Draco, Blaise, Harry và Ron tới bệnh thất sau Lupin một bước, lúc này Godric đã tỉnh, anh đang ngồi trên giường ngẩn người.
"Gorril Jean, cậu có khỏe không?" Draco mở miệng đầu tiên, ba người bên cạnh cũng lo lắng nhìn Godric.
Godric có chút đờ đẫn ngẩng đầu nhìn mấy người vừa tới, trầm mặc vài giây, cuối cùng đột ngột thốt ra một câu: "Trưa rồi, đi ăn đi." Nói xong, anh liền nhảy xuống giường đi về phía đại sảnh.
Nhóm Draco vội vàng đi theo, bà Pomfrey thở phào nhẹ nhõm, nếu Godric tiếp tục ở bệnh thất không hiểu lại có bao nhiêu nhóm học sinh tới thăm, tuyệt đối là ầm ĩ!
Lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám có thể nói là tan trước giờ, lúc này, Godric coi như mới đến, anh ngồi ở vị trí chủ tịch cầm dao gõ bàn ăn, trên mặt bàn lập tức xuất hiện một bữa trưa thịnh soạn, gia tinh ở Hogwarts trước giờ luôn chịu khó, đối với những học sinh đến sớm cũng luôn có chuẩn bị.
Godric không nói tiếng nào ngồi ăn, Draco và Blaise cũng gọi bữa trưa, buồn bực ở một bên ngồi ăn, Harry và Ron liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ trở về bàn dài Gryffindor, nơi đó đã có mấy học sinh năm ba đang ngồi. .
Truyện Tiên HiệpCũng không lâu lắm các học sinh khác cũng lục tục đến đông đủ. Người xưa có câu, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dăm. Chuyện Godric ở trên lớp bị Boggart hù ngất nhanh chóng truyền khắp bốn học viện, phải biết rằng chuyện này so với việc Salazar làm nổ vạc dược càng thêm thần kỳ, bởi vì nhìn thế nào đi chăng nữa, Godric cũng không giống người nhát gan a. Vừa ăn cơm, vừa len lén nhìn Godric, bí mật nghị luận.
Bên Slytherin khá yên tĩnh, các Slytherin đã được chứng kiến trình độ của Godric, đây là chủ tịch học viện của họ, bọn họ càng tò mò hơn chính là Boggart biến thành cái gì, phía Draco sẽ không nói ra, bên Harry cũng không mở miệng, mặc dù không biết tại sao lại xuất hiện hình ảnh kia nhưng nếu đó là thứ Godric sợ nhất, nói cho người khác biết hiển nhiên không tốt lắm, huống chi năm ngoái Ron đắc tội Godric phải chịu cái gì còn rõ mồn một trước mắt, bọn nhỏ năm ba cũng không dám đi tìm phiền toái.
Chỗ giáo sư, Snape làm bộ vô ý quét qua Godric, hắn bình thường không có hứng thú với chuyện của người khác nhưng lần này phi thường tò mò, chết tiệt, sớm biết vậy thì vừa nãy hỏi người sói kia, cũng tự trách mình ngẩn người đi. Dumbledor đã sớm biết tin tình báo từ Lupin, toàn bộ mọi chuyện ông giống như đang suy tư, người đàn ông xuất hiện trước mặt đứa nhỏ kia đến tột cùng là người nào? Haiz, ông cũng không tin Gorril sẽ ngất vì việc này, rất đáng nghi.
Godric ăn xong sớm hơn những học sinh khác, anh ăn xong liền trở về phòng ngủ, ai cũng không để ý.
...
Lớp ma dược buổi chiều.
Không khí trên lớp phi thường quỷ dị vì Godric vắng mặt, trốn học một cách trắng trợn như thế. Godric trên lớp ma dược luôn là một minh tinh, thấy rõ vô cùng nếu không có mặt, ai cũng nhận ra. Draco nghiêng mắt nhìn vẻ mặt âm trầm của cha đỡ đầu, cầu nguyện cha đỡ đầu có thể vì chuyện buổi sáng mà bỏ qua cho cậu ấy, đừng quá làm khó Gorril.
Snape thật ra thì không hề tức giận, hắn lần nào dạy Slytherin và Gryffindor cũng có bộ mặt này, chỉ có thể nói là Draco nghĩ nhiều, sư tử tổ muốn trốn học hắn không thể xen vào, vốn bằng tài năng của Godric thì không cần lên lớp cũng được, bất quá làm giáo sư, Snape vẫn phải vì lần vắng mặt này mà trừ điểm Slytherin.
Salazar có lên lớp, anh vẫn như cũ chậm rãi cắt sên râu. Anh biết Godric vẫn đang mê mang, có một số việc không phải dễ dàng bỏ qua, giống như mình ở một vài phương diện rất cố chấp, Godric cũng có một vài tín ngưỡng ăn sâu vào máu. Ngàn năm trước hai người bọn họ có thể trở thành bạn thân đã là kỳ tích, về phương diện khác Salazar cũng có chút mê mang, nhưng có một chuyện bọn họ rất rõ ràng, nếu một khi đã quyết định, bọn họ sẽ không quay đầu.
Sau khi tan học, Snape liền bay nhanh như gió trở lại hầm, hắn phát hiện thiếu niên tóc vàng mất tích một buổi chiều giờ đang chậm chạp cắt con nhím, bộ dạng đầy suy tư, động tác trên tay chẳng qua là do bản năng cử động.
Snape đang nghĩ làm sao mở miệng, Godric đã nói trước: "Ra ngoài, đừng cãi ta."
