*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiếp theo Cố Hiểu Mộng cũng không có việc. Cố Hiểu Mộng ngồi tại chỗ nói chuyện phiếm với Lý Ninh Ngọc. Nếu như công bố người thắng giải thì phối hợp vỗ tay một cái, sau đó đứng lên ôm chúc mừng tượng trưng một chút.

Tô Vũ trở lại trước lúc công bố giải nam nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của năm. Cô ta đã thay một bộ quần áo khác, không còn mặc lễ phục rườm rà thay vào đó là mặc một bộ quần áo bình thường, nhưng cũng không kém phần sang trọng.

- Cố Hiểu Mộng, chị thật độc ác!

Tô Vũ ngồi xuống, ở bên tai Cố Hiểu Mộng nghiến răng nghiến lợi nói. Dám làm cô mất mặt trước công chúng.

- Cô phải tự làm nhục mình trước thì người khác mới sỉ nhục cô. Tự làm tự chịu đi.

(Chú thích của tui: nguyên văn là một câu nói của Mạnh tử)

Cố Hiểu Mộng lạnh lùng nói, lúc này đã bắt đầu chiếu lên danh sách đề cử nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Vị trí thứ nhất là Cố Hiểu Mộng, thứ hai là Tô Vũ, vị trí thứ ba, thứ tư, thứ năm đều là những hoa đán đỉnh lưu có thể song hành với Cố Hiểu Mộng.

Màn hình lớn chia thành năm phần, ống kính chia ra hướng về năm người. Trong năm người này, người thờ ơ nhất chắc là Cố Hiểu Mộng. Những người khác đều đang ngồi ngay ngắn chờ kết quả, chỉ có Cố Hiểu Mộng đang nói chuyện gì đó với Lý Ninh Ngọc, khóe miệng còn treo nụ cười.

Sau đó khách mời công bố người thắng giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất là Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng nghe tên mình sửng sốt một chút. Cô hoàn toàn không nghĩ đến mình lại nhận được giải ảnh hậu này. (Giống cảm giác đang nói chuyện hăng thì bị giáo viên gọi lên trả bài ghê)

Lý Ninh Ngọc đẩy nhẹ một cái, Cố Hiểu Mộng mới phản ứng được đứng lên. Lúc này Tô Vũ cũng đứng lên vỗ tay, hơn nữa còn muốn ôm Cố Hiểu Mộng, nhưng bị Cố Hiểu Mộng tránh. Cố Hiểu Mộng ôm Lý Ninh Ngọc sau đó cùng những nữ diễn viên được đề cử khác ôm tượng trưng.

Cố Hiểu Mộng lên sân khấu nhận hoa, cúp và chứng nhận từ khách mời.

Cố Hiểu Mộng đứng trước micro nói, ánh mắt rơi vào trên người Lý Ninh Ngọc.

- Nói thật lòng, tôi không nghĩ đến hôm nay người thắng giải cuối cùng là tôi. Dẫu sau các vị tiền bối ngồi ở đây đều là người tôi rất tôn trọng và là tấm gương để tôi học tập. Nhận giải thưởng này, tôi tự cảm thấy hổ thẹn.

Cố Hiểu Mộng dừng một chút sau đó nhìn Lý Ninh Ngọc nói tiếp.

- Hôm nay tôi chỉ muốn cám ơn một người, chính là bạn gái của tôi, Lý Ninh Ngọc. Tin tức ầm ĩ lúc trước hẳn là các vị ở đây đã nghe rồi! Tôi không biết mình có tính là một người đồng tính hay không, bởi vì tôi chỉ yêu Lý Ninh Ngọc. Những người cùng giới khác ở trước mặt tôi cởi hết quần áo tôi cũng sẽ không có bất kỳ cảm giác gì.

  Nhưng mà, Lý Ninh Ngọc, em muốn đơn phương kết thúc quan hệ yêu đương của chúng ta!

Cố Hiểu Mộng nói lời này, cả hội trường im lặng như tờ. Tất cả mọi người đều tôi nhìn cô một cái, cô nhìn tôi một cái không hiểu chuyện gì. Lý Ninh Ngọc mặt không cảm xúc ngồi ở đó chờ Cố Hiểu Mộng nói tiếp. Cố Hiểu Mộng cầm lấy micro trên giá, để cúp và chứng nhận xuống đất, chỉ lấy hoa và micro đi xuống sân khấu.

Cô đi đến trước mặt Lý Ninh Ngọc, nhìn Lý Ninh Ngoc, cười. Cầm hoa trên tay giơ đến trước mặt Lý Ninh Ngọc, đồng thời quỳ một chân xuống đất. Lý Ninh Ngọc không nhận hoa, chỉ ngồi ở đó nhìn Cố Hiểu Mộng, mặt không cảm xúc nên không ai biết cô đang suy nghĩ gì.

- Em muốn kết thúc quan hệ yêu đương với chị, bởi vì em đã không còn hài lòng với quan hệ này nữa rồi. Em muốn chính thức cầu hôn chị, chúng ta có thể đi nước ngoài đăng ký kết hôn. Em muốn chị trở thành vợ hợp pháp của em, tương lai bất luận xảy ra chuyện gì, sướng khổ có nhau.

Cố Hiểu Mộng cầu hôn rồi, ở trước mặt nhiều người như vậy, ngay trên truyền hình trực tiếp, ở trước mặt hàng tỷ người xem cầu hôn.

- Ngay cả nhẫn cùng không chuẩn bị mà muốn cầu hôn tôi sao?

Lý Ninh Ngọc nhướng mày nhìn Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng cười, cô đặt micro xuống đất, đứng lên đồng thời cũng kéo Lý Ninh Ngọc từ trên ghế đứng dậy.

- Thật ra thì em đã sớm chuẩn bị nhẫn cưới cho chị Ngọc rồi!

Mặc dù không có micro, nhưng lời nói vẫn đủ để người xung quanh nghe rõ ràng. Cố Hiểu Mộng đưa tay ra, nâng mặt dây chuyền nằm giữa xương quai xanh Lý Ninh Ngọc lên, ấn mạnh vào hạt thủy tinh ở giữa, mặt dây chuyền chia ra làm hai, lộ ra một chiếc nhẫn kim cương bên trong.

Kiểu dáng của chiếc nhẫn kim cương này rất đơn giản, viên kim cương nhìn qua cùng chỉ khoảng một ca-ra.

- Từ lần đầu tiên gặp chị, em đã nhận định chị là người mà em muốn tay trong tay cả đời. Chiếc nhẫn kim cương này không đáng tiền, kim cương cũng hơi nhỏ một chút, nhưng đây là chiếc nhẫn kim cương lớn nhất mà em có thể mua được! Sau này em nhất định sẽ bù đắp cho chị một viên to bằng trứng bồ câu, em thề!

Cố Hiểu Mộng cầm nhẫn trên tay, quỳ một chân xuống lần nữa.

- Lý Ninh Ngọc, chị có đồng ý gả cho em không?

Lý Ninh Ngọc đang cố kìm nước mắt, khe khẽ gật đầu. Cố Hiểu Mộng đeo nhẫn kim cương vào ngón tay giữa của Lý Ninh Ngọc, rồi đứng lên hôn vào môi Lý Ninh Ngọc. Hai người tại lễ trao giải không coi ai ra gì mà hôn nhau. Tô Vũ ngồi đó nhìn, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay.

Tô Vũ cực kỳ căm hận nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười. Những người khác thì vỗ tay chúc mừng.

Một màn này phát trực tiếp trên tivi được cả nước nhìn thấy. Thật ra lần này Cố Hiểu Mộng cũng không phải là dự tính từ trước. Cô căn bản không nghĩ đến mình đoạt giải ảnh hậu, trong lòng cô không hề xem [Nữ tướng quân] là một bộ phim hay.

Cố Hiểu Mộng đứng trên sân khấu nhìn Lý Ninh Ngọc đột nhiên nảy sinh ý định cần hôn. Ngộ nhỡ đã định quan hệ của hai người là trái đạo lý vậy sao phải kéo dài mà không cầu hôn, không cho Lý Ninh Ngọc một danh phận chứ!

Cầu hôn là ý muốn nhất thời, nhưng mà muốn cùng Lý Ninh Ngọc bên nhau cả đời là chuyện cô đã âm mưu từ lâu.

- Spotlight hôm nay đều bị hai người chiếm trọn rồi!

Trên đường trở về Amy nhìn Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc có chút nhức đầu nói. Tại buổi lễ trao giải được cả nước chú ý công khai cầu hôn. Chuyện liều lĩnh táo bạo như vậy đoán chừng chỉ có Cố Hiểu Mộng có thể làm.

- Vậy thì sao?

Ánh mắt Cố Hiểu Mộng rơi vào chiếc nhẫn kim cương trên ngón giữa của Lý Ninh Ngọc. Đây là chiếc nhẫn kim cương đắt tiền nhất mà cô có thể mua tặng Lý Ninh Ngọc cho đến thời điểm này. Bây giờ nhìn lại có chút giản dị, nhưng tương lai cô nhất định sẽ bù đắp cho Lý Ninh Ngọc.

- Cô ấy hồ đồ, cô cũng hồ đồ theo.

Amy nhìn Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc cưng chiều nhìn Cố Hiểu Mộng một cái.

- Em ấy muốn làm gì cũng được, chỉ cần em ấy vui vẻ là được.

Amy cạn lời, liếc một cái xoay người nhìn phía trước không thèm nhìn hai người ở ghế sau ân ái ép cô ăn cơm chó.

--------

Về đến nhà Lý Ninh Ngọc đi tắm, Cố Hiểu Mộng cũng rón rén đi vào phòng tắm. Cởi hết quần áo nhìn chăm chăm Lý Ninh Ngọc rồi bước vào bồn tắm, ngồi ở sau lưng Lý Ninh Ngọc, đưa tay ra ôm Lý Ninh Ngọc vào lòng.

- Em muốn làm gì?

Lý Ninh Ngọc tựa vào lòng Cố Hiểu Mộng, nhắm mắt lại lười biếng hỏi. Cố Hiểu Mộng cười haha một tiếng.

- Chị nói xem em muốn làm gì?

- Chị Ngọc, em yêu chị, thật sự rất yêu chị...

Cố Hiểu Mộng thì thầm bên tai Lý Ninh Ngọc. Mặc dù biết rõ giờ phút này Lý Ninh Ngọc đã ngủ, sẽ không nghe được. Nhưng cô vẫn thâm tình nói. (Ủa ủa kỳ dẫy!!!! tui còn tưởng phải kịch liệt lắm chứ)

--------

Amy đau đầu nhìn đống kịch bản mà nhà sản xuất gởi đến chất thành núi, toàn bộ đều là phim song nữ chủ.

- Cô nói bây giờ phải làm sao đây?

Amy nhìn người không có chuyện gì làm ngồi trên ghế salon chơi điện thoại - Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.

- Toàn bộ đều không nhận, tôi có kế hoạch rồi.

Cố Hiểu Mộng cất điện thoại, đi đến trước mặt Amy, mở máy tính lên truy cập vào mail. Sau đó mở một mail lên tỏ ý muốn Amy xem.

Đính kèm mail là một bản thảo kịch bản, tên là [Phong Thanh]! Amy nhìn Cố Hiểu Mộng một cái, Cố Hiểu Mộng tỏ ý muốn cô ấy tiếp tục xem.

Chờ Amy đại khái đã xem xong bản thảo kịch bản đã là chuyện ba tiếng sau. Amy nhìn Cố Hiểu Mộng, trong ánh mắt có mấy phần tìm tòi nguyên cứu.

- Kịch bản này ở đâu ra?

- Đương nhiên là tôi tìm biên kịch viết, đây chỉ là bản thảo. Kịch bản cụ thể vẫn đang trong quá trình soạn. Tôi muốn là đạo diễn kiêm vai chính, làm một bộ phim truyền hình!

Cố Hiểu Mộng muốn quay bộ phim về câu chuyện của mình và chị Ngọc kiếp trước. Từ khi nảy sinh ý tưởng này đến khi tìm biên kịch giỏi nhất chấp bút viết kịch bản chỉ nội trong một tuần.

Cố Hiểu Mộng là một người theo chủ nghĩa hành động. Một khi cô đã quyết định chuyện gì thì sẽ thực hiện ngay, không dông dài trông trước trông sau.

- Cô chưa từng học làm đạo diễn, cô cảm thấy cô có thể làm được không?

Amy cảm thấy quyết định của Cố Hiểu Mộng có chút mạo hiểm, làm đạo diễn không phải là chuyện đơn giản như vậy.

- Không biết có thể học. Tôi đã đăng ký một khóa đào tạo đạo diễn ngắn hạn. Amy, trước khi đưa ra quyết định này tôi đã cân nhắc kỹ lưỡng, không phải nhất thời nông nổi muốn quay phim truyền hình đâu!

Cố Hiểu Mộng hết sức nghiêm túc nói với Amy. Không ai có thể đem kịch bản này quay thành phim tốt hơn cô. Bởi vì đối với Cố Hiểu Mộng mà nói đây không phải chỉ là một bộ phim truyền hình, mà là cuộc đời kiếp trước của cô.

- Cô có thể tìm được người đầu tư và tài trợ sao? Cô hiểu về tài chính sao?

Amy liên tục hỏi Cố Hiểu Mộng mấy vấn đề.

- Tôi có thể giúp em ấy tìm nhà tài trợ. Còn tài chính, phòng tài chính công ty chúng tôi có nhiều kế toán như vậy, chút chuyện này bọn họ có thể giải quyết.

Lý Ninh Ngọc đẩy cửa phòng đi vào, đi đến bên cạnh Cố Hiểu Mộng.

- Xin lỗi, tôi không phải cố ý nghe lén hai người nói chuyện. Tôi đến đón Hiểu Mộng tan làm.

Lý Ninh Ngọc có vẻ hơi áy náy nói với Amy. Amy thở dài một cái, xem ra chuyện này Cố Hiểu Mộng đã quyết tâm làm, Lý Ninh Ngọc thì cố tình nuông chiều che chở.

------------------------------------------------

Mỗi ngày ăn cơm chó là một ngày vui, chị Amy chị nên tập cho quen đi chứ...

*Chấm nước mắt*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play