Rất nhanh lại đến ngày tựu trường, không giống với năm trước, sân ga rõ ràng nhiều phù thủy trưởng thành hơn, tựa hồ đang cảnh giới cái gì đó, Harry có chút nghi ngờ nhưng khi gặp Ron thì liền biết đáp án, một phạm nhân cực kỳ hung ác đã đào thoát khỏi Azkaban, đây là tin lớn gần đây mà Nhật báo tiên tri luôn đăng, giới ma pháp cũng khắp nơi dán lệnh truy nã người kia, ngay cả các cột ở sân ga cũng có.

Harry nghiêng đầu nhìn lệnh truy nã dán trên trường, một người đàn ông toàn thân lôi thôi, thần sắc điên cuồng đang cười to, trên ảnh chụp là một cái tên rõ ràng – Sirius Black.

Từ Azkaban trốn thoát, đây vẫn là người đầu tiên, Tom cũng đang trầm tư, đối với Sirius y không có ấn tượng gì, người này thật sự là người hầu của mình trong tương lai? Ở Azkaban ngây người hai mươi năm, người đàn ông đột nhiên vượt ngục, đến tột cùng là vì cái gì. Nghiêng mắt nhìn thoáng qua lệnh truy nã lần cuối, Tom lên xe lửa.

Salazar và Godric cũng theo lên xe lửa, chuyện về Sirius ngay từ năm nhất Salazar đã đọc qua một chút tin tức trên báo cũ, người này không trải qua xử án liền trực tiếp bị ném vào Azkaban, Salazar nhạy cảm cảm thấy bên trong nhất định có chuyện gì đó, bất quá lúc đó cũng chỉ nghĩ thử mà thôi, những thứ đã xảy ra cũng không liên quan đến anh.

Nhưng người đàn ông này lại trốn ra, một Slytherin thế gia lại vào Gryffindor, dưới tình huống xã hội lúc đó như vậy là khiêu chiến quyền uy của gia tộc mà lựa chọn con đường mình muốn. Salazar khẽ cười, nhà Black chung quy cũng có người phản bội gia quy. Mà người như thế thường sẽ không dễ dàng ruồng bỏ tín ngưỡng của mình, vì hắn không thể quay đầu lại. Có chút đáng tiếc, người này không phải học sinh viện mình.

Bởi vì tới tương đối trễ cho nên khi bọn họ lên xe các khoang trước đã đầy, mấy người không thể làm gì khác hơn là đi tới một khoang cuối cùng, khoang này chỉ có một người, người này ngồi gần cửa sổ, đang ngủ say. Harry, Ron, Salazar, Godric và Tom đi vào, ổn định chỗ ngồi.

Xe lửa tốc hành Hogwarts bình thường dành riêng cho học sinh, trừ nữ phù thủy đẩy xe thực phẩm ra thì đây là lần đầu tiên nhìn thấy người trưởng thành, người đàn ông xa lạ này mặc một bộ trường bào cực kỳ cũ nát, nhiều chỗ còn có miếng vá. Thần sắc trên mặt hắn như có bệnh, hơn nữa mỏi mệt không chịu được. Hắn thoạt nhìn còn rất trẻ nhưng mái tóc màu nắng đã xen lẫn tóc trắng.

"Các cậu nghĩ ông ấy là ai?" Ron hỏi.

"Giáo sư R.J.Lupin." Salazar chỉ vào ngăn để hành lý trên đầu người kia, nơi đó có một cái rương nhỏ cũ rách dùng rất nhiều sợi dây buộc lại, mấy chữ 'Giáo sư R.J.Lupin' được khắc ngay ngắn ở một góc rương, vài chữ đã tróc ra, "Tớ nghĩ đấy là giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám mới."

Salazar nghiêng mắt nhìn cánh tay lộ ra của Lupin, không khỏi nhíu nhíu mày, anh quay đầu nhìn về phía Godric, nhẹ nói: "Cậu vừa mới nói muốn tìm Draco không phải sao?"

