Editor: Cẩm Hi
Không ai được phép động tới người của tôi
Tử Dữu thấy nửa ngày rồi mà Tô Điềm không định nói chuyện, chỉ có thể cần thận thăm dò: “Cãi nhau với Ninh tổng à?”
Cũng không thể trách Tử Dữu hỏi vậy, ai nhìn sắc mặt Tô Điềm hiện giờ cũng không thể nào cảm thấy cô ấy vừa có một cuộc đàm phán hòa bình cùng Ninh tổng được.
“Cãi nhau cái gì chứ! Nói chuyện giống một đôi hơn ấy, là anh ta đơn phương gây sự với tớ.” Tô Điềm vẫn còn căm giận bất bình.
“Ai, kích động như vậy làm gì, thật ra tớ muốn nói, nếu hai người các cậu yêu đương thì người được lợi vẫn là cậu thôi, Ninh tổng là người trong mộng của chín trăm triệu cô gái đấy, người có tiền hơn anh ta thì không đẹp trai bằng anh ta, người lớn lên đẹp trai hơn anh ta thì lại không có nhiều tiền như anh ta, độ nổi tiếng cũng không thua minh tinh lưu lượng [1], quan trọng nhất là anh ta chưa từng dính scandal nào với người mẫu mẫu hay hot girl mạng, nghệ sĩ tuyến hai ai mà không muốn cài áo sơ mi cho Ninh tổng chứ? Ngủ không cần tiền cũng được luôn ấy.”
[1] Lưu lượng: những minh tinh có đội ngũ fan hâm mộ hùng hậu, làm gì cũng được quan tâm, điđến đâu cũng được chú ý.
Tô Điềm ngoài cười nhưng trong không cười, cong môi: “E là chín trăm triệu cô gái mà cậu nói chưa từng tức giận đâu.”
Tử Dữu biết Tô Điềm đang bị Ninh Trạch Ngôn làm cho tức giận, giờ cũng không vội tranh luận với cô, cười cho qua rồi đi làm việc của mình, bản thân cô ấy cũng chưa gặp Ninh Trạch Ngôn bao giờ, giữa hai người cũng không có liên quan gì, nếu như giúp Ninh Trạch Ngôn nói thêm hai câu mà khiến Tô Điềm buồn bực thì mới là mất nhiều hơn được.
“Nhiệt độ bắt đầu tăng lên rồi đấy, bây giờ cần suy nghĩ để đưa ra một đề tài.”
Tô Điềm tỏ vẻ tán đồng, nhưng hai người cân nhắc tới cân nhắc lui vẫn chưa nghĩ ra được đề tài thích hợp.
“Đề tài hot search bên phía Ngân Thần là trực tiếp lấy tên, nhưng tớ nghĩ giai đoạn sau chúng ta vẫn nên tập trung vào cảm giác trẻ trung của anh ta, cho nên chúng ta cứ trực tiếp dùng cái tên Lục Tử Lâm làm tên đề tài đi, # peerless sweet bean Lục Tử Lâm ## chàng trai dịu dàng Lục Tử Lâm #.” Thấy Tử Dữu cũng đồng ý thì Tô Điềm vội bổ sung thêm, “Tớ bận nên quên mất, thật là cứ bận rộn là rối hết cả lên, mau đi giành mởsiêu thoại [2] trước đi để còn chiếm lấy vị trí người chủ trì, nếu mà bị người khác cướp mất, sau này sẽ rất phiền phức đấy.”

“Ừ ừ, tớ cũng quên mất.”
Cả hai lại thảo luận về công việc tiếp theo, mãi mới phát hiện thời gian đã trôi đi lúc nào không hay, từ lúc phát hành bài hát chủ đề hôm nay, Tô Điềm đã nhờ Tử Dữu nhìn Weibo giúp mình, còn về tình huống cụ phát triển thể ra sao, cô vẫn chưa nắm được.
Cho dù cô đã chuẩn bị kỹ càng đến mức nào, xây dựng tâm lý mạnh mẽ ra sao, thì vẫn khó mà giữ được tâm thế bình thường khi đối mặt với khu bình luận bị phủ kín bởi những lời lẽ chửi rủa, nguyền rủa kia.
Xin chào mọi người! [ Lục Tử Lâm.GIF]
Chỉ yêu Phó Diệc: Cô thì giỏi rồi, bên này idol vừa mới hẹn hò thì bên kia thoát fan rồi quay lại dẫm, cái này còn chưa tính, không ngờ còn dám công khai trèo trường, Phó Diệc là giám khảo của 《PICK98》 đấy, cô là không biết sợ hay là bị mù bị điếc rồi? Nếu ai bị cô ta nhìn trúng, còn không phải là xui xẻo đổ máu tám đời à?
Chó đũy Tô Điềm và 【23】 người khác đã trả lời
FYYYYYYY: Đó là bản chất của con người thôi, không ủng hộ thì không chúc phúc, các anh em giang hồ hãy quên đi nhé, chúc mọi người bình yên.
Giấc mơ của chế chứ không phải của tui và 【17】 người khác đã trả lời
Nét dịu dàng giữa mi tâm thiếu niên: Thế mà còn không biết xấu hổ công khai lên bài, mặt dày nhỉ?!! Định cho cả thế giới biết về “Đức hạnh cao quý” trèo tường của mình à?
Em là người trong suốt: Sao bình luận ác thế, đã là năm 8012 rồi, có đổi idol thôi mà cũng bị chỉ trích nặng lời thế à?
Rau cải trồng trên đất và 【45】 người khác đã trả lời
( 1) chân dung đại fan của minh minh tinh tuyến 18 kêu gọi antifan, mau đi rửa chân cho chủ nhân mới để tích đức đi nhé.
( 2) Lại đây lông chân của Tô Điềm
( 3) Mấy chế cố lên nhé, chiến tranh ác liệt thế này dễ gây thương tích cho những người vô tội lắm á
Nhưng bình luận bên trên này còn có thể chịu được, chứ càng kéo xuống dưới càng không thể chịu nổi.
Nào là lôi cha mẹ vào, rồi tới các bộ phận sinh dục, không có bẩn nhất chỉ có bẩn hơn.
“Không sao đâu, đây cũng không phải ngày đầu kiếm cơm trong giới này, giờ bị mắng thì về sau lại được tẩy trắng thôi, chút chuyện này có là gì.”
Tuy Tô Điềm nói như vậy, nhưng nếu không khổ sở chút nào thì là giả, nhưng cô lại nghĩ cái chuyện mình đang làm cũng phải phải cao thượng gì, cho nên cô không thể dùng cái đạo đức cao vời vợi để đi phán xét những người đã mắng mình được, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.
“Chờ Lục Tử Lâm nổi tiếng là sẽ tốt lên thôi, fan càng đông thì càng có nhiều người ủng hộ.” Tô Điềm cười nói, nhưng trong lòng cô biết rất rõ, sẽ không thể xoay chuyển được trong một sớm một chiều.
May mắn Tử Dữu không phải là người có nhiều tâm tư, cho nên không thể đoán được đủ loại lo lắng trong lòng Tô Điềm, nhưng cũng chỉ lo lắng được hai giây, cô lại bắt đầu mỉm cười bắt tay vào làm gif cho Lục Tử Lâm.
“Hình này đẹp quá.”
“Ôi chúa ơi, cậu xem này sao có thể cười đẹp đến vậy chứ?”
“Hay là đổi đề tài sang chủ nghĩa động tâm của Lục Tử Lâm? Cậu thử sờ tim tớ đi, a a a a, khi nào tớ mới được gặp Lục Tử Lâm đây, khi nào cậu ấy mới kết thúc huấn luyện vậy?”
“Ngày đầu tiên Lục Tử Lâm không có đây, nhớ cậu ấy; ngày thứ hai Lục Tử Lâm không có đây, nhớ cậu ấy nhớ cậu ấy, ngày thứ ba Lục Tử Lâm không có đây, nhớ cậu ấy nhớ cậu ấy……”
“Dừng dừng…… Cuối tuần cậu ta được nghỉ đấy, cậu có thể ngắm cậu ta cả ngày.”
“A, làm vậy có phải rất không rụt rè không? Không đúng không đúng, trai đẹp là tài sản chung của nhân loại mà.” Tử Dữu tự cho mình một lý do chính đáng, cứ nghĩ tới cảnh được gặp Lục Tử Lâm là cảm giác rung động lại ùa về bên cô ấy như khi mới bắt đầu đu idol, khóe miệng công tự chủ được cong lên hết cỡ.
“Trai đẹp có phải tài sản chung của nhân loại không thì tớ không biết, tớ chỉ biết là cậu nên ngủ rồi đấy. Giờ muộn quá rồi đêm nay cậu cứ ở lại đây đi, ngày mai rồi về trường học sau?”
