo.
Bộ pháp thuật vẫn nhắc nhở mọi người chú ý, giám ngục mỗi ngày khi mặt trời lặn sẽ tuần tra trên đường Hogsmeade. Hoạt động lần này đơn thuần là vì an toàn của cư dân Hogsmeade mà bố trí, cho đến khi lệnh truy nã Sirius Black bị hủy bỏ, hy vọng mọi người có thể làm xong mọi việc trước khi trời tối.
Cũng đến lúc trở về rồi, Godric nhét tiền vào tay bà Rose rồi kéo Salazar đi, Draco và Blaise cũng đuổi theo, bốn người trở về trường học, Salazar nét mặt âm trầm không nói lời nào, phối hợp tiến về phía trước, Godric trong tay còn cầm một cái túi toàn đồ ngọt, vội vàng chạy khỏi quán rượu anh cũng không quên cái này. Mà Draco và Blaise còn đang hồi tưởng lại cảnh vừa rồi, đó cũng không phải chuyện tùy tiện ai cũng làm được, cặp anh em này thật cường hãn.
Tác giả: Lần hẹn hò này đủ 囧 a ~~~ Salazar tuyệt đối sẽ nhớ kỹ ~~~
Chương sau: Anh em Weasley đẩy mạnh tiêu thụ ~~~ học sinh Slytherin không được tự nhiên rất khả ái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT