Trời cao vạn dặm không mây, trong xanh thanh lam giống như mặt biển phản chiếu, vài đàn hoa điểu bay qua tăng thêm một chút tô điểm.
Ngũ Lộ thành phồn hoa náo nhiệt, năm đầu quan đạo hội tụ biến thành nhỏ nơi biên thùy này thành một đại đô thị đông đúc.
Trên quan đạo xe ngựa nườm nượp, các đội ngũ thương nhân to nhỏ không đều, thỉnh thoảng còn thấy được thương nhân dị vực tóc vàng mắt xanh, tăng nhân tây tạng kết đội qua lại, đủ kiểu nhiều loại hình dáng du hiệp hoặc kết bạn, hoặc riêng lẻ tiến lên, tất cả đều có chung một đích đến, là Ngũ Lộ thành.
Khí tức hồng trần cực kỳ nồng đậm!
Lâm Thanh hai tay gối đầu nằm ngửa sau môt chiếc xe bò chở rơm hai mắt nhìn trời, khuôn mặt tuấn tú yêu dị sau khi sử dụng Hoán Diện Nội Cốt đã biến thành một công tử ca phong lưu phóng khoáng.
Xe bò lọc cọc chạy trên quan lộ, thỉnh thoảng vấp đá nảy lên, nhưng Lâm Thanh lại như không chịu bao nhiêu ảnh hưởng, hắn mở mắt nhìn trời, cọng cỏ trong miệng ngoe nguẩy theo nhịp dân ca ngâm nga.
"Lâm tiểu ca, nhìn cậu chắc là con cái nhà giàu, sao lại đến Ngũ Lộ thành tận biên giới xa xôi thế này? Chắc là trốn nhà đi ra hả?" lão hán đánh xe cười hỏi, giọng nói hơi khàn nhưng chất phác.
"Haha, đúng vậy, trong nhà quá nhàm chán, thiên hạ này rộng lớn như vậy, chẳng phải nên đi kiến thức một hồi sao!" Lâm Thanh cười trả lời.
Lão hán "haha" hai tiếng nói:
"Người trẻ tuổi phải có nhiệt huyết như vậy, lão Trương ta lúc còn trẻ cũng từng thử xông pha một hồi đến Trường An, đáng tiếc tài cán không đủ, chỉ có thể quay lại Ngũ Lộ thành này kiếm ăn."
"Trương bá, Trường An phong cảnh thế nào? Ngài đi qua rồi, có thể miêu tả một hồi được không?" Lâm Thanh hứng thú hỏi.
"Đương nhiên, năm đó lão Trương ta mới 14 tuổi, ở quanh vùng cũng là nam nhân có tiếng, ta cảm thấy bản thân trâu bò như vậy, ở lại thôn nhỏ chẳng có chút tương lai nào, vì thế theo thương đoàn đến Trường An.
Nơi đó vô cùng rộng lớn, tường thành cao hơn 10 trượng, người ra người vào không thấy điểm cuối, trên tường thành lúc nào cũng có binh lính tuần tra, nhà cửa cũng cao 7 - 8 trượng, lão Trương ta sống hơn 6 năm tại đó nhưng cũng chưa đi hết thành đông, chứ đừng nói là thành bắc còn phồn hoa gấp bội!
Ở đó chỉ có thứ ngươi không nghĩ ra, chứ không có gì là không có hết!
Chậc chậc, nhất là là nữ tử ở đó, người người đều xinh đẹp, ngay cả hoa khôi trong thôn của ta đến đó cũng chỉ thuộc hàng trung thấp, thật sự là xứng danh Thiên Đô!" lão hán nói đến nước bọt văng tung tóe, trong giọng nói tràn đầy cảm khái cùng hồi tưởng.
"Ào, đáng tiếc lão Trương ta tài cán không đủ, nếu không cũng không cần về lại nơi này sịn hoạt qua ngày, nhưng chỉ càn chút bản lãnh học được ở đó cũng đủ ta cưới vợ sinh con không lo cơm áo rồi!"
"Thật sự như vậy sao? Nếu thế ta không thể không đến một lần!"
Lâm Thanh cùng Trương lão hán tán ngẫu, thổi đến bụi đất mù mịt.
…
"Tiểu ca cẩn thận, ta đi trước đây!" Trương lão hán vẫy vẫy tay với Lâm Thánh nói, Lâm Thanh nâng tay đáp lại.
Ngũ Lộ thành so với trong tưởng tượng của hắn còn phồn hoa hơn rất nhiều, người qua đường như dòng lũ chen chúc, hai bên đường có đủ loại hàng quán ra sức hô hào mới gọi.
Mấy tên nhóc con mặc yếm chạy lung tung chơi đùa, công tử ca dẫn theo chó săn trêu đùa cô gái xinh đẹp, một tên tửu quỷ say khướt bị vợ xách tay kéo khỏi quán rượu, một đám lưu manh vênh mặt muốn chặn đường một thiếu nữ nhưng bị hộ vệ của nàng đánh cho răng rơi đầy đất, thỉnh thoảng lại có xe ngựa chạy qua nhấc lên một mảnh náo nhiệt,...
"Thật sự là, vừa phồn hoa, vừa hỗn loạn!" Lâm Thanh cảm khái.
Mặt trời nhô cao gần đỉnh, lúc này đã gần giữa trưa, Lâm Thanh tùy tiện tìm một tửu lâu gọi bữa ăn ngồi cạnh cửa sổ vừa lấp đầy bụng vừa chú ý nghe ngóng tin tức.
…
Tửu lâu nhộn nhịp không thiếu nhân khí, đủ loại người tán dóc nói chuyện trời nam đất bắc, nhưng đa số chỉ là nhưng mẩu chuyện nửa thật nửa giả thông tin thật sự hữu dụng không nhiều.
Lâm Thanh lợi dụng thính giác nhạy bén nghe được đủ thứ chuyện thiên kỳ bách quái, những thông tin tạp nham này đều bị hắn bỏ sau đầu, Lâm Thanh có mục tiêu của mình.
Hắn hiện tại đạt đến Uẩn Khí đỉnh phong, nôi lực lưu chuyển phân tán khắp thân thể, việc cần làm là quy hợp chúng lại thành đoàn, sau đó dẫn dắt vào kinh mạch, thuận theo đó chảy vào đan điền, hình thành một vòng tuần hoàn khép kín.
Người bình thường đạt đến Uẩn Khí cảnh mỗi khi ăn uống, một phần dinh dưỡng sẽ chuyển hóa thành nội lực phân tán khắp cơ thể, chủ yếu tụ lại phần nhiều ở lồng ngực, nhưng cho dù nội lực nhiều đến đâu, nếu không chứa đựng lại thì sẽ dần dần bị cơ thể đào thải, mỗi tế bào, bộ phận trong nhân thể đều có giới hạn chứa đựng, vì thế nếu muốn đạt đến cảnh giới cao hơn cần có 2 điều kiện:
1 là có được nơi cất chứa, khiến nguồn năng lượng này không ngừng tuần hoàn lặp đi lặp lại cường hóa cơ thể, mà cơ thể mạnh mẽ hơn sẽ tăng sức chứa đựng.
2 là cần tinh lọc, biến chất, áp súc lại nội lực, khiến cho năng lượng thăng hoa thành một dạng năng lượng mạnh mẽ hơn, tinh khiết hơn, đó chính là chân khí, chính vì thuần túy, vì vậy các loại công pháp, thể chất,... khác nhau kết hợp với chân khí nguyên thủy, sẽ tạo ra đủ loại thuộc tính chân khí mạnh mẽ hơn!
Mà muốn thỏa mãn 2 điều kiện này, võ giả bắt buộc phải khai thông kinh mạch của mình.
Vậy muốn khai thông kinh mạch thì phải làm sao? Rất đơn giản mà cũng rất khó khăn, đó chính là sử dụng nội lực đả thông kinh mạch.
Uẩn Khí đến đỉnh phong cơ bản đã đả thông hầu hết các kinh mạch trong cơ thể, vì thế chỉ cần mở ra đan điền, tự thành tuần hoàn, là có thể bước vào Dẫn Mạch cảnh!
Lâm Thanh vốn có thể bước vào Dẫn Mạch từ hơn một tuần trước, thế nhưng vẫn luôn bị áp chế lại, hắn không vội, hắn muốn khiến cơ thể đi đến cực hạn, cực hạn là hủy diệt, mà sau hủy diệt chính là đại tân sinh, Lâm Thanh muốn đúc lại kinh lạc của chính mình sao cho phù hợp nhất!
…
Ăn xong bữa ăn Lâm Thanh rời đi tửu lâu, hắn không thu được thông tin nào hữu ích cả.
Trời chiều nắng gắt, Lâm Thanh nghĩ ngợi, trước tiên cần tìm một khách sạn nghỉ chân, đã xuống núi rồi, tất nhiên hắn muốn tận hưởng thật tốt.
Đang lúc đi trên đường, một âm lanh kêu cứu lờ mờ truyền vào tai Lâm Thanh, hắn nghi ngờ dừng lại bước chân.
Lắng tai nghe, Lâm Thanh thật sự phát hiện ra một tiếng kêu cứu rất nhỏ vang lên, nếu không thật sự tập trung, giữa chốn đông người hỗn loạn này thật sự khó mà nghe được, chỉ có lỗ tai thính như hắn mới có thể để ý đến.
Lâm Thanh lần theo tiếng hét, xung quanh càng lúc càng ít người, cuối cùng hắn dừng lại trước một con hẻm nhỏ vắng ngắt, bên trong toàn rác rưởi chất đống bẩn thỉu, vài con chó hoang gầy trơ xương chạy tới lui nhe nanh hăm dọa kẻ không mời.
Lâm Thanh liếc mắt sang, kiếm ý toát ra một thoảng qua đã khiến lũ chó co ro lại trong góc.
Lâm Thanh nhắm mắt lại tinh tế cảm nhận không gian chung quanh, trừ đi những thứ mùi ô uế, còn xen lẫn vị máu tanh tưởi, nếu không dụng tâm cảm nhận sẽ không ngửi ra được.
Lâm Thanh bỏ qua mùi hôi thối bốc lên từng cơn, hắn lần theo mùi máu tiến lên.
m thanh kêu cứu lúc trước đã biến mất hoàn toàn, trong hẻm nhỏ đột nhiênim ắng lạ thường, Lâm Thanh đột nhiên híp mắt lại, dù không nhìn thấy gì khác thường, nhưng bản năng mách bảo hắn có thứ gì đó đang trốn tránh trong bóng tối!
"Người nào! Ra đây, đừng trốn trốn tránh tránh!" Lâm Thanh đe dọa nói, cặp mắt lạnh lùng đảo quanh như hai thanh kiếm sắc, kiếm ý bức nhân!
Đột nhiên hắn không có dấu hiệu nào xuất kiếm chém về bên phải, nơi đó vốn chỉ có một vách tường trống không, nhưng lúc này lại nhô lên một cách kỳ dị nhảy ra tránh được một kiếm này!
Hai mắt Lâm Thanh bốc lên điểm điểm lam quang hình thành một đồ án kỳ dị, trong tầm mắt hắn, một linh hồn màu xanh lục kỳ quái nửa người nửa thằn lắm đang nhanh chóng di chuyển chung quanh bản thân.
Tay phải hắn truyền nội lực vào lưỡi kiếm, trên thân kiếm toát ra màu trắng thuần chém chéo xuống một góc tường!
Keng!
Tiếng bịn khí va chạm vang lên, một thanh đoản kiếm trôi nổi giữa không trung chặn lại thân kiếm của Lâm Thanh!
Thần Vi chợt được sử dụng, điểm xanh trong mắt phải Lâm Thanh rút đi, tầm nhìn giữa hiện thực và Thấu Hồn Nhãn dung hợp với nhau, trong mắt hắn, thanh đoản kiếm đang bị một linh hồn kỳ dị nắm lấy!
Lâm Thanh nhếch miệng cười, hắn lợi dụng nội lực làm vật dẫn, vô số kiếm ý tuôn ra như dòng nước truyền đến hai tay người kia, cảm giác như vô số thanh kiếm chen chúc đâm vào cánh tay làm gã hét thảm một tiếng vội vàng buông đoản kiếm ra rút ngắn khoảng cách.
Người kia từ từ hiện hình, đó là một nam nhân lùn, mặt mũi xấu xí, hai bên thái đương mọc ra hai hàng vảy xanh, hắn há mồm thở dốc liên tục, chiếc lưỡi dài mảnh đang cuộn lại cũng bị lộ ra!
"Ngươi là ai!? Ngươi có biết ta là ai không!? Nếu không muốn nhận lấy vô tận truy sát thì lập tức cút đi, ta còn cí thể tha cho một mạng!" tên lùn đe dọa hét lên bằng chất giọng khàn khàn, nhưng tay hai tay run rẩy rỉ máu giấu sau lưng lại bán đứng nội tâm hắn.
Lâm Thanh lạnh lùng nhếch miệng, thông qua linh hồn cùng cơ thể của người kia, hắn có thể kết luận gã là một quỷ nhân!
Trong đầu hắn hiện lên một đoạn nội dung một cuốn thư tịch trong Tàng Thư Các: quỷ nhân là một nhánh của Atula tộc, chúng xuất hiện đã lâu đến không thể ngược dòng tìm hiểu, bọn chúng am hiểu ẩn nấp, chủng loại đa dạng, thích ăn thịt người, tận hưởng sự khiếp hãi cùng khủng hoảng của mục tiêu trước khi chết.
Quỷ nhân và nhân loại vốn đã đối lập từ lâu đã đối địch với nhau, nếu gặp phải, Lâm Thanh không ngại giải quyết, còn về đuổi giết truy sát gì đó, hắn hoàn toàn không qua tâm, đừng nói là trong tay hắn có một tấm đại truyền tống phù, chỉ riêng việc đột phát cực hạn thân thể đã tất yếu không thể thiếu chiến đấu, vì thế…
Lâm Thanh dồn nội lực vào nội kiếm, bên trên bạch quang ẩn tụ, kiếm ý vờn quanh thân kiếm, hắn chợt dồn lực hai chân lao đến quỷ nhân kia, thân kiếm kéo ra một vệt sáng hôn ám lấy một loại tốc độ không thể tưởng tượng nổi chém xéo quỷ nhân kia từ dưới lên!
Quỷ nhân vốn tập trung hết sức, vừa thấy được tấn công, gã lập tức móc ra một thanh đoản kiếm khác, quỷ lực truyền vào kiếm khiến bề ngoài hiện lên lục quang âm u, kiếm kiếm va chạm!
Keng!!!
Bội kiếm của Lâm Thanh bị đoản kiếm cản lại, lần này quỷ nhân đã có chuẩn bị, kiếm ý bị một luồng quỷ khí ngăn lại, nhưng nội lực cùng kiếm ý không dễ triệt tiêu nhau thế, quỷ nhân bị ép lui lại, gã nhảy lên mượn lực phản chấn kéo dài khoảng cách.
Lâm Thanh thừa thế truy kích, bạch quang cảnh thêm ngưng tụ, lưỡi kiếm biến đổi quỹ đạo liên tục đánh về phía quỷ nhân.
Quỷ nhân rút ra một thanh đoản kiếm nữa, hai tay hắn nhanh chóng bay múa miễn cưỡng chặn lại bội kiếm.
Lâm Thanh chân đạp kiếm bộ, bội kiếm tỏng tay hắn biến hóa muôn vàn, quỷ nhân chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản, trên thán gã dần dần thêm ra những vết kiếm càng lúc càng sâu.
Quỷ nhân biết không thể kéo dài thêm, quỷ khí trong người gã đột ngột bạo phát, hai thanh đoản kiếm bỗng sáng rực lên lục quang chuyển thủ thành công đâm đến Lâm Thanh.
Lâm Thanh thấy vậy, hắn lập tức thu lại kiếm chiêu, bội kiếm rút về hòng chặn lại đoản kiếm, nhưng quỷ nhân công kích được nửa chừng đột nhiên cưỡng ép dừng lại, y phun ra một ngụm máu ôm ngực quay lưng bỏ chạy!
Lâm Thanh vừa vào thế thủ, nhưng đối thủ đột nhiên chạy mất, hắn phản ứng lại ngay lập tức, mũi kiếm ngưng tụ nội lực cùng kiếm ý, hai thứ hòa trộn vào nhau, thân thể Lâm Thanh lao vút đi.
Quỷ nhân cảm nhận được nguy hiểm vọt tới, nhưng gã là người chủ động thoát đi vì vậy vẫn nhanh hơn một nhịp miễn cưỡng trốn thoát kiếm này, một cánh tay rơi xuống mặt đất!
Quỷ nhân vận sức nhảy lên nóc nhà, quỷ khí ngưng tụ vào hai chân đạp tường bỏ chạy.
Đột nhiên, "phụt" một tiếng! Một thanh đoản kiếm xuyên qua ngực gã! Dòng chất lỏng màu đỏ chảy xuống, quỷ nhân cố đung một tay khác che lất vết thương, nhưng theo sau là một thanh trường kiếm lấy tốc độ cực nhanh chém ngang mà đến!
Bạch quang lóe lên thành một vòng trắng giữa không trung, đầu quỷ nhân bị chặt xuống lăn khỏi nóc nhà rơi xuống đường phố nổi lên một mảnh la hét.
Lâm Thanh lục lọi trên người quỷ nhân một hồi, hắn chỉ tìm được một lệnh bài bằng sắt có chữ Hỏa cùng vài chuôi đoản kiếm.
Lâm Thanh cất kỹ lệnh bài, hắn nhìn quanh một vòng, không có ai phát hiện ra, Lâm Thanh vận dụng khinh công lẩn vào dòng người tấp nập.