Tôi vào bếp lấy một lon coca, bật nắp uống một ngụm rồi cười với Trần Phương, cảm thấy lòng dâng lên một nỗi buồn man mác.
Trên thực tế tôi và Bành Trí Nhiên vẫn an ổn. Nhưng từ năm 2003 đến năm 2012, chúng tôi cũng giống như rất nhiều cặp đôi khác, theo thời gian, tình cảm không còn nồng nhiệt như thuở ban đầu.
Có lẽ đây là giai đoạn mà bất kì cuộc tình nào cũng phải trải qua. Từ keo sơn gắn bó đến dần dần lạnh nhạt, từ việc cảm thấy phiền mỗi khi đứng trước một việc gì đó đều phải suy nghĩ đến cảm nhận của người kia, phải nhân nhượng với người kia. Cuối cùng chỉ còn lại cảm giác chán chường mệt mỏi. Có biết bao đôi tình nhân chỉ bên nhau được đến giai đoạn này rồi sau đó đường ai nấy đi, không thể cùng nhau tiếp tục chặng đường dài phía trước.
Wilde từng nói đời người có hai bi kịch lớn nhất, một là không đạt được điều mình muốn, hai là có được điều mình mong.
Trong mười năm từ 1993 đến năm 2003, tôi nghĩ khoảng thời gian đó hai chúng tôi đang ở độ tuổi không đạt được điều chúng tôi mong muốn. Nên từ đầu năm 2003, chúng tôi bắt đầu muốn nếm thử cảm giác có được điều đó.
Những người không có kinh nghiệm tình trường có lẽ sẽ không hiểu cảm giác kỳ diệu khi tình yêu lên men trong những năm tháng cuộc đời. Sự thay đổi diễn ra từng chút một, bạn thậm chí còn không biết nó bắt đầu cựa mình từ khi nào, nhưng một khi xuất hiện, nó sẽ luôn ở đó, tồn tại trước mắt bạn. Sự thay đổi này có đôi khi khiến bạn cảm thấy người kia đáng ghét đến nỗi không thể chịu đựng được, nhưng ngay một giây sau bạn lại cảm thấy thật ra mình vẫn rất yêu anh ấy.
Trái tim con người thật sự rất phức tạp. Phức tạp đến nỗi tôi không thể dùng ngòi bút miêu tả được những thay đổi nhỏ nhặt trong khoảng thời gian mười năm đó.
Tôi nghĩ có lẽ tôi đã già rồi. Mười năm trước thậm chí tôi còn nhớ rõ từng năm từng tháng từng ngày ở bên cậu ấy chúng tôi làm những việc gì. Rất nhiều việc xảy ra năm đó đến giờ nghĩ lại vẫn như mới ngày hôm qua. Vậy mà những việc chúng tôi trải qua trong mười năm gần đây tôi cảm thấy càng ngày càng mơ hồ, thậm chí mấy hôm trước chúng tôi cãi nhau vì chuyện gì tôi cũng không nhớ rõ.
Tuy không còn nhớ nhưng không có nghĩa những việc xảy ra năm đó không khiến tôi tổn thương.
Khiến tôi quyết định nhấc bút viết lại câu chuyện này phần lớn là công lao của Trần Phương. Mùa thu năm 2012 là khoảng thời gian tôi và Bành Trí Nhiên xảy ra tranh cãi nhiều nhất.
Lần cãi nhau thường xuyên nhất một tuần chúng tôi cãi nhau đến ba lần, lần cuối cùng cãi nhau xong hai chúng tôi không nói với nhau câu nào trong suốt năm ngày. Thật ra bên nhau mười năm, sao có thể không xảy ra tranh cãi. Còn nhớ sau khi được gia đình hai bên đồng ý, mỗi lần tôi và Bành Trí Nhiên cãi vã, việc cậu ấy làm nhiều nhất là đạp cửa bỏ đi. Thật lòng tôi rất sợ cậu ấy làm vậy, vì tôi không biết sau khi ra khỏi nhà cậu ấy sẽ đi đâu. Những lúc như vậy dù tôi có gọi điện cậu ấy cũng không nghe máy, tôi chỉ đành ngồi một mình ngây ngẩn ở nhà nghĩ ngợi lung tung, đợi cậu ấy về.
Tôi đã không còn nhớ khi ấy chúng tôi cãi nhau vì lý do gì, nhưng tôi cảm thấy hầu như đều là những chuyện lông gà vỏ tỏi, vì hầu hết những quyết định quan trọng tôi đều nghe theo cậu ấy nên chúng tôi chỉ xảy ra xích mích về những chuyện nhỏ nhặt.
Con người là như vậy, khi xuất hiện mâu thuẫn bên ngoài chúng ta đoàn kết vô cùng. Nhưng một khi vấn đề được giải quyết, mâu thuẫn từ bên trong sẽ lộ ra. Cảm giác này giống như mười năm trước chúng tôi cẩn thận từng li từng tí đối đãi người kia, rồi bỗng một ngày cảm giác tự trách dâng lên không sao diễn tả được. Chỉ là tự nhiên cảm thấy khó khăn lắm mới được bên nhau, sao tình cảm ngày càng không được như trước?
Đau lòng nhất là lần hai chúng tôi về nhà cha mẹ Bành Trí Nhiên ăn cơm. Cha cậu ấy rất lâu sau mới bằng lòng cho chúng tôi ở bên nhau, vì mình ông ở quê thật sự rất đáng thương, nên đành đầu hàng dưới sự cứng rắn của mẹ cậu ấy. Tôi đã quên lý do cãi nhau khi ấy, chỉ nhớ vào khoảng thời gian đó mẹ tôi đã sang Singapore với cha dượng, để mình tôi ở lại. Vả lại lúc ấy khoản nợ hơn một trăm vạn tiền mua căn nhà mới của chúng tôi đều trông chờ vào số tiền chúng tôi cho thuê nhà để trả nợ, vậy nên tôi và Bành Trí Nhiên dọn đến nhà mẹ tôi ở, thỉnh thoảng đến thăm cha mẹ cậu ấy.
Nguyên nhân hậu quả tôi không còn nhớ nữa, chỉ nhớ sau khi ầm ĩ một trận, Bành Trí Nhiên quát: “Cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy em nữa!”. Tôi trào nước mắt, đứng chết trân tại chỗ, cậu ấy lại hét lên: ” Không cút đúng không! Vậy thì tôi cút!”. Sau đó cậu ấy đạp cửa xông ra ngoài.
Nếu như đổi lại bình thường ở nhà chúng tôi có lẽ tôi sẽ không đau lòng đến thế. Nhưng ngày hôm đó chúng tôi đang ở nhà cha mẹ Bành Trí Nhiên, khi thấy ánh mắt họ như muốn nói “Thấy chưa tôi đã bảo mà, kiểu gì cũng có một ngày chúng nó xô sát nhau”, đột nhiên tôi cảm thấy thất bại vô cùng, chỉ lúng túng bỏ lại một câu “Con đuổi theo cậu ấy” rồi vụt chạy. Nhưng đợi đến khi tôi đuổi đến đường lớn, nào thấy bóng dáng Bành Trí Nhiên. Thế là tôi cứ đứng bên đường trừng mắt gặm nhấm nỗi đau. Thời khắc đó rất kỳ diệu, từng chuyện lớn chuyện nhỏ trong quá khứ lũ lượt ào về trong ký ức, khiến tôi đau đớn nghĩ lẽ nào chúng tôi cố gắng như vậy chỉ để hôm nay tranh cãi với nhau. Nực cười biết bao.
Tôi cứ đứng đó ngửa đầu, lặng lặng rơi nước mắt như một vở kịch câm.
Đó là lần tôi khóc đau đớn nhất. Nói lần đó đau đớn nhất bởi vì đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in lý do khiến tôi khóc đến như vậy. Tôi đứng dưới ánh nắng vàng, ngẩng đầu nhìn trời, mặt không cảm xúc nhưng nước mắt cứ chảy liên tục. Tôi nghĩ, có lẽ chỉ khi đau lòng nhất người ta mới khóc trong câm lặng như vậy.
Về sau chúng tôi làm lành thế nào, tôi đã quên mất rồi. Có thể là tôi xin lỗi trước. Tôi không nhớ được nhiều như vậy, chỉ nhớ giữa hai chúng tôi, người nhường nhịn bao giờ cũng là tôi. Điều đó được Bành Trí Nhiên xác nhận trong một lần chúng tôi cãi nhau. Khi đó cậu ấy chỉ vào tôi nói gay gắt: “Trần Gia em nhớ kỹ cho tôi, hai người ở bên nhau luôn phải có một người nhân nhượng. Giữa hai chúng ta, người đó chỉ có thể là em!”
Bành Trí Nhiên nói vậy khiến tôi ngạc nhiên vô cùng, nhất thời không thể liên tưởng cậu ấy với một Bành Trí Nhiên luôn chiều chuộng tôi trong quá khứ. Nhìn nét mặt cậu ấy, tôi chợt nhận ra có lẽ chính tôi là thủ phạm khiến mối quan hệ này mất cân bằng, nhưng tôi không nhớ việc này bắt đầu từ khi nào. Có lẽ từ khi chúng tôi có thể quang minh chính đại ở bên nhau, hoặc có thể vì sức khỏe cậu ấy nên tôi luôn chiều Bành Trí Nhiên. Và cũng có thể vì tôi là người đem lòng yêu cậu ấy trước. Vì vậy sau khi cậu ấy nói ra câu đó, tôi chợt phát hiện tình yêu của tôi chính là nguồn gốc gây ra sự giày vò trái tim tôi.
Sau đó, vị trí trong tình yêu không tương xứng này dần dần làm phai mờ tình yêu của tôi dành cho cậu ấy. Có những lúc tôi rất thương cậu ấy, nhất là khi cậu ấy làm việc lao lực, khi cơ thể không khỏe hoặc khi đi tiểu ra máu. Nhưng rất nhiều lúc tôi ghét cậu ấy vô cùng, nhất là lúc cậu ấy nói nặng lời hoặc cau mày trách mắng tôi.
Bành Trí Nhiên ngày càng thích ra lệnh cho tôi, thích kiểm soát mọi thứ về tôi. Hai năm gần đây mỗi khi tôi tỏ thái độ bất mãn với cậu ấy, Bành Trí Nhiên luôn dùng giọng điệu độc đoán nói: “Đừng tưởng anh không biết em đang nghĩ gì. Bây giờ chắc chắn em đang nghĩ……” Nhưng tất cả đều là những điều cậu ấy cho rằng tôi sẽ nghĩ như vậy. Cho đến một lần tôi không thể nhịn được nữa, hét lớn: ” Anh tưởng mình là ai! Anh nghĩ anh là con giun trong bụng tôi hả! Ngay cả tôi còn không biết mình nghĩ gì, anh thì biết cái mẹ gì!”
Tôi ghét nhất thái độ này của Bành Trí Nhiên, ghét cậu ấy tự cao tự đại luôn tự cho rằng tôi nên cư xử như trong tưởng tượng của cậu ấy. Ghét vô cùng!
Đến đầu năm 2012, Bành Trí Nhiên lại có từ mới để quở trách tôi: Em là đồ tai họa!
Không biết Bành Trí Nhiên có hiểu cậu ấy dùng từ này mắng người khiến người khác cảm thấy rất bị sỉ nhục hay không. Cậu ấy thường dùng từ này mắng tôi mỗi khi tôi phạm phải sai lầm nhỏ trước đó đã từng mắc phải. Tôi cực kỳ ác cảm!
Lý do mùa thu năm đó chúng tôi cãi nhau ba lần ác liệt nhất thật ra rất rất nhỏ.
Lần thứ nhất là vì tôi không đặt báo thức.
Tôi không hiểu ai quy định làm 0 thì mọi việc lớn bé trong nhà, thậm chí là đặt báo thức đều phải đến tay tôi! Bành Trí Nhiên nhất định không chịu động tay! Ai có điện thoại người ấy tự đi mà đặt chứ!
Nhưng buồn cười nhất là tôi cho rằng trong gia đình vị trí của hai người nên bình đẳng như nhau. Bành Trí Nhiên lại cho rằng cậu ấy nên là người được tôi chăm sóc từng li.
Lần đó chúng tôi đã nói rõ sẽ đưa cha mẹ cậu ấy đi uống trà sáng, nhưng vì tôi không đặt báo thức nên khi hai chúng tôi đến nhà bên đó đã rất muộn. Bành Trí Nhiên nổi giận, mắng tôi té tát. Thật ra tôi biết để người lớn phải chờ là tôi sai, là lỗi của tôi. Hai ngày sau, Bành Trí Nhiên đưa tôi đến ngoại ô cưỡi ngựa. Tôi không thích vận động nhưng cực thích cưỡi ngựa, cậu ấy hứa sẽ đưa tôi đi nhưng hai tháng liền không thấy động tĩnh gì. Cuối cùng hôm đó vì Bành Trí Nhiên cao hứng nên nói hôm sau đưa tôi đi, bảo tôi lên mạng tìm đường trước. Tôi lên baidu lạch cạch tìm một lúc lâu, gọi cậu ấy đến xem đường thì cậu ấy chỉ dán mắt vào kênh thể thao nói biết rồi. Hết cách, tôi đành gửi lộ trình vào tin nhắn cho cậu ấy, nghĩ ngày mai ít nhất vẫn có thể mở ra xem.
Thế nhưng thời tiết ngày hôm sau không đẹp, đáng giận nhất là lộ trình hôm qua không tìm đường vệ tinh để chỉ đường. Lúc chúng tôi ra khỏi nhà đã mười rưỡi, loanh quanh cả buổi không tìm được đường, Bành Trí Nhiên liền bực bội, nói tôi muốn đi cưỡi ngựa thì ít nhất phải tự tìm đường cho tử tế, cậu ấy chỉ cần phụ trách lái xe là đủ! Tôi không thể tin nổi, trợn tròn mắt nhìn Bành Trí Nhiên: ” Em có thể tự lái xe, chẳng lẽ anh cho rằng em chỉ cần một tài xế thôi à!”.
Lại là câu: “Em xuống xe cho anh!”
Bành Trí Nhiên luôn như vậy, không bảo tôi cút thì đuổi tôi xuống xe. Tôi chỉ thắc mắc sao lần nào tôi cũng không chịu đi.
Lần thứ ba là vì chúng tôi mua bộ thiết bị dầu máy không tốt, nghe nói là dầu nhập khẩu từ Đức, bán với giá một nghìn sáu, nhưng mùi quá nồng, chúng tôi dùng được ba ngày thì không chịu nổi nữa nên quyết định trả lại hàng. Quãng đường bãi đỗ xe đến thang máy chở hàng, tôi dùng xe đẩy kéo dầu, thế nhưng Bành Trí Nhiên lại chỉ thang bộ, nói “đi từ đây cũng được, để anh mang lên”. Bệnh của cậu ấy tốt nhất nên hạn chế mang vác đồ nặng, thấy thang máy sắp xuống đến nơi, liền bảo chúng ta đi thang máy đi, dù sao thang cũng đến rồi. Cậu ấy lại nói cậu ấy vác được, không nặng. Đúng lúc đó thang máy ting một tiếng, tôi liền vào trong thang. Nhưng thiết kế tòa nhà rất lạ, tầng B2 của thang máy không phải tầng B2 bán đồ thiết bị đi bằng thang bộ, Bành Trí Nhiên để tôi đợi ở chỗ cũ còn cậu ấy chạy đi tìm. Hôm đó thật sự là một ngày tệ hại. Bành Trí Nhiên chạy lên chạy xuống cầu thang hai vòng, cuối cùng không tìm thấy đường ra ban đầu, mà điện thoại của cậu ấy lại nằm trong túi tôi. Tôi đợi cậu ấy vỏn vẹn mười lăm phút nhưng không nghe thấy tiếng cậu ấy gọi, gọi cũng không ai trả lời. Tôi muốn đi tìm cậu ấy nhưng nhớ có lần Bành Trí Nhiên đã nói nếu hai chúng tôi bị lạc, tôi chỉ cần đợi nguyên tại chỗ là được. Kết quả mười phút sau cậu ấy đi thang máy lên, vừa thấy tôi đã mắng xối xả: “Em đúng là đồ ngốc! Không biết đi thang máy xuống hả! Tôi chạy lên chạy xuống ba bốn vòng không tìm thấy em, em chạy đâu thế hả!”.
Tôi nói em đứng chỗ cũ đợi anh, chẳng phải anh nói nếu đi lạc thì cứ đứng nguyên chỗ cũ đợi anh sao?
Cậu ấy trợn tròn mắt mắng: “Mẹ kiếp bảo em đi thang bộ em không chịu, khăng khăng đi thang máy làm gì! Tôi sợ nhất kiểu người phức tạp hóa mọi chuyện như em, đồ tai hoa! Đãng lẽ giờ này phải xong hết rồi, em lại làm lãng phí thời gian bắt tôi chạy lên chạy xuống ba bốn lượt. Em thỏa mãn chưa! Vui chưa!”.
Khi đó thang máy chưa đóng, bạn cũng biết đấy, cửa thang máy đóng chậm như một thước phim quay chậm, tôi thấy người trong thang máy kinh ngạc nhìn cậu ấy mắng tôi. Trong giây phút đó tôi cảm thấy hổ thẹn chỉ muốn chết đi. Hơn nữa tôi đường đường là một người đàn ông, trước mặt bao người bị cậu ấy mắng như vậy nhưng không thể cãi lại. Bởi tôi biết một khi cãi lại, Bành Trí Nhiên sẽ càng tệ hơn.
Tôi trợn tròn mắt nhìn cậu ấy, nước mắt lưng tròng. Bành Trí Nhiên vẫn chưa hết giận, trừng mắt nhìn tôi rồi đá chiếc xe chở dầu máy, mắng tôi một câu: “Nhìn bộ dang em kìa!”.
Tôi cắn chặt môi tự nhủ không được khóc không được khóc, nhưng một cô gái trong thang máy đột nhiên mắng ” Tra công!”. Lúc này tôi không thể kìm nổi nữa, nước mắt lẳng lặng rơi xuống.
Đầu năm nay hủ nữ quả thật có mặt khắp mọi nơi.
Sau đó suốt năm ngày liền tôi không nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy cũng không chủ động xin lỗi. Trước đây mỗi lần cãi nhau cậu ấy đều giành quyền chiến tranh lạnh, cả ngày không nói với tôi câu nào. Nhưng lần này đổi lại là tôi bỏ mặc cậu ấy.
Trong năm ngày này tôi đã nghĩ phải chăng tình yêu của chúng tôi sớm đã không còn, thứ còn lại chỉ là những thiếu sót, và trong mắt chúng tôi chỉ thấy khuyết điểm của người kia.
Chính trong thời điểm này, Trần Phương khuyên tôi nên viết ra câu chuyện của chúng tôi. Vì phải theo học một trường của Mỹ ở bên này nên mùa hạ năm nay mẹ con bé đưa nó sang chỗ tôi. Ngay cả trẻ con cũng thích kẻ mạnh, nên Trần Phương luôn thích Bành Trí Nhiên hơn tôi, mặc dù tôi mới là anh trai nó. Ngày đó tôi và Bành Trí Nhiên vẫn đang chiến tranh lạnh, Trần Phương liền viện cớ đó hỏi mượn tài khoản web Gay Ba của tôi, nói muốn thử viết tiểu thuyết đam mỹ, vì vậy tôi liền lên Gay Ba xem thử. Tôi biết trước đây con bé từng viết một ít tiểu thuyết mạng, còn có cả một hội nhóm. Có một dạo tôi thường dùng tài khoản của con bé nói chuyện phiếm trong nhóm, nhưng chưa nói được mấy câu đã bị hỏi cậu là nam phải không, sau đó tôi liền hạn chế dùng tài khoản của con bé.
Ngày hôm đó sau khi lấy được tài khoản Gay Ba của tôi, Trần Phương ngồi trước máy tính quay đầu nhìn tôi nói: “Anh này, mấy hôm nay em đọc một bộ tiểu thuyết, trong đó có một câu: Nếu khi nhớ lại tình yêu giữa hai người, ký ức ùa về chỉ có những đợt cãi vã thì tình yêu ấy sớm đã lụi tàn. Hay là anh viết ra đi, xem thử hồi ức giữa hai người còn lại gì? Có lẽ không chỉ cãi vã đâu”.
Sao có thể, tôi bĩu môi, mấy ngày nay tất những gì tôi còn nhớ được chỉ là những lần chúng tôi tranh cãi.
Vậy mà không biết ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại lấy notebook, đặt bút viết từ khi chuyện mới bắt đầu. Nhưng nên bắt đầu từ đâu đây? Hôm đó tôi trằn trọc cả đêm. Mãi cho đến nửa đêm, Bành Trí Nhiên ngủ trong một chiếc chăn khác theo thói quen mò mẫm tìm tay tôi, nắm chặt, tôi mới chợt có ý tưởng.
Thế là tôi bắt đầu viết, dùng giọng văn man mác buồn viết lại câu chuyện của chúng tôi. Đến khi viết ra câu chuyện này, tôi mới nhận thấy chuyện tình yêu của chúng tôi rất kỳ diệu. Qua lời văn của mình, tôi như sống lại những năm tháng đó, tất cả cảm xúc dâng trào trong lồng ngực, mãnh liệt vô cùng. Sau khi nhớ lại mọi chuyện tôi mới phát hiện ra trong ký ức của tôi có nhiều kỉ niệm đẹp lắm.
Nghĩ như vậy, thật sự rất muốn cảm ơn Trần Phương. Nhưng thấy tôi chỉ viết đến năm 2003, con bé vô cùng bất mãn. Tốt xấu gì cũng phải viết đến khi em xuất hiện chứ! Con bé kháng nghị.
Trời ạ, tôi nói, viết đến giai đoạn em xuất hiện đồng nghĩa với việc phải viết đến năm 2012, mà khoảng thời gian chín năm này thật sự có rất nhiều chuyện anh không còn nhớ rõ.
Mười năm đầu có muôn vàn khó khăn ập đến với tôi, nên tôi có thể dễ dàng viết lại theo dòng thời gian. Nhưng nếu bảo tôi viết ra những việc vụ vặt ngày thường diễn ra trong chín năm sau đó theo thứ tự, tôi quả thật không thể làm được.
Tôi ái ngại nhìn Trần Phương: ” Hay anh dùng cách khác viết đến giai đoạn em xuất hiện?”
“Cách gì?” Trần Phương nhìn tôi.
Tôi nói: “Giống như viết phiên ngoại, nghĩ ra cái gì viết cái đó. Tuy không có trình tự thời gian rõ ràng, nhưng trong chín năm này con người và sự việc bên cạnh các anh thay đã thay đổi rất nhiều”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT