Editor: Cẩm Hi
Ninh Trạch Ngôn nghe thấy chính mình nói với Tô Điềm, “Em xứng đáng với mọi thứ.”
Tô Điềm nhìn chằm chằm Ninh Trạch Ngôn cả phút đồng hồ, như muốn nhìn ra cái động trên mặt Ninh Trạch Ngôn.
“Anh nghĩ anh đang đóng phim thần tượng hay gì? Lấy nụ hôn ra làm trò đùa?” Sắc mặt Tô Điềm lạnh nhạt, lau sạch sẽ hơi thở thuộc về Ninh Trạch Ngôn ở trên môi đi.
Ninh Trạch Ngôn híp mắt, ngón trỏ thon dài vuốt ve môi dưới hồng nhuận, màu mắt ở dưới ánh đèn có vẻ vừa nguy hiểm lại vừa quyến rũ.
“Đừng có nhìn tôi như vậy, tôi sẽ không động lòng đâu. Anh vẫn nên nhanh chóng đi kiểm tra xem công cụ của anh có vấn đề gì không đi.”
Ninh Trạch Ngôn vừa mới bị Tô Điềm húc vào đùi trong, mặc dù đã tránh đi nơi “trọng yếu”, nhưng sức lực không nhẹ, lúc lùi lại anh còn hít một ngụm khí lạnh.
“Ninh tổng, có rất nhiều người có thể chơi cùng anh, xinh đẹp bình thường trong sáng gợi cảm đáng yêu từ trong tới ngoài vòng, anh muốn cái dạng gì mà chả có, đừng vì nhất thời xúc động mà phá vỡ mối quan hệ tín nhiệm vất vả lắm chúng ta với tạo dựng được.”
Tô Điềm châm chước từ ngữ, quyết định giữ lại cho Ninh Trạch Ngôn hai phần mặt mũi, không đem cụm từ thấp kém “t*ng trùng lên não” ra nói.
Trong lòng cô đã vạch rõ ranh giới, Sở hà Hán giới [1], ranh giới rõ ràng.
[1] Sở hà Hán giới: Đây là cụm từ dùng trong cờ tướng, trên bàn cờ có một dải trống, dùng làm ranh giới giữa hai bên đỏ và đen, trên dải này có ghi “Sở hà, Hán giới”. Còn nguồn gốc ý nghĩa của cụm từ này chính là “Cuộc chiến tranh giữa nước Sở và nước Hán”.
“Chơi? Nếu tôi nghiêm túc thì sao?”
Tô Điềm nhìn Ninh Trạch Ngôn với vẻ mặt “Bộ đầu anh có vấn đề à” biểu tình nhìn về phía Ninh Trạch Ngôn: “Anh có bệnh à.”
Ai nha, không cẩn thận đem lời trong lòng nói ra mất rồi.
“Chắc vậy, bệnh còn không nhẹ nữa.” Ninh Trạch Ngôn giống như vô tình lùi lại sô pha, mệt mỏi xoa huyệt Thái Dương, anh thật sự bị đau đầu.
Vốn dĩ anh cũng không định hôn cô, chỉ đơn giản là muốn trêu cô mà thôi, nhưng hai người lại gần sát nhau quá, còn có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, lại nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của cô, mắt ngọc mày ngài, mới mềm lòng hôn lên, giữa nam nữ trưởng thành bị bầu không khí mê hoặc, cũng không có gì lý do gì đáng nói cả, có điều đây vẫn là lần đầu tiên anh bị chi phối.
Sau khi hai môi chạm nhau mới phát hiện ra không có cách nào thỏa mãn được, cô quả nhiên giống như tên của cô vậy, thật sự rất ngọt.
Nhưng phản ứng của Tô Điềm lại nằm ngoài dự đoán của anh.
Không giận dữ cũng không trách móc, chỉ đơn giản là lạnh nhạt.
“Tô Điềm, em lại đây.”
Bị gọi tên, Tô Điềm không kiên nhẫn nhìn chằm chằm Ninh Trạch Ngôn, cô thật sự là càng ngày càng không hiểu Ninh Trạch Ngôn. Nếu có nhu cầu sinh lý thì mau mau đi tìm chỗ để giải quyết đi, vừa mới từ Việt Nam về đã chạy tới chỗ cô, lại còn làm ra mấy chuyện không đâu thật sự là ảnh hưởng đến tâm trạng mà.
Ngoài Ninh Trạch Ngôn ra, người mà cô không thể hiểu được nữa chính là bản thân cô.
Mặc dù cô từng có người mình thích, nhưng lại chưa từng yêu đương bao giờ. Đây là nụ hôn đầu của cô, lẽ ra cô phải rất tức giận mới đúng, nhưng hành động của Ninh Trạch Ngôn lại không khiến cô cảm thấy khuất nhục, nhưng cô biết rõ mình không hề động lòng với Ninh Trạch Ngôn, chẳng lẽ thật sự bởi vì làn da đẹp quá mức bắt mắt của Ninh Trạch Ngôn, mới nhất thời làm cô sững sờ?
Nhưng cho dù không có cảm giác khuất nhục hay ép buộc, nhưng cũng không thể nào đến một chút khó chịu cũng không có chứ.
“Nói thật, bây giờ tôi đang rất khách khí nói chuyện với anh, nếu anh còn có lần sau, tôi nhất định sẽ không bận tâm tới tình cảm nữa đâu mà làm cho Ninh thị đoạn tử tuyệt tôn đấy. Thế giới này cũng không phải chỉ xoay quanh một mình anh đúng không?”, Tô Điềm cảm thấy vẫn chưa đủ tàn nhẫn, lại lạnh giọng xuống một tí, “Hơn nữa, anh cho rằng tôi là loại cô bé lọ lem sau khi bị tổng tài hôn thì ba ngày ba đêm trằn trọc không ngủ được, ảo tưởng muốn gả vào hào môn chắc? Còn có, tôi biết chuyện của Lục Tử Lâm được giải quyết êm đẹp là nhờ anh đã nỗ lực rất nhiều, tôi thật lòng rất cảm kích, nhưng anh không thể lấy lý do này để vô lễ với tôi được.”
“Đúng rồi, không phải tôi không có chỗ dựa, anh chỉ biết Lục Anh là bạn thân của tôi thôi, chứ anh không biết chúng tôi thân tới mức độ nào, nếu Lục Anh biết tôi bị anh đối xử như vậy, chắc chắn sẽ không để anh sống yên ổn qua ngày đâu!”
“Em lại đây sờ trán tôi đi.” Ninh Trạch Ngôn nhắm mắt, cắt đứt đoạn đe dọa dài dằng dặc của Tô Điềm, anh không nghe nổi cái gì nữa rồi, chỉ cảm thấy đầu óc xoay mòng mòng.
Tô Điềm thấy Ninh Trạch Ngôn mệt mỏi dựa vào sô pha, sống lưng thắng tắp hơi khom xuống, nghi ngờ lại gần, thử dùng đầu ngón tay chạm vào trán Ninh Trạch Ngôn.
Cảm nhận nhiệt độ không rõ lắm, Tô Điềm mở bàn tay phải ra, dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trên trán anh.
Bàn tay cô ấm áp, nhưng vẫn cảm nhận được cơ thể Ninh Trạch Ngôn nóng ran.
“Anh chờ một tí, tôi đi lấy nhiệt kế, sao lại đột nhiên nóng như vậy chứ?!” Tô Điềm nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, càng thêm chắc chắn Ninh Trạch Ngôn thật sự bị sốt tới hồ đồ rồi.
Ninh Trạch Ngôn buồn ngủ đến mức không mở được mí mắt ra, không thể chối cãi, cứ tạm thời để Tô Điềm nghĩ anh thật sự bị “Bệnh không nhẹ” đi vậy.
……
……
……
Khi đó vẫn đang là cuối thu, lá cây khô vàng ven đường chồng chất lên nhau giống như tầng tầng lát khoai tây, người qua đường dẫm lên tạo ra những tiếng xào xạc, hoa hồng đã tàn từ lâu, đến cuối thu chỉ còn lại trơ trụi lá **.
Ninh Trạch Ngôn đã đến buổi hẹn trong một bầu không khí buồn bã như vậy, nói đúng ra là xem mắt, hoặc là đến cả xem mắt cũng không phải, là hẹn hò.
Bước vào nhà hàng vừa mới định ngồi xuống, Ninh Trạch Ngôn đã bị nhà gái xoi mói quở trách.
“Ninh Trạch Ngôn, giá của anh lớn thật đấy, tôi ngồi đây đợi anh hơn mười phút rồi, nếu không phải trở về không báo cáo kết quả công tác, tôi đã phủi tay chạy lấy người từ lâu rồi.”
Ninh Trạch Ngôn nhíu mày nhìn người đối diện, ngày thường đã quen làm danh môn thục nữ rồi, thế mà lúc này im lặng ngồi xuống ăn một bữa cơm cũng không xong.
“Vậy gặp cũng đã gặp rồi, dứt khoát không cần ăn cơm nữa.” Anh có chút cáu kỉnh nói.
“Thế không được, không ăn cơm thì tôi thiệt à, tôi phải gọi món theo tiêu chuẩn đắt nhất.” Nói xong cô ấy lập tức thay đổi sang dáng vẻ dịu dàng gọi người nhân viên phục vụ tới để lên đơn.
Gọi một đống món trong thực đơn còn chưa đủ, cô ấy còn bổ sung thêm một câu cuối cùng, “Giúp tôi đóng gói thêm một phần thực đơn vừa rồi nhé, cảm ơn.”
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Ninh Trạch Ngôn mới cười nhạt: “Chậc, Lục Anh, thấy cô như vậy, người bên ngoài sẽ cho rằng tập đoàn Lục thị sắp phá sản rồi mất.”
Lục Anh dùng tay phải xoa trán, để tóc xuyên qua kẽ tay hất phần tóc mái che mất lông mày ra phía sau, lại vén mái tóc dài uốn quăn sang một bên, mặc dù trang điểm hôm nay không tươi sáng như ngày trước, nhưng mỗi động tác đều mê người.
“Mang cho bạn thân của tôi.” Lục Anh cảm thấy không cần giải thích nhiều với Ninh Trạch Ngôn, châm chọc nói: “Ninh Trạch Ngôn, nếu Ninh tổng không trả nổi vài món này, sợ là Ngân Thần của các anh sẽ phải phá sản trước Lục thị đấy.”
Ninh Trạch Ngôn tự hỏi sao mà bạn thân Lục Anh lại cần Lục Anh đóng gói đồ ăn về cho, còn chưa kịp mở miệng hỏi thì đã bị câu nói tiếp theo của Lục Anh ảnh hưởng suy nghĩ.
“Đương nhiên, dù sao thì Ngân Thần của chúng tôi cũng là làm ăn nghiêm túc, không so được với Lục thị.” Ninh Trạch Ngôn khéo léo đưa đẩy.
Cách đây bốn năm, tập đoàn Lục thị từng bị lên án vì trốn thuế, cả giới thương nghiệp đều biết, cho nên hiện giờ mới mạnh tay triển khai dự án ở nông thôn nhắm thay đổi ấn tượng trong lòng công chúng.
Anh không trông mong Lục Anh sẽ lưu lại ấn tượng tốt gì về mình, chuyện này có cũng được mà không có cũng chả sao.
“A, làm ăn nghiêm túc, giới giải trí thì có thể làm ăn nghiêm túc được tới bao nhiêu chứ? Nhìn công ty của các anh xem, còn chả có lấy một người nổi bằng Tô Điềm suốt ngày chạy đi chạy lại nữa kìa.” Một khi đã bộc phát bản tính, nói về cảnh giới trào phúng thì Lục Anh nhận thứ hai không ai dám nhận thứ nhất.
