Cho đến tấn khi trở về Thiếu Dương phong, Toàn Cơ vẫn không thể nào tin được Phán quan và Hậu Thổ đại để có thể dễ dàng thả mình đi như vậy, lại còn hộ tống nàng đến tận cửa lớn của Thiếu Dương phái, một phân một hào cũng không có gì sai sót.

Trước đó không phải bọn họ bắt nàng kết liễu Vô Chi Kỳ, chấm dứt đoạn nhân duyên từ kiếp trước đó sao?

Nàng chẳng những không động đến một cọng tóc của hắn lại còn cùng hắn kết thành hảo hữu, giao hẹn khi nào hắn ra sẽ cùng nhau thưởng rượu.

Việc này nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy có gì đó không bình thường. Nàng ngay cả lí do vì sao Vô Chi Kỳ muốn tạo phản cũng chưa làm rõ liền tin tưởng hắn vô điều kiện.

Nhãn tình hắn thẳng thắn sáng ngời, người nào tâm địa bất chính tuyệt sẽ không có lại ánh mắt này.


Nàng nguyện ý tin tưởng hắn.

Vì phần tín nhiệm này, nàng còn nghĩ sẽ cùng bọn Hậu Thổ đại đế làm ầm ĩ một phen, ai mà ngờ được bọn họ một chữ cũng không hỏi đến. Thật sự kì quái! Sao lại vậy chứ?

Nàng đi Bất Chu sơn chuyến này mới chỉ hai ngày, Thiếu Dương phái từ trên xuống dưới đã ổn định được phần nào, Hà Đan Bình mỗi ngày đều ở trên đỉnh núi ngóng trông nàng trở về, viền mắt vừa sưng vừa đỏ rõ ràng là đã khóc rất nhiều, khi nhìn thấy Toàn Cơ về đến liền kích động ôm chầm lấy nàng, Toàn Cơ nói rất nhiều lời trấn an, bà đều không nghe được, chỉ ôm riết lấy nàng nghẹn ngào: Trở về là tốt rồi!

Thiếu Dương phái lần này bị yêu ma tập kích bất ngờ tuy vậy cũng không tử thương quá nhiều.

Chung quy cũng là vì mọi người phản ứng nhanh nhạy, không có ý định lấy trứng chọi đá, liều mạng với đám yêu ma kia, không thể giúp cho Ô Đồng một phen thỏa mãn tâm nguyện, tuyệt diệt toàn bộ.


Toàn Cơ lúc này nhớ tới thương thế của Linh Lung cùng Chung Mẫn Ngôn, Chung Mẫn Ngôn vì đã được uống nước của quả bất tử, dù bị thương nặng hơn Linh Lung nhưng đến sáng này đã có thể mở miệng nói chuyện mà câu đầu tiên thốt ra chính là hỏi đến Linh Lung

Lần này tuy Thiếu Dương từ trên xuống dưới không hao tổn quá nhiều nhưng lại trở thành một hồi chuông báo động.

Thế lực của yêu ma ngày càng mạnh mẽ, phàm nhân đối với bọn chúng lại hoàn toàn không có khả năng chống cự, bọn họ cuối cùng cũng nhận ra sự thất thảm khốc này.

Những người tu tiên như bọn họ thực ra cũng không mạnh như mọi người tưởng tưởng, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân(*). Đây là thời điểm bọn họ thu lại phần kiêu căng ngạo mạn kia của mình, một lần nữa ngộ đạo.

(*) Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.


Liễu Ý Hoan từng nói: Làm tiên liền muốn phiêu diêu tự tại như thần tiên, làm yêu quái liền muốn có bộ dạng xấu xí khó ưa như yêu quái, làm người cũng phải làm cho ra dáng con người thật sự. Ngay cả làm người cũng chẳng ra gì thì làm sao có thể tu tiên?

Chử Lỗi đối với mấy câu nói này suy nghĩ rất nhiều, nhìn lại Thiếu Dương phái mấy trăm năm cơ nghiệp lại hoàn toàn đi ngược lại với câu nói này.

Một người chỉ vì đạt được một thành tựu nào đó mà đắc chí rồi dần dần kiêu ngạo để rồi cuối cùng quên đi mục đích ban đầu của chính mình.

Đả kích lần này không chỉ với riêng hắn mà là đối với cả căn cơ mấy trăm năm của Thiêu Dương phái, có một số quan niệm. . . đã đến lúc phải sửa đổi.

Thiếu Dương thoát khỏi hủ lậu để tiến bộ ra sao chẳng phải là mối quan tâm của Toàn Cơ.
Hiện tại, việc quan trọng nhất mà nàng phải làm lúc này là quan tâm vết thương của Linh Lung, mỗi ngày đều thủ bên mép giường nàng chờ nàng tỉnh lại. Hai người đều không nói một câu, chỉ nhìn nhau cười, nghĩ như vậy cũng tốt.

Nhưng từ khi Chung Mẫn Ngôn có thể xuống giường đi lại, Toàn Cơ liền không mỗi ngày đều đến thăm Linh Lung.

Hai người kia vừa trải qua giây phút sinh tử có nhau nhất định sẽ có vô số lời muốn nói.

Chỉ đáng tiếc là một kiếm kia của Linh Lung quá hiểm, ước chừng là tổn thương cổ họng, tiếng nói không thể trong trẻo dễ thương như trước mà trở nên khàn khàn khô khốc khiến chính nàng cũng cảm thấy khó nghe, thường rơi lệ ăn năn.

Chung Mẫn Ngôn hết lời an ủi nàng mới có thể khiến nàng cũng phải nín khóc mà mỉm cười.

Nếu là trước đây, Linh Lung dở chút tính trẻ con hắn sẽ vừa cảm thấy vui mừng lại vừa cảm thấy phiền chán.

Nhưng hiện tại lại cảm thấy ngọt ngào, ước gì nàng hay phát cáu một chút, muốn hắn đi mò ánh trăng cũng được, đi hái sao cũng được, chỉ cần nàng còn sống, hai người cầm tay nhau sống vui vẻ hạnh phúc đến trọn đời, dù là nàng muốn hắn làm gì hắn cũng làm.

Hôm nay Toàn Cơ lại đến phòng của Linh Lung thăm nàng, vừa đến cửa liền nghe thấy bên trong có người nói chuyện, hình như là tiếng của Chung Mẫn Ngôn, nàng hơi ngẩn ra, nhất thời không muốn tiến vào, sợ sẽ quấy rầy đôi tiểu tình nhân bọn họ.

Đang muốn xoay người đi thì nghe thấy Chung Mẫn Ngôn nói: "Nàng cũng không nên quan tâm quá chuyện của Toàn Cơ với Tư Phượng. Toàn Cơ có chủ ý riêng của mình, nàng ấy tuy trên miệng không bao giờ nói ra nhưng trong thâm tâm sẽ tự rõ. Nàng bây giờ chỉ cần an an ổn ổn dưỡng thương, sau khi thương thế lành, nàng ấy mới có thể yên tâm mà rời đi."
Toàn Cơ trong lòng rung động, chỉ nghe Linh Lung thấp giọng nói tiếp: "Kỳ thật cũng không còn gì không ổn, chỉ là cổ họng ta. . . Chàng nói, chúng ta cùng muội ấy đi tìm Tư Phượng có được không?"

Chung Mẫn Ngôn cười nói: "Chuyện của hai người bọn họ chúng ta tốt nhất không nên nhúng tay vào. Nếu là cả bọn cùng đi thì hai người bọn họ sao có thể nói chuyện riêng được? Ta thấy Tư Phượng lúc ra đi rất rầu rĩ, nếu không may nói chọc giận hắn, hắn liền không chịu gặp Toàn Cơ thì thế nào?"

Toàn Cơ nghe bọn họ nói một hồi, đều là nói về chuyện của nàng và Tư Phượng, mặt không khỏi có chút đỏ lên, nhưng mà nghĩ đến lúc đó vạn nhất Tư Phượng thực sự không chịu gặp nàng thì sao?

Trốn đi?

Làm sao mới tốt đây?

