Năm thứ ba có nhiều môn tự chọn, có Ma văn cổ đại, Tiên tri, Chăm sóc sinh vật huyền bí, Số học, cùng nghiên cứu Muggle. Mà mỗi người phải chọn ít nhất hai môn học. Học sinh Slytherin trên căn bản là chọn Ma văn cổ đại và Chăm sóc sinh vật huyền bí, những môn này có thể nói là đi theo các Slytherin khóa trước, mà Godric là học sinh Slytherin duy nhất chọn Tiên tri, môn còn lại anh chọn Chăm sóc sinh vật huyền bí, không khéo chính là, Salazar cũng chọn môn học giống Godric.
Tiên tri là một môn có cũng được mà không có cũng chẳng sao, Salazar có thể nhớ nội dung trong sách về Tiên tri nhưng trên thực tế anh không lĩnh hội những thứ nội hàm thâm ảo trong mấy quẻ bói kia. Anh và Godric đều quá thực tế, bọn họ không tin vào lời tiên đoán, so với những thứ hư vô kia, bọn họ càng tin vào lực lượng của mình. Mà ngàn năm trước cũng không có môn Tiên tri này, vì nhà tiên tri cũng là trời sinh, không thể học được cho nên bọn họ mới có thể không hẹn mà cùng lựa chọn môn này, tốn thời gian vào môn mình không biết xem ra có ý tứ hơn.
Harry và Ron cũng chọn Tiên tri vì bọn họ nghe nói Tiên tri thi khá dễ, mà Hermione thì chọn tất cả các môn, vẫn chăm chỉ như cũ a.
Sự thực chứng minh, lớp Tiên tri là một cơn ác mộng.
Sybill Trelawney, giáo sư Tiên tri của họ vô cùng gầy, cặp kính to đùng khiến mắt bà được phóng lớn gấp mấy lần, bà quàng một cái khăn trong suốt thêu chỉ bạc lòe lòe sáng, trên cổ đeo vô số vòng vèo và hạt châu, hai tay cũng đeo một đống vòng tay và nhẫn, điển hình cho hình tượng phù thủy trong mắt Muggle.
Tiết học này giáo sư Trelawney để bọn họ thông qua lá trà bói chuyện tương lai, nghe theo hướng dẫn, nhanh chóng uống hết trà, sau đó tất cả nhìn lá trà ngẩn người.
Harry cảm thấy mình hoàn toàn không thể hiểu được loại thâm ảo này, cậu cầm chén trà, nhỏ giọng hỏi Salazar: "Sal, cậu nhìn ra điều gì?"
Salazar nhìn cái chén của Harry một chút, lại nhìn cái chén của mình một chút: "Cặn trà."
Ron ngồi bên phải Salazar nghe thế thiếu chút nữa ngã quỵ: "Cậu không phải đang nói nhảm à." Ron mở quyển <Vạch ra màn sương nhìn tương lai>, cố gắng tìm từ ngữ thích hợp để hình dung: "Là trà rất tròn, giống mặt trời, ý nghĩa là cậu có niềm vui lớn."
Salazar lắc lắc cái chén trong tay, đưa tới trước mắt Ron, lá trà hình tròn kia chia thành hai nửa hình tròn: "Này có nghĩa là niềm vui tan biến?" Harry và Ron nhất thời im lặng, bọn họ trong đầu chỉ có một ý niệm chính là cái lớp này không thú vị a.
Giáo sư Trelawney đang từ từ đi đến trước mặt học sinh để giải đáp. Lúc này bà đi đến trước mặt Harry: "Con trai, để ta xem một chút." Nói xong liền nhìn qua: "Chim ưng... thân ái, con có tử địch."
Học sinh chung quanh ngẩng đầu lên, nhìn về Harry, Harry có chút khẩn trương.
"Không tốt, vô cùng không tốt!" Trelawney đột nhiên kêu to: "Chó đen lang thang nơi nghĩa địa! Con trai thân ái của ta, đây là điềm xấu – điềm báo xấu nhất – điềm bảo tử vong!"
Salazar liếc lá trà một cái, anh thật sự nhìn không ra cái gì. Hermione cũng thấy phiền, đây là môn không thú vị cũng không có ý nghĩa nhất trong các môn học cô chọn, nhìn thoáng qua chén trà: "Em không cảm thấy có gì không tốt."
Trelawney đang chuẩn bị phát tác, Godric cũng đi tới, anh cầm cái ly trong tay đưa cho bà: "Em cũng nhìn không ra, cái này có ý gì."
Trelawney nhìn chén trà, đột nhiên lộ ra vẻ mặt quỷ quái, bà cầm chén trà, cẩn thận nhìn một chút: "Vận mệnh đối lập... Điềm xấu... Trò nhất định cùng bóng tối dây dưa không rõ, đây là điềm báo thực xấu!" Toàn bộ học sinh ồn ào hẳn lên, trong mấy phút ngắn ngủi mà có tận hai điềm xấu, giáo sư này rốt cục muốn làm gì! Vẻ mặt cũng biến thành khinh thường, bọn họ sinh ra cảm giác muốn rút lui, đây là chương trình học bỏ đi a.
Mí mắt Godric giật giật, anh nhìn vị giáo sư đang kích động này, mở miệng khiêu khích: "Giáo sư, ngài có thể nhìn thấy ngày chết của mình không?"
Cả lớp lần nữa an tĩnh.
Giáo sư Trelawney bị chọc giận: "Gorril Jean, trò đây là đang coi rẻ lời tiên đoán của ta sao? Slytherin trừ toàn bộ điểm!"
