Trong phòng ngủ, Draco mờ mịt ngồi trên giường, áo chùng còn dính đầy máu vẫn chưa thay, cậu cảm thấy có chút hít thở không thông nên đưa tay kéo cổ áo, bàn tay có cảm giác dinh dính, trong mũi tràn ngập mùi máu.
Blaise cùng phòng cũng cảm thấy không tốt, dù sao cũng chỉ là một cậu bé 11 tuổi lần đầu nhìn thấy cảnh tượng toàn máu tươi này, Blaise đi tới bên cạnh Draco, cậu biết hiện tại thứ bạn tốt cần nhất là sự an ủi của cậu: "Draco, không có việc gì đâu."
"Không có việc gì, không có việc gì rồi..." Blaise nhỏ giọng lặp lại lời nói..., thanh âm Draco đột nhiên run rẩy, cậu bắt lấy ống tay áo bạn tốt, giống như hỏi lại giống như tự hỏi: "Cậu ta, tại sao lại muốn cứu tớ?"
Trầm mặc hồi lâu, vấn đề này Blaise cũng không trả lời được, Draco cũng không biết, người duy nhất có thể trả lời là cậu bé tóc vàng vẫn còn hôn mê bất tỉnh ở bệnh thất.
Thật vất vả thay xong áo chùng đẫm máu, dọn dẹp sạch sẽ chỗ ngủ, Draco nằm trên giường nhưng không thể nào chợp mắt, cậu nghe rõ tiếng thở của mình, trợn tròn mắt đến tận sáng.
...
Bữa sáng, học sinh bốn viện vẫn như bình thường đúng giờ xuống đại sảnh Hogwarts, học sinh Gryffindor vẫn cùng nhau tụ lại một chỗ trò chuyện như mọi khi, bọn họ không biết chuyện của Godric, ngay cả Harry cũng nghi ngờ tại sao Sal không tới ăn sáng. Học sinh Ravenclaw và Hufflepuff hôm qua cũng không gặp phải sự nguy hiểm nào, học sinh ba viện này vẫn nhỏ giọng nghị luận chuyện quỷ khổng lồ hôm qua tấn công. Về phần học sinh Slytherin, bọn họ cũng tương đối trầm mặc, tối qua bọn họ tận mắt nhìn thấy Draco Malfoy cả người đầy máu, tinh thần hốt hoảng đi vào kí túc xá, mà lúc này, vị trí thủ tịch năm nhất vẫn còn trống, người không có đầu óc cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra.
"Các trò trật tự!" Dumbledor đứng dậy, tất cả học sinh cũng dừng tranh luận, trực giác nói cho bọn họ biết hiệu trưởng đang định nhắc tới chuyện tối qua.
"Đối với sự việc khiến mọi người kinh hoảng tối qua, thầy làm hiệu trưởng thật sự xin lỗi." Dumbledor cũng là người thông minh, mặc dù công khai xin lỗi cũng hiểu được cách tránh nặng tìm nhẹ, ánh mắt của ông quét về phía dãy bàn Nhà Slytherin, giọng nói bày tỏ sự đau lòng chân thật: "Trò Gorril Jean đã dũng cảm chiến đấu với quỷ khổng lồ, cứu tính mạng bạn học của mình, vì thế, Slytherin cộng 100 điểm!."
100 điểm! Ngoài kinh ngạc, học sinh ba viện khác còn nhìn về dãy bàn Slytherin, Gorril không có ở đây?
Chú ý tới ánh mắt các học sinh, Dumbledor nói tiếp: "Gorril bị thương, hiện đang chữa trị tại bệnh thất, nếu các trò muốn thì có thể xuống thăm trò ấy sau tiết học buổi chiều."
Harry bắt đầu đứng ngồi không yên, cậu rốt cục hiểu tại sao Sal biến mất, Gorril Jean, bạn tốt của cậu bị thương! Ron, anh em Weasley cũng rất khẩn trương, bọn họ đã coi Gorril là bạn tốt của mình, Gryffindor cho tới bây giờ cũng không quá quan tâm đến việc giấu diếm tâm tình của mình, trong lúc nhất thời lo lắng, những câu hỏi liên tiếp xuất hiện, có cô bé thậm chí còn khóc nức nở, học sinh hai viện còn lại cũng có rất nhiều người thích cậu bé nhiệt tình hoạt bát này, đại sảnh một lần nữa ồn ào.
Dumbledor yên lặng nhìn động tĩnh phía dưới, Gorril Jean, cậu bé này mang đến tầm ảnh hưởng vượt xa suy nghĩ của mình, một học sinh Slytherin lại được ba Nhà khác yêu thích, mặc dù viện Slytherin hiện tại vẫn không thể tiếp nhận cậu nhưng trải qua sự việc này, nhóm rắn nhỏ năm nhất đã kính trọng cậu, về sau, ai cũng khó có thể nói chính xác.
Snape vẫn ngồi ở vị trí cũ, vẻ mặt lo lắng, thần sắc mây đen vần vũ cả đêm rốt cục có chuyển biến, Slytherin thêm 100 điểm, chỉ sợ lần này là lần đầu tiên lão ong mật cộng cho Slytherin nhiều điểm như vậy, hơn nữa còn không có học sinh nào lên tiếng dị nghị. Đối mặt với phản ứng của học sinh bên dưới, Snape không thể không thừa nhận, ở phương diện giao hữu Gorril tương đối có thiên phú, khiến người khác khá yêu thích.
Các Slytherin vẫn trầm mặc, không vì chuyện được cộng điểm mà hoan hô, chỉ là một mảnh yên lặng, không hề ồn ào huyên náo như ba viện còn lại nhưng điều này không có nghĩa là trong lòng bọn họ cũng giống như vậy. Draco gương mặt tát nhợt và Blaise bất an nhìn nhau, Gaul cùng Crabbe thì lộ ra vẻ không biết làm sao.
Trước ngày hôm nay, các Slytherin sẽ thật cao hứng khi biết Gorril vào bệnh thất, đây cũng là chuyện mấy tháng trước bọn họ cố làm, nhưng mà, không phải dùng lý do này!
....
Thừa dịp lớp ma dược còn chưa bắt đầu, Harry trộm kéo Ron và anh em Weasley đến bệnh thất, cậu thật sự không chờ được tới giữa trưa. Đáng tiếc, Gorril còn chưa tỉnh, may mắn, ngoại trừ thần sắc tái nhợt ra thì không có gì bất ổn, bốn người thở phào nhẹ nhõm.
Salazar cũng không muốn nói thêm điều gì với bốn đứa nhỏ, đơn giản nói mấy câu rồi đưa bốn người ra ngoài, dù sao lớp ma dược cũng không thể vắng mặt.
Một lát sau, một đứa bé tìm đến - Draco Malfoy.
"Tôi nhớ hiện đang là tiết ma dược." Nhìn tiểu quý tộc bạch kim tuy do dự nhưng vẫn bước đến, Salazar cũng không tức giận, cho dù Godric là vì cứu cậu ta mà bị thương nhưng nguyên nhân chủ yếu cũng không phải do cậu bé, Slazar từ trước đến nay ân oán rõ ràng.
Draco gật đầu, mình là trốn học mà tới, lúc trước Harry ở bên trong nên cậu không thể làm gì khác hơn là chờ đến hiện tại, vô luận thế nào, cậu cũng muốn đến xem người đã cứu mạng cậu, cậu chờ không được tới chiều! Cậu ngó chừng ngực Godric một hồi, vết thương đáng sợ kia đã không còn, xem ra đã được chữa trị. Nhưng mà, thân thể Draco vẫn có chút run rẩy khi nghĩ đến vết thương kia, vết thương kia quả thực đã từng tồn tại, chỉ cần cậu nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy!
"Tại sao cậu ta lại cứu tôi?" Vấn đề giống như trước một lần nữa bật ra từ trong miệng Draco, cậu nhìn cậu bé tóc đen ngồi trước giường, nhẹ giọng nói: "Chúng ta quan hệ cũng không tốt, vẫn luôn là..."
Salazar nhìn cậu bé không được tự nhiên trước mặt, nhìn thoáng qua Godric, trong lòng thở dài một tiếng, chấn thương cũng đã chịu, giúp cậu một chút vậy: "Gorril là thủ tịch của các cậu, xem ra cậu ta đã nghĩ làm người đứng đầu phải có nghĩa vụ bảo vệ các cậu."
Dừng một chút, lại nói tiếp: "Hơn nữa, có lẽ trong mắt Gorril, cậu ta hẳn đã xem cậu là bạn."
Bạn?! Kể từ tiết ma dược đầu tiên mình cự tuyệt Gorril gọi tên mình, về sau Gorril cũng chỉ gọi mình là Malfoy, như vậy còn cho rằng mình là bạn ư, Draco nhớ lại, tính Gorril mặc dù không hợp với Slytherin nhưng cậu ta quả thực rất tôn trọng bọn họ, sẽ không tùy ý xông vào phòng ngủ bọn họ, cũng không miễn cưỡng bọn họ làm chuyện họ không muốn, làm thủ tịch cậu ta rõ ràng có quyền đó. Cậu ta thích đùa dai, nhưng cũng không đem những thứ đó đến Slytherin, dĩ nhiên những người khiêu khích cậu ta thì không tính, học sinh Slytherin không thích cậu ta, cậu ta cũng không chủ động trêu chọc họ!
Nhìn vẻ mặt Draco như có điều suy nghĩ, Salazar cũng không nói chuyện nữa, tình bạn của Slytherin vô cùng quý giá, muốn đạt được phải vượt qua hai điều kiện, thứ nhất - thực lực cường đại, Slytherin tuyệt không kết bạn với kẻ yếu; thứ hai - lợi ích tuyệt đối hoặc hoàn toàn thực tâm. Thực lực của Godric quá rõ ràng, lợi ích đến giờ vẫn chưa thấy, bất quá thực tâm cũng tính là có, xem ra ở Slytherin, Godric rốt cục có bạn rồi!
"Buổi trưa tôi quay lại nhìn." Draco đối với Salazar cũng không nhiều lời, xoay người liền rời đi, bất quá cậu chưa trở về lớp ma dược mà đi đến phòng ngủ, cậu viết một phong thư thật dài gửi về nhà, bên trong miêu tả cặn kẽ chuyện xảy ra tối hôm qua, cuối cùng, Draco nói với cha mình, cậu muốn làm bạn với Gorril Jean, cho dù cậu ta là máu bùn. Giọng nói rất kiên định.
Tác giả: Tiếp theo là bạch kim đại khổng tước ra sân ~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT