"Việc gì vậy?" Vừa trở lại Địa Tinh, Khải Minh lập tức nhận được rất nhiều tin nhắn từ lệnh bài, có của tiểu Sầu, tiểu Hổ, tiểu Ngưng, cả của đại trưởng lão, nhiều nhất đến từ tên đệ tử ký danh Hứa Dương kia.

Xem xong tất cả nội dung tin nhắn, Khải Minh trầm mặt, sát ý dần hiện lên đến vô biên.

Bên phía Đại Việt phái, Minh Việt trấn cùng Long Thành không có gì đáng ngại, những nơi này chỉ có vài việc lặt vặt từ thế lực bên ngoài.

Việc khiến Khải Minh quan tâm nhất, nó đến từ Địa Tinh, từ cái lớp mà hắn dạy học.

Thời gian hắn ở bên Dpe tất cả là năm tháng, tức là 237 ngày, theo tuyến thời gian, ở Địa Tinh đã trải qua gần 28 ngày.

Một thời gian tính theo người nơi này, cũng rất dài.

Việc lúc trước, ngoài một số yêu thú hung thú lúc đầu, năm ngày sau đó liền xuất hiện rất nhiều yêu thú từ trong cánh cổng không gian, chúng ra đến liền hung tợn tấn công người dân, cấp bậc cao nhất đạt đến Tứ Giai Trung Kỳ.

Số lượng lại không ít, căn bản lực lượng bảo vệ an ninh không làm gì được, chỉ trơ mắt cứu một người bỏ một người.

Vòng phòng thủ loạn cả lên, đến hiện giờ vẫn chưa đẩy bọn yêu thú rời khỏi khu vực sinh sống của nhân loại, người dân được quân đội đưa đến những căn cứ tạm thời để cố thủ, chờ mong cường giả đẩy lui được sóng gió lần này.

Lớp học mà Khải Minh chủ nhiệm, hai mươi chín học sinh, lúc này đã có mười bốn người vĩnh viễn nằm xuống, bốn tàn phế, năm trọng thương, còn lại sáu bị thương nhẹ.

Trong sáu học sinh bị thương nhẹ đó, có Hứa Dương, bốn người được chọn Khí Vận Chi Tử và lớp trưởng Thùy Dương.

Sau những trận chiến, lúc này những học sinh còn sống cùng gia đình hai mươi chín học sinh đều đang ở Biệt Thự Đại Việt, cũng vì ở biệt thự có trận pháp nên nơi đây khá an toàn so với những căn cứ tạm thời.

Phần các học sinh, nếu lúc đầu các em ấy mặc kệ mấy cái căn cứ kia, chắc có lẽ không ai phải nằm xuống, không ai phải bị thương, chỉ là......

Trong Biệt Thự Đại Việt!

"Sau khi khôi phục tui có dự định lại đi một chuyến đến trường, có ai nguyện đi cùng không?" Hứa Dương nói với mấy người bạn học.

"Tui đi!"

"Tui cũng đi!"

"Thêm tui!"

"...............!"

Hứa Dương vừa hỏi xong, bốn học sinh khí vận và Thùy Dương liền lên tiếng, tất cả đều muốn đi đến trường.

"Tui....... Cho tui theo với." Ngay sau lời nói của mấy bạn trên, một học sinh mất một cánh tay, trên người thì băng bó đủ chỗ, học sinh này sau khi nói chuyện với người nhà xong liền đi đến chỗ đám bạn chuẩn bị xuất phát kia.

Trường học vẫn còn các bạn lớp khác, còn cả thầy cô giáo, bọn họ không thể chỉ đứng nhìn, do đó kể từ lúc Khải Minh rời đi, học sinh của hắn cứ khỏe liền đi trợ giúp, mệt hoặc bị trọng thương thì trở về khôi phục.

Những học sinh nằm xuống vĩnh viễn cùng tàn phế trọng thương, đều từ vậy mà ra.

Tuy biết rằng với thực lực thấp, mình không thể tạo ra sóng gió gì, nhưng dù dùng mạng để đổi tí giá trị, mấy em học sinh này tất nhiên không chần chừ.

Tất nhiên sẽ có người hỏi rằng mấy học sinh này không sợ chết à?

Sợ!

Đương nhiên sợ rồi! Cái chết ai mà chẳng sợ! Mấy em học sinh này cũng vậy.

Thêm nữa là các em đều ở độ tuổi mười bảy mười tám, cái tuổi vẫn còn non nớt, vẫn còn rất nhiều ước mơ hoài bão, thế càng thêm sợ.

Nhưng mà, không chết thì cũng chả sống nỗi, chẳng nhẽ cứ phòng thủ một nơi nhỏ nhoi này cả đời?

Với lại, thân là một tu luyện giả, chẳng lẽ thua cả những người thường.

Trong quân đội Đông Dương, chiếm hơn 70% số lượng là người thường, nhưng họ vẫn cầm súng liều chết đấy thôi.

Nói chung, đám học sinh này tuy thực lực, thiên phú và tài nguyên đều vô cùng kém, nhưng lòng dũng cảm lại ăn đứt những thiên tài kia.

"Bạn nên ở nhà dưỡng thương đi, bạn cũng hiểu mà!" Thùy Dương nhẹ giọng nói với người học sinh kia.

Bị thương như vậy, ra ngoài kia chỉ có thể trở thành gánh nặng.

Mà thật, đã như thế mà vẫn có tinh thần, lòng dũng cảm vẫn cao, đối mặt với cái chết lại không sợ, những người như vậy rất khó tìm được.

"Cẩn thận!" Thừa hiểu tình trạng hiện giờ, do đó người học sinh kia đành miễn cưỡng nở một nụ cười nói.

Sau đó, tất cả phụ huynh cùng những học sinh còn có thể đi được, bọn họ đều tập trung trước cổng biệt thự, đưa tiễn những tên học sinh đầy lòng dũng cảm, cùng.......... ngu xuẩn, đần độn, muốn tìm chết kia.

"Không có đi đâu, lập tức trở về biệt thự." Lúc mà đám nhóc kia vừa bước được vài bước, bất ngờ thanh âm của Khải Minh vang lên.

Mấy người quay lại, nhìn quanh một lúc mới phát hiện thân ảnh Khải Minh đứng trên mái ngói biệt thự.

"Thầy?"

"Sư phụ!"

"Thầy Minh!"

"........"

Cả nhóm người kinh ngạc, sau đó là rất nhiều biểu cảm khác nhau hiện lên, có mừng rõ, có phức tạp, có cả hận.....

..............

Sân vườn Biệt thự!

"Tại sao các em muốn tìm chết như vậy?" Nhìn đám học sinh, Khải Minh nghiêm giọng hỏi.

Khải Minh hắn không phải một người tốt, nhưng cũng không phải kẻ xấu, nhưng hắn thừa biết cái kiểu Người Không Vì Mình - Trời Tru Đất Diệt.

Làm Thánh Nhân thì sao?

Làm Ma đầu thế nào?

Tất cả cũng vì cái Danh trong mắt người khác, và cái Ngạo trong chính bản thân mình.

Sĩ diện tốt không?

Lợi nhiều không?

Tuy biết rằng cứu giúp người khác không xấu, nhưng dùng cả tính mệnh của mình để giúp, đó là ngu xuẩn, không chỉ xuẩn bởi tự mình, mà cả trong mắt người khác.

Muốn giúp người, trước phải giúp chính mình, mình phải mạnh mẽ, giàu có đến một đẳng cấp thật cao, cao đủ để chặn lấy hậu quả bất kỳ nào đó.

Thế nhưng, có đôi lúc cố chấp và ý nghĩ của mỗi người lại khác.

Họ bất chấp, họ tuy biết hậu quả nhưng vẫn làm, đến một mức độ không thể hiểu nỗi.

Với đám học sinh này, trong mắt Khải Minh, hắn không quá đồng ý.

Nhưng ngẫm lại, cũng có thể hắn ở Thiên Tinh nhiều nên tâm lý khác, người ở Địa Tinh có cách sống và giáo dục khác hơn.

"Em, em chỉ muốn đi cứu người!" Hứa Dương dùng ánh mắt kiên cường trả lời Khải Minh, nói xong câu này trong tâm hắn liền lên đầy nhiệt huyết.

"Em cũng vậy, các bạn kia tuy không cùng lớp nhưng cùng trường, còn các thầy cô nữa." Thùy Dương nói với ánh mắt long lanh, khi nhớ lại các bạn học và dân thường bị yêu thú tàn sát, nàng thấy cảm thương cùng đau xót.

Muốn cứu, muốn giúp, nhưng không có đủ sức mạnh.

"Ừ, đi cứu người, cứu kiểu gì?" Không đợi có thêm học sinh nói, Khải Minh nhìn về Hứa Dương quát lớn.

"Tu vi Đại Tông Sư trung kỳ, cũng tức chỉ đến Tam giai yêu thú trung kỳ, ngoài kia có bao nhiêu Tứ Giai? Tam giai thôi cũng phải vài con số, đi đâu, làm gì, cứu ai?" Khải Minh nhìn Hứa Dương nói với giọng đầy tức giận.

"Thầy đã nói với em, em, và cả hai em nửa, mạng sống của chính mình là quan trọng nhất, muốn cứu người trước hết phải tự xem thực lực của mình, không đủ thực lực thì tốt nhất im lặng, muốn cống hiến thì chỉ cần nhớ lại, sau này mạnh mẽ rồi trở lại báo thù, như vậy không tốt sao? Các em không đủ thực lực, ra ngoài đó rồi cùng chết với những người mình muốn cứu, rồi sau này ai báo thù cho em và mấy người kia? Chẳng phải chết vô ích sao?" Khải Minh nhìn đến bốn tên đệ tử học sinh còn lại răn dạy.

Lời Khải Minh nói không có chút sai nào, mà thật sự lại rất đúng, không đủ thực lực, ra kia chẳng phải chết vô ích sao, chi bằng chạy, đủ thực lực trở lại báo thù, như thế không tốt ư?

Uống tí nước trà cho hạ hỏa, Khải Minh mặt kệ đám này, hắn nhanh chân bước vào biệt thự, đến cổng truyền tống rồi về đến đảo bên kia.

Việc răn dạy, hắn cũng chỉ to tiếng với tên đệ tử ký danh thân truyền và bốn tên đệ tử ký danh môn phái, với những học sinh khác, Khải Minh chỉ nhắc nhở nhẹ hậu quả mà thôi, những học sinh kia có quyền quyết định cho tự mình, hắn không thể quan tâm quá sâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play