Chỉ một câu như vậy Snape bị đuổi ra khỏi hầm. Giận mà không dám nói gì, hắn chỉ đành đến thư viện đọc sách, nếu không hắn còn thật không biết nên đi đâu, cũng không thể đến uống trà cùng lão ong mật.
...
Chế ma dược có thể khiến đầu óc thanh tĩnh cho nên Godric mới chạy đến hầm, ma dược càng phức tạp thì đại não càng dễ thanh tỉnh, nhưng mà lần này đầu óc anh tựa như bị bịt kín một tầng hơi nước.
Helga nói Godric là một người tình cảm phong phú.
Rowena nói Godric là một người vô tâm vô phế.
Godric tự mình rõ ràng, các nàng nói cũng không sai, mình chính là một người đầy mâu thuẫn như vậy. Anh thích kết giao bạn bè cho nên ngàn năm trước anh có rất nhiều bạn bè, từng người anh đều nhiệt tình đối đãi, từng người anh đều thật lòng kết giao, nhưng từng người anh cũng không hoàn toàn tín nhiệm.
Anh có thể vì một chuyện vui mà cười to, cũng vì chuyện buồn mà bi thương, anh không kiêng kị việc thể hiện tình cảm của mình, ngàn năm trước anh thường xuyên vì bạn bè chết đi mà khổ sở, anh có cầm đũa phép giúp bạn bè báo thù nhưng những chuyện đó qua đi anh lại tiếp tục mỉm cười mà sống, trong mắt anh những người đó cũng chỉ là khách qua đường, chỉ cần thật lòng đối đãi là đủ.
Mặc dù Godric đồng tình kẻ yếu, thương hại kẻ yếu, nhưng anh tận lực không kết giao với kẻ yếu, đây là hình thức ở chung của anh, một người bạn tùy thời sẽ chết chỉ tăng thêm bi thương, cho nên nguyên nhân anh và Salazar, Rowena, Helga có quan hệ rất tốt là vì thế, ít nhất bọn họ sẽ không hôm nay còn cười nói, ngày mai đã nằm dưới lòng đất, bọn họ sẽ không dễ dàng ngã xuống.
Salazar Slytherin rất mạnh, đây cũng là nguyên nhân Godric thích tới lui với cậu ta nhất, trong tiềm thức, chỉ cần anh quay đầu lại thì Salazar sẽ ở đó, cùng anh tồn tại ở thế giới này.
Nhưng mà Salazar như vậy cũng sẽ gục ngã, Godric nhớ lại năm đó mình canh giữ trước giường Salazar mà không thể giúp được gì. Từ lúc nào mà Salazar trở nên quan trọng với mình như vậy, từ lúc nào Salazar đã không giống với những người bạn kia của anh, khi đó lẳng lặng trông chừng Salazar, cảm giác của anh không phải khổ sở cũng không phải bi thương mà là loại cảm giác đau đớn giống như bị cướp đi hô hấp cùng trái tim vỡ nát.
Khi đó anh biết mình đã quá tín nhiệm Salazar rồi, trong lúc vô tình anh đã giao ra quá nhiều tình cảm, anh sợ mình như vậy, anh hy vọng mình còn có thể tùy ý liều lĩnh như trước, cười với người sống, làm một người vô tâm vô phế mà không phải vì sinh tử của người kia mà lo được lo mất bàng hoàng thất thố.
Cũng may ngàn năm trước anh và Salazar đều bận rộn nhiều chuyện cho nên anh có thể thuận lợi giấu chuyện kia vào đáy lòng, không để ý cũng không quan tâm tới.
Nhưng hôm nay, con Boggart chết tiết kia lại xé toạc vết sẹo tận đáy lòng anh, cảm giác hít thở không thông cùng đau đớn kia lại bộc phát. Hóa ra chính mình vẫn sợ hãi Salazar chết đi như thế, ngàn năm qua chẳng thay đổi.
Nghĩ tới đây Godric cười khổ, có lẽ năm đó cái người trời sinh tính nhiệt tình, mưu cầu danh lợi vân du tứ hải như mình quyết định tham dự thành lập Hogwarts cũng ở lại Hogwarts nhận chức, tim của anh cũng đã ám chỉ với bản thân cái gì mới là quan trọng nhất với mình.
Năm đó anh cố gắng phản đối con gái gả cho Laenly cũng bởi vì thằng nhóc con kia ngoại trừ có một nửa huyết thống Veela ra thì còn là một hắc phù thủy. Kết quả thì sao, mình thế nhưng lại coi trọng một người đàn ông mang một nửa huyết thống xà yêu, còn là hắc phù thủy đứng đầu, Andrea mà biết nhất định sẽ nói đây là báo ứng.
Đồng hồ cát bên cạnh vừa lúc chảy xuống hạt cuối cùng, Godric tiện tay lấy ít nguyên liệu ném vào vạc, suy nghĩ của anh còn đang như đi vào cõi thần tiên, tay chỉ hoạt động theo bản năng, vung đũa phép niệm một chuỗi thần chú dài lên cái vạc, bản thân hoàn toán không ý thức được mình đang đọc cái gì, quấy quấy chất lỏng trong vạc.
Mười giây sau, "Oanh —- Đùng —-"
Tác giả: Chương sau ~~~ Kể một chút chuyện trong quá khứ, lúc đó mọi người sẽ biết, tại sao Salazar và Godric cho tới nay luôn cố ý trốn tránh tình cảm của mình, cho dù đã bày ra trước mắt vẫn có chút do dự ~~~Kính thỉnh mong đợi ~~~