Ngoài dự liệu, hai người vội vội vàng vàng chạy đến Khánh Dương lại bắt gặp Liễu Ý Hoan vẫn đang nhởn nhơ bình thản trái ôm phải ấp ở kỹ viện như cũ. Hắn nhìn vẻ phong trần mệt mỏi của hai người không những không kinh ngạc mà còn vỗ bàn cười ha hả.

Sắc mặt Vũ Tư Phượng trắng bệch, vội vàng đi qua hỏi: "Đại ca, Thiên giới có phái người xuống làm phiền đại ca không?"

Không biết Liễu Ý Hoan đã uống bao nhiêu rượu mà bộ dạng lướt khướt túy lúy đến vậy, hắn trợn tròn mắt nhìn Vũ Tư Phượng, cười cười nửa buổi mới lên tiếng, cái thứ giọng lẹp nhẹp chẳng rõ từ liên tục bị ngắt quãng bởi nấc cục: "Tiểu Phượng Hoàng về rồi đấy à! Mau, tới uống rượu... tới uống rượu nào!"

Vũ Tư Phượng biết đại ca mình say lắm rồi, chỉ ậm ừ đáp qua loa mà đối phương vẫn cứ bình thản lôi kéo hắn uống rượu. Toàn Cơ thấy hắn muốn đánh trống lảng liền không chút khách khí nện một phát lên gáy hắn. Liễu Ý Hoan chẳng kịp ư hử gì đã ngã gục xuống.


"Toàn cơ!" Vũ Tư Phượng dở khóc dở cười, nàng lại chẳng hề quan tâm nghịch nghịch tóc, nói: "Đi thôi! Đi tìm khách điếm!" Hai người bọn họ đã một ngày một đêm không hề chợp mắt, lại thêm quãng đường dài bôn ba từ Thiếu Dương tới Khánh Dương, cộng cả chuyện Thiên giới nữa, chống cự được đến bây giờ cũng muốn gục rồi. Trước mắt thì Liễu Ý Hoan vẫn bình an vô sự, tảng đá treo nặng trong lòng cũng hạ xuống. Bây giờ hai người đều cảm thấy chân mềm nhũn không chút sức lực, nhìn nhau cười khổ.

Vũ Tư Phượng vác Liễu Ý Hoan trên vai, hai người nhảy từ cửa sổ tầng hai của kỹ viện xuống, chạy một đường tới khách điếm gần nhất. Vừa đến nơi, hai người không quản ba bảy hai mốt hay hai mươi nữa, trói chân tay Liễu Ý Hoan lại, không đợi hắn tỉnh rượu đả nhảy tót lên giường đánh giấc. Hai ngươi ngủ thẳng tới khi trăng đã lên tới đỉnh đầu, đêm hôm khuya khoắt mới tỉnh.


Vũ Tư Phượng vừa tỉnh lại, việc đầu tiên làm chính là quay đầu nhìn Liễu Ý Hoan bị trói ngả người trên ghế dựa. Trong phòng không đốt đèn, âm u, bóng người nằm trên ghế cũng vô cùng yên lặng, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm. Quay đầu nhìn Toàn Cơ đang cuộn mình chiếm một góc giường, Vũ Tư Phượng chỉnh lại chăn cho nàng rồi mới xuống giường rửa mặt trước.

Liễu Ý Hoan trên ghế vẫn không hề nhúc nhích, thậm chỉ cả hơi thở cũng hư không như sắp tan biến. Vũ Tư Phượng thấy lạ liền tiến lại gần, thấp giọng nói: "Liễu đại ca..."

Thật lâu sau mới nghe trong đêm tối truyền tới tiếng thở dài. Thanh âm Liễu Ý Hoan nghe thấp thoáng như gần như xa lại không nén nổi lạnh bạc: "Các ngươi không nên tới đây. Tranh cao thấp với Thiên giới ư? Thật không biết lượng sức mình! Nếu hai người tìm một chỗ cùng trốn đi, ta còn an tâm một chút."


Vũ Tư Phượng trầm mặc, lát sau mới đáp lại: "Đâu phải chuyện gì cũng có thể trốn tránh được. Đệ với Toàn Cơ dù có trốn cũng thực sự thoát khỏi sự săn lùng của Thiên giới hay sao? Đại ca còn muốn bọn đệ cả đời sau sống trong ân hận day dứt hay sao?"

"Ân hận cái rắm!" Liễu Ý Hoan nổi sung lên. "Lão tử nói cho ngươi biết, làm người phải ích kỷ, phải lo cho bản thân trên hết! Mẹ nó, ngươi lôi mấy cái lí lẽ xoàng xĩnh kia ở đâu ra thế?! Học người ta anh dũng chống chọi ư? Ngươi cho rằng lão tử muốn đối đầu với bọn họ à? Ta nói cho người biết, nếu ta là các ngươi thì đã sớm cao chạy xa bay rồi!"

Vũ Tư Phượng không biết nói gì nữa, Liễu Ý Hoan thở hổn hển tức giận rồi nói tiếp: "Bây giờ không phải lúc để các ngươi thề nguyện cái gì mà đồng sinh cộng tử, thoát được ai thì hay người đó, chạy trước thì may ra mới bảo toàn được cái mạng. Liền đô *** ngoạn hoàn! Mà đúng rồi, ngươi là kim sí điểu mười hai kim vũ, nha đầu kia lại là chiến thần bất bại. Không để Thiên giới vào mắt chứ gì? Chết tiệt! Các ngươi đang đứng đầu sóng ngọn gió mà còn đến tìm ta? Mặt mũi lão tử đều bị các ngươi cho bay sạch rồi!" Hắn mắng thực sự khó nghe. Vũ Tư Phượng thở dài gọi: "Đại ca..."
"Ai là đại ca của ngươi?" Liền Ý Hoan gầm lên, trông còn đáng sợ hơn Chử Lỗi lúc tức giận.

"Chạy trốn không phải phong cách của ta!" Người trên giường đột nhiên đứng dậy, đi về phía cái bàn có ngọn nến sáng yếu ớt. Ánh nến lập lòe chiếu lên nụ cười của Toàn Cơ, mi mục như họa. Liễu Ý Hoan không muốn tranh cái với tiểu cô nương không hiểu lý lẽ này. Toàn Cơ cười nói: "Hai người nói chuyện sao không đốt đèn? Tối tăm như vậy chẳng tốt chút nào!"

Nàng thắp cây nến trên mặt bàn, trong phòng sáng hẳn lên. Bộ dạng cả ba người đều nhếch nhách chật vật, quần áo xộc xệch không chỉnh tề, đầu bù tóc rối, trông như vừa đại chiến ba trăm hiệp ngoài đường về. Toàn Cơ ngồi xuống cạnh Liễu Ý Hoan, nói: "Liễu đại ca, ta hiểu ý của huynh. Nhưng còn giải quyết ra sao lại là chuyện của ta. Không phải vì huynh hay bất kỳ ai, cho dù chết, đó cũng là lựa chọn của ta."
Mặt Liễu Ý Hoan xám như tro, môi run rẩy không ngừng, nói nhỏ: "Tuổi còn trẻ như thế, chết cái gì mà chết!"

Toàn Cơ thấp giọng trả lời: "Huynh nói vậy không phải rồi, dù tuổi tác ra sao cũng không nên nói 'chết' một cách dễ dàng. Mọi người đều không muốn ta đối nghịch với Thiên giới, muốn ta vừa bắt đầu đã ngoan ngoãn nghe theo bọn họ, điều này là không thể. Vì thế, ta cũng sẽ không đưa tay chịu trói nhận cái tội danh mà bọn họ gán cho ta. Cho nên chuyện này, ta nhất định phải nói rõ ràng."

Liễu Ý Hoan cười một tiếng, lạnh nhạt nói: "Nói rõ ràng? Nói với ai? Ngươi cho rằng mấy vị thần tiên trên Thiên giới kia sẽ kiên nhẫn nghe ngươi nói lĩ lẽ sao?"

Toàn cơ nói: "Không thử thì sao mà biết được? Cứ cho rằng kết quả cuối cùng vẫn là chết đi nhưng ít ra ta cũng đã cố gắng, đã nỗ lực vì bản thân mình. Ta không muốn vô duyên vô cớ mà chết hay nhẹ hơn là chịu bất kỳ sự trừng phạt nào. Liễu đại ca, ta nguyện ý làm thế."
Liễu Ý Hoan mím chặt môi, không đáp lại lời nàng. Vũ Tư Phượng bỗng nhiên lên tiếng: "Đúng vậy, đệ cũng hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ của Toàn Cơ. Đệ không thể không làm gì mà ngồi chờ bị người ta mang đầu ra chém."

Cả căn phòng lâm vào không khí trầm mặc nặng nề, không biết qua bao lâu, Liễu Ý Hoan đột nhiên hắng giọng, khẩu khí cũng không tốt: "Hai người các ngươi còn muốn trói ta tới lúc nào? Chân tay lão tử đều tê cứng hết rồi!"

Vũ Tư Phượng nhanh chóng cởi bỏ dây trói, tròng lòng thầm nghĩ sao hai người có thể cả gan làm loạn không biết lớn nhỏ như thế cơ chứ! Liễu Ý Hoan dù sao cũng là trưởng bối mà bọn họ lại dám ngang nhiên trói lại. Quả thật đáng sợ! Nhưng không hiểu vì sao Vũ Tư Phượng thấy rất buồn cười.

Khóe môi Liễu Ý Hoan cũng không dấu được ý cười thấp thoáng nhưng vẫn cậy mạnh trợn trừng mắt, "Mau mang điểm tâm trà nước tới đây! Muốn lão tử đói chết sao?" Hắn lại bày ra bộ dạng đại lão gia sai khiến hậu bối nhỏ bé dễ ăn hiếp. Hai người vội vội vàng vàng hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu xong mới bắt đầu để ý đến mình. Toàn Cơ lại gần chậu nước rửa mặt mũi thì nghe Liễu Ý Hoan nói: "Thiên nhãn này của ta hẳn cũng đã đến lúc muốn trở về Thượng giới rồi, càng ngày càng khó khống chế hơn."
Khó không chế hơn? Hai người đều kinh ngạc nhìn hắn. Liễu Ý Hoan chậm rãi vuốt ve rãnh thịt trên trán, không biết đang suy nghĩ cái gì mà một lúc sau mới nói tiếp: "Thiên nhãn này có thể giúp ta nhìn rõ được tiền căn hậu quả, chỉ cần là người mà ta đã từng gặp thì dù có cách vạn dặm ta vẫn có thể thấy rõ chuyện gì người đó đã từng trải qua, chuyện gì sắp xảy đến với người đó. Giống như không gì không biết, không gì không thông thuận. Nhưng vẫn có một số việc, cho dù ta nhìn bao nhiêu lần cũng không tài nào nhìn thấu, nghĩ bao nhiêu lần cũng không tài nào hiểu nổi. Hai người có biết là chuyện gì không?"

Hắn bình tĩnh tiếp tục: "Ta không nhìn thấy được quá khứ và tương lai của chính mình, cũng không thể nhìn thấy được quá khứ của Toàn Cơ. Con mắt này cũng không phải vạn năng. Năm đó ta có thể lấy được nó từ Thiên giới vậy hiển nhiên nó đã chẳng còn tác dụng gì với Thiên giới. Dó đó mà sự việc lần này kết thúc ra sao, chính ta cũng không biết."
Nói tới đây, hắn tựa hồ hơi do dự một chút, lắc đầu: "Không, cũng không hẳn là hoàn toàn mù mịt. Ta nói không khống chế được, chỉ là không thể nhìn thấy. Ta có dự cảm mãnh liệt rằng Thiên nhãn thỉnh thoảng sẽ lộ ra một vài sự việc qua mộng cảnh, ví dụ như ta sẽ bị Thiên giới bắt, bị xử cực hình, nhưng ta hoàn toàn không thể nhìn thấy mà chỉ có thể cảm nhận được. Nó không nghe theo sự điều khiển của ta, trong mộng cảnh liên tục cảnh cáo ngăn trở ta, ta không có cách nào để khống chế nó. Hơn nữa, yêu lực của ta sau mỗi năm lại càng giảm sút, có lẽ Thiên nhãn muốn được trả giá nhiều hơn. Muốn biết nhiều hơn thì phải trả giá cao hơn, yêu lực của ta cũng bởi vậy bị hao mòn càng lớn. Giờ ta chỉ còn lại sức khỏe và cái mạng này, thế nên ta nghĩ khi gỡ bỏ Thiên nhãn, ta ít nhất cũng phải giữ được cái mạng để có thể xem kiếp sau của con gái ta... "
Vũ Tư Phượng nghe đại ca mình nhắc tới con gái thì thấp giọng nói: "Đại ca, Con gái huynh còn trẻ như vậy sao đã chuyển thế được... Chí ít huynh phải chờ đến khi nàng chuyển thế..."

Liễu Ý Hoan thấp giọng nói: "Có lẽ ta chẳng thể đợi đến lúc đó. Nói cho cùng thì ta vẫn là một người cha ích kỷ, mỗi lần có việc chỉ chăm chăm lo thân mình mà vứt bỏ nó. Dù chờ được đến lúc nó đi chuyển thể, ta cũng chẳng còn mặt mũi nào đi chiếu cố nó."

Hắn than một hơi, lau mặt rồi nói: "Chuyện liên quan tới Thiên giới lần này, ta không thể dùng Thiên nhãn nhìn thấu nên cũng mờ mịt chẳng khác gì hai người cả. Chuyện đã đến nước này, ta sẽ nói cho hai người nghe sự khác biệt giữa đại Thiên nhãn và tiểu Thiên nhãn. Thứ mà ta sở hữu gọi là tiểu Thiên nhãn, có thể thấu tỏ nhân duyên hệ quả của vạn vật trên thế gian. Còn đại Thiên nhãn, Toàn Cơ hẳn cũng đã thấy rồi, chính hôm tuyên thánh chỉ ở Thiếu Dương phái, khi bầu trời giống như bị xé rách rồi lộ ra một con mắt lớn, đó chính là đại Thiên nhãn. Chư thần trên Thiên giới lúc rảnh rỗi có thể dùng Thiên nhãn này để soi xét mọi việc từ Phàm giới tới Địa phủ, dù có cách xa đến đâu thì cũng chỉ trong nháy mắt đã có thể thấy rõ. Nếu đã sử dụng đến nó, ta nghĩ Thiên giới có ý muốn giám thị hai người các ngươi, dù đi bất cứ đâu thì cũng không trốn khỏi Thiên nhãn được, cho nên ta nói... Dù các ngươi có chạy trốn thật đi chăng nữa thì cũng chẳng có nghĩa lý gì."
Hắn cười khổ.

Vũ Tư Phượng trầm ngâm nửa buổi đột nhiên lên tiếng: "Ta có ý này, trước mắt nếu chúng ta đi bến Đông Hải chỉ sợ cũng không kịp, đó là còn chưa nói Đông Hải rộng lớn, giao nhân lại sống chủ yếu dưới nước, muốn tìm ngươi cũng không phải dễ. Không bằng như vậy đi, chúng ta trực tiếp tới Âm phủ gặp Vô Chi Kỳ. Chắc hẳn hắn cũng chưa ra, nếu không Ly Trạch cung cũng không im hơi lặng tiếng như vậy. Nếu hắn chịu giúp đỡ chúng ta thì không còn gì bằng, nhờ hắn bảo đảm an toàn cho Liễu đại ca và Thiếu Dương phái, thuận tiện đi tìm Đình Nô. Còn ta và Toàn Cơ sẽ khởi hành đi núi Côn Luân."

Liễu Ý Hoan vừa nghe đến tên Vô Chi Kỳ khuôn mặt đã đen hơn nửa, hừ một tiếng: "Hắn mà chịu giúp sao? Hắn mà giúp thì đá cũng nở ra hoa! Đệ còn sợ ít phiền toái sao? Nhất định phải là đại nhân vật như hắn sao!"
Vũ Tư Phượng cười cười, "Đại ca có thành kiến với hắn sao? Đệ lại cảm thấy hắn là một đấng nam nhi trọng tình nghĩa. Hắn nhất định có liên hệ gì đó với Toàn Cơ ở kiếp trước, Toàn Cơ bị phạt hạ giới lịch kiếp nói không chừng là bởi vì hắn. Về tình về lý, hắn đều sẽ không muốn mắc nợ nàng. Nếu hắn chịu giúp đỡ chẳng phải cũng tiện thể thành toàn ý muốn của hắn hay sao?"

Liễu Ý Hoan chỉ cười lạnh không trả lời. Toàn Cơ vội vàng nói: "Được! Ý này rất được đấy! Ta hoàn toàn đồng ý! Chúng ta đi Âm phủ ngay thôi!" Nói rồi nàng lấy ra hai chiếc nhẫn huyền thiết: "Đây là ta và... Đằng Xà sau khi đi Âm phủ về có được, cũng chính là thứ mà kẻ chỉ điểm ở Bất Chu sơn mang đến khi đưa Lục sư huynh về. Hẳn Tư Phượng cũng phải có hai cái nhỉ? Chàng và Liễu đại ca cũng từng đi Âm phủ rồi mà."
Vũ Tư Phượng cũng lấy ra hai chiếc nhẫn, cau mày suy nghĩ nói: "Ở đây chỉ có bốn chiếc, nếu như Vô Chi Kỳ đáp ứng chúng ta thì có tất cả năm người, cộng thêm cả Tử Hồ nữa."

Liễu Ý Hoan hừ một tiếng: "Con khỉ chết tiệt kia thì có cái bản lĩnh quái gì chứ, sao mà lũ thần tiên Thượng giới phải kiêng kỵ hắn? Chỉ một Bất Chu sơn nho nhỏ mà có thể vây khốn hắn! Đến lúc đó Thần Đồ Úc Lũy sống chết thế nào cũng chẳng rõ!(?)Bây giờ Quân Thiên hoàn và Sách Hải câu vẫn đang ở trong tay hắn nếu không sao có thể coi chúng thần tiên kia là quả hồng mềm mặc sức bóp nhéo? Không đi tìm hắn thì chính chúng ta mới là người kẻ phiền toái."

(?): "Thần Đồ Úc Lũy đến lúc đó thế nào tử địa đô không biết rõ!" Ta không hiểu câu này lắm.

"Sách Hải câu?" Toàn Cơ nghe lạ, hỏi lại "Là cái gì vậy?"
Nghe nói hai thứ này đều không được coi là thần khí gì. Quân Thiên hoàn trước kia bị tộc Kim Sí điểu xem như thánh vật giúp tăng cường công lực còn Sách Hải câu kia lại chính là thứ cùng Vô Chi Kỳ tung hoành ngang dọc năm xưa, không ai có thể tránh được một đường của Sách Hải câu, đây cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì."

Toàn Cơ "À" một tiếng, nhớ lại lần đi Âm phủ gặp Vô Chi Kỳ, thấy trên người hắn có thứ gì đó giống như móc câu, không biết hắn giấu nó ở đâu nhỉ?

Liễu Ý Hoan đột nhiên nhíu mày, nói: "Rất lâu trước kia ta từng nghe một truyền thuyết, Quân Thiên Sách hải vốn là bảo vật của Thần, nhưng sau khi Thần biến mất không rõ nguyên nhân, bảo vật còn lưu lại cũng không hiểu vì sao lại lưu lạc xuống nhân gian rồi rơi vào tay người. Chưa nói đến truyền thuyết kia có mấy phần thực mấy phần hư nhưng Quân Thiên Sách Hải tồn tại là sự thật, đây vốn không phải thứ dưới Hạ giới, Ly Trạch cung lại muốn chiếm đoạt Quân Thiên hoàn, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng."
Toàn Cơ vỗ tay cười nói: "Liễu đại ca, huynh đừng dông dài nữa! Muốn nói gì thì vừa đi vừa nói, chúng ta mau khởi hành thôi! Đi Âm phủ trước rồi ta và Tư Phượng mới có thể lên Côn Luân. Ấy... mà khoan đã, đi Côn Luân làm gì vậy?"

Lông mày Vũ Tư Phượng hơi nhướng lên: "Ở đây có hoa viên đặt tại Hạ giới của Thiên đế, nơi đó ánh mặt trời không bao giờ tắt còn có thang trời để lên Thiên giới. Việc lần này ta nghĩ vẫn nên nói rõ ràng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play