Đang suy nghĩ sứt đầu mẻ trán, bỗng nhiên vai bị ai đó vỗ, nàng lắp bắp kinh hãi, quay đầu lại thì thấy Sở Ảnh Hồng, Liễu Ý Hoan cùng Đình Nô đang cười cười nhìn nàng.
"Sao lại không vào bên trong, ở bên ngoài nghe lén hai người họ nói chuyện làm gì?"

Sở Ảnh Hồng cười dài trêu ghẹo, "Hay là thấy đôi tiểu tình nhân bọn họ ngọt ngọt ngào ân ân ái ái nên cảm thấy khó chịu?"

Toàn Cơ vội vàng biện giải: "Con không phải..."

"Được rồi được rồi, tam tư nha đầu ngươi thế nào, Hồng cô cô ta còn không rõ sao!"

Sở Ảnh Hồng vỗ vỗ đầu nàng, nói: "Tiểu hài tử Tư Phượng này ngạo khí mười phần, chỉ là tuổi còn nhỏ, khó tránh khỏi có lúc suy nghĩ không được chu toàn thấu đáo. Về sau nhất định sẽ thông suốt thôi."

Toàn Cơ sợ run một hồi, thở dài: "Hắn. . . là yêu quái, phụ thân cùng nương nhất định sẽ không thích hắn."

Sở Ảnh Hồng cười nói: "Sao tiểu nha đầu con chẳng tiến bộ chút nào cả! Chính con có thích nó hay không mới là quan trọng nhất. Lại nói, là yêu quái thì sao? Chỉ cần là con người thì đều tốt hơn yêu quái sao? Ta thấy tên khốn Ô Đồng kia so với yêu quái còn ghê tởm hơn gấp trăm triệu ngàn vạn lần! Nếu cha mẹ con phản đối, Hồng cô cô vẫn sẽ đứng về phía con, vẫn sẽ ủng hộ con."
Toàn Cơ thấp giọng nói: "Con cũng không phải để ý cái này mà là sợ phụ thân cùng nương sẽ không vui vẻ."

Sở Ảnh Hồng nghiêm mặt nói: "Cha mẹ con cũng không phải người ngoan cố, nữ nhi đã lớn cớ sao cứ phải theo sắp đặt của trưởng bối. Làm cha mẹ lại càng không thể mang tư tưởng của mình áp đặt lên con cái."

Toàn Cơ cười cười không nói gì.

Liễu Ý Hoan hừ một tiếng: "Nói đi nói lại, ngươi nên đàng hoàng xin lỗi Tiểu Phượng Hoàng, gặp phải nữ nhân như ngươi, hắn cũng thật xui xẻo..." Liễu Ý Hoan vẫn luôn cảm thấy Toàn Cơ có lỗi với Vũ Tư Phượng.

Đình Nô ôn nhu nói: "Toàn Cơ, kế tiếp ngươi định làm gì?"

Vấn đề này có chút khó tả lời.

Ô Đồng cũng đã chết, Vô Chi Kỳ nàng cũng gặp được rồi, chuyện của kiếp trước nàng cũng không định tìm hiểu quá nhiều, kế tiếp. . . kế tiếp nàng phải làm gì đây?

Toàn Cơ suy nghĩ một lúc mới nói: "Chờ đến khi thương thế của Linh Lung tốt lên, ta liền xuống núi tìm Tư Phượng, lần này mặc kệ người Ly Trạch Cung khiêu khích thế nào, ta cũng quyết không nổi giận, tuyệt không đánh nhau, chỉ cùng bọn họ đàm phán hòa bình."

Liễu Ý Hoan cười nói: "Đàn độn! Ngươi muốn hòa khí thì lão nhân gia kia chịu sao? Lại nói, Tiểu Phượng Hoàng chịu sao?"

Toàn Cơ đạm giọng nói: "Hắn không chịu, ta vẫn sẽ chờ hắn, chờ hắn chấp nhận ta mới thôi. Chỗ Ly Trạch cung cũng lớn, ta liền ở lại trên đảo chờ hắn. Hắn một năm không ra, ta đợi hắn một năm, hắn cả đời không ra, ta đợi hắn cả đời."

Liễu Ý Hoan 'xuy" cười một tiếng, nói: "Hắn cũng vì ngươi mà chịu trở lại Ly Trạch cung, bây giờ người chờ hắn có nghĩa lý gì? Bất quá ngươi muốn "Ngàn dặm truy phu"(*) như vậy cũng tính là một đoạn giai thoại."
(*) Ngàn dặm truy phu: Ngàn dặm theo đuổi chồng (đái khái là thế đi =.=)

Tính trẻ con của Toàn Cơ bộc phát, cười nói: "Không phải 'Ngàn dặm truy phu' .. . Ưʍ. . . Lần này ta một mình hành động, ta gọi nó là 'Truy Phượng hành động'(*)! Chân trời góc bể, ta nhất định phải đuổi kịp hắn mới cam tâm!"

(*)Truy Phượng hành động: đại khái là theo đuổi phượng đi. 'Phượng' ở đây là ai? Tư Phượng chứ còn ai nữa

Tiếng nàng vừa dứt, cửa phòng Linh Lung kẽo kẹt mở ra, Chung Mẫn Ngôn cười hỏi: "Cái gì hành động cơ? Hình như mọi người vừa nói chuyện đại sự gì đó phải không?"

Hắn thấy Sở Ảnh Hồng cùng mấy người vây ở đây, vội vàng hành lễ, mời bọn họ vào trong phòng.

Cần cổ Linh Lung quấn băng vải trắng, còn có chút suy yếu, chống tay bên giường muốn xuống dưới hành lễ lại bị Sở Ảnh Hồng ngăn lại.
"Chúng ta tới thật không khéo. Sở Ảnh Hồng trêu ghẹo, "Sớm biết có Chung Mẫn Ngôn ở đây, chúng ta đã đến muộn một chút."

Lời nàng nói khiến hai người trẻ tuổi đều có chút ngượng ngùng, Linh Lung cất giọng nói: "Hồng cô cô người cứ thích trêu ghẹo con!"

Sở Ảnh Hồng ha ha cười: "Ta chỉ trêu gọi con, còn có người động tác còn quyết liệt hơn cơ! Con không biết có thể hỏi nó một chút, là ai đêm qua quỳ trước phòng Chưởng môn cả đêm, cầu xin Chưởng Môn đem gả nữ nhi nhà mình cho hắn?"

Chung Mẫn Ngôn tính tình nôn nóng, đợi không được đến lúc mình và Linh Lung hoàn toàn bình phục, sớm đã chạy đến chỗ Chử Lỗi cầu thân.

Lại sợ không được đồng ý, dù sao hắn cũng chỉ là nghịch đồ của Thiếu Dương phái, đã bị trục xuất khỏi sư môn, cho nên đã qùy ở trước của phòng Chử Lỗi chờ người trở về.
Ai mà biết được hôm qua Chử Lỗi phải xử lí rát nhiều công việc, lúc cũng Hà Đan Bình trở về mới phát hiện ra hắn, lúc đó đã là hơn nửa đêm.

Chân hắn bị tê cứng không đứng lên nổi, kết quả bị Chử Lỗi mắng một trận vì tội không biết yêu quý chính mình.

May mắn là, mắng một thôi một hồi, hai người vẫn đồng ý hôn sự của hắn với Linh lung.

Chung Mẫn Ngôn được hai người nuôi từ bé, nhìn hắn lớn lên, đã sớm coi hắn là nửa con trai ruột.

Tuy hắn làm việc lỗ mãng, thiếu phần ổn trọng, nhưng dù sao cũng mới chỉ là thiếu niên trẻ tuổi bồng bột, chưa trải qua nhiều sóng gió, cộng thêm việc hắn cũng Linh Lung là thanh mai trúc mã từ nhỏ, từ khi còn nhỏ đã tình thâm nghĩa trọng, hai người sớm cũng dã có ý định thành toàn cho hai đứa.

Lần này thấy Chung Mẫn Ngôn thành khẩn như vậy, bọn họ cũng thuận nước đẩy thuyền mà đáp ứng. Chờ thân thể Linh Lung tốt hơn liền chọn một ngày lành tháng tốt tổ chức đính hôn trước.
Chung Mẫn Ngôn còn chưa kịp nói về Linh Lung về chuyện cầu hôn đã bị Sở Ảnh Hồng trọc phá, mặt không khỏi đỏ lựng lên,lén lút nhìn về phái Linh Lung, chỉ sợ nàng da mặt mỏng sẽ chối phắt đi.

Không ngờ nàng chỉ sửng sốt một lúc, sau đó mặt cũng đỏ lên, thở ra một hơi rồi thì thào nói: "Đừng. . . đừng nói nữa! Ban ngày ban mặt, nói chuyện này làm gì. . ."

Mọi người đều vui vẻ, cười dáng vẻ then thùng của hai người bọn họ một trận đã đời rồi lại nói về chuyện của xích Định Hải.

Toàn Cơ gặp Vô Chi Kỳ ở Địa phủ đại khái đã từng nói qua một chút, về phần ân oán vướng mắc giữa Vô Chi Kỳ cùng Ly Trạch cung chỉ người trong cuộc bọn họ mới biết rõ.

Chung Mẫn Ngôn nghe nàng nhắc tới Ly Trạch cung liền nói: "Ta vẫn chưa có cơ hội đến tìm sự phụ nói chuyện, trước khi Nhược Ngọc gϊếŧ ta có nói rất nhiều chuyện về Ly trạch cung."

Hắn đem lời Nhược Ngọc từng nói với mình lặp lại một lần, cuối cùng nói: "Tư Phượng là con của cung chủ Ly Trạch cung, cho nên ta nghĩ hắn ở đó sẽ không gặp nguy hiểm gì cả.Mục đích của tộc bọn họ chính là phá hủy xích Định Hải, phóng xuất Vô Chi Kỳ. Lúc trước không biết Vô Chi Kỳ là yêu ma quỷ quái phương nào, từng làm chuyện ác gì, nhưng nghe Toàn Cơ nói thì có vẻ hắn không phải là người xấu, ta nghĩ việc này cũng không cần quá lo lắng. Đại cung chủ muốn tiêu diệt tất cả các đại phái tu tiên, bằng vài thực lực của một mình hắn, cũng chẳng tạo nổi ra sóng gió gì."

Liễu Ý Hoan sắc mặt có chút khó coi, lẩm bẩm nói: "Tiểu tử kia sao có thể biết nhiều chuyện như vậy! Con tới đây nói lung tung! Nếu truyền ra ngoài, đối với Tiểu Phượng Hoàng cũng không phải chuyện tốt gì."
Chung Mẫn Ngôn vọi nói: "Ta sẽ không nói với ai khác nữa! Hôm nay chỉ ở đây nói một lần duy nhất."

"Biết ngươi không có bản lĩnh này!"Liễu Ý Hoan liếc hắn một cái, "Chỉ có người đần độn như vậy mới bị tiểu tử kia lừa! Còn huynh huynh đệ đệ cái gì nữa chứ! Huynh đệ có thể đâm ngươi một kiếm trí mạng sao?"

Chung Mẫn Ngôn sắc mặt khó coi, nửa buổi mới nói: "Hắn. . . hắn cũng có nối khổ tâm riêng. . . Muội muội hắn cúng thế. . ."

"Còn có muội muội nữa sao! Ngươi cư nhiên còn tin tưởng hắn! Thực hết thuốc chữa mà! Ngươi làm sao mà biết hắn có thực sự có muội muội hay không?! Lại nói, có muội muội thì sao, cũng không thể thay đổi việc hắn đã lừa ngươi, chua hề dùng chân tâm đối đãi với ngươi! Ngươi đúng là dụng tâm không đúng chỗ!"

Chung Mẫn Ngôn không nói gì nữa, Liễu Ý Hoan vừa rồi sinh khí, nói xong liền đứng lên ngoảnh mặt đi thắng, một mặt nói: "Ta có việc gấp, phải rời Thiếu Dương phái, đại muội tử ngươi thay ta nói với Chử chưởng môn một tiếng, ta không thể đến tìm hắn nói một câu cáo từ."
Sở Ảnh Hồng vội vàng đáp ứng, lại hỏi: "Liễu đại ca không ở lại ăn cơm tối rồi hẵng đi sao?"Lời vừa dứt, bóng hắn đã biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play