Chuyện của Nhược Ngọc khiến cả hai người mấy buổi tối không thể ngủ ngon, cũng may sự vụ đã được phân chia rõ ràng, không cần quá tỉ mỉ như trước nữa, những chuyện rườm ra cũng được xử lí nhanh gọn. Cuối cùng cũng có mấy ngày rảnh rỗi, các trưởng lão ngay lập tức thương lượng ngày cử hành đại lễ. Tuy rằng ý của Vũ Ti Phượng là càng đơn giản càng tốt nhưng các trưởng lão đều nhất quyết nhận định rằng đây là sự kiện hết sức trọng đại, không thể rút bớt được. Chỉ là đợi Đan Nha đài sửa xong cũng phải mất ba ngày nữa, bạc cứ như nước chảy ra, một đi không trở lại.

Từ sau khi Vũ Ti Phượng yên tâm giao công vụ lại cho cấp dưới xử lý, những tháng ngày chàng bị xoay như con quay cũng chấm dứt, mỗi ngày đều cùng Toàn Cơ ăn không ngồi rồi, lang thang khắp trong cung.


Sau khi hai người họ trở lại Ly Trạch cung tròn một tháng, sáng sớm nọ, đệ tử thủ vệ tới thông báo: Nhóm của Liễu Ý Hoan tới.

Hai người vừa vui mừng lại vừa kinh ngạc, vội vàng đi ra nghênh đón. Từ xa đã thấy ở đại môn có ba người đang tiến vào. Không ai khác chính là Liễu Ý Hoan, Vô Chi Kỳ và cả Tử Hồ nữa. Vô Chi Kỳ thấy Vũ Ti Phượng, câu đầu tiên chính là: "Giỏi rồi! Lão tử còn tưởng các ngươi đã bị người của Thiên giới bắt đi! Sao không báo chút tin tức gì vậy?"

Vũ Ti Phượng áy náy cười nói: "Ngại quá, vốn tưởng rằng sự việc ở đây chỉ hai ba ngày là xử lý xong, không ngờ lại chuyện mẹ đẻ chuyện con như vậy. Mọi người tới là tốt ra, Đại ca, đệ làm Cung chủ rồi."

Trên đầu Liễu Ý Hoan cuộn một dải khăn trông đến là quái. Vừa nghe nói chàng lên làm cung chủ, giật mình thiếu chút nữa rơi cằm, lúc bấy mới kêu lên: "Cha đệ đâu rồi? Sao lại đem cái cục diện rối rắm này đẩy cho đệ thế?"


Vũ Ti Phượng cười, dẫn cả nhóm vào cung Kim Quế, kể tường tận lại những sự tình phát sinh trong một tháng vừa rồi, nói qua về kế hoạch cải cách. Liễu Ý Hoan ngồi nghe mà miệng há hốc có thể nhét vừa một quả trứng vịt, rất lâu sau mới có thể khôi phục khả năng ngôn ngữ, bắn một tràng: "Nhìn không ra đó... Tiểu tử nhà ngươi! Không ngờ, không ngờ cũng có tài năng như vậy! Đệ ăn cái gì lớn lên vậy? Sao lại có nhiều ý tưởng kỳ lạ thế?"

Vũ Ti Phượng cười nói: " Đại ca, đệ đang lo Đôn Đốc ti không có người thích hợp làm trưởng lão, huynh có muốn tới giúp đệ không?"

"Đừng! Đừng! Loại chuyện này đừng tìm ta!" Hắn nhanh chóng xua tay, "Còn nữa, ta với La trưởng lão xưa nay bất đồng, cứ nhìn thấy mặt nhau là khó chịu không tả nổi. Nếu sau này mỗi ngày đều phải nghe lão ca cẩm cái gì nên làm cái gì không nên làm chắc ta chết phiền mất thôi."


Nói xong, hắn đột nhiên thở dài một hơi: "Cha đệ... Aizzz, thật không ngờ, một người từng phong quang vạn trượng, thân mang mười hai lông vũ như hắn đã từng thực sự để ai vào mắt chứ? Đáng tiếc sinh thời lại làm nhiều việc sai trái, lúc chết cũng chật vật."

Vũ Ti Phượng cười khẽ, không đáp lời. Tử Hồ ra sức kéo tay áo Liễu Ý Hoan, ý bảo hắn nói chuyện cũng phải xem thời điểm chứ, sao câu nào câu nấy đều khơi lên nỗi đau trong lòng Vũ Ti Phượng vậy. Liễu Ý Hoan nhanh chóng cười ha ha: "Nhưng thôi, bây giờ đệ đã là cung chủ rồi, còn ai lớn hơn đệ nữa chứ. Quân Thiên hoàn thì coi như thôi đi, cũng đã nát vụn rồi, những tàn dư của Ly Trạch cung xưa cũng nên dần bị đào thải. Đại ca tuyệt đối tin tưởng đệ, Ly Trạch cung dưới sự dẫn dắt của đệ, nhất định sẽ phát dương quang đại."
Toàn Cơ thấy trên đầu hắn quấn mấy vòng khăn, không khỏi lấy làm lạ hỏi: "Liễu đại ca, thương thế của huynh thế nào rồi? Sao vẫn phải quấn vậy?"

Liễu Ý Hoan tháo khăn trên đầu xuống, lộ ra vết thương trên trán. Thiên Nhãn đã bị Thanh Long đoạt đi, để lại một vết hõm. Tuy đã khỏi hẳn nhưng từ trước nhìn lại giống như một lỗ máu đỏ tươi, quả thật trông rất doạ người, khó trách hắn phải dùng khăn che đi.

"Aizz, cũng thật là, lúc quấn lên chẳng có cảm giác gì, giờ tháo xuống lại giống như mất nửa cái mạng vậy, so với bị khoét thịt không biết là đau hơn bao nhiêu lần!"

Toàn Cơ khẽ nói: "Liễu đại ca, không có Thiên Nhãn, chuyện của con gái huynh..." Hắn lắc đầu, nói: "Ta đã nghĩ kĩ rồi, kiếp này nó đã là người khác, không có quan hệ gì với ta cả. Làm ngươi không thể ích kỉ như vậy được, dùng sợi dây từ kiếp trước để trói buộc nó. Lúc nó chết vẫn là một cô bé con, kiếp sau nhất định phúc trạch thâm hậu. Mà chỉ cần nó hạnh phúc, dù ta có thấy được hay không cũng không còn quan trọng nữa rồi."
Nàng yên lặng gật đầu, nghe hắn nói rằng không nên dùng kiếp trước để ràng buộc kiếp này, trong lòng nàng dường như hơi động, câu này nói ra thật dễ, nhưng với nàng, nếu thực muốn như vậy lại khó hơn tất thảy.

Vô Chi Kỳ hỏi tình hình phía Thiên giới, thì ra bọn họ cũng không có hành động gì, ba người Tử Hồ cũng mọc rêu trên trấn, nhàm chán quá mới chạy tới Ly Trạch cung tìm người, không ngờ lại đến đúng lúc đại điển kế vị của Vũ Ti Phượng vừa qua.

"Thì ra Ly Trạch cung là thế này đây, lần đầu tiên ta tới đó... Woa, còn khí thế hơn ta tưởng nữa. Tên Nguyên Lãng chết tiệt này, không ngờ cũng trữ được nhiều người vậy đấy!" Vô Chi Kỳ đi tới đi lui trong chính sảnh, bên này sờ một chút, bên kia chạm một ít, cuối cùng đẩy cửa sổ ra, phóng tầm mắt ra phương xa ngắm nhìn biển khơi, lại cười: "Cảnh sắc cũng không tệ đâu! Ừm, đúng là phong cách của tên chết tiệt kia."
Toàn Cơ đột nhiên nghĩ tới căn phòng của Phó cung chủ, trên tường treo la liệt mặt nạ giống Vô Chi Kỳ, việc này có lẽ hắn cũng không biết, nàng cũng không biết có nên nói hay không bèn quay đầu nhìn Vũ Ti Phượng, chàng khẽ lắc đầu, ý bảo nàng đừng hỏi. Chẳng ngờ, ngay sau đó Vô Chi Kỳ lại hỏi: "Bình thường tên Nguyên Lãng ở phòng nào vậy? Đưa ta đi xem cái đi."

Vũ Ti Phượng hơi do dự, muốn cự tuyệt lại không có lý do, cũng đành gật đầu đồng ý, đứng dậy dẫn đường. Chàng hơi có chút hối hận, sao lúc trước không tiêu huỷ hết tất cả mặt nạ trong phòng của Nguyên Lãng đi, dù y xuất phát từ mục đích gì mà lại treo mặt nạ khắp phòng như vậy, dù đã bị Chu Tước bắt đi thì cũng vẫn là huynh đệ từng vào sinh ra tử với Vô Chi Kỳ, nếu Vô Chi Kỳ nhìn thấy chúng chắc chắn trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì.
Tới cùng là ai thua kém ai, ai có lỗi với ai, có những lúc không thể phân định rõ ràng.

Cửa bị đẩy nhẹ ra, bụi bặm bay lên, ánh mặt trời theo đó dần chiếu vào cửa, thắp sáng căn phòng âm u. Vũ Ti Phượng chỉ vào bên trong, nói: "Chính là nơi này." Vô Chi Kỳ lẳng lặng nhìn mặt nạ treo kín tường, mỗi mặt nạ là một biểu cảm khác nhau, khi là nhíu mày, lúc cười vang, ánh mắt có hồn, sinh động như thật.

Mọi người đều nhìn theo hắn, chờ xem hắn phản ứng thế nào, nhưng hắn chỉ làm ngơ, không một lời chậm rãi bước vào. 'Phách' một tiếng, hắn thuận tay giật một cái mặt nạ đang nhe nanh trợn mắt xuống, để ngang mặt, quay đầu lại làm mặt quỷ y đúc vậy, còn cười lớn: "Sao? Thấy giống không?"

Tử Hồ ôn nhu đáp: "Giống. Quả thực rất giống."

Vô Chi Kỳ cười hì hì, treo mặt nạ về chỗ cũ, lại dạo quanh phòng một vòng, cười nói; "Nửa thật nửa giả, như mộng như huyễn, hư hư thực thực. Hơn ngàn năm này, y đã làm gì vậy." Nói rồi vỗ hai bàn tay, căn phòng 'ầm' một tiếng, tất cả đồ treo trên tường đều rơi xuống như mưa, nát vụn trong nháy mắt.
Bụi mù tứ tung, hắn vẫn im lặng đứng giữa phòng, không biết là đang nghĩ gì. Toàn Cơ thấp giọng nói: "Ngươi làm gì..." Lời còn chưa dứt đã bị Tử Hồ ngăn lại, nàng ấy mỉm cười lắc lắc đầu, sau đó lại lớn tiếng nói: "À, hai người còn phải dẫn ta đi xem phòng ngủ nữa chứ nhỉ! Đi thôi! Dẫn ta đi xem đi!"Ba người còn lại bị nàng vừa đẩy vừa túm, lôi kéo nhau đi.

Cửa phòng ngủ của Nguyên Lãng nhẹ nhàng khép lại, không một tiếng động. Tử Hồ đi được mấy bước, nói nhỏ: "Còn thiếu một vò rượu ngon đấy." Vũ Ti Phượng cười cười: "Không thiếu không thiếu, đang đợi sẵn trong phòng rồi." Tử Hồ gật đầu cười. Toàn Cơ ngơ ngác không hiểu nhìn thái độ hai người, ngạc nhiên nói: "Các ngươi rốt cuộc đang nói gì vậy? Sao lại ném Vô Chi Kỳ lại một mình thế?"

Cả ba người đều cười rộ lên, Liễu Ý Hoan nhéo gò má trắng hồng nõn nà của nàng một cái, trêu chọc: "Hỏi nhiều như vậy làm gì, đằng nào mà chả không hiểu. Đi thôi nào, tiểu nha đầu!" Tuy rằng Toàn Cơ bây giờ đã là thiếu nữ mười tám tuổi nhưng hắn vẫn coi nàng là cô bé con ngốc nghếch.
Bốn người trở lại chính sảnh, nói chuyện phiếm một hồi, Tử Hồ nói: "Khi mà Vô Chi Kỳ và Nguyên Lãng vẫn còn xưng huynh gọi đệ, ta cũng vừa mới quen hắn. Hai người bọn họ tình cảm rất tốt, nói là quan hệ mật thiết cũng không sai. Nhìn qua thì thấy Nguyên Lãng không phải loại người cố chấp đáng sợ như vậy, y và Vô Chi Kỳ – một tĩnh một động, một văn nhã một cuồng dã. Nhìn chẳng ra điểm nào chung mà thế nào lại trở thành huynh đệ chí cốt. Chỉ là lòng dạ người tên Nguyên Lãng này rất sâu, các ngươi cũng gặp gỡ không ít lần có thấy y tức giận bao giờ chưa? Ta vẫn luôn cảm thấy, những người vui buồn không lộ ra mặt, nếu không phải kẻ ngu ngốc thì chính là dạng mưu cao kế sâu. Mà Nguyên Lãng hiển nhiên thuộc loại phía sau."

Nàng nhấp một ngụm trà, ra chiều nghĩ ngợi rồi lại nói: "Y và Vô Chi Kỳ kết nghĩa huynh đệ là chuyện mà không ai tưởng nổi. Vô Chi Kỳ trái ngược hoàn toàn với y, thẳng như ruột ngựa(*), nghĩ gì là nói đó. Sau khi Vô Chi Kỳ trộm được Quân Thiên Sách Hải, muốn tặng Quân Thiên hoàn cho Nguyên Lãng, ta cũng định ngăn cản. Ta luôn thấy Nguyên Lãng rất nguy hiểm, đa nghi, hẹp hòi, lòng dạ sâu nhưng trên mặt luôn bình tĩnh không gợn sóng. Nếu y có được Quân Thiên hoàn, khó tránh sẽ tơ tưởng đến Sách Hải câu, thứ mình không có mới là tốt nhất. Đáng tiếc, Vô Chi Kỳ đối xử với y luôn dốc hết lòng hết sức, không suy nghĩ gì liền đem Quân Thiên hoàn cho y."
(*) vốn theo cv là 'ruột lưu ly', tôi nghĩ chắc nó cũng giống 'thẳng như ruột ngựa' thôi nên thay. Chả hiểu nổi cái phép so sánh này nữa, nhưng vì trong chương này còn dùng lại một lần nên tôi phải giải thích.

"Sự tình sau đó quả nhiên không ngoài sở liệu, tên Vô Chi Kỳ đần độn ấy, nói thế nào cũng không chịu vào đầu. Không những tặng Quân Thiên hoàn cho y lại còn đem Sách Hải câu của mình tới khoe khoang trước mặt y. Trong lòng Nguyên Lãng nhất định nảy sinh dã tâm – có khi là người ai cũng vậy thôi, cứ đinh ninh rằng Vô Chi Kỳ sẽ lấy phần hơn về mình, phế vật hắn không muốn mới vứt cho y. Có lẽ ngay từ đầu trong lòng Nguyên Lãng đã nhận định thế, sau đó lại thấy Sách Hải câu mà Vô Chi Kỳ dùng lợi hại hơn Quân Thiên hoàn của y ngàn vạn lần, y chắc hẳn chẳng dễ chịu gì cho cam."
Nàng than một tiếng, tiếp tục nói: "Ta cũng từng cho rằng, Nguyên Lãng chưa bao giờ coi Vô Chi Kỳ là huynh đệ, nhưng sau khi thấy nhiều bộ mặt khác nhau của y, ta mới thực sự thông suốt. Ta thấy y là người cao ngạo, cũng giống như Vô Chi Kỳ, ruột gan như lưu ly vậy, chẳng qua Vô Chi Kỳ là dạng không tim không phổi, còn y thì lại mong manh yếu ớt – một kích là vỡ nát. Bộ tộc Kim sí điểu các ngươi, xét về mặt nào đó cũng đáng sợ thật, dù là tình bạn hay tình yêu đều tốt cả, nhưng chỉ cần tình cảm đó không phải tuyệt đối, các người ngay lập tức phủ nhận nó hoàn toàn, trở mặt oán hận ngút trời, trốn ở một chỗ không ai tìm thấy tưởng niệm rồi lại oán hận, khi đã oán hận đến cực hạn thì quay ra đáp trả, tổn thương người mà cũng tổn thương chính mình. Bộ tộc cũng lắm chuyện thảm thương..."
Vũ Ti Phượng không còn lời nào để nói, chàng không tìm được từ nào để phản bác cả. Chẳng phải chàng cũng từng như vậy đó ư? Cha chàng... sao mà khác được?

Tử Hồ bưng chén lên kề bên môi, lông mi khẽ run rẩy, lẩm bẩm nói: "Vô Chi Kỳ, vừa nãy chàng... nói gì với y vậy?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play