Thứ mà Khải Minh hắn quan tâm cùng để ý đối với thế giới khoa học kia, đó chính là công nghệ cùng trí tuệ, nhưng hơn hết là lớn mạnh Đại Việt phái, có thêm người thêm thế lực, đó chính là điều cần thiết.
Sau ba ngày dùng đan dược để ổn định thương thế, ba người Đại Tông Sư kia cũng đỡ hơn phần nào, tuy chưa hoàn toàn khôi phục tất cả nhưng bọn họ đã có thể hoạt động bình thường.
"Các vị có dự định gì?" Tại phòng hội nghị ở phủ Thành chủ Long thành, Khải Minh nhìn Quách Linh hỏi.
Hắn biết, thương thế của ba người kia đã khá tốt, do đó bọn họ cũng không thể ở mãi đây được.
"Chúng tôi muốn trở về căn cứ báo cáo, hiện giờ có quá nhiều mối nguy hiểm, căn cứ cần phải nâng cao cảnh giác thêm." Quách Linh lo lắng nói, qua thời gian vừa rồi ở tại Long thành, hắn cùng những người khác đã thu nhận được rất nhiều thông tin khác nhau, trong đó có thú triều.
Nghe đến có lúc sẽ có đến vài ngàn Tông Thánh, vài trăm Tông Thần yêu thú tấn công mang tính hủy diệt, lúc đó bọn họ vừa không thể tin vừa hoảng sợ nghĩ về căn cứ và đất nước Đông Dương.
Nếu số lượng đó mà vượt qua cánh cửa, tấn công đến thế giới bên kia, lúc đó hậu quả sẽ như thế nào?
Nếu quả thật xảy ra trường hợp ấy, đấy sẽ là ngày tận thế đối với bọn họ.
"Hiện giờ thời tiết rất không ổn định, ta cũng muốn theo mọi người cùng đi nhưng không thể, trước hết tiểu Sầu sẽ đi cùng mọi người." Khải Minh nhìn đám người nói, hắn cũng muốn đi theo bọn họ đến bên kia, chiêm ngưỡng xem thế giới ấy có khác gì với Trái Đất không?
Nhưng khổ nổi, tình hình hiện tại của Long thành vẫn chưa được ổn định, mối nguy vẫn tìm tàng đâu đó nên hắn không thể bỏ mặc được.
"Vậy chúng tôi xin phép rời đi trước." Quánh Linh không nói thêm gì mà đứng dậy cáo từ, sau đó hắn liền rời khỏi đi tìm đoàn người.
Sáng ngày hôm sau, đoàn người này cùng với tiểu Sầu và hơn mười vị đệ tử Đại Việt phái rời khỏi Long thành, hướng về phía Đông Nam tiến đi, mục tiêu Căn Cứ Lâm Thời Quân Đội Đông Dương.
Riêng về phần Khải Minh, hắn tiếp tục cùng với tiểu Hổ thiết lập xây dựng gia cố hệ thống phòng thủ cho Long thành.
......................
Ba ngày sau, do đường khó đi cùng với yêu thú tấn công, phải mất tận ba ngày tiểu Sầu cùng với nhóm người Quách Linh mới có thể đi đến vị trí Căn Cứ Đông Dương, tuy nhiên, lúc này đây căn cứ đã không còn là căn cứ nữa.
Một khu vực được xây dựng khá kiên cố kiểu khoa học hiện đại, giờ đây chỉ còn là một mảnh phế tích ngổn ngang, thảm cảnh những đống đổ nát hòa với máu huyết khắp nơi, tạo cho nơi đây trở thành một khu vực âm u đầy chết chóc.
"Đại Sư Huynh, bọn đệ vừa kiểm tra xung quanh, nơi đây chắc hẳn bị tấn công không bao lâu."
"Đại Sư Huynh, khu vực trung tâm của nơi này phát hiện rất nhiều yêu thú, trong đó có cả yêu thú ngũ giai, ngoài ra từ bên ngoài đang có một số lượng lớn yêu thú tập trung về đây."
"Chúng ta trước hết cần rời khỏi đây, ý của Đại Sư Huynh thế nào?"
Những đệ tử đi theo tiểu Sầu rất nhanh liền có thể tra ra một ít, và qua những kết quả kia tiểu Sầu liền có thể phán đoán được một phần.
Nơi này có vẻ như đã bị một cuộc thú triều quy mô lớn tấn công, cả khu vực hiện giờ đã mất kiểm soát, trung tâm của nơi này hiện giờ cũng đã bị yêu thú chiếm giữ.
"Nơi này hiện giờ rất nguy hiểm, trước hết chúng ta tạm thời ở bên ngoài quan sát, để ta liên hệ cho chưởng phái hỏi xem thế nào, các ngươi có thể tìm kiếm xung quanh xem còn người sống sót hay không, nhưng nhất định không được đi quá xa hoặc quá sâu vào trung tâm nơi này, nếu không ta không cứu các ngươi kịp đâu." Tiểu Sầu nhìn đám người lạnh nhạt nói, tính cách của tiểu Sầu là vậy, đối với người thân người quen, hắn rất vui vẻ cởi mở, nhưng đối với người lạ hắn liền lạnh lùng như vậy.
Nói xong, không chờ đám người phản ứng tiểu Sầu liền chọn một vị trí gần đó, cách xa con đường và phạm vi hoạt động của lũ yêu thú nơi đây mà dựng một trại doanh tạm thời.
Nhân lúc này hắn cũng liên hệ đến cho Khải Minh việc ở đây, sau khi nghe toàn bộ câu chuyện Khải Minh cũng chỉ nói rằng làm việc từ từ, thận trọng, bảo đảm an toàn và chờ khoảng mười ngày.
Hắn không nói rõ chờ mười ngày để làm gì, kế hoạch ra sao, cứ bảo rằng chờ thôi.
Về phần tiểu Sầu, sau khi nghe Khải Minh nói vậy hắn cũng không hỏi thêm gì, an tâm nghe lệnh là được.
Tuy rằng khu vực căn cứ hiện giờ không được an toàn cho lắm, nhưng vì đề nghị của Quách Linh nên tiểu Sầu ở lại trại doanh tạm thời thêm ba ngày, sau ba ngày dù thế nào cũng nhất định phải trở lại Long thành.
Đối với Quách Linh, hắn đưa ra yêu cầu ở lại cũng vì muốn tìm kiếm xem xung quanh có người sống sót hay không, đặc biệt nhất chính là muốn trở về bên kia cánh cổng, hắn muốn đưa những thông tin mình thu thập được về bên kia, hắn hiểu, hắn biết thế giới này đáng sợ như thế nào, và thế giới bên kia không biết được sự đáng sợ của nó.
Sự đáng sợ nhất chính là gì, đó chính là không hiểu rõ mối thảm họa nguy hiểm đến mức nào?
............................
Phủ thành chủ Long thành!
Khải Minh suy tư, đau đầu vứt óc nghĩ đến các việc, không biết hiện giờ phải làm gì?
Trước mắt, việc về Đại Việt phái và Minh Việt trấn đã không cần quan tâm đến, nhưng sự tồn vong của Long thành, vừa từ thú triều vừa từ nạn đói, không biết phải bước thế nào?
Muốn mua đủ lương thực cho họ, nhưng căn bản hiện giờ hắn không đủ tiền, với tài sản chỉ còn ba triệu liền không thấm thía chút nào.
Về Linh thạch, nhiều thì nhiều đấy nhưng hệ thống không nhận, cấp chưa đủ nên không thể sự dụng a!
Có tiền, nạn thú triều sau này cũng không thèm liếc mắt, thực lực không đủ trực tiếp nạp.
Với kinh nghiệm tích lũy hiện giờ, nếu đủ tiền tấn cấp Hóa Thần, thực lực của hắn sẽ đến Hóa Thần trung kỳ, đáng sợ không?
Tiền, có tiền liền có tất cả.
Nếu không có, Ân, thêm nhiều nhiều nhiều tiền là được.
Ấy vậy mà, việc nhà chưa xong, việc người lại đến tiếp, căn bản không thể ngồi yên được mà.
Tuy rằng thế giới kia tựa như chỉ thoáng qua, nhưng dù sao hắn cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được.
Đầu tiên, hắn thừa biết chuyện mà tiểu Sầu nói, chắc có lẽ thế giới kia có vật gì đó không tầm thường, chính vật này hấp dẫn một lượng lớn yêu thú tràn qua, đồ sát tiêu diệt mọi thứ trên đường, kịch bản này quá quen với hắn rồi.
Và với thế giới thực lực kém như vậy, căn bản không thể nào chống lại được thảm họa tận diệt này, toàn thế giới sẽ lâm vào thời đại hắc ám tận thế.
Rồi sẽ không biết bao nhiêu người không còn, bao nhiêu người sống sót.
Thứ hai, thế giới kia khơi gợi lại ký ức quê nhà của hắn, một ký ức muốn trở về một lần.
Thứ ba, điều hắn cần là gì, đó là tiền, nếu thế giới này sử dụng tiền mà hệ thống chấp nhận..... Ân,..... như vậy còn gì bằng.
"Tiền, thế giới..... bà cô cậu mợ mộ phần, điều đơn giản như đang giỡn vậy mà ta lại không nghĩ ra?" Sau khi đau đầu suy nghĩ một lúc, Khải Minh liền bừng tỉnh vỗ vỗ đầu.
Sau đó hắn lập tức cười khổ, thật sự có đôi lúc có một số việc sẽ rất đơn giản, nhưng căn bản không nghĩ ra, mà cụ thể là không nghĩ đến.
Hắn muốn tiền, ân, tiền đồng ở thế giới này chẳng phải rất lưu hành sau, đâu đâu chẳng có.
Linh thạch hiện giờ không dùng được, vậy lấy linh thạch tìm thế giới này đổi tiền không được sao?
Đơn giản nhưng không phải bình thường sao?
Nghĩ nhiều làm gì?
"Bạn thích thể loại lĩnh chủ. Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc....
Hãy đến với
Hy Tuyệt Truyện 8: Thần ChiếnNơi đây chỉ có làm mới có ăn. Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát. Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng.
Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró. "