Người sói lúc bình thường không khác thường nhân là mấy nhưng chân tay người sói dễ dàng có lông dài hơn, hơn nữa nhìn kỹ cũng biết ngón giữa và ngón áp úp của người sói lớn như nhau. Đối với Salazar mà nói ma lực của người sói có khuyng hướng thuộc hệ hắc ám, anh có thể cảm nhận được.

Còn đối với Godric, khi bé kinh nghiệm bị người sói truy đuổi cũng đủ để anh học được cách phân biệt người sói.

Godric quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ làm như không nghe thấy. Anh không thích người sói, hơn nữa nói chính xác, anh vô cùng ghét người sói, khi còn bé thiếu chút nữa bị người sói nổi điên đuổi kịp làm anh mấy ngày liền gặp ác mộng, mặc dù khi lớn lên anh không hề e ngại loại sinh vật này nữa nhưng cái loại cảm giác căm hận đã khảm ở trong lòng, Salazar có thể nói là người duy nhất biết chuyện này cho nên mới kiếm cớ để anh rời đi, vì sao? Sợ anh động thủ giết giáo sư này sao? Thả lỏng thả lỏng nắm đấm, Godric cúi đầu giả bộ ngủ, nói thật là mình giết không ít người sói, vì chuyện này mà cùng Salazar mâu thuẫn không ít.

Harry kỳ quái nhìn Godric một chút, Tom thì cảm nhận được cảm xúc giữa hai người này có gì đó không đúng, Ron lỗ mãng hoàn toàn không phát giác không khí kỳ quái, cậu chàng trêu đùa con chuột của cậu, kể từ khi đi du lịch Ai Cập về nó toàn thân loang lổ như kiểu bị bệnh, cũng không có tinh thần.

Salazar vừa thấy tình huống này cũng không nói chuyện nữa, anh duy trì tư thế nghỉ ngơi. Godric luôn nói nhiều thì đang ngủ, Tom vốn cũng không phải người nhiều lời, Ron ân cần chăm sóc con chuột cho nên Harry không biết nói với ai buồn bực ở một bên.

Chỉ chốc sau trời bắt đầu mưa, ông trời dường như cảnh cáo gì đó, không đến mấy phút sau mưa từ nhỏ biến thành lớn, cửa sổ thủy tinh hiện ra một mảnh mờ mịt màu xám tro, hơn nữa màu còn đậm dần cho đến khi đèn trên hành lang và kệ hành lý sáng lên. Xe lửa lung la lung lay, hạt mưa gõ cửa sổ xe, gió gào thét nhưng giáo sư Lupin vẫn đang ngủ, Salazar và Godric cũng không mở mắt.

"Chúng ta nhanh lên đi" Harry chuyển hướng Tom, lúc này xe lửa chậm lại.

"Không, hẳn là còn chưa tới." Tom nhìn một chút bên ngoài, xác định trả lời.

Xe lửa càng chạy càng châm. Tiếng bánh xe nhỏ dần, ngoài cửa tiếng mưa gió càng lớn. Harry ngồi gần cửa đứng dậy đi nhìn một chút tình huống ngoài hành lang. Các khoang đều có người ra ngoài thăm dò. Xe lửa đột nhiên chấn động, ngừng lại, từ xa truyền đến tiếng bang bang, rõ ràng là hành lý rơi xuống từ trên kệ. Sau đó toàn bộ đèn bỗng nhiên tắt hết, bọn họ hoàn toàn chìm vào bóng tối.

"Đã xảy ra chuyện gì?" "Ai làm vậy." "Không phải tớ"... Bên ngoài ồn ào hỗn loạn, tất cả mọi người đều loạn.

