Áo Đặc Thành…

Bên trong thành, các dược sư và tế tự đang cố gắng chăm sóc những người bị thương, trong đó có cả binh lính, Dong binh thậm chí cả những học viên của Thần Ma học viện. Trong đám dược sư và tế tự này, có hai mỹ nữ đang bận rộn chăm sóc người bị thương, trong đó một người là Nạp Lan Tử Diễm, còn một người khác là một vị mỹ nữ trẻ tuổi không biết tên, những người xung quanh chỉ nghe nàng lúc đầu giới thiệu là Mân Côi Thần Y của Thần Ma Hội.

Người này đúng là Thanh Ngọc Diệp, lúc này nàng vận linh khí biến đổi màu tóc và khí chất của mình khác xa thường ngày nên những đồng học không nhận ra nàng cũng phải. Lúc này nàng đang châm cứu cầm máu cho những người bị thương, những người nghe danh của Thần Ma Hội đều tôn kính nàng vì họ biết thành viên Thần Ma Hội đều là những thiên tài tuyệt thế tuổi còn rất trẻ nhưng thực lực lại kinh khủng vô cùng. Nhưng số người bị thương càng lúc càng nhiều, các dược sư cùng tế tự nơi đây đều đang mệt mỏi bận rộn.

Ở bên ngoài cửa thành, cuộc chiến diễn ra hết sức quyết liệt.

Phía Đông thành, lúc này từng âm thanh vang lên như tiếng phượng vụ cửu thiên, nghe rất êm tai. Tiếp đó lam sắc kiếm khí đột nhiên trỗi dậy, một thân ảnh mỹ lệ theo kiếm bay lên, chỉ thấy từng luồng kiếm quang tỏa sáng chiếu khắp một vùng rộng lớn, không ngừng công kích vào đàn ma thú đang điên cuống tấn công dồn dập này.

Bầu trời trong vắt, vầng minh nguyệt chiếu lên mặt cũng như thân ảnh của nàng.

Nàng lao về phía đàn ma thú, những tiếng rít sắc lạnh vang lên, nữ tử xinh đẹp đó hóa thành một luồng lam quang như điện xẹt, hàn băng đấu khí phát ra lạnh lẽo khiến không khí cả vùng bị lam quang bao phủ gần như bị đóng bang toàn bộ.

Được một lát, chỉ thấy lam quang rọi sáng, trong bóng đêm nghe thấy hàng loạt tiếng kêu gào gầm thét của đàn ma thú, áp lực tạm thời buông xuôi khiến cho chúng nhân xung quanh thở phào nhẹ nhõm. Những người này đều là đồng học của nàng, đều cùng nàng tới đây cứu viện trong thú triều. Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, bạch y vũ lộng. Nhưng tất cả những người xung quanh có nam có nữ nhìn nàng đầy ngưỡng mộ. Những nam nhân nơi này chỉ ngưỡng mộ dám ngưỡng mộ nàng thôi, không ai dám tới gần trò chuyện cùng nàng cả, vì nàng là thiên tài của cả Thần Ma học viện, thiên kiêu chi nữ Lãng Phiêu Tuyết với một thân tu vi ma pháp và đấu khí đều đạt tới Thánh Cấp trung giai, thử hỏi một người chỉ mười chín tuổi có mấy ai có tu vi cao như nàng trong khi những người xung quanh đây chỉ là cao cấp Đại Kiếm Sư .

Nhưng lúc này, tình thế ở nơi đây càng thêm cấp bách, tuy tu vi của nàng mạnh mẽ nhưng những đàn ma thú này nhiều vô số kể, nếu cứ tiếp tục chiến đấu như thế thì cuối cùng nàng cũng kiệt sức rồi ngã xuống như những người khác.

Chính lúc này, từng đán ma thú lại kéo đến, thời gian không cho phép nàng và những người xung quanh suy nghĩ, nàng lẩm nhẩm niệm ma pháp sau đó xuất ra một băng hệ cấm chú Băng Thiên Tuyết Địa làm chu vi xung quanh năm dặm bị đông cứng thành băng, tất cả những ma thú trong phạm vi cấm chú đều bị sát diệt. Sau khi triệu hồi cấm chú, nàng thoát lực nhưng ma thú xung quanh đã bị tiêu diệt, chỉ cần chờ vài phút sau nàng sẽ phục hồi mà tiếp tục chiến đấu.

Nhưng những tính toán của nàng lúc này hoàn toàn sai lầm, ngay khi nàng thoát lực muốn ngồi xuống mặt đất thì lúc này lại có từng đàn ma thú đông đúc hơn kéo đến. Nàng thoát lực dưới mặt đất, cùng với tiếng kinh hô của những người xung quanh nhưng lúc này nàng đã hoàn toàn bất lực, thân thể bị thoát hư tinh thần lực quá lớn do cường hoành sử dụng cấm chú không thể mảy may cử động chút nào. Lặng lẽ nhìn một con phong lang xông tới, cái miệng há rộng như chậu máu, hàm răng sắc nhọn như muốn cắn xé nàng thành từng mảnh.

Nhìn về phía cái chậu máu đó nàng thầm nhủ: “Ta rồi cũng sẽ chết sớm như vậy sao, sẽ kết thúc ngay sao? Còn bao nhiêu hy vọng, bao nhiêu ước mong cũng sẽ từ đây tan biến khỏi cõi đời này theo hàm răng sắc nhọn của con ma thú kia sao?” Trong lúc đó, tất cả mọi thứ trên thế gian đều tĩnh lặng, chỉ còn lại ánh mắt lặng lẽ như muốn thu tất cả những gì còn sót lại trong lúc này vào sâu thẳng trong tâm hồn. Bất thình lình…

Một đạo kiếm quang thanh sắc trảm tới đầu phong lang chỉ cách ba thước đang muốn công kích nàng, Chỉ thấy một thân ảnh hắc bào đang lăng không trước người nàng, hai tay vung lên phát ra từng luồng thanh sắc kiếm khí làm tất cả ma thú ở phạm vi xung quanh vài dặm bị chém thành huyết vụ.

Lúc này đây, nàng mới nhìn thấy rõ cái thân ảnh đó. Đó là một bạch phát thiếu niên mặc vào một bộ hắc bào, mặt như quan ngọc, đôi mắt hữu thần, chỉ là bên trong ánh mắt lại mang theo một tia băng lãnh tà dị như có như không, có chút lãnh huyết tàn ác.

Đôi môi mỏng của thiếu niên hơi mím lại nhếch lên, tạo ra nụ cười nửa miệng nhàn nhạt như có như không làm cho người ta sau khi nhìn thấy không tự chủ được liền có một loại cảm giác trái tim lãnh lẽo vô cùng lo sợ. Ai cũng không biết được, ở dưới cái nụ cười nửa miệng này này, ẩn chứa bao nhiêu sát khí kinh thiên động địa!

Hắn mặc dù cười đến nhàn nhạt như vô vị, nhưng người khác dù thế nào cũng có thể từ trên người của hắn cảm giác được một loại sát khí rét lạnh khó nói lên lời, đó là một loại cảm giác hắn nắm trong tay quyền sinh sát, coi rẻ chúng sinh trong thiên hạ.

Sát ý như nồng đậm, mà lại nhẹ nhàng như phong khinh vân đạm!

Mái tóc trắng bạc tùy tùy tiện tiện dùng dây vải màu đen buộc lên một chút hết sức tự nhiên khiến cho người ta có một loại cảm giác phiêu dật tiêu sái xuất trần. Mỗi khi gió thổi mái tóc dài nhè nhẹ bay theo chiều gió, cho dù hắn đứng trên mặt đất bằng phẳng, cũng khiến cho người ta có một loại cảm giác hắn đang ngạo nghễ mà cô độc đứng ở nơi đỉnh sơn phong cao vạn trượng, hùng tráng mà tịch mịch!

Hai tay hắn không cầm kiếm, nhưng sự sắc bén trong ánh mắt của hắn và lưỡi của bảo kiếm thì lại càng sắc bén khiếp hơn vạn lần!

Hắn khiến cho người ta có cảm giác mâu thuẫn, liếc mắt nhìn qua một cái khiến người ta thấy phiêu nhiên xuất trần, vậy mà hết lần này tới lần khác lại làm cho người khác có một loại cảm giác giống như có một cánh cửa địa ngục đang mở rộng ra,mà bên trong đó một con ác ma khát máu thời viễn cổ đang điên cuồng xông ra giết choc tất cả, tựa như là vương giả sát thần, tàn sát khắp thiên hạ, giết chóc muôn dân!

Đây không thể nghi ngờ là một loại cảm giác vô cùng quái dị, thị giác và cảm giác rõ ràng đối đầu nhau mãnh liệt, hoàn toàn mâu thuẫn!

Khí chất hoàn toàn tương phản như thế làm sao có thể xuất hiện trên cùng một người được? Việc này căn bản là chuyện không thể nào có thể tin tưởng được.

Lúc này hắn chỉ nhàn nhạt nhìn nàng cùng những người xung quanh một cái, rồi liếc nhìn qua đàn ma thú đang song tới, nhưng bất kể mạnh liệt như thế nào thì chỉ một cái trừng mắt của hắn đã làm cho những con ma thú này run rẩy muốn quỵ ngã, giây phút đó tất cả mọi người đều cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo xuất phát từ sâu thẳm bên trong linh hồn, một nỗi sợ hãi không thể kìm nén đang phát ra, tất cả đều có cảm giác cảnh vật xung quanh như thể biến thành huyết hải tu la nơi địa ngục tràn đầy chết choc và máu tanh.

Cảm giác đó chỉ sảy ra trong giây lát, tiếp đó, một làn kiếm quang khổng lồ bao quanh hai mươi dặm, khí thế như hủy thiên diệt địa phá không lao tới đàn ma thú. Trong chốc lát khi kiếm quang tán đi, tất cả ma thú đều bị chém nát vụn thành huyết vụ, chỉ để lại hơn hai mươi dặm phương viên mặt đất bị chém nát, cỏ cây xung quanh đều bị chém nát không thấy tăm hơi, chỉ còn lại mùi huyết tinh nồng nặc phiêu đãng trong không khí...

Tất cả những người xung quanh đều trợn mắt há mồm nhìn hắn, thiếu nhiên này rốt cuộc là ai mà lại tu vi kinh khủng đến như vậy, chỉ một cái duỗi tay đã diệt sạch toàn bộ ma thú trong phương viên hai mươi dặm, cái này ngay cả thần cấp cường giả cũng khó có thể làm được.

Lãng Phiêu Tuyết kinh ngạc nhìn thiếu niên , bất giác cất tiếng thánh thót tiếng hỏi:

- Ngươi là ai?

- Ta là…Vô Danh Thần Ma.

Hắn quay người lại nhìn nàng nhàn nhạt cười, sau đó quay lưng hóa thành một đạo bạch quang bay thẳng vào trong thành chỉ để lại những người xung quanh đang kinh ngạc về cái danh tự Vô Danh Thần Ma của hắn và mùi tinh huyết trong không trung đang nhạt dần. Hắn không biết rằng kể từ lúc đó, bóng dáng của hắn đã khắc sâu trong thâm tâm của một bạch y nữ tử.

Sau khi Hạ Thiên vào trong thành liền tìm tới nơi hội họp mà tất cả mọi người đã bàn bạc trước. Có được sự giúp đỡ của năm người, mọi việc trở nên dễ dáng hơn. Tuy rằng chiến thắng, vấn đề thú triều đã căn bản được giải quyết nhưng trận chiến này vẫn để lại thương vong ở đây quá lớn.

Cuối cùng, năm người Hạ Thiên lặng lẽ tiến về trận doanh đã được phân ở chia lúc tới nơi này.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play