Hermione Granger là một cô bé rất tốt, đồng thời cũng đầy tự tin. Mặc dù hồi mới tiến vào Hogwarts có chút bối rối, giống như bước chân vào một thế giới hoàn toàn không thuộc về mình, nhưng sau khi tiết đầu tiên kết thúc, Hermione bình thường đã trở lại, cô vốn lo lắng mình đến từ thế giới bình thường nên khó có thể thích ứng với chương trình học ở thế giới pháp thuật, nhưng sự thật đã chứng minh, cô có thể học tất cả, thậm chí vượt qua cả máu lai và máu trong.
Tiến vào Gryffindor là lựa chọn của Hermione, hoặc là nói cô rút ra kết luận từ trong sách, những sách tham khảo cô mua ở Hẻm Xéo cũng cho thấy Gryffindor là học viện tốt nhất, dù sao bạch phù thủy vĩ đại nhất – hiệu trưởng Hogwarts cũng xuất thân từ Gryffindor. Cô tin tưởng sách báo, bởi vì từ nhỏ đến lớn sách báo là bằng hữu trung thành nhất của cô.
Mà lúc này, cô có chút hối hận, Gryffindor nhiệt tình, tràn đầy sức sống, điểm này không tệ nhưng với cô mà nói thì không đủ an tĩnh, học sinh trong học viện này không ai thích đọc sách, hơn nữa một số còn thích vi phạm nội quy nhà trường, Hermione là một người chỉnh chu biết điều cho nên cô không thể nào chấp nhận những hiện tượng này.
Phòng sinh hoạt chung của Gryffindor luôn huyên náo như vậy, cho nên Hermione lựa chọn một nơi có thể khiến cô an tĩnh tự học – thư viện. Thư viện rất an tĩnh cũng rất mát mẻ. Hermione cầm một cuộn giấy bằng da dê và sách biến hình đi vào thư viện, buổi sáng vừa có lớp biến hình, giáo sư McGonagall đã giao một bài tiểu luận, vừa lúc xế chiều được nghỉ nên cô trực tiếp đem bài tập đến đây làm.
Giảm nhẹ tiếng chân bước, Hermione đi vào trong, có lẽ vì mới tựu trường nên thư viện có chút thanh lạnh, một vài học sinh lớp trên đang ôn tập, nhìn đồng phục hẳn là Ravenclaw, cô tiếp tục đi vào trong, muốn tìm một góc nhỏ để viết luận văn, rốt cục ở khúc quanh có một cái bàn, nhưng đã có một người ngồi ở đó, Hermione có chút thất vọng lại đột nhiên phát hiện cậu bé kia có chút quen mắt – nguyên lai là Sal Jean.
Sal Jean cũng giống cô – là một người không thể thích ứng với Gryffindor. Hermione nhớ lại, cậu bé này trầm mặc ít nói, có người nói chuyện với cậu cậu cũng chỉ đáp lại hai câu, là một người lãnh đạm. Mà biểu hiện của cậu ở trên lớp rất ưu tú, cơ hồ ở lớp nào cũng có thể nhanh chóng hoàn thành yêu cầu của giáo sư, đương nhiên, lớp ma dược lại là một chuyện khác.
Thời điểm Hermione đi tới Salazar đã phát hiện, anh ngẩng đầu nhìn cô bé rõ ràng đang ngẩn người, cô hẳn là tới học a, Salazar có ấn tượng với cô bé, một phù thủy xuất thân Muggle lại có thiên phú tương đối cao và đủ chăm chỉ. Salazar thích hài tử thông minh và chăm chỉ, cho nên anh mở lời trước: "Granger tiểu thư?"
"A" Hermione phục hồi tinh thần, có chút đỏ mặt: "Cậu khỏe, cậu Jean."
"Không tìm được chỗ ngồi?" Không đợi Hermione trả lời, Salazar đã nói: "Cậu có thể ngồi đây."
"Cảm ơn." Hermione có chút giật mình, cô không nghĩ Sal lại tốt như vậy, mang theo chút hiếu kỳ, Hermione ngồi xuống chỗ bên cạnh, cô nhìn sang vài cuốn sách Sal đặt trước mặt, có sách về biến hình, có sách về phòng ngự pháp thuật hắc ám, cũng có một ít sách bói toán sơ cấp. Hermione lấy lại bình tĩnh, bắt đầu viết luận văn, khi tập trung cô hoàn toàn không để ý hoàn cảnh xung quanh, hoặc phải nói cô hoàn toàn quên luôn việc có một người ngồi bên cạnh.
Nửa giờ sau, Hermione hoàn thành luận văn của mình, cô bé liền quay đầu nhìn Sal, cậu còn đang đọc sách, bất quá thật giống như đã đổi sang quyển khác, Hermione chú ý tới màu bìa sách không giống lúc trước.
"Viết xong?" Salazar nhẹ nhàng hỏi, cô bé này đúng là rất tốt, một bài luận viết lưu loát mấy trang giấy bằng da dê, có lẽ có chút nói nhảm nhưng có thể xem như toàn diện, chỉ lên lớp một buổi, như vậy đã rất tốt.
"Ừ." Hermione gật đầu, nhìn bài luận đã viết xong một chút, "Mặc dù viết rất nhiều, nhưng kì thật nhiều chỗ không rõ, tựa như bài trên lớp hôm nay là biến ra cái kim, làm thế nào để biến thêm một chút ở mặt trên, ví như thêm hoa văn hay gì đó."
Hermione cũng không biết tại sao mình lại nói ra những thứ này, cô thấy Sal trầm mặc nên cảm thấy mình có chút tẻ nhạt, thời điểm cô muốn nói một chút gì đó lại thấy Sal vươn tay, chỉ chỉ hàng sách phía sau cô. Cô có chút nghi ngờ, nhìn về phía Sal chỉ qua, không cảm thấy có cái gì không đúng: "Cái gì?"
"Hàng thứ hai từ dưới lên, <>, bắt đầu từ dòng thứ 3 trang 79." Salazar nhàn nhạt nói.
"A?" Hermione có chút mơ hồ, cô đứng dậy đi tới giá sách, tìm được quyển sách Sal nói, sau đó lật tới trang 79, dòng thứ 3...
Hermione không thể tin quay đầu lại, nhìn về phía cậu bé đang tiếp tục đọc sách, a, trời ạ, cậu ấy làm sao biết, thậm chí cả nội dung trong một tờ cũng biết. "Cậu làm như thế nào?" Hermione không nhịn được mà hỏi thành lời.
Salazar cầm quyển sách trên tay lật một tờ, ngẩng đầu, bình thản nói: "Trí nhớ của tôi đương đối tốt, xem qua cũng nhớ được. Quyển sách kia hôm qua tôi vừa đọc xong."
Khả năng thiên phú tốt cỡ nào, ngoài kinh ngạc Hermione còn có chút cảm khái, cô nghĩ cô đã tìm được một người bạn có thể cùng cô học tập. "Jean, cậu thường tới thư viện học sao?" Thật ra thì cô càng muốn hỏi 'Cậu nguyện ý làm bạn của tớ ư?' nhưng cô không dám, mặc dù hôm nay Sal tương đối thân thiết, nhưng hơi thở lạnh lùng trên người cậu vẫn tồn tại, cô sợ bị từ chối.
Salazar liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ tâm tư cô bé trước mặt mình, làm một giáo sư, Salazar so với Godric kiên nhẫn hơn, hơn nữa trên cơ bản anh sẽ không cự tuyệt học sinh trong trường, dĩ nhiên anh thích hài tử thông minh hơn. "Đúng vậy, Granger tiểu thư, phòng sinh hoạt chung quá ồn, tôi thích an tĩnh đọc sách, đây là một chỗ tốt, không phải sao? Còn nữa, gọi tôi Sal là được rồi."
Hermione trong lòng vui mừng, cô là một cô bé thông minh, cô nghe ra Sal không ghét cô quấy rầy. "Ừ, Sal, cậu cũng gọi tớ Hermione là được, sau này có gì không hiểu tớ có thể hỏi cậu sao?"
"Tôi luôn ở đây mà." Ý ở ngoài lời, hoan nghênh cô tới đây tham khảo học tập.
Hermione cao hứng gật đầu, cầm lấy rồi ngồi xuống, từ từ đọc lại, nơi này một lần nữa trở về yên tĩnh. Hai người có việc thì hỗ trợ, không việc thì không quấy rầy, một mảnh hài hòa.
Mà Salazar lúc này bắt đầu nghĩ việc khác rồi, nhóc Harry đêm hôm đó trộm trốn ra ngoài, bất quá quyết đấu cũng không thành bởi vì tiểu quỷ Malfoy không hề tới, nhưng theo lời Harry, căn phòng ở ngã rẽ trên lầu bốn hình như giấu cái gì đó, nhớ tới Dumbledor lúc tựu trường đã cảnh cáo, Salazar trong lòng tự nhủ, lời cảnh cáo đó thay vì cảnh cáo còn không bằng hấp dẫn người khác mạo hiểm. Hơn nữa rất hiển nhiên, Harry đối với chuyện này cảm thấy hứng thú. Xem ra tối nay anh phải tự mình đi xem một chút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT