Luna rời khỏi đại sảnh lập tức cởi giày cao gót, cô ghét khiêu vũ cũng ghét mặc mấy thứ lễ phục phiền toái này, cô không lập tức trở về phòng ngủ mà một mình dưới ánh trăng tản bộ.

Nhớ lại vài việc của ngàn năm trước, trong lòng Luna có chút mơ hồ đau đớn, cô nghĩ cô vẫn có chút thích Godric, cho tới nay, cô thấy anh lãnh khốc, nhưng cũng thấy anh ôn nhu, mặc dù những ôn nhu kia cho tới giờ cũng không dành cho cô.

Năm đó, Luna rời gia tộc đến Hogwarts, Godric đã mất, cô nghe Rowena và Helga bàn luận về anh, cô nghe các Gryffindor bàn tán về anh, người đàn ông cả ngày hỉ hả cùng tộc trưởng gia tộc dường như hai người khác nhau. Cô nghĩ, có lẽ thứ Godric chán ghét là gia tộc kia.

Bởi vì chán ghét cho nên anh cực ít trở về, cô nhớ rõ có vài lần cô đến xem Godric xử lý sự vụ gia tộc, anh một mình đứng ở bên cửa sổ tòa tháp, lạnh lùng nhìn xuống lãnh địa của mình, ánh mắt hờ hững mà sâu xa, phảng phất như tất cả anh đều không để trong lòng, khi đó, cô nhìn thấy sự tịch mịch trên người anh, có lẽ trên thế giới này không có thứ gì có thể chân chính tiến vào trong lòng anh.

Hôm nay, cô biết mình sai rồi, gần ba năm, cô nhìn thấy biểu hiện của hai người đổi tên đổi họ giả làm anh em, cô rốt cục hiểu, thì ra trong lòng Godric vốn có một người, một người có thể khiến nụ cười của anh đi vào đáy lòng, một người có thể để anh giao phó sau lưng, một người một lòng vì anh, suy nghĩ thật lòng cho anh.

Đột nhiên cô nhớ tới các Slytherin đã đáng giá Salazar Slytherin như thế nào, bọn họ nói viện trưởng mặc dù khuôn mặt lạnh lùng nhưng là người vô cùng ôn nhu. Luna ngẩng đầu nhìn bầu trời trăng sáng, khóe miệng kéo ra một độ cung, đúng vậy a, bọn họ nói không sai, Salazar Slytherin đích xác là người vô cùng ôn nhu.

Vươn tay vốn không thể bắt được ánh trăng hư ảo kia, Luna thoải mái, yêu cũng tốt, hận cũng được, lần này cô thật có thể buông xuống.

...

Andrea rất xoắn xuýt, cô tự nhận là không nhìn nhầm, cô bé kia đích xác là mẹ của cô, nhưng chuyện trên sàn nhảy kia là chuyện gì? Chẳng lẽ mẹ thích Salazar Slytherin? Andrea dùng sức lay đầu, cố gắng loại bỏ ý nghĩ kinh hãi này. Cô rất muốn đuổi theo mẹ ra ngoài, nhưng hiện tại hiển nhiên không phải lúc.

Gerson rất thanh tĩnh, thanh tĩnh trước nay chưa có, hắn tìm tòi nghiên cứu viện trưởng ngồi bên bàn đối diện, lúc này viện trưởng đang cúi đầu ăn gì đó, không để ý tới chung quanh trêu chọc. Đầu óc Gerson chuyển thật nhanh, Luna Lovegood, cô gái này cần điều tra thêm, sẽ không thật sự là viện trưởng phu nhân tương lai chứ.

"Gorril, cậu làm sao vậy?" Draco đi xuống sàn nhảy, vỗ vỗ bả vai Godric.

"Tớ không sao?" Godric nhếch môi cười, khó khăn che giấu sát khí đầy người.

"..." Draco nói không ra lời, trực giác cho cậu biết, tạm thời tránh đi là thỏa đáng nhất.

Godric nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục nhìn Salazar, nhưng đối phương hoàn toàn không nhìn bên này. Đáng ghét, Godric uống một ngụm lớn rượu đỏ, sau đó đứng dậy nhanh chóng rời khỏi đại sảnh.

Con nhỏ kia từ đâu ra, dám hôn Salazar! Godric một cước đá văng cửa hầm, xông vào, lại một cước đóng sập cửa vào. Anh đặt mông ngồi xuống cái ghế băng lãnh, bắt buộc bản thân suy nghĩ, chờ chút, Salazar sẽ không vô duyên vô cớ mời người nào khiêu vũ, nói cách khác con nhỏ chết tiệt kia không phải học sinh bình thường.

Không phải học sinh bình thường...

Nghĩ đến đây, Godric càng tức giận, anh cau mày, không muốn tốn hơi thừa lời. Anh nhảy bật dậy, đi qua đi lại trong hầm.

Lâu sau, Godric càng tức giận đồng thời còn có vài phần buồn bực, Salazar biết rõ thời điểm anh mất hứng sẽ đến hầm, tại sao không theo tới giải thích một chút! Thật là, thật là tức chết anh!

....

Salazar vẫn ngốc ở đại sảnh cho đến khi buổi dạ vũ kết thúc, anh đại khái đoán được người đàn ông kia hiện đang ở trong hầm phát giận, bất quá đây là lầ cuối Luna trêu chọc, như vậy ít nhất hôm nay anh sẽ không quản. Salazar trực tiếp trở về ký túc Gryffindor, học sinh Gryffindor cũng đã tụ ở phòng sinh hoạt chung tiếp tục nhảy múa, anh thuận lời tránh khỏi một đám bát quái vây công, trở về phòng ngủ.

Trong phòng một mảnh tối thui nhưng Salazar cảm thấy rõ bên trong có người, anh mở đèn, liếc nhìn Harry co loại một đống trên giường, trùm chăn kín người, chỉ lộ ra nửa cái đầu.

Harry kinh hoảng ngẩng đầu, phát hiện không phải người mà mình đang nghĩ tới, vô thức thở phào nhẹ nhõm.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Salazar nghi ngờ, vẻ mặt Harry biến hóa quá rõ rệt.

"...Không có gì." Thiếu niên mắt xanh cúi đầu, nặn ra ba chữ.

Salazar cũng không hỏi nữa, cho nên, hai người rơi vào trạng thái trầm mặc.

Đang lúc Salazar chuẩn bị lấy đồ đi tắm, Harry buồn bực mở miệng: "Sal..." Âm thanh nghèn nghẹn, rất giống chịu ủy khuất.

Salazar đứng ở đầu giường Harry, chờ đứa nhỏ này tiếp tục.

Harry vươn tay, theo bản năng kéo góc áo đối phương, cho tới giờ, xảy ra chuyện gì cậu cũng tìm Sal kể hết, nhưng mà, chuyện tối nay, cậu và Tom...

"...Tom nói cậu ấy..." Cách hồi lâu, Harry cũng chỉ nghẹn ra nửa lời.

Salazar nhướn mày, đời sau của anh đã làm gì?

Nắm chặt góc áo, Harry lại chui đầu vào trong chăn, rốt cục chui hết rồi: "...Thích tớ."

Salazar duy trì vẻ mặt bất biến, nội tâm lại nổi gân xanh, hôm nay đúng là "Vui mừng" liên tục, vì cái đầu sư tử Godric ngu xuẩn kia mà bị Luna trêu một hồi còn chưa tính, bây giờ còn phải làm cố vấn tình yêu? Thằng ranh Tom kia bắt đầu đánh bàn tính với Harry từ bao giờ, đúng là gặp quỷ!

Im lặng, Harry buồn bực cắn môi, không hiểu thường thức cậu cũng biết cậu và Tom đều là nam, không nên trộn chung một chỗ đúng không, vì thế Sal mới không nói lời nào sao? Sal cũng cảm thấy chuyện này sai rồi sao.

"Harry..." Salazar ngồi xuống đầu giường, chậm rãi nói: "Cậu tính thế nào?"

Harry ngẩng mạnh đầu, trong mắt có đưa đám cũng có cảm kích, đưa đám chính là cậu cũng không biết nên làm gì bây giờ, cảm kích chính là Sal không mở miệng liền phủ định: "Sal... tớ nên làm gì bây giờ?"

Salazar thầm thở dài, nếu Harry thật sự không thích cũng không cần bày ra vẻ mặt kiểu này, xem ra chúa cứu thế lọt hố mà vẫn không biết.

Đường đường là Salazar Slytherin, dạy giết người không thành vấn đề, dạy người yêu thương, coi như xong, cho nên, Salazar vỗ vỗ vai Harry, đứng dậy: "Cậu thích thế nào thì cứ thế đi."

Harry đờ đẫn nhìn bạn tốt đi xa, thích thế nào thì cứ thế đi?

...

Rốt cục nhận ra Salazar sẽ không tới, Godric cực độ buồn bực trực tiếp độn thổ từ hầm tới phòng ngủ.

Vừa đặt chân xuống đất, một thần chú bay tới, Godric cuống quít lùi ra sau một bước, bằng bản năng mà tránh được, không lường được một loạt thần chú liên tiếp đánh tới vị trí anh vừa đứng, anh vừa trốn vừa ngăn cản thần chú, rốt cục khi những thần chú này dừng lại, Godric đã bị bức đến bên giường, anh theo phản xạ dựa vào mép giường...

"Rầm ----" Cả cái giường dường như sụp xuống, đồng thời một thần chú đánh tới, Godric thuận thế ngửa ra sau, ngã ngửa trên mặt giường, lúc này mặt giường đã ngang bằng mặt đất.

Tầm mắt Godric tự động dời lên phía trên, mà trên trần nhà là dòng chữ rồng bay phượng múa: "Ngã chết ông!"

Bẫy rập hắc ma pháp liên hoàn cao cấp như thế, còn có lối dùng từ quen thuộc như này, Godric vốn bị dấm chua làm đau dạ dày giờ có chút khuynh hướng co quắp, từng cơn tức quanh quẩn trong lục phủ ngũ tạng, không kìm được mà nhảy ra khỏi miệng, vẻ mặt thiếu niên tóc vàng có chút dữ tợn, một lát sau, gầm nhẹ một tiếng: "Thằng ranh con chết tiệt vô liên sỉ ---"

Sự thật chứng minh: ôm phụ nữ có chồng mà khiêu vũ là phải trả giá rất, cho dù đắt, đó là con gái mình cũng vậy, nhất là dưới tình huống mình và con rể cực kỳ không hợp thì càng hỏng bét.

Tác giả: Mỗi lần ra cửa đều đi rất nhiều ngày, trở lại viết đều có cảm giác xa lạ. Hy vọng văn phong không thay đổi quá nhiều ~~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play