"Nhưng..." Trầm mặc vài giây, Godric mở miệng lần nữa, anh cầm chén trà trong tay giáo sư, giả bộ nhìn thoáng qua: "Em nghĩ em thấy được rồi, cô đêm này sẽ té từ cầu thang lầu 8 xuống."
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Godric xoay người ra khỏi phòng học, trước khi đi còn bồi thêm một câu: "Nếu lời tiên đoán của em thành sự thật, còn làm phiền giáo sư trả hết điểm lại đi." Người tiếp theo ra ngoài chính là Hermione, dù sao cô cũng đã chọn tất cả các môn, thiếu môn này còn có môn khác, chỉ cần hai môn có thành tích là được rồi.
...
Buổi chiều là lớp Chăm sóc sinh vật huyền bí, lớp này diễn ra ở một khoảng sân trống gần rừng cấm.
Thưởng thức của Hagrid quả nhiên không giống người thường, ông dắt theo một con vật đầu chim ưng thân ngựa có cánh chim, thân thể, chân sau và đuôi của nó là loài ngựa, nhưng chân trước, hai cánh cùng đầu tựa hồ là chim ưng, nó có móng vuốt sắc bén cùng đôi mắt to sáng ngời. Các học sinh không tự chủ được mà lui về sau.
"Rất đẹp, đúng không?" Hagrid thấy phản ứng của học sinh thì có chút luống cuống, hai tay ông xoa xoa vào nhau, "Nó tên là Buckbeak, nó rất kiêu ngạo, mọi người chỉ cần dùng lễ để đối đãi, nó cũng sẽ rất thân thiện.
Draco trong lòng oán than dậy đất, thằng ngốc này điên rồi sao, đem loại sinh vật nguy hiểm này lên lớp, cậu nhìn thoáng qua cái chân trước thật dài của Buckbeak, trong lòng chợt cảm thấy không thoải mái.
Có không ít học sinh cũng có cảm giác giống với Draco, bọn họ đều có chút chán ghét lùi về sau.
Bị lớp Tiên tri gây buồn bực, Godric lần này cao hứng trở lại, đầu ưng thân ngựa có cánh cho tới giờ cũng không thích thân cận với con người, nhưng loại sinh vật này dùng làm ngựa cưỡi cũng không tệ, không đợi Hagrid mở miệng lần nữa, anh sải bước về phía trước.
"Gorril..." Draco vội vàng lên tiếng lại không thể ngăn cản bạn tốt của mình.
Ở trước mắt bao người, Godric động tác cởi mở đứng trước mặt Buckbeak, rất ưu nhã cúi chào, Buckbeak cũng rất nể tình lập tức khom người xuống. Godric vui vẻ, anh tiến tới gần, vẫn không quên hỏi Hagrid: "Em có thể cưỡi nó không?"
Hagrid vội vàng gật đầu, rốt cục có học sinh có thể hiểu được điểm mê người của Buckbeak. Hagrid đáng thương còn chưa ý thức được ngụy hài tử trước mắt căn bản là nhìn trúng Buckbeak.
Salazar ngẩng đầu lên nhìn Godric ngồi trên lưng Buckbeak bay lượn trên không, anh không nhìn ra tâm tư của Godric thì anh không phải Salazar rồi, anh nhìn Hagrid, bán khổng lồ có vẻ như thật thích Buckbeak. Đoạt thứ yêu thích của người khác không phải thói quen tốt, nhớ lại Godric trước đây đã muốn cưỡi ngựa từ lâu rồi, vốn năm đó cậu a còn muốn một cái trứng rồng có ký khế ước, kết quả....
Salazar trong lòng thở dài một hơi, cái trứng rồng kia bị học sinh Slytherin trộm đi rồi, đợi đến khi tìm được, con rồng kia đã nở, hơn nữa còn nhận học sinh của mình làm chủ nhân, chuyện này khiến Godric tức chết, nhớ ngày đó mình còn phải bồi thường vật cưỡi cho Godric đấy.
Tính toán, mặc kệ, Salazar nhìn Hagrid, trong mắt mang một ít đồng tình.
Vì biểu hiện của Godric, lớp học coi như thành công, Harry cũng chạy đến bay một vòng, mọi người cũng không sợ như vậy nữa.
...
Đến bữa tối, học sinh năm ba đều vừa ăn cơm vừa thảo luận kinh nghiệm môn tự chọn hôm nay, bất quá đến sáng hôm sau, đề tài thảo luận đã đổi, bởi vì giáo sư Trelawney tiến vào bệnh thất, bà từ tòa tháp của mình đi ra không cẩn thận ngã cầu thang, về phần cụ thể ở đâu, nghe nói không thừa không thiếu, đúng là cầu thang lầu 8.
Tác giả:
1, Mọi người suy đoán thật nhiều về người trợ giúp bí ẩn ở chương trước, thật ra nàng không xuất hiện là vì nàng muốn một cuộc sống mới ở thời này, nàng không muốn bị những chuyện trước kia liên lụy. Salazar và Godric sau khi sống lại lựa chọn thay đổi cục diện giới pháp thuật và Hogwarts, mà nàng chỉ muốn dùng thân phận mới của mình để sống cuộc sống mới, không muốn có liên quan tới người ở dĩ vãng. ( đây coi như là xì poi sao ~~~ hắc hắc, còn có, mong mọi người không đoán được nàng là ai, năm thứ ba nàng sẽ lộ diện, cho nên chờ một chút là tốt rồi)