Harry cảm thấy nhiệt độ tựa hồ đang giảm xuống, cậu đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, giáo sư Lupin rốt cục tỉnh, hắn giơ đũa phép lên, tạo ra một tia sáng nhỏ lóe lên trong bóng tối, dựa vào ánh sáng, Harry nhìn thấy một con quái vật, đứng ở cửa là một người mặc áo choàng, thân cao có thể đụng nóc xe, Harry cảm thấy hô hấp của mình ngưng kết trong lồng ngực. Lạnh đến rùng mình, lạnh đến lồng ngực cậu, lạnh vào tận trong lòng. Cả người cậu bao phủ trong sự rét lạnh. Tai ù ù giống như bị nước vào. Cậu bị kéo xuống, cậu nghe được tiếng thét chói tai, đáng sợ, thật đáng sợ, tiếng cầu khẩn thét chói tai.

"Harry, Harry, tỉnh." Tiếng Ron truyền vào tai, Harry nặng nề mở mắt ra, cậu bị làm sao.

"Không có chuyện gì là tốt rồi." Lupin bẻ một khối chocolate đưa cho Harry, đèn trên xe lửa đã sáng trờ lại, cậu quay đầu nhìn về phía các bạn cậu, Ron và Tom sắc mặt vẫn tốt còn Godric và Salazar sắc mặt có chút trắng.

Lupin đưa qua khối chocolate qua, vậy mà Godric hoàn toàn không nhận, anh trực tiếp tránh cái tay đang đưa tới kia, Lupin lúc này ngẩn người có chút lúng túng. Một khắc sau, Godric đứng dậy, không đợi anh làm gì Salazar đã bắt được cánh tay Godric, kéo anh ra khỏi khoang.

Xe lửa đã chạy bình thường, tất cả cũng trở về khoang của mình, trên hành lang không có một bóng người, Salazar buông tay ra, anh nhìn vẻ mặt hờ hững của Godric: "Bất kể cậu nhìn thấy gì, hắn chỉ là giáo sư mà thôi." Giám ngục gợi nhớ những kí ức không tốt ở trong lòng, Godric không tiện sử dụng pháp thuật ở đây đương nhiên sẽ bị ảnh hưởng một chút, nhưng phù thủy cường đại không nên bị loại sinh vật này mê hoặc.

"Cậu nghĩ rằng tôi nhìn thấy gì." Godric lạnh lùng mở miệng.

Trong nhất thời, hai người trầm mặc im lặng. Một lúc lâu sau, Godric lần nữa lên tiếng, "Lại nói, cậu vẫn cứ trước sau như một duy trì những sinh vật Hắc Ma Pháp này, kéo tôi ra đây làm gì, sợ tôi giết hắn sao?"

"Godric Gryffindor, cậu náo đã đủ chưa?" Salazar tính tình cũng không được tốt lắm.

"Tôi náo? Để tôi nhớ lại, từ ngàn năm trước cậu cứ như vậy, tuyển không ít học sinh máu lai không thể hiểu nổi, Veela cũng tốt, mèo yêu cũng được, còn có cái gì Vamprie,... đối với mấy sinh vật như vậy cậu luôn luôn vô cùng bảo vệ, đúng rồi, cậu còn để Giám ngục trông cửa nhà cho mình." Có lẽ thật sự bị Giám ngục ảnh hưởng nên nhớ ra điều gì không tốt, Godric lật lại nợ cũ.

Ngàn năm trước học sinh Hogwarts có ba loại, một là phù thủy máu trong, đây là loại thấy nhiều nhất, loại thứ hai là phù thủy Muggle, loại này cũng không ít, loại thứ ba rất ít – phù thủy lai. Phù thủy lai có hai loại, một loại là lai giữa phù thủy và Muggle, mà còn một loại ít thấy nhất – lai giữa phù thủy và sinh vật ma pháp, loại máu lai có ma lực khá kỳ lạ, cũng là một loại huyết thống tương đối tinh khiết.

Bởi vì những năm đó quan hệ giữa phù thủy với Muggle, phù thủy với sinh vật ma pháp khá gay gắt cho nên máu lai tương đối ít. Salazar không thích Muggle, cũng không thích phù thủy lai giữa phù thủy và Muggle nhưng anh tương đối bảo vệ máu trong cùng với máu lai giữa phù thủy và sinh vật ma pháp, còn Godric thì rất ghét phù thủy có huyết thống sinh vật ma pháp, dưới mắt anh, đứa trẻ loại này kế thừa phần lớn huyết thống ma lực và bản tính của sinh vật ma pháp, không thể tin dùng.

