Mười mấy năm trước, nhóc con Tạ Dật Tiềm đi theo lão Thụy Vương từ biên cương hồi kinh, không ngờ dọc nơi mình đi qua đang gặp hạn hán, ven đường đều là bách tính vô cùng gầy yếu như que củi, nhân dân khắp nơi lầm than.
Nhóc con Tạ Dật Tiềm tuổi còn nhỏ, chỉ biết bám trước cửa sổ xe ngựa, đôi mắt tròn lưu động trợn trừng, nhìn nạn dân túm tụm ven đường mà không biết làm sao.
Hắn không hiểu được hạn hán đối với những bách tính này có ý nghĩa gì, cũng không biết hoa y cẩm phục của hắn khi đi trên đoạn đường này có sức hấp dẫn lớn như thế nào đối với những người đó.
Lão Thụy Vương lúc ấy không đành lòng nhìn nạn dân kêu trời than đất, cân nhắc hết lần này đến lần khác, chung quy cũng vẫn gọi thân vệ tới, mang lương khô bọn họ đem theo phân phát xuống, lại tự bỏ tiền túi ra mua lương gạo giá cả tăng vọt trong thành, đứng ở đầu đường phát cháo cứu dân.
Nhóm đại nhân đều bận rộn, Tạ Dật Tiềm nho nhỏ đợi ở trong xe ngựa cảm thấy nhàm chán, nhìn trái nhìn phải, thấy không có người can ngăn, dứt khoát mang theo hai gã sai vặt, nhảy tung tăng chạy ra ngoài.
Ai ngờ được, hành động tình cờ khi đó trái lại dưới cơ duyên xảo hợp, cứu mạng một gia đình
Tuy nói, cho dù không có sự xuất hiện Tạ Dật Tiềm, một nhà nạn dân kia cũng chưa chắc đã không thể vượt qua nạn đói, nhưng dù thế nào... Quỹ đạo cuộc sống của tiểu nhi tử của gia đình nạn dân kia từ đấy cũng thay đổi.
Nhóc con Tạ Dật Tiềm đi trên đường, ăn mặc hoa lệ đều rất bắt mắt trên cả con phố, nếu không phải hai đại hán đi theo bên cạnh hắn nhìn qua thật sự không dễ chọc, nói không chừng không biết còn có thể có người mất trí nhào tới hay không.
Khi Tạ Dật Tiềm không biết vì sao lại rẽ vào một con hẻm nhỏ hẻo lánh tĩnh mịch, cảnh tượng trong mắt vẫn chật ních người như cũ, hoặc nằm, hoặc ngồi co ro ở góc tường.
Từ lão nhân xanh xao vàng vọt đến trẻ con gào khóc đòi ăn, nếu nói những người này có điểm tương đồng gì, đại khái chỉ có ánh mắt ảm đạm không ánh sáng như nhau của bọn họ.
Nhóc con Tạ Dật Tiềm vẫn không rõ khốn cảnh của những người này, cũng chỉ được nghe phụ thân nói một câu: Nếu không có người cứu, bọn họ liền xong rồi.
Mà bước ngoặt của hết thảy chính là xuất phát ở cuối hẻm nhỏ. Một nhà tám người ôm nhau, nhưng ở bên chân bọn họ còn có một tiểu hài tử gầy trơ xương, hai mắt nhắm chặt lại, từ xa nhìn lại thậm chí không nhìn ra có còn hơi thở hay không.
Rất nhiều năm về sau, Tạ Dật Tiềm ngẫu nhiên hồi tưởng lại chuyện khi còn bé, nhưng hắn vẫn không rõ, vì sao lúc ấy lại dừng lại ngay trước mặt một gia đình kia chứ?.
Ngôn Tình SủngRõ ràng có nhiều gia đình tương tự như vậy, tình hình so với bọn họ tốt hơn cũng như tệ hơn đều không thiếu, nhưng hắn vẫn dừng ở trước gia đình kia.
Gọi là duyên phận.
Có lẽ cũng chỉ có thể giải thích như vậy.
Cái thời điểm đó, nhóc con Tạ Dật Tiềm dừng bước, ánh mắt không thể kìm được rơi xuống trên người tiểu nam hài nằm trên mặt đất.
Mấy hơi trôi qua, vẫn không dời ánh mắt.
Mà hành động này của hắn, chắc chắn là cho gia đình kia lời giải thích khác.
"Đại nhân—" Phía sau chỉ nghe một tiếng kêu thê lương, một bóng người nhào về phía Tạ Dật Tiềm nho nhỏ, gã sai vặt đi theo bên cạnh hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị phụ nhân ở góc tường nhào tới dưới chân thiếu gia nhà mình.
Phụ nhân mặc quần áo rách rưới, hai mắt đẫm lệ mờ mịt, trên đôi tay thô ráp đầy bùn đất, tóc tai rối bời buộc thành một nắm, chỉ lưu lại đôi mắt lộ ra ánh sáng bất thường.
"Đại nhân, đại nhân..." Phụ nhân khóc lóc, "Tiểu đại nhân cứu nô gia đi, một nhà chín người của nô gia chỉ dựa vào một phần cứu tế của tiểu đại nhân để kéo dài mạng sống thôi."
"Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, ngài chỉ cần động tay động chân là có thể cứu tính mạng chín người nhà nô gia đó!" Tiếng khóc la của phụ nhân càng lúc càng lớn, hài nhi vừa rồi bị nàng ném sang một bên cũng oa oa khóc lớn lên.
Trong lúc nhất thời, các loại thanh âm ồn ào đan xen cùng một chỗ, vang lên bên tai của nhóc con Tạ Dật Tiềm càng thêm phiền loạn, hắn chỉ có thể căng da mặt, rũ mắt đánh giá người bên chân.
Về phần một đại gia đình phía sau phụ nhân kia cũng đều mở to hai mắt nhìn qua, tràn đầy chờ mong một câu trả lời của nhóc con Tạ Dật Tiềm.
Ngoại trừ... Vẫn còn một tiểu hài nhi không nhúc nhích.
Nhưng cho dù như vậy, ánh mắt của nhóc con Tạ Dật Tiềm vẫn chỉ dừng lại ở trên người hài tử ngã dưới đất kia, một nhà còn lại, nhiều nhất cũng chỉ chợt lóe qua trong mắt hắn.
Phụ nhân khóc lóc rất lâu cũng không thấy người đáp lại, nhưng hài tử trước mắt, thật sự là cứu tinh duy nhất bọn họ có thể mò đến được.
Phụ nhân kia đang định tiếp tục nói gì đó, ai ngờ hán tử phía sau một phát nhào lên phía trước, đưa tay kéo phụ nhân ra, sau đó hắn chỉ vào tiểu hài tử hôn mê trên mặt đất, nói: "Chúng ta có thể trao đổi!"
Khi tầm mắt của nhóc con Tạ Dật Tiềm rốt cuộc cũng chịu chuyển động một chút, hán tử kia tiếp tục hô: "Công tử, chỉ cần hai xâu tiền... Không! Một xâu tiền là được, chúng tôi liền bán tiểu nhi tử trong nhà cho ngài, ngài muốn làm cái gì thì làm cái đó."
"Ngài chỉ cần động một ngón tay là có thể mua được một nô lệ, thực sự rất rẻ, công tử ngài mua đi, mua hắn đi!"
Chỉ nghe lời nói của hán tử, hoàn toàn không nhìn ra hài tử bị hắn mạnh mẽ lôi kéo và hắn là cha con, cho dù chỉ là một món hàng hóa cũng cần phải cẩn thận đối đãi.
Càng đừng nói đến ánh mắt điên cuồng của hán tử kia, thật giống như rốt cuộc cũng tìm được lợi thế rồi, gấp rút như muốn bán đi.
Nhưng nhóc con Tạ Dật Tiềm lại trầm mặt, nhìn hài tử vốn đã hôn mê kia, dưới sự lay động kịch liệt của hán tử liền ho khan, khó khăn mở hai mắt ra, toàn thân đều có cảm giác muốn rã rời.
Nhưng mà...
"A... Tiểu ca ca thật xinh đẹp..."
Ai cũng không ngờ tới, câu đầu tiên tiểu hài tử kia nói khi mở mắt ra, không phải kêu khát cũng không phải kêu đói, trái lại là vừa ý tiểu ca ca xinh đẹp trước mắt!
Nhóc con Tạ Dật Tiềm lập tức cứng đờ.
Nửa canh giờ sau, nạn dân được một xâu tiền vui mừng hớn hở chạy ra khỏi hẻm nhỏ, vội vàng chạy vào trong thành.
Mà nhóc con Tạ Dật Tiềm vẫn kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng nhìn kỹ, hai lỗ tai của hắn đã trở nên đỏ bừng, ánh mắt có khi vô tình nhìn về tiểu nam hài được ôm trên người phía sau.
Nam hài đã hôn mê một lần nữa, tuy rằng nhóc con Tạ Dật Tiềm còn chưa nghĩ ra phải giải thích với phụ thân việc mua một hài tử như thế nào.
Nhưng chỉ cần hắn vừa nghĩ tới đôi con ngươi lấp lánh vừa nhìn thấy hồi nãy kia, còn có một câu tán thưởng xuất phát từ chân tâm, hắn không hiểu sao lại cảm thấy, một xâu tiền mà thôi, mua thì mua đi, cùng lắm thì, cùng lắm thì...
Cùng lắm thì sẽ đưa đến Ảnh Các thôi!
Bất quá, chỉ một ý nghĩ xúc động đó của Tạ Dật Tiềm, cũng vì vậy mà quyết định vận mệnh nửa đời sau của một hài tử.
Cũng từ ngày đó trở đi, một nam hài tên là Lý Tứ biến mất, một hạt giống ảnh vệ mới tiến vào Ảnh Các huấn luyện.
...
Chuyện cũ như khói mây.
Những ký ức vốn nên tiêu tan theo thời gian, từ lần Hoàng Mị đề cập tới đó, cũng từng chút từng chút hiện lên, theo hồi ức của Tạ Dật Tiềm trở nên càng thêm rõ ràng.
Tạ Dật Tiềm đôi khi thật sự không kìm được mà nghĩ, một xâu tiền là có thể mua về một ảnh vệ trung thành tận tâm lại võ công cao cường, đây quả thật đúng là—
Cuộc mua bán có lợi nhất hắn từng làm.