*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy tên đồng bạn thấy kết cục của tiểu đội trưởng, lập tức càng thêm tích cực di chuyển biến hướng, đồng thời sau khi xác định đường đạn bay đến phương hướng càng là lập tức trốn tránh phía sau những tảng đá lớn hay gò đất cao làm công sự.

Nhìn sức công phá của ba viên đạn mang lại, kẻ ngu cũng biết đây là một khẩu súng ngắm hạng nặng uy lực cực lớn.

Thêm kết quả của ba kẻ xấu số hai tháng trước, thì việc trốn sau gốc cây cũng chưa chắc an toàn.

Ở trong đây không ít người đã từng trông thấy lỗ đạn mà Hoàng Phong đục xuyên thân cây nổ đầu kẻ kia.

Chỉ nhìn lỗ đạn đó, rất ít người còn tin tưởng những gốc cây cỡ trung quanh người.

Lúc này một tên tiểu đội trưởng khác vừa nằm sau tảng đá to đùng vừa nhỏ giọng bẩm báo với kẻ cầm đầu qua bộ đàm:

- Trương Tam ca, a Khâu đã bị xử lý, kẻ địch là Hoàng Phong. Hắn còn cố ý để lại lời thách thức cho chúng ta.

Bên kia đầu dây một giọng trầm ổn vang lên:

- Ngươi chắc chứ?

- Chắc chắn. Còn mấy đứa xung quanh làm chứng.

- Có nhìn thấy người không?

- Không thấy ạ. Hắn dùng súng ngắm đánh lén từ xa, chỉ phân biệt được phương hướng chứ không thấy người.

- Thế làm sao ngươi chắc chắn là Hoàng Phong?

- Đối phương để lại lời nhắn trên mặt đất thưa đại ca.

Nói rồi tên tiểu đội trưởng liền móc điện thoại ra thực hiện cuộc gọi video, sau đó nhắm ngay camera về phía lời nhắn Hoàng Phong để lại.

(Không phải người Hoắc gia vẽ chuyện ra, đã có điện thoại lại còn dùng bộ đàm nhé. So với điện thoại thì liên lạc bộ đàm trong khoảng cách ngắn an toàn và bảo đảm bí mật hơn nhiều lắm.)

Trương Tam khi nhìn thấy dòng chữ trên mặt đất cùng chiếc lá mà Hoàng Phong để lại hai chân mày đột nhiên cau lại. Hắn ngắt cuộc gọi rồi tiếp tục nói vào bộ đàm:

- Ngươi cầm chiếc lá trên phiến đá sau đó ngậm vào miệng xem tốc độ tu luyện có gia tăng hay không?

Tên tiểu đội trưởng không dám cãi lời nhưng cũng chẳng thực hiện mà liếc mắt ra hiệu cho tay đàn em đang nằm im sau mô đất.

Kẻ kia nhận được ánh mắt ra hiệu của tiểu đội trưởng khuôn mặt nhăn như mướp đắng.

Vừa có tấm gương của kẻ đi trước vẫn còn nằm kia, ai biết Hoàng Phong còn đang ngó chừng hay không. Bây giờ lao ra lấy chiếc lá có khác gì đưa thân vào tầm ngắm đâu chứ.

— QUẢNG CÁO —



Hắn cắn răng suy nghĩ vài giây rồi đột nhiên nhặt lên một cục đá bên cạnh, ném mạnh về phía hòn đá Hoàng Phong để lại.

Đất bắn tung tóe, hòn đá kia chỉ nhúc nhích chút xíu chứ không hề bay lên trong tưởng tượng của hắn.

Hóa ra Hoàng Phong đã chọn một cục đá rất to, gọt phẳng một mặt chôn xuống dưới đất rồi mới khắc chữ lên. Viên đá nhỏ mà tên kia ném ra không đủ lực để lay chuyển cục đá to đùng Hoàng Phong bố trí.

Nhìn thấy kế hoạch không thành, lại gặp ánh mắt như giục giã của tên tiểu đội trưởng, tên lính cắn răng cưởi áo mũ cùng lúc ném ra về một phía, cả người thì nhanh chóng bay theo một hướng khác, lộn một vòng qua trước tảng đá, nhanh tay cầm đi chiếc lá gắn ở trên.

Cả người hắn theo quán tính tiếp tục lăn về phía tiểu đội trưởng, sau đó đập nhẹ vào người đối phương, rồi nhanh chóng lấy lại tư thế ẩn núp.

Tiếng súng hay viên đạn cũng không kéo đến như trong tưởng tượng.

Không khí vẫn chìm vào trong căng thẳng cùng những đợt hô hấp gấp rút.

Tên lính đập đập tiểu đội trưởng, tay phải đưa lên chiếc lá như kể công.

Đáp lại hắn là ánh mắt mang đầy ẩn ý của người trưởng quan.

Cả hai giao lưu giây lát, tên lính bại lui sau đó móc ra bi đông, rửa sạch chiếc lá nhuốm máu rồi mới đưa vào trong miệng, bắt đầu vận lên chân nguyên kiểm tra.

Như báo thù việc tiểu đội trưởng đem hắn vào nguy hiểm, hắn chẳng thèm mở mắt bảo sao cho đến hơn một phút đồng hồ tên tiểu đội trưởng không thể chờ đợi được nữa mà đập vai của hắn:

- Thế nào? Đúng nó không?

Tên lính gật đầu, cũng vô cùng biết điều nhổ chiếc lá ngậm bên trong miệng ra:

- Đúng như trong miêu tả.

Tiểu đội trưởng cũng không đoái hoài, hắn nhanh nhẹn cầm lại chiếc bộ đàm và báo cáo lại cho Trương Tam.

- Báo cáo, đã xác nhận đúng là loại lá cây lần trước.

- Được rồi, các ngươi nhanh chóng chia ra lục soát và truy tìm. Ta sẽ báo cho Thành thiếu.

- Báo cáo, rõ.

Một lúc sau bộ đàm lại vang lên tiếng của Trương Tam:

— QUẢNG CÁO —

Event

- Đội bốn đến đội mười hai tiến về khu vực K6 trên bản đồ. Đội mười ba, mười bốn tiếp tục ở lại giám sát xung quanh vị trí cũ, có gì phát hiện lập tức thông báo. Tất cả chú ý động tác né tránh súng ngắm, đối phương có mang theo súng ngắm tầm xa.

- (Tất cả) Rõ.

Ở phía xa xa, Hoàng Phong tuy không nghe được trò chuyện trong bộ đàm của người Hoắc gia, nhưng hắn có thể từ trên bản đồ nhận thấy sự di chuyển của đám người này.

Đặc biệt nhất là điểm đỏ chói mắt trên bản đồ, ngay mấy giây trước bắt đầu tiến về vị trí hắn phục kích với tốc độ cực nhanh.

Hoàng Phong nhanh chóng thu dọn rồi toàn lực vận lên ẩn nặc thuật và dung hòa tự nhiên Thần thông, sau đó bỏ chạy. Để cho chắc ăn hắn còn nhờ Hệ Thống tiến hành che đậy, ngụy trang thêm cho an toàn.

Chưa chạy được bao xa, Hoàng Phong đã gặp một luồng Tinh thần lực hạo hạo đãng đãng quét qua.

Hắn lập tức từ chạy vội trạng thái chuyển sang từ từ di chuyển.

Nhờ có ba tầng ẩn nấp che đậy, Hoàng Phong không bị Nguyên Anh kia phát giác chút nào. Hắn thong thả di chuyển qua từng lùm cây, bụi cỏ sao cho ít ảnh hưởng tới môi trường xung quanh nhất.

(truyện được đăng tại Vtruyen mong mọi người đến và ủng hộ tác giả)

Hoắc Kiến Thành sắc mặt đen lên nhìn cỗ thi thể trước mặt. Hắn đến giờ vẫn không hiểu làm sao mà Hoàng Phong có thể ngay dưới Tinh thần lực khóa chặt của hắn đào thoát.

Trong quá trình chạy đến nơi đây, Tinh thần của hắn cũng toàn lực trải rộng, nhưng không phát hiện bất kỳ điều lạ thường nào.

Sau khi xem xét kỹ càng vết thương, Hoắc Kiến Thành quay lại hỏi mấy tiểu đội trưởng:

- Có tìm được đầu đạn không?

Một tên tiểu đội trưởng đứng ra đưa cho Hoắc Kiến Thành một đầu đạn và báo cáo:

- Đầu đạn thiết kế vô cùng kỳ lạ. Chất liệu chưa qua kiểm tra kỹ càng nhưng tuyệt đối không phải là loại đạn thông thường. Sức công phá không quá cao, nếu có đề phòng thì chỉ đủ làm trọng thương tam giai cường giả chứ chưa đủ sức chí mạng.

Tên tiểu đội trưởng nói đề phòng ở đây là đã vận dụng chân nguyên chống đỡ chứ không phải bị tấn công đột nhiên như mấy kẻ xui xẻo kia.

Hoắc Kiến Thành nhìn kỹ viên đạn, sau đó lại quay lại hỏi thêm cặn kẽ:

- Có nghe thấy tiếng súng nổ hay không?

Cả nhóm lắc đầu biểu thị không hề nghe thấy.

Sau mấy giây trầm ngâm Hoắc Kiến Thành lại lên tiếng khẳng định:

— QUẢNG CÁO —



- Có hai loại khả năng. Một là súng ngắm giảm thanh loại tối tân, hai là kiểu mới súng điện từ.

Mấy tên lính vây quanh đều nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc.

Tiểu đội trưởng hỏi lại Hoắc Kiến Thành, giọng điệu tràn đầy nghi ngờ:

- Súng điện từ? Bây giờ đã nghiên cứu ra rồi sao thiếu gia?

- Ừm.

Dựa theo các hạng mục khoa học kỹ thuật mà Hoàng Phong cung cấp, súng điên từ đã được các phòng thí nghiệm nghiên cứu ra được một khoảng thời gian.

Hoắc gia tuy chưa nghiên cứu ra nhưng cũng bỏ một chút tài nguyên đổi lấy được thành quả nghiên cứu từ căn cứ Bắc Kinh.

Dựa theo tài liệu được cung cấp, Hoắc gia cũng đã chế tạo được mấy khẩu súng điện từ. Tuy uy lực và hiệu quả không được như tưởng tượng, nhưng theo lời của các nhà khoa học thì điều này còn có thể được cải thiện rất nhiều.

Trên thị trường hiện nay chưa xuất hiện súng điện từ do chưa căn cứ nào chế tạo được mẫu súng ưng ý, còn đang trong quá trình cải thiện. Nhưng muốn kiếm được một cây súng điện từ không còn là điều viển vông như trước kia.

Trong tay Hoàng Phong cũng có một cây súng điện từ cũng chỉ làm Hoắc Kiến Thành hơi bất ngờ, chứ không gây nên nghi hoặc hay lo lắng gì nơi hắn. Theo hiểu biết của Hoắc Kiến Thành, hiện nay súng điện từ tối đa chỉ uy hiếp được tam giai đỉnh phong cường giả và có thể đánh lén làm bị thương tứ giai cường giả.

Chỉ cần Hoắc Kiến Thành đề phòng cẩn thận, cây súng trong tay Hoàng Phong cũng không là uy hiếp quá lớn gì với hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play