Sau khi nghe Tô Điềm nói xong, lúc này Tử Dữu mới nhìn thời gian ở góc dưới bên phải máy tính, đã hai giờ sáng rồi.
“Được được được, tớ thật sự rất mong chờ chương trình được phát sóng.” Tử Dữu hưng phấn, nhưng thấy Tô Điềm dùng ánh mắt sắc lạnh quét tớ, thì lập tức bưng theo bộ mặt ngượng ngùng đi rửa mặt.
Đây không phải lần đầu tiên cô ấy tá túc ở nhà Tô Điềm, nên không cần Tô Điềm chỉ mà ngựa quen đường cũ đi tới phòng tắm, chỉ là cô ấy thầm tính trong lòng đã lâu rồi chưa động tới PR [3], tay cũng có chút gượng rồi, giờ có nên ôn lại các kỹ năng cắt nối biên tập không nhỉ, để còn chuẩn bị hậu kỳ cho Lục Tử Lâm nữa.
[3] PR: Tên đầy đủ của phần mềm PR là Adobe Premiere, đây là một phần mềm chỉnh sửa hậu kỳvideo mạnh mẽ do Adobe phát triển. Nó có thể được sử dụng với các phần mềm khác của Adobe.Nó có tính tương thích cao và chuyên nghiệp.
Trước khi ngủ, Tô Điềm vẫn thêm lướt mấy bình luận trên Weibo, sau đó cáu kính tắt điện thoại đi không xem nữa, Tử Dữu hôm nay đã quá mệt nên đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay, cho nên hai cô không hay biết sự biến động đang âm thầm diễn ra trong đêm khuya thanh vắng này.
……
“Tớ đi đây, mà sao tớ không vào được Weibo thế nhỉ?? Bị tê liệt?”
“Không thể nào? Hệ thống vấn đề? Hôm qua gần ba giờ chúng ta mới đi ngủ, chắc không đến mức tung tin ngoại tình lúc ba giờ chứ, ai lại nhàm chán đi đăng tin lúc nửa đêm không biết?” Tô Điềm còn đang ngái ngủ cầm lấy điện thoại ấn mở Weibo, cũng là thông báo hệ thống gặp sự cố.
Sau khi nhìn thấy giao diện nên trắng chữ đen, cô chợt tỉnh táo lại trong nháy mắt, sau đó lại biến thành vẻ mặt như ăn phải mướp đắng: “Thật là, ông trời không phù hộ chúng ta rồi, vất vả lắm Lục Tử Lâm mới có chút nhiệt, rốt cuộc là nhà ai xảy ra chuyện vậy trời, lần này bị chuyển hướng dư luận không nói còn đóng băng luôn cả Weibo?”
Hai người vẫn đang hoài nghi, với loại trình độ này không phải nghệ sĩ đỉnh lưu thì chính là một sự kiện có ảnh hưởng rất lớn, tất nhiên cũng có thể không phải nghệ sĩ mà là một tai nạn nghiêm trọng ở đâu đó, nhưng như trước đây thì có thể phỏng đoán, hơn phân nửa chính là một trong ba loại “Thông báo chính thức” “Ly hôn” “Ngoại tình”.
“Tô Điềm cậu đoán xem là ai?”
“Không đoán được, tớ mong tốt nhất là đừng có chuyện gì cả, chỉ là BUG thôi, nếu không mọi nỗ lực tối qua của chúng ta đều uổng phí.” Tô Điềm có chút uể oải, không chỉ uổng phí nỗ lực của cô với Tử Dữu, mà còn cảm thấy có lỗi với Lục Tử Lâm nữa.
Bọn họ bây giờ đang ngồi chung một con thuyền, một người vinh thì tất cả cùng vinh, một người tổn hại thì tất cả cùng tổn hại, Lục Tử Lâm cũng đã cố gắng hết sức rồi, với tư cách là “Fan” nhưng lại không thể đưa cho anh ta một phiếu điểm đẹp, không khỏi có chút thất vọng.
Đương nhiên cảm xúc phức tạp này còn trộn lẫn với muôn vàn lo lắng.
Không? Cũng có khả năng không phải lo lắng?
Khi số điện thoại của Ninh Trạch Ngôn xuất hiện trên màn hình di động, Tô Điềm cảm thấy khí huyết toàn thân ồ ạt lưu động tụ lại huyệt Thái Dương, nhịp tim cũng đập nhanh hơn.
“Sẽ không phải chứ?” Tô Điềm ôm một tia may mắn nhận điện thoại, bởi vì còn lo lắng nên cắm tai nghe vào, giọng nói mệt mỏi của Ninh Trạch Ngôn khuếch tán trong ốc tai cô, thậm chí còn đánh thẳng vào đại não.
“Xem Weibo chưa?”
“Bị tê liệt rồi, không vào được.”
“À, cũng bình thường thôi. Nếu cô còn chưa thấy, vậy tôi sẽ nói ngắn gọn, chuyện của Phó Diệc bị tuồn ra rồi, cuộc hẹn ở hộp đêm. Tình một đêm, Du Hiểu mang thai cho nên mới cưới.” Ninh Trạch Ngôn nói chuyện bình tĩnh như gió thoảng mây bay, Tô Điềm nghe được thì kinh hãi, bàn tay run rẩy nắm chặt điện thoại, Tử Dữu ở bên cạnh còn chưa biết chuyện gì, thấy sắc mặt Tô Điềm dần tái nhợt thì lo lắng, liên tục dùng khẩu hình miệng hỏi ai ở đầu bên kia, đã xảy ra chuyện gì?
“Ai?”
“Tôi.”
“Không thể nào, tôi là người duy nhất có tư liệu vụ này, anh lấy nó lúc nào vậy?” Mặc dù Tô Điềm đã từng lấy chuyện của Phó Diệc ra để làm con bài mặc cả, nhưng cuối cùng Ninh Trạch Ngôn cũng không có lấy thứ gì từ cô.
Ninh Trạch Ngôn cười nhạt một tiếng, nhưng khi rơi vào tai Tô Điềm lại bị phóng đại ra, tê dại hết cả da đầu.
“Cô vẫn còn quá ngây thơ, thứ tôi có cô chưa chắc đã có, nhưng thứ cô có tôi nhất định phải có, tôi biết nhiều hơn những gì cô biết đấy.” Ninh Trạch Ngôn có thể hiểu cho tới nay Tô Điềm vẫn luôn bị thân phận fan gông cùm xiềng xích lại, mặc dù thân phận đặc thù có thể do thám một phần của giới giải trí, nhưng đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi.
“Tại sao?” Giọng Tô Điềm run lên, cô thoát khỏi giao diện cuộc gọi, cố gắng làm mới và xác nhận lại nhiều lần nhưng vẫn không đăng nhập được, có thể tưởng tượng tình hình đã mất kiểm soát tới mức nào rồi.
Cô không xác định được rốt cuộc Ninh Trạch Ngôn nắm giữ bao nhiêu chiếc búa, nhưng miễn là có một bằng chứng cho một trong ba vụ việc trên, thì tất cả những thứ còn lại đều sẽ tự động trở thành sự thật.
Ba người thành hổ.
Huống chi,
Bản thân Phó Diệc chính là một con hổ.
“Tôi không muốn họ đụng vào người của tôi.”
“Có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ. Chắc cô không thấy câu ‘ Tôi hy vọng các bạn chỉ nhìn tôi ‘ mà Phó Diệc đăng vào tối qua đâu nhỉ, khiêu khích một cách trắng trợn, tính đến thời điểm hiện tại bài đăng trên weibo của Lục Tử Lâm đã có 1,1 triệu lượt chia sẻ, 720.000 bình luận, từ số liệu có thể thấy rằng đây không phải là một sự kiện bình thường.
“Nếu tay bọn họ đã dài như vậy, thì phải trả giá thôi.”
“Tôi không sao cả, bị mắng là chuyện rất bình thường, chỉ là lần này người mắng tôi nhiều hơn một ít.” Tô Điềm cũng không ngờ mọi chuyện lại lên men đến mức này, suy nghĩ hỗn loạn, cảm xúc lẫn lộn như bảng màu tối trộn vào nhau.
“Nhưng tôi thì có sao, không ai được phép động tới người của tôi.”
Trái tim Tô Điềm lệch một nhịp, lại nghe thấy Ninh Trạch Ngôn cười khẽ bổ sung một câu,
“Không chỉ cô, mà tất cả cấp dưới của tôi đều không được.”
[2] Siêu thoại: Nó gần giống với group trên facebook, là nơi để đăng bài và thảo luận. Chỉ khác là, mỗi một nghệ sĩ hoặc OTP sẽ chỉ có 1 siêu thoại duy nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play