Trận pháp giải trừ, bầu trời trở lại xanh trong như ban đầu, cơn mưa phùn đã ngừng lại, trên mái ngói có vài giọt mưa đọng lại giỏ tích tóc xuống những cây cỏ.

Lâm Thanh dắt theo Du Ngự Yên đi sau đệ tử Câu Hồn Tông kia, y bữa ngờ là một thanh niên trẻ tuổi, mặt mũi có phần đoan chính, thế nhưng cặp mắt hơi híp lại phá hỏng cả gương mặt.

"Ngươi tên là gì? Câu Hồn Tông có bao nhiêu đệ tử ở Kiến Hoa thành?"" Lâm Thanh tùy ý hỏi.

Thanh niên đi trước vừa dùng tay áo lau vết máu trên người vừa đáp:

"Ta là Vương Hâm, đệ tử Câu Hồn Tông tại Kiến Hoa thành cụ thể có bao nhiêu người ta không rõ, ta biết được chỉ có 7 người, bọn họ đều là đệ tử ngoại môn như ta, chỉ có thể ở bên ngoài làm việc vặt, thu thập tình báo dân gian."

Nhiều như vậy? Lâm Thanh vuốt vuốt cằm nghĩ, tu sĩ vốn là tròn vạn chọn một, mặc dù có lẽ Câu Hồn Tông có cách giảm tiêu chuẩn xuống, nhưng không phải ai ai cũng tu luyện được.

Một tòa Kiến Hoa thành mà đã có 8 người, có thể còn có nhân thủ ẩn nấp nữa, như vậy có phải quá khoa trương? Phải biết sở dĩ Lâm Thanh có thể dễ dàng hạ gục Vương Hâm như vậy, là do Thấu Hồn Nhãn thực sự quá khắc chế Câu Hồn Đăng, nếu đối lại là tu sĩ khác, bọn họ cưỡi pháp khí bay vòng vòng bắn thuật pháp, hắn thật sự không có quá nhiều cách đối phó.

Trầm ngâm một chút, Lâm Thanh lại hỏi:

"Câu Hồn Tông có nhiều người như vậy, những môn phái khác không quan tâm sao?"

"Làm sao có thể? Vô Ngân quốc chính là tiểu quốc dưới trướng tông ta, cho dù tu sĩ ở nơi khác vào cũng phải lễ nhượng 3 phần, làm gì có chuyện có ý kiến?" Vương Hâm không hiểu đáp, ánh mắt kỳ quái nhìn hai người Lâm Thanh, ngươi ngay cả chuyện này còn không biết, làm sao lại lẫn vào đây được vậy!?

"Nhìn cái gì? Mau dẫn đường đi!" Lâm Thanh chọc chọc mũi kiếm vào lưng y, Vương Hâm lập tức thẳng người thành thật dẫn đường đi.

"Kiến Hoa thành có đệ tử Trúc Cơ không?" Lâm Thanh hỏi vấn đề hắn quan tâm nhất hiện tại, với thực lực trước mắt, cho dù là đội 6 người bọn họ hợp sức cũng đừng hòng giết nổi một tu sĩ Trúc Cơ, chưa kể đến thực lực người này ra sao, chỉ riêng việc y có thể tự do ngự kiếm đã gần như đứng ở thế bất bại rồi.

Du Ngự Yên bị Lâm Thanh nắm tay cũng một mặt tò mò nghe ngóng, nàng tu luyện đã gần 1 năm, thế nhưng những chuyện này nếu không có Vương Hâm tiết lộ, thật chẳng biết đến năm nào mới tự tìm ra.

"Không có, Kiến Hoa thành mặc dù nhân khẩu không tính quá ít, nhưng không phải đại thành trọng yếu gì lắm, vì vậy chỉ có 1 sư huynh nửa bước Trúc Cơ." Vương Hâm thành thật trả lời, không phải y không muốn khai láo, mà là cảm giác vô vàn mũi kim châm vào sau lưng thật sự quá uy hiếp tâm thần.

Người trên đường ngày một đông hơn, nhưng 3 người như không bị ảnh hưởng chút nào tiến lên đều đều, Vương Hâm không dám chạy, thần thức đã khóa chặt rồi thì đi đâu chẳng vậy? Hơn nữa thiếu niên phía sau tựa hồ tạo nghệ thuật pháp linh hồn rất sâu, ai biết hắn có phương pháp thông linh gì không? Nhỡ mà thô bạo một chút thì kết cục của y chẳng khác gì mấy hồn thể lúc trước cả, tan tành mây khói, dù có được vào luân hồi cũng tàn khuyết không chịu nổi.



Bầu trời u ám, mây đen vần vũ, từng đợt gió rét thổi qua không ngừng cuốn lên lá vụ.

Thanh Thảo thành vốn yên bình đầy tiếng vui chơi, nay yên lặng như tờ, người dân trốn trong nhà run rẩy không dám ngó ra ngoài, trong miệng luôn mồm nhỏ giọng cầu khẩn thần tiên mau mau đi đi, đừng đánh nhau thêm nữa!

Đường phố đìu hiu không có một vật sống nào, thông qua đường lớn đến trước cổng Trương phủ, nơi đây hoàn toàn đã là một đống phế tích, xác người và gạch đá, mảnh gỗ la liệt không phân đâu ra đâu.

Lương Thế Khinh đạp kiếm phiêu phiêu, bạch y tung bay trong gió, cộng thêm khuôn mặt anh tuấn xuất trần, thật sự là có phong thái tiên gia, hoàn cảnh đổ nát xung quanh giống như cùng y không có chút liên hệ nào cả.

Trương gia gia chủ Trương Quốc ở đối diện, chân hắn đạp lên một khối đổ nát, khí thế cất cao làm gạch đá lay động không thôi, giọng trầm trầm bình tĩnh nói:

"Vô Ngân quốc là phụ quốc của Câu Hồn Tông chúng ta, Hạc Hà Sơn làm vậy không phải quá phận sao!?"

"Đây là đất của quý tông, chúng ta vốn không nên xâm phạm mới phải, nhưng vài vị sư đệ sư muội của tại hạ có chút khúc mắc cần giải quyết, tại hạ ra tay ngăn cản lại đạo hữu, khiến chúng công bằng đối chọi, hẳn là không vượt lễ chứ?" Lương Thế Khinh một mặt hòa ái cười hỏi, đây là phụ quốc của Câu Hồn Tông, bọn họ có thể đến đây lịch lãm, nhưng gây hấn lại là một chuyện khác.

Nếu thật sự ỷ mạnh hiếp yếu chèn ép đệ tử Câu Hồn Tông, như vậy không khác nào khiêu khích thế nhưng "luận bàn công bằng" thì không phải rồi, ngươi yếu kém bị người đánh chết thì đành chịu thôi!

Câu Hồn Tông cùng các tông phái khác vốn đã không hợp, có cơ hội chèn ép tất nhiên phải ra sức.

Trương Quốc trầm mặt nhìn Lương Thế Khinh, hai người bọn họ đều là Trúc Cơ hậu kỳ, nếu ra tay không thể một sớm một chiều phân ra thắng bại, lại nhìn đến Lục Quý bị vây công, hắn hơi hòa hoãn một chút.

Lục Quý vốn là Trúc Cơ kỳ, chẳng qua Đạo Cơ tổn hại nghiêm trọng mới tạm thời giảm xuống Luyện Khí, vừa rồi hấp thụ hàng trăm linh hồn, cộng thêm vài tháng này không ngừng càn quét làng mạc, mặc dù không thể khôi phục Đạo Cơ như cũ, thế nhưng đối phó với 4 tên tiểu quỷ thiếu kinh nghiệm chiến đầu hoàn toàn không quá khó.

Lương Thế Khinh đương nhiên cũng có tính toán của mình, y hoàn toàn không quan tâm Lục Quý kia có chết hay sống, mục đích chính chỉ là rèn luyện kinh nghiệm ứng đối cho mấy vị sư đệ sư muội mà thôi, y đã bí mật hạ lệnh chú trên người bọn họ, chỉ gần gặp nguy hiểm uy hiếp đến tính mạng sẽ lập tức bị truyền tống đi, hơn nữa pháp khí của 4 người không cạn, không phải hoàn toàn không có cơ hội thắng.



Lục Quý một mặt âm trầm nhìn 4 người Quân Vũ Nghi vây quanh mình, y hiểu được Trương Quốc chắc chắn sẽ không giúp được mình, thế hệ Trương gia hiện tại chỉ có một mình Trường Quốc cùng con trai hắn Trương Đông là có linh căn, Trương Đông lúc này đang ở Câu Hồn Tông tu luyện, cho nên Lục Quý chỉ có thể dựa vào bản thân đi đối phó bọn người Quân Vũ Nghi.

Lục Quý động trước, y nâng tay phải lên, trên lòng bàn tay lập tức trôi nổi một chiếc đèn lồng vuông vắn, 8 cạnh chạm khắc vô số khuôn mặt đau khổ, khí tức âm lãnh, ám trầm màu xám toát ra, không gian chung quanh lập tức giảm xuống vài độ.

Lục Quý nắm tay phải lại, một làn sóng khí màu xàm tỏa ra xung quanh, lấy Câu Hồn Đăng làm tâm, trong vòng 50m hoàn toàn bị bóng xám bao phủ, từng âm thanh kêu thét vang lên, giống như lưỡi cưa cứa vào linh hồn người khác.

4 người Quân Vũ Nghi phản ứng rất nhanh, mặc dù bọn họ chưa thực chiến quá nhiều, nhưng luyện tập lại không thiếu.

4 người không tụ lại với nhau mà tách ra 4 phía, Quân Vũ Nghi lật tay xuất ra 3 mặt gương đồng bay quanh người nàng, trong tay nàng bắt pháp quyết, gương đồng tỏa ra ánh sáng chói lọi như mặt trời, hồn thể chỉ cần đền gần đều bị đẩy lùi.

3 người khác chia ra bao vây đường thoát của Lục Quý, 4 người Quân Vũ Nghi đều có Tiên Thiên Chi Nhãn, vì vậy khí xám mặc dù bao phủ rất rộng, thế nhưng không làm ảnh hưởng gì mấy.

Hạc Hà Sơn đệ tử không nhiều là vì quy củ nhập môn của bọn họ rất hà khắc, chỉ có người mở được Tiên Thiên Chi Nhãn mới có cơ hội nhập môn bái sư, còn không suốt đời cũng không thể chính thức bước vào sơn môn một lần.

Chu Thăng chân lướt sát mặt đất, 5 chuôi tiểu kiếm màu xanh lượn lờ quanh người, hắn bắt quyết lại, không chần chừ xuất kiếm thẳng đến Lục Quý.

4 chuôi tiểu kiếm phá không cắt ra màn khí xám như mũi tên nhắm thẳng đến mục tiêu.

Lục Quý mặt không đổi sắc phất tay, trong tay áo y bắn ra một bóng mờ hình dẹp, bóng mờ càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành một cái đĩa đen khổng lồ, 4 chuôi tiểu kiếm giống như bị nam châm hút lấy cắm vào đĩa đen, Chu Thăng bắt quyết kéo tay lại, 4 tiểu kiếm màu xanh run lên dữ dội khiến đĩa đen nổi lên vết nứt.

Bỗng nhiên có vài bóng mờ không rõ hình dáng lượn vỏng bay đến quấn lấy 4 chuôi tiểu kiếm, kiếm xanh vừa mới rung lắc dữ dội đã dần bình tĩnh lại.

Ngọc Tử hai tay kết ấn, trước mi tâm nàng nổi lên một ký tự kỳ dị màu trắng tuyết, trường lực xung quanh nàng cũng biến đổi theo, biến thành lạnh lẽo như băng.

7 thanh băng kiếm ngưng tụ xung quanh nàng bắn mạnh như mũi tên vào sau gáy Lục Quý.

Lục Quý vẫn quay lưng lại giống như không biết gì, băng kiếm vẽ ra 7 sợi dây trắng trong không trung đâm xuyên qua ngực y.

Nhưng 4 người không vui mừng được, Lục Quý mặc dù bị đánh trúng, trên người y không chảy ra một giọt máu nào, Câu Hồn Đăng lóe sáng, cơ thể y dần dần nhạt đi, cuối cùng biến mất hoàn toàn!

Quân Vũ Nghi hai tay bắt quyết, 3 mặt gương đồng bay lượn xung quanh nàng bỗng ngừng lại, bọn bay lên cao dán sát vào nhau chiếu ra ánh sáng màu vàng khắp một vùng lớn.

Vài linh hồn bị dính phải lập tức thà khuyết một phần.

Hai mắt nàng bị nhuộm thành màu trắng sứ, con ngươi không ngừng đảo qunh tìm kiếm thân ảnh Lục Quý, nhưng không thấy gì cả.

Trần Đăng 10 đầu ngón tay tiếp nối vào nhau, xung quanh hắn ngưng tụ 8 viên thủy châu màu u lam, bên trong chiếu ra hình ảnh không gian xung quanh, đột nhiên trên một viên thủy châu có một bóng người xuất hiện!

Trần Đằng mờ bừng mắt biến đổi pháp quyết, 8 viên thủy châu hóa thành 8 đạo thủy tiễn bắn mạnh về phía sau Ngọc Tử Lăng!