Tương tự con người, sinh vật ma pháp hình người chia ra làm Hệ ánh sáng, Hệ trung tính và Hệ hắc ám. Tinh linh cùng Hoa yêu thuộc về Hệ ánh sáng, bọn họ là một loài thích ẩn cư rất khó nhìn thấy. Veela mặc dù thuộc Hệ trung tính nhưng cùng phù thủy đối địch, bọn họ lợi dụng mị lực của bản thân để mê hoặc phù thủy, lúc đó, phù thủy chết dưới tay Veela cũng khá nhiều, cho nên ngàn năm trước bọn họ không được hoan nghênh. Mèo yêu, Vampire, người sói lúc ấy cũng bị nhận định là Hệ hắc ám, bất quá năm đó không có người sói tiến vào Hogwarts vì khi đó người sói phổ biến là tàn bạo khát máu, không có lý trí.

Sinh vật ma pháp thuần túy tự nhiên có lãnh địa riêng của mình, nhưng những đứa trẻ chỉ có một nửa huyết thống sinh vật ma pháp sẽ bị chủng tộc mặc kệ tự sinh tự diệt, Laenly chính là ví dụ, có một nửa huyết thống Veel, sau khi mẹ hắn chết liền bị tộc nhân vứt bỏ, sau đó được Salazar nhặt về, sau nữa thì vào Hogwarts. Đối với những hài tử dạng này được Salazar thu nhận, Godric cho tới giờ vẫn rất bất mãn, mặc dù học viện Slytherin cường điệu hóa huyết thống là vì truyền thừa Hắc Vu Thuật nhưng Salazar khi đó không thích Muggle cũng là sự thực, cho nên hai người đã đạt thành hiệp nghị, khi thu học sinh không can thiệp vào chuyện của nhau.

"Cậu đây là tính cùng tôi gây lộn?" Salazar tiến về phía trước một bước, chậm rãi nói xong câu tiếp theo: "Hay là đánh một trận?"

Godric ngây người, hồi lâu không nói chuyện.

Salazar cũng không tiếp tục dây dưa, anh xoay người trở về khoang Harry ngồi.

Đáng ghét, Godric dựa người vào thành cửa sổ, nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, đó là một loại cảm giác lạnh như băng. Godric từ từ nhắm mắt lại, dưới một khắc Giám ngục xuất hiện kia, anh thực sự thấy được một vài kí ức, nhưng không phải về người sói. Anh đặt tay phải lên ngực, biết rằng nơi này đã không còn vết thương nhưng có chút cảm giác đau đớn mơ hồ, trong đầu anh lại hiện ra cảnh tượng đó, một đứa trẻ tóc đen mắt đen lãnh khốc nhìn anh từ trên cao, chân phải hung hăng dẫm lên lồng ngực anh cho đến khi xương cốt bên trong gãy lìa, loại khí thức bén nhọn khiến người ta hít thở không thông, mình ngay cả khí lực kêu đau cũng không có.

Năm đó, anh mới 9 tuổi, đó là lần đầu tiên anh đến gần tử vong như vậy, đó là lần đầu tiên anh hiểu cái gì gọi là tuyệt vọng, đó cũng là lần đầu tiên anh và Salazar Slytherin gặp nhau, lần đầu gặp mặt đầy máu tanh như thế.

Tác giả: Thật ra hai người cũng chỉ bị giám ngục ảnh hưởng chút chút mà thôi ~~~ Những chuyện cũ trước kia cũng chỉ nhắc qua một chút ~~~ Bọn họ rất nhanh sẽ hòa giải ~~~

P/S: Thật ra thì lần đầu gặp mặt của Salazar và Godric vừa bắt đầu rất tốt đẹp, bất quá bị giám ngục ảnh hưởng nên Godric chỉ nhớ lại tình huống xấu phát sinh sau đó mà thôi ~~~ soàn soạt soàn soạt ~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play