Ngụy Vô Tiện hát xong tựa như gợi ý cho Lam Vong Cơ, còn y có nhận ra hay không thì tùy ý y vậy.

Trái tim Lam Vong Cơ có chút co thắt lại, y có cảm giác trong lời tựa như có lời nhắc nhở nào đó. Xoay người lại, đi lại gần Ngụy Vô Tiện nhìn hắn khép hờ đôi mắt tựa như rất mệt mỏi.

"Ngụy Anh.... ngươi đau không?"

"Ta không sao, cũng không phải lần đầu ta bị đánh. Hồi xưa ở Vân Mộng ta vô cùng nghịch không hái hoa bắt bướm thì cũng hái sen trộm gà.... chung quy nghịch đến mức mà ăn mấy chục đòn roi từ Tử Điện của Ngu phu nhân. Thế nên thường thôi"

"Ngược lại ngươi nên lo cho ngươi mới đúng đấy Lam Trạm.... trên người ngươi, hạn chế để xuất hiện vết thương. Nếu không ta sẽ không vui, ngươi biết chưa?"

Y khó hiểu gật đầu "Ân"

"Lên bờ thôi.... ta hơi đói rồi"

"Ừm"

"Lam Trạm.... ngươi có nghe...." Ngụy Vô Tiện chưa nói hết câu đã có cảm giác có người túm lấy chân mình mà lôi xuống.

Lam Vong Cơ nhìn xung quanh hoàn toàn không thấy ai, tâm can mang chút bất an thấp giọng gọi "Ngụy Anh...."

"...."

Không có tiếng Ngụy Vô Tiện trả lời, y lội mình dưới nước mà kiếm và rồi cả mình cũng bị lôi xuống nước.

"Hắt xì"

"Lại đi thêm một tấm sưởi ấm"

"Ây da.... cơ thể này còn chịu không được thì cái của Mạc Huyền Vũ thì sao trời? Haizz..... sắp lãnh xô máu chó ngập mặt rồi"

Ngụy Vô Tiện sau khi rớt xuống động băng này tự giác kiếm một góc đốt một lá bùa sưởi ấm cho chính mình. Hắn nén khí tức của mình xuống, chờ idol mình xuống chuẩn bị màn 2 cảnh 1.

Nhìn mấy con thỏ này, thật trông chờ Lam Trạm bế lên quá.

Vừa nhắc người, người liền xuất hiện.

Lam Vong Cơ sau khi rơi xuống động, y loay hoay kiếm người kia và rồi quả nhiên Ngụy Vô Tiện ngồi trong góc ôm Tùy Tiện.

"Ngụy Anh.... ngươi có sao không?"

"Không sao" Ngụy Vô Tiện đi lại tới chỗ của Lam Vong Cơ dán một tấm bùa sưởi ấm mình tự chế lên người hắn, đứng yên vỗ vai người ta.

"Đừng lo, nó chỉ giúp ngươi sưởi ấm một chút"

"Ừm"

*Ting*

Nghe tiếng đàn cầm, có một dòng ánh sáng xanh dương phát ra nhắm vào Ngụy Vô Tiện, hắn thoáng nhíu mày nhẹ nhàng tìm cách lách mà vẫn bị dính chưởng đôi chút, cả cơ thể bị văng vào tường băng làm cả người hắn ê ẩm hết cả lên.

"Lam Trạm..."

*ting*

Lam Vong Cơ cho Tị Trần xuất vỏ, nhằm chặn lại đòn đánh của Huyền Sát Thuật. Ánh mắt y hơi ngạc nhiên, vì nãy giờ nó chỉ nhắm vào mỗi Ngụy Anh.

"Lam Trạm.....mạt ngạch, quấn lấy một đầu mạt ngạch vào cổ tay ta....nhanh....."

Y hơi sững người, đồng ý tháo mạt ngạch ra quấn một đầu vào cổ tay mình và một đầu vào tay người kia. Tức thì mọi thứ dần trở nên tĩnh lặng, Lam Vong Cơ đi đến đỡ Ngụy Vô Tiện dậy, cả người hắn hơi run lên.

"Ta không sao"

Thật ra là đau chết đi được đấy, cái lưng lại ứa máu hết rồi. Mà thôi tốt nhất đừng để cho idol nhà mình lo nên cứ cắn răng chịu đựng mạnh mẽ đứng dậy vậy.

"Nơi đây là...."

"Ta không biết, ta chưa từng tới đây" Lam Vong Cơ đáp.

Ngụy Vô Tiện tay cầm Tùy Tiện siết chặt thêm một chút, nhịn cảm giác muốn nôn ra máu của chính mình.

"Lam Trạm, ta nghĩ nơi này là Hàn Băng động, một phần nhỏ của Cô Tô Lam Thị.... nhằm để trấn giữ một vật nào đó"

"Ân"

Bên tai bọn họ vang lên các âm thanh lạ "Vân Mộng Giang Thị, Thanh Hà Nhiếp Thị, Cô Tô Lam Thị, Lan Lăng Kim Thị cùng nhau đánh bại Ôn Nhược Hàn cướp lấy Âm Thiết không cho nó hại thêm người"

Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện theo bản năng rút kiếm, thủ thế sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Tị Trần phát ánh sáng lam, Tùy Tiện phát ánh sáng lục cứ thế mà phát sáng trong động.

"Âm thiết...." Ngụy Vô Tiện lầm bầm.

Hắn xoay người lại, nhìn trên bàn có một cây cổ cầm bên cạnh có một nữ nhân phát ra chút ánh sáng mờ ảo.

"Lam Dực tiền bối.... người yếu đến mức này rồi sao?" Ngụy Vô Tiện dùng tâm thức của mình nói với nàng, nhìn ra được bộ dạng của nàng, kể cả khi Lam Vong Cơ không thấy.

Hiển nhiên nàng ngạc nhiên nhìn người trước mặt.

"Lam Trạm.... ngươi học Vấn Linh chưa? thử xem"

Lam Vong Cơ ngồi xuống, nhắm mắt thử gảy vài đoạn vấn linh mình học và rồi y cũng thấy nữ nhân kia trán đeo mạt ngạch, đoan trang ngồi trước mình.

"Được rồi, ngươi ra kia đi" ý nói đi đến chỗ Ngụy Vô Tiện.

Hình bóng mờ ảo của nàng xuất hiện, hai người ăn ý tra kiếm vào vỏ đồng loạt bái kiến tiền bối.

"Đệ tử Cô Tô Lam Thị - Lam Vong Cơ bái kiến tiền bối"

"Đệ tử Vân Mộng Giang Thị - Ngụy Vô Tiện bái kiến Lam Dực tiền bối"

Lam Dực cong khóe môi nhìn cả hai người họ, tay được quấn bởi mạt ngạch liền hiểu chuyện.

"Đã qua bao lâu rồi?"

"Huyền chính năm thứ 17" Lam Vong Cơ đáp.

Đã lâu vậy rồi sao - Lam Dực nghĩ, ánh mắt nàng nhìn sang thanh niên tên Ngụy Anh kia.

Từ lúc họ lăn xuống đây, nàng đều thấy kể cả bộ dạng nửa ngả ngớn nửa đoan trang kia nàng cũng thấy. Rõ ràng là người kia thấy nàng dùng huyền sát thuật vậy mà vẫn làm như không có gì.

'Xin lỗi Lam Dực tiền bối, ta đã mạo phạm người rồi. Ta vốn có thể thấy yêu ma quỷ quái'

"Hai ngươi đến có lẽ là do ý trời đi, gần đây Âm Thiết càng lúc càng hoạt động mạnh, ta thì càng lúc càng yếu..... e là sẽ không còn trấn giữ nó được nữa" nàng ôm thỏ khẽ thở dài.

"Vong Cơ xin tiền bối suy xét cho phép hỗ trợ tiền bối trấn giữ Âm Thiết"

"Ngụy Anh xin phép tiền bối suy xét hỗ trợ Lam Dực tiền bối trấn giữ Âm Thiết"

"Ngụy Vô Tiện, ngay từ đầu ta không nói ta là ai sao ngươi vẫn biết ta là Lam Dực tiền bối?" nàng cảm thấy người trước mặt có chút quen, tiếc rằng nàng không nhớ rõ đây là ai, kể cả hậu bối mang tên Vong Cơ này nữa.

Ngụy Vô Tiện nói "Hì hì đệ tử có biết ở trong Vân Thâm Bất Tri Xứ có một nữ tông chủ tên là Lam Dực, chính nàng lập ra Huyền Sát Thuật. Lam Vong Cơ là con thứ hai của Thanh Hành Quân, còn ta là con Tàng Sắc Tán Nhân"

"Hèn gì quen thuộc như vậy" Lam Dực lầm bầm.

Nàng sau một hồi cân nhắc quyết định giao Âm Thiết cho hai người họ trịnh trọng nói "Âm Thiết uy lực lớn, có thể phá hủy cả tu chân giới. Tránh để cho nó rơi vào tay người có tâm địa xấu ác, nếu không..... thiên hạ đại loạn"

"Đệ tử đã rõ" Hai người Lam Trạm và Ngụy Anh đều đồng thanh.

"Tiền bối.... ta có thể ôm thỏ được không? e là chúng nó ở đây sẽ vô cùng cô đơn" Ngụy Vô Tiện nhìn đám lông bông này thật sự ngứa tay hết chỗ nói.

"Ngụy Anh..... Vân Thâm không cho nuôi thú cưng" Lam Vong Cơ nhìn y lên tiếng.

"Ngươi chắc không? ta cá chắc chắn sau này ngươi sẽ nuôi. Thậm chí là đem một khu vực cũng chỉ để nuôi thỏ thôi đấy. Nè... ngươi mau bế nó xem... rất đáng yêu phải không?" Ngụy Vô Tiện cười cười, vô tình để lộ hai cái răng thỏ với người kia, hắn đưa tay để con thỏ chạm vào người y.

Lam Vong Cơ nhận lấy thỏ, trong ánh mắt lưu ly ẩn một chút tia vui vẻ nhỏ hiếm thấy.

'Lam Dực tiền bối, người chơi với tiểu Lam Trạm một chút....ta hơi mệt, phiền người chiếu cố hắn hộ ta nha'

'Được'

Cả người Ngụy Vô Tiện thấy hơi mệt, hắn kiếm một góc ngã lưng xuống mà ngủ.

Lam Dực cảm thấy đứa nhỏ tên Vô Tiện này, vẫn còn một chút lí giải nào đó nàng vẫn chưa lí giải được. Nhưng có một điều mà nàng chắc chắn là đứa nhỏ này sẽ không làm hại đến Lam Vong Cơ, loáng thoáng nàng còn thấy được trên tay hai đứa trẻ ngoài mạt ngạch ra vẫn còn một sợi chỉ đỏ vô cùng dài ở hai đầu ngón út.

Lam Vong Cơ cảm giác xung quanh quá mức im ắng, tiền bối thì nhìn mình còn Ngụy Anh thì.... đã ngủ rồi?

"Tiền bối.... đệ tử có chuyện muốn hỏi"

"Ngươi hỏi đi"

"Mạt ngạch... nó có nhận người ở hình thức tâm linh không?" ánh mắt y ôn nhu nhìn Ngụy Anh.

"Có"

"Ta giao Âm Thiết cho ngươi, bảo quản cho tốt... còn có, tiểu hài tử kia sau này có làm việc tày trời thì ngươi cũng đừng trách nó. Nó cho dù có hại ai, tuyệt đối cũng sẽ không hại ngươi" nàng nhìn thấy Ngụy Anh trong bộ dạng linh hồn, một thân vận hắc y, bên hông có sáo Trần Tình ánh mắt ôn nhu nhìn Lam Vong Cơ.

'Tiền bối..... cái đó ta không có mượn người nói câu đó mà huhu' Ngụy Vô Sỉ chạy đến ôm Lam Dực tiền bối mà ăn vạ.

'Nghe lời.... đó là lời mẫu thân ngươi dặn ta'

"Ngụy Anh hắn..... sau này trải qua biến cố gì sao?"

Lam Vong Cơ mím môi, tay sờ thỏ bỗng chốc run rẩy, hoảng sợ nhìn thanh niên đang say giấc kia. Sự sợ hãi thoáng chốc đã lắp đầy tâm trí, mà Lam Vong Cơ thực chất không hề muốn nó xảy ra tí nào.

Một bóng đen chạy đến ôm lấy y, vô tình tạo cảm giác khiến y an tâm hơn.

'Đừng nói....cũng đừng hỏi.....xin em'

Lam Dực lần đầu cảm giác bị làm bóng đèn nó là thế nào, nàng lắc đầu thiếu điều chẹp miệng "Thiên cơ bất khả lộ"

'Đa tạ Lam Dực tiền bối, làm phiền tiền bối rồi. Chúng ta đi trước'

'Bảo trọng'

Ngụy Vô Tiện bên kia khẽ nhíu mày, thấp giọng rên rỉ một cái tựa hồ rất khó chịu, cả người hiện tại không còn sức lực cố gắng gượng ép mở mắt.

"Ngụy Anh!"

Lam Vong Cơ đặt thỏ xuống, chạy lại bế người kia lên kiểm tra lại thân nhiệt của hắn. Cả người hắn cứ như lò lửa, sáng nay y kêu để y chịu phạt thì hắn không chịu.

Người này.... cứ khiến chính mình không thể không lo - Lam Vong Cơ nghĩ.

Lam Dực mặc dù rất vui khi có người đến thăm, có điều cơm chó cứ đến liên tục kiểu này thì.... Nàng phất nhẹ tay, cả Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đều ra khỏi Băng Hàn động. Cả người Ngụy Vô Tiện ngã đè lên người Lam Vong Cơ trong tình trạng cổ tay hai người còn quấn mạt ngạch.

"Lam Trạm..... đừng sợ..... tháo mạt ngạch được rồi"

Ngụy Vô Tiện vẫn theo thói quen của fan baba sờ đầu con trai nhỏ chưa lớn, tương lai có khả năng làm lão công nhà mình kia.

"Ngoan.... ta cho dù có đi xa thế nào cũng sẽ trở về tìm ngươi, đừng sợ...." Hắn chật vật đứng lên, cho người kia ngồi dậy, cẩn thận tháo mạt ngạch người kia ra cẩn thận đeo lại cho hắn ngay ngắn.

Cứ thế một lời vô tư của chính mình, lại đi vào tận sâu tâm khảm của người kia.

"Ân.... được rồi về thôi, mọi người lo lắng" Ngụy Vô Tiện hít một hơi thật sâu, đứng thẳng cùng người kia trở về báo cáo.

Có điều.... hắn đi chưa được vài bước, cũng vừa thấy Ôn Tình và Giang Trừng chưa kịp vẫy tay thì cũng đến lúc cơ thể đến cực hạn mà ngã xuống.

Giang Trừng thét lên "Ngụy Vô Tiện"

Ôn Tình gọi "Ngụy công tử"

Mỗi Lam Vong Cơ đỡ lấy cơ thể nóng như lò lửa nhẹ nhàng bế hắn lên cùng bọn họ trở về.

_211_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play