Ngọc Tử Lăng cũng cảm nhận được không đúng, nàng không chút do dự nhào về phía trước, sau lưng ngưng tụ một tấm băng thuẫn.

Lục Quý chẳng biết từ bao giờ đã hiện ta ở sau lưng nàng, trong tay phải y có một điểm sáng màu đen, khí xám chung quanh bị hút vào điểm đen hình thành khí lưu hình xoáy.

Lục Quý vung tay ném ra điểm đen, điểm đen bỗng nhiên biến mất, lúc hiện ra đã ở ngay trước mặt Ngọc Tử Lăng, nàng không kịp phản ứng lại liền bị điểm đen đánh trúng ngực.

Y phục trước ngực hoàn toàn phá nát bấy, hai bầu vú trắng nõn nà cất cao hiện ra, nhưng nàng còn không kịp xấu hổ che lại, điểm đen đã cắm vào giữa cặp nhũ hoa, lồng ngực Ngọc Tử Lăng lập tức toác ra một động đen xuyên thấu phía sau, Ngọc Tử Lăng ôm ngực khụy xuống.

8 tia thủy tiễn bắn trúng Lục Quý, nhưng y lại như trước dần dần nhạt nhòa, sau đó xuất hiệt trước mặt Ngọc Tử Lăng.

Y nâng cằm nàng lên, trong tay trái nắm lại như cầm lấy gì đó, 24 hồn thể từ trong Câu Hồn Đăng vẫn lơ lưng bên người Lục Quý tuôn vào tay trái y, ngưng tụ thành một chuôi đoản đao trong suốt.

Y nâng đao đâm mạnh vào thái dương Ngọc Tử Lăng, lưỡi đao không làm da thịt bị thương, mà giống như không có thực thể xuyên thấu da đầu đâm vào trong não.

Ngọc Tử Lăng trên mặt đau đớn khóc không ra tiếng, nàng gục xuống chân y, Lục Quý cười lạnh lẽo chỉ là một lệnh chú mà cũng muốn ngăn cản ta? Lục Quý ta cho dù xuống đồng bằng, cũng không phải chó mèo ở đâu đến kiền có thể khinh thường!

Lương Thế Khinh cũng cảm nhận được không đúng! Tại sao lệnh chú biến mất mà người không thấy đâu!? Y thầm nói "không xong" giật mình nhìn xuống, Ngọc Tử Lăng chết đến không thể chết hơn bị Lục Quý thong thả rút hồn ra, gã cười khinh thường đối mắt với Lương Thế Khinh.

Bỗng nhiên Trương Quốc ở một bên vẫn bị nhìn chằm chằm bắt được cơ hội, hắn nhanh tay hóa thành một đạo tàn ảnh quỷ dị lướt đến phía sau Lương Thế Khinh, tay trái Trương Quốc nắm lấy một chuôi đao đen tuyền chém vào hậu tâm y.

Lương Thế Khinh vốn muốn ra tay cứu viện, nhưng nào có dễ như vậy, Trương Quốc ở phía sau đánh lén, y chỉ có thể lo cho bản thân trước.



Quân Vũ Nghi tức giận đỏ bừng mặt, nàng chuyển đổi pháp quyết, 3 mặt gương đồng xếp thành một hàng bắn ra ánh sáng vào Lục Quý, Câu Hồn Đăng sáng lên, thân ảnh y dần dần mờ nhạt tránh thoát.

Chỉ một thoáng sau Lục Quý đã xuất hiện sau lưng Chu Thăng, y lướt tay trong không trung, khí xám ngưng tụ lại hóa thành một đạo phình nhận màu xán chém vào sau gáy Chu Thăng.

Chu Thăng đã nhìn thấy thảm trạng của Ngọc Tử Lăng, hắn không chần chừ xuất ra một một kiếm hạp, 12 thanh tiểu kiếm xanh biếc tuôn ra như nước chặn đứng phong nhận, sau đó thuận thế tấn công Lục Quý.

Lục Quý vẫn như thường hư ảo đi, Câu Hồn Đăng tỏa ra quang mang âm trầm bao bọc lại y, một thoáng sau y lại hiện ra sau lưng Trần Đăng, hàng chục hồn thể bị cưỡng ép hợp lại, hình thành 7 mũi Bối Hồn Châm không một tiếng động tấn công Trần Đăng.

"Trần sư huynh! Cẩn thận phía sau!" Quân Vũ Nghi hét lên gấp gáp.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play