“Tô Ngọt?” Đây là lần đầu tiên Ninh Trạch Ngôn nghe thấy tên của Tô Điềm, theo bản năng nghĩ tới chữ “Ngọt”, “Bạn của cô à? Cái người bạn thân cô vừa nói?”
Lục Anh thuận miệng nói một câu, cô không muốn nhắc nhiều tới Tô Điềm, cười ha ha rồi cho qua, lại không ngờ rằng Ninh Trạch Ngôn vì một cái tên mà sinh ra hứng thú.
Trong giới giải trí này người nổi tiếng hơn nghệ sĩ của Ngân Thần chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cẩn thận xem xét một chút là có thể đoán ra là ai…… Rất nhiều thủ đoạn cũng không cần dùng đến, Tô Điềm dùng tên thật để hành tẩu trong giới fan, muốn tra ra được cô thật sự là rất dễ dàng, chỉ là chuyện cô có quan hệ với Lục Anh, quả thực là rất ít người biết.
Sau lần gặp mặt đó, Lục Anh và Ninh Trạch Ngôn không còn đơn độc gặp nhau nữa, về đến nhà cả hai cùng ăn ý mà nói tốt về đối phương, cuối cùng thêm một câu “Không thích hợp” để kết thúc.
Lục Anh bị trong nhà phái tới vùng núi, mạnh mẽ quyết đoán tiến hành “Sự nghiệp”; còn Ninh Trạch Ngôn thì chuẩn bị tiến hành cải cách toàn diện Ngân Thần.
Đi ngược dòng nước, không tiến thì lùi, mấy năm nay Ngân Thần quá mức ổn định, anh và Ngân Thần đều cần một chút sức sống mới.
Sau đó, anh đã tìm thấy Tô Điềm.
Vào đêm trước cuộc hẹn với Tô Điềm, cũng chính là ngày tuyên bố đóng trạm, Ninh Trạch Ngôn đã đến gặp cô.
Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy Tô Điềm, không phải là một mỹ nhân, nhưng có lẽ do làn da rất trắng, sạch sẻ thoải mái, nụ cười tươi tắn, có chút thu hút hơn so với những người qua đường khác.
Anh nhìn cô chuyển từng thùng hộp giấy đã đóng gói từ trên lầu xuống giao cho người chuyển phát nhanh đang toát cả mồ hôi, lại nhìn cô sắp xếp lại danh sách vật phẩm thành một quyển cẩn thận đưa cho người chuyển phát nhanh, cô đã cố hết sức để mọi chuyện làm đến nơi đến chốn.
Ninh Trạch Ngôn vốn tưởng, tâm tư kín đáo, không ướt át bẩn thỉu, chẳng trách có thể quản lý được một trạm fan lớn trong một thời gian dài như vậy.
Mãi đến khuya, anh nhìn thấy Tô Điềm vừa khóc vừa nôn khan, ở bên cạnh thùng rác vò nát tấm poster, khóc hết ba phút đồng hồ mới đứng dậy nôn vào thùng rác, có lẽ là trong bụng có đồ ăn.
Cô yếu ớt giữ chặt tấm poster trong vô vọng, nhiều lần quyết tâm muốn xé poster ra nhưng không xuống tay được, cuối cùng cô vuốt phẳng lại tấm poster nhăn nheo rồi ném vào thùng rác.
Ninh Trạch Ngôn nghĩ, gió lạnh thổi qua, khuôn mặt ướt nhẹp nước mắt của cô bị gió rét cọ vào hẳn sẽ rất đau.
Thật ra cô không có cứng cỏi như vậy, thật ra cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi.
Ninh Trạch Ngôn bỗng có chút hâm mộ Phó Diệc, mặc dù anh biết không đáng, cũng chưa bao giờ chờ mong, nhưng mà anh chưa bao giờ được người khác yêu chiều như vậy.
……
……
……
Lúc Ninh Trạch Ngôn tỉnh lại vẫn đang ở trên ghế sô pha, chỉ là trên người có thêm một chiếc chăn màu trắng mỏng, trong phòng khách không bật đèn, chắc là vì Tô Điềm muốn anh ngủ ngon hơn, ánh trăng ngoài ban công tiến vào phòng, có thể thấy được mấy chai lọ đựng chất lỏng trên bàn trên bàn.
Tô Điềm ngồi ở bên cạnh ngủ gà ngủ gật, trên tay còn đang cầm khăn mặt đã được làm ẩm, anh muốn mở miệng nhưng phát hiện cổ họng của mình đau rát, có điều Tô Điềm ngủ rất nông nên khi Ninh Trạch Ngôn vừa động một cái là cô tỉnh luôn.
Tô Điềm vội hỏi: “Ninh tổng, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi. Tôi không thể khiêng anh tới bệnh viện được, mà gọi xe cứu thương đến đây cũng không được tại thân phận của anh đặc biệt quá, tôi chỉ có thể tạm thời dùng cồn để giúp anh hạ sốt, xong lại cho anh uống thêm thuốc hạ sốt thì thấy có hiệu quả. Giờ anh thấy đỡ hơn chưa?”
Vừa nói vừa đưa tay sờ trán Ninh Trạch Ngôn, xác nhận đã hạ sốt mới thở phào một hơi.
Cổ họng Ninh Trạch Ngôn vẫn còn đang bốc hỏa, Tô Điềm thấy thế cũng không kịp bật đèn mà vội vã chạy vào bếp mò mẫm nửa ngày mới rót được cốc nước.
Tô Điềm lúng túng giải thích: “Ấm đun nước trong nhà không có chức năng giữ nhiệt nên nước bị nguội rồi, vừa rồi tôi mới đun lại siêu khác, giờ độ ấm vừa phải rồi.”
Cô đưa nước cho anh, dùng ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm anh chậm rãi uống, thấy anh dừng một chút, anh áp môi trên vào môi dưới, làm ướt chỗ khô nứt rồi uống mới một hơi cạn sạch.
“Tô Điềm, thay vì đun nước sôi, có phải nên em nên giải thích một chút xem tại sao áo sơ mi của tôi lại bị mở ba cúc không?” Ninh Trạch Ngôn thong dong cài một cúc áo lại, nghiêng đầu nhìn thẳng vào Tô Điềm, ý cười ẩn dưới ánh sáng leo lắt.
Vành tai Tô Điềm phiếm hồng, lúc nãy cô cởi cúc áo cho Ninh Trạch Ngôn, không ngờ lại quên cài lại.
“Chuyện này có nguyên nhân, Ninh tổng anh sốt cao quá, lúc đó tôi bị rối, không cởi ra thì không dùng cồn để lau được…… Dù sao thì chính là như vậy, Ninh tổng giờ anh cứ ở tạm thời ở lại đây đi, trong nhà cũng không có phòng cho khách, phòng ngủ chính thì tôi với Lục Anh, Tử Dữu ngủ qua rồi, cho nên không tiện cho anh lắm. Có điều trong nhà có gấp giường, để tôi lấy thêm đệm cho anh, chỉnh điều hòa lên cao một chút, chắn chắn sẽ không bị cảm đâu.”
Tô Điềm né tránh chủ đề này, cô cũng không thể đuổi một người đang ốm ra khỏi cửa lúc 3 giờ sáng được, tình trạng hiện tại của Ninh Trạch Ngôn có vẻ như không thể lái xe được.
“Nhưng sáng mai anh nhất định phải nhờ thư ký Tịch hoặc ai đó mà anh tin tưởng qua đây đón anh đi bệnh viện đấy.” Tô Điềm cường điệu, nhắc nhở Ninh Trạch Ngôn rằng việc cô giữ anh lại chỉ vì chủ nghĩa nhân đạo mà thôi.
Ninh Trạch Ngôn không tỏ ý kiến, nhưng khi Tô Điềm xoay người đi thì gọi cô lại.
“Tô Điềm ——
“Hả?”
Bọn họ nhìn nhau trong bóng tối.
Ninh Trạch Ngôn nghe thấy chính mình nói với Tô Điềm,
“Em xứng đáng với